“Ta tắm xong rồi!” – Tôi nóng lòng chạy ra ngoài, muốn tiếp tục ôm lấy Quỳnh Dao.
“Người đâu rồi?” – Nhưng bóng dáng xinh đẹp của nàng đã biến mất từ bao giờ, chỉ còn một tấm thẻ ngọc nằm trên bàn.
Tôi cầm lấy tấm thẻ áp lên trán.
“Hì hì, đồ ngốc háo sắc, muội chỉ đùa với huynh thôi, còn lâu muội mới cho huynh ăn muội.” – Bên trong ngọc giản hiện lên hình ảnh của Quỳnh Dao, nàng nheo mắt làm mặt quỷ trêu chọc tôi.
“Bây giờ muội đi ra ngoài mua bán ít nguyên liệu, huynh ngoan ngoãn ở lại trong nhà đi.”
Tôi ngẩn ngơ đặt tấm thẻ ngọc xuống bàn.
“Lại bị lừa rồi!”
Sau đó đành ngồi ngắm mấy bông hoa, chờ đợi Quỳnh Dao quay trở lại.
Quỳnh Dao di chuyển một mình giữa dòng người đông đúc, nhưng những tên ma tu đi trên đường đều sợ hãi tránh xa nàng vài mét, giống như sợ hãi rắn độc. Quanh người Quỳnh Dao tỏa ra luồng khói đen âm lãnh, văng vẳng tiếng rên rỉ đau đớn, tiếng gào thét thống khổ, đó là tiêu chí nhận diện của đệ tử Luyện Hồn Môn, môn phái nổi danh tà ác mà mấy tên Cổ Ma nghe tới cũng cảm thấy rét lạnh. Sau một giờ nàng đi đến cửa hàng lớn nhất trong thành.
Thiên Quỷ Các.
Cửa hàng này có kiến trúc giống như một tòa tháp khổng lồ, dưới to trên nhỏ.
Bên ngoài tòa tháp được điêu khắc rất nhiều những con Quỷ Quái có hình thù kỳ dị trông rất sống động.
Trước cổng là hai pho tượng Thiên Quỷ khổng lồ, một tên thì giống như trâu, một tên giống như ngựa, bộ dạng hung ác dữ tợn.
Nơi này là cửa hàng do Vạn Quỷ Tông lập ra, chuyên mua bán mọi loại vật phẩm. Nhưng giá cả rất đắt, chiết khấu tới ba phần. Bù lại khách hàng sẽ được bảo mật tuyệt đối, dù họ mua bán những thứ do giết người cướp của mà đoạt được thì khi đem bán ở đây cũng sẽ không sợ bị tiết lộ thân phận, nên phần lớn khách hàng ra vào cửa hàng này đều là những tên tu sĩ ma đạo nổi danh tàn ác.
Bên trong cửa hàng cực kỳ âm u lạnh lẽo, tiếng quỷ khóc vang vọng khắp tòa tháp.
Cánh cửa có hình dạng một cái đầu quỷ to lớn đang mở rộng miệng, đi vào bên trong tòa tháp giống như chui vào miệng quái vật.
Quỳnh Dao cầm lấy một tấm mặt nạ trên giá gỗ sát tường đeo lên mặt, toàn thân nàng liền bị quỷ khí bao trùm, trở nên hư vô mờ mịt, cực kỳ quỷ dị. Đây là biện pháp che giấu thân phận Thiên Quỷ Các cung cấp cho khách nhân, đảm bảo người mua không bị tiết lộ thân phận.
Nàng bước vào bên trong một Truyền Tống Trận, bỏ vào khe rãnh vài viên ma thạch, sau đó nhấn vào số 6 trên bảng điều khiển.
Cả tòa truyền tống trận lóe sáng, thân ảnh Quỳnh Dao liền biến mất.
Một giây sau nàng đã xuất hiện ở tầng thứ sáu, nơi này chỉ có ba gian phòng.
Nàng bước vào căn phòng thứ nhất, an tĩnh ngồi xuống chờ đợi.
Bên trong phòng có một cái bàn dài và hai chiếc ghế, bốn góc tường có bốn cây nến đen tỏa ánh sáng âm u.
Lâu lâu có những bóng đen mờ ảo bay qua bay lại, nếu người yếu tim nhìn thấy sẽ sợ tới khóc thét.
Khoảng nửa tiếng sau một bóng đen chậm chạp đi tới, ngồi lên chiếc ghế đối diện. Sinh vật này hoàn toàn bị khói đen bao phủ, chỉ lộ ra đôi mắt xanh đen âm u như đang bốc cháy hai ngọn quỷ hỏa.
“Tiểu nha đầu lại tới rồi sao? Chắc chuyến này nha đầu ngươi lại có nhiều thứ để bán cho ta lắm nhỉ?” – Bóng đen nở nụ cười quái dị với Quỳnh Dao.
Cái bóng đen này không phải Cổ Ma, mà là một con Thiên Quỷ chính hiệu, nó đã sống hàng trăm ngàn năm, bảo vệ Vạn Quỷ Tông và Thiên Quỷ thành.
