Quỳnh Dao dẫn tôi đi đến phía sau Quỷ Linh Điện, nơi này có rất nhiều tòa động phủ xây dựng vào trong lòng núi, phía trước mỗi tòa đều có pháp trận bảo vệ.
“Đây là động phủ cho thuê của Luyện Hồn Môn dành cho tu sĩ cấp thấp, chỉ cần bỏ ra một số ma thạch thì sẽ có thể ở lại đây, nhận được sự bảo vệ của Luyện Hồn Môn.” – Quỳnh Dao chỉ tay vào mấy tòa động phủ rồi giải thích.
Sau đó nàng tiếp tục dẫn tôi đi lên phía bên trên núi, nơi này có mấy chục tòa cung điện nho nhỏ, mỗi tòa rộng khoảng một trăm hai trăm trượng.
“Còn đây là chỗ ở dành cho tu sĩ cấp cao, đầy đủ tiện nghi, nhưng giá cả cho thuê cũng rất mắc.”
“Còn kia là nhà của muội.” – Quỳnh Dao chỉ tay vào một tòa cung điện được xây dựng bằng cẩm thạch đen, bên ngoài được bảo vệ bởi một trận pháp kỳ lạ, có mấy con Quỷ Hồn Pháp Tướng Kỳ đi qua đi lại canh gác cho tòa cung điện.
“Muội sẽ giúp huynh thuê một tòa cung điện cạnh muội, huynh thấy có được không?” – Quỳnh Dao nhẹ nhàng hỏi.
“Ta có thể ở chung với nàng được không?”
“Không được đâu, nam nữ thụ thụ bất thân.” – Quỳnh Dao liền từ chối.
“Ài…ta sẽ mất ngủ nếu phải ở một mình…” – Tôi bắt đầu than thở, gương mặt trở nên bí xị.
“Huynh than thở cũng vô dụng, để huynh sống chung nhà với muội thì sau này ai dám cưới muội nữa.”
“Ta đối tốt với nàng như vậy, nàng thực sự nỡ để ta một mình sao?” – Tôi rầu rĩ hỏi.
“Muội nói không là không!” – Quỳnh Dao cương quyết trả lời.
Nhưng thấy sắc mặt Tà Huyết sa sầm, ủ rũ như bánh đa chiều thì nàng đành thay đổi ý định.