“Tham kiến Thiên Quỷ tiền bối.” – Quỳnh Dao dùng giọng nói khàn khàn trả lời.
“Đúng là lão thân có rất nhiều thứ để bán cho ngài.”
Quỳnh Dao lấy ra bốn năm cái túi trữ vật, đổ ra một đống linh bảo ma bảo lên bàn.
“Hừm, tiểu nha đầu ngươi thủ đoạn thật cao cường, mấy chục năm không gặp liền giết chết nhiều tu sĩ như vậy.” – Thiên Quỷ hai mắt lập lòe, liếc nhìn mấy món pháp bảo.
Nó giơ tay chụp lấy thanh kiếm màu đỏ nằm giữa đống bảo vật.
“Thuần Dương Kiếm, được chế tạo từ Thái Dương Thần Thiết, có uy năng thiêu đốt vạn vật.”
“Một món cực phẩm linh bảo không tệ, hai vạn cực phẩm ma thạch.” – Thiên Quỷ gật gù nhận xét, rồi đưa ra giá tiền.
“Thưa tiền bối, liệu giá này có hơi thấp không? Thanh kiếm này nếu bán cho tu sĩ hỏa linh căn chí ít cũng được năm vạn cực phẩm linh thạch chứ.” – Quỳnh Dao nhíu nhíu mày hỏi.
“Lão quỷ ta không ỷ lớn hiếp bé bao giờ, giá ta đưa ra cực kỳ công bằng, trừ bổn các ra, ta dám cá thế giới này không một ai dám mua lại thanh kiếm này của ngươi. Chúng ta mua về cũng mất rất nhiều công sức cải tạo lại, rồi mới có thể đem bán cho lũ tu sĩ Hỏa Linh Tộc.”
“Nếu ngươi cảm thấy giá cả không hợp lý, hoàn toàn có thể bán cho tiệm khác.” – Thiên Quỷ nở nụ cười nham hiểm, mặc dù nó đang tỏ ra cực kỳ công chính, nhưng ai nhìn qua cũng biết nó đang bắt chẹt Quỳnh Dao.
“Nếu nơi khác chịu thu mua, còn lâu lão nương mới bán cho hắc điếm của ngươi.” – Quỳnh Dao bực bội nghĩ trong lòng.
“Tiền bối định giá tiếp đi.” – Quỳnh Dao cắn răng nói, đành phải chấp nhận cái giá do Thiên Quỷ đưa ra.
Lão quỷ đặt thanh kiếm xuống, cầm lấy một bông hoa sen màu trắng lên tay.
“Bạch Liên Bảo Phiến, cực phẩm linh bảo phòng ngự, một vạn năm ngàn cực phẩm ma thạch.”
Quỳnh Dao gật đầu chấp nhận cái giá Thiên Quỷ đưa ra.
Thiên Quỷ lần lượt cầm tất cả những món bảo vật lên xem xét, mấy món sau đều chỉ có giá vài ngàn ma thạch.
“Tất cả bốn vạn chín ma thạch, bởi vì tiểu nha đầu ngươi là khách quen, ta cho ngươi thêm một ngàn ma thạch nữa.”
“Ngươi muốn nhận ma thạch hay mua vật phẩm từ bổn các?” – Thiên Quỷ tươi cười, nụ cười của nó vô cùng đáng sợ, quỷ quyệt.
“Lần trước lão thân có hỏi thăm tiền bối về thông tin của các loại đan dược trợ giúp đột phá Độ Kiếp kỳ, xin hỏi tiền bối thu được chút tin tức nào chưa?” – Quỳnh Dao ngẫm nghĩ vài giây rồi hỏi.
“Lão phu đã tìm giúp ngươi rồi, ngươi tự xem đi.” – Thiên Quỷ lấy ra một miếng ngọc giản, dùng khống vật thuật đưa cho Quỳnh Dao.
Tu sĩ khi tu luyện tới đỉnh phong thì sẽ gặp bình cảnh, loại bình cảnh này giống như một rào cản, ngăn cản phần lớn tu sĩ tăng tu vi lên cảnh giới mới.
Muốn đột phá rất đơn giản, chỉ cần hấp thu lượng lớn năng lượng vào trong cơ thể, trùng kích bình cảnh thì có thể đột phá. Nhưng tỉ lệ thành công chỉ có một phần trăm, đột phá thất bại thì sẽ tốn rất nhiều thời gian mới có thể trùng kích lần nữa.
Để gia tăng tỉ lệ thành công thì tu sĩ phải rèn luyện cơ thể mạnh mẽ hơn để có thể chịu đựng được nhiều năng lượng hơn khi trùng kích bình cảnh, càng nhiều năng lượng thì tỉ lệ thành công càng cao.
Nhưng còn có một khó khăn khác, là đôi khi trong lúc đột phá, tinh thần yếu ớt sẽ sinh ra tâm ma quấy phá, khi đó sẽ dễ dàng sinh ra tà niệm, trở nên tà ác, mất đi ý chí ban đầu.
Quỳnh Dao chụp lấy tấm thẻ ngọc áp lên trán.
Bên trong có thông tin của ba loại đan dược.
“Băng Tâm Đan, được chế tạo từ yêu đan của Băng Hồ Đại Thừa kỳ, giúp ngưng tụ thần hồn, trong thời gian ngắn thần hồn rơi vào trạng thái vô cảm, cực lớn đề cao khả năng chống đỡ tâm ma quấy phá thần hồn, ngoài ra còn giúp tinh thần trở nên cực kỳ tỉnh táo, tăng tỷ lệ đột phá bình cảnh thành công.”
“Thiên Hỏa Dịch, ngưng tụ Thiên Hỏa từ đỉnh núi Thiên Hỏa Phong, nhiệt độ vô cùng nóng bỏng, có tác dụng thiêu đốt kích thích tế bào trong cơ thể, giúp các tế bào chịu được lượng lớn ma khí trùng kích mà không bị vỡ vụn, nhưng nhiệt độ cao do Thiên Hỏa tạo ra có thể khiến cơ thể người sử dụng bị nội hỏa thiêu đốt mà trọng thương.”
“U Huyền Đan, luyện chế từ xương cốt của Hung Thú Đại Thừa kỳ, có tác dụng rèn luyện gân cốt, tăng cường nhục thân, giúp thân thể người sử dụng trở nên mạnh mẽ hơn, có chút tác dụng gia tăng tỉ lệ thành công khi đột phá bình cảnh.”
Quỳnh Dao đọc thầm thông tin trong ngọc giản, suy nghĩ hồi lâu.
“Xin hỏi tiền bối, giá cả ba loại đan dược này như thế nào?” – Quỳnh Dao trả lại tấm thẻ ngọc cho Thiên Quỷ, dùng giọng trầm trầm hỏi.
“Rất rẻ rất rẻ, Băng Tâm Đan năm vạn cực phẩm ma thạch, Thiên Hỏa Dịch bảy vạn, U Huyền Đan thì càng rẻ, chỉ một vạn một viên.” – Thiên Quỷ vung vẩy mấy ngón tay trả lời.
“Mắc như vậy!” – Dù đã chuẩn bị trước thì khi nghe giá đan dược cũng làm Quỳnh Dao hết hồn.
Tu sĩ Đại Thừa kỳ bình thường cũng chỉ có vài vạn cực phẩm ma thạch trên người mà thôi, nếu muốn mua hết ba loại đan dược này e rằng phải tích góp vài ngàn năm mới đủ.
“Không mắc, không mắc, cái giá lão phu đưa ra là rẻ nhất rồi đấy, tiểu nha đầu ngươi nên nhớ, đan dược có tác dụng trợ giúp đột phá Độ Kiếp kỳ là bảo vật chỉ có thể gặp không thể cầu.”
“May mắn cho ngươi là tên Đan Quỷ trong tông vừa bị người đánh trọng thương, cần tiền mua đan dược chữa thương nên mới bán rẻ đấy.” – Thiên Quỷ lúc lắc đầu nói.
“Đan Quỷ tiền bối bị đánh trọng thương? Không có tiền mua đan dược? Ông ta là luyện đan sư cơ mà, lý nào lại như vậy được.”
“Ngài không phải là đang lừa ta đó chứ?” – Quỳnh Dao không tin.
“Khặc khặc, nói ra cũng rất buồn cười, tên Đan Quỷ này cả đời luyện dược, bán giá cắt cổ. Hơn trăm năm trước hắn gặp bình cảnh Độ Kiếp sơ kỳ, dốc hết vốn liếng luyện chế mấy viên đan dược này.”
“Ai dè bị địch nhân biết được, dùng mưu kế dụ hắn ra ngoài đánh trọng thương, lão quỷ may mắn sống sót trốn trở về trong tông, nhưng thương thế rất nặng, bộ xương già của hắn ta gãy gần hết.”
“Bây giờ lão không thể luyện đan được nữa, bị người khác chèn ép, bán đan dược với giá mắc gấp đôi lúc trước hắn bán.”
“Tiểu nha đầu ngươi cảm thấy buồn cười không cơ chứ?” – Thiên Quỷ phá lên cười, giống như nhớ tới chuyện gì rất vui vẻ.
“Đan Quỷ tiền bối cần thuốc trị thương sao? Liệu tiểu bối có thể sử dụng đan dược trị thương để đổi lấy đan dược của lão nhân gia không?” – Đột nhiên một ý tưởng lóe lên trong đầu Quỳnh Dao, nàng nhớ Tà Huyết từng cho nàng hai viên đan dược vô cùng thần kỳ, trong phút chốc có thể chữa khỏi vết thương trên người nàng, thậm chí mọc lại cánh tay bị đứt.
“Để lão phu thử liên hệ với hắn, nếu chuyện thành công nhớ hậu tạ ta đấy, ta lấy chiếu khấu một phần thôi.” – Thiên Quỷ nở nụ cười xảo quyệt, trông vẻ mặt của nó cực kỳ ham tiền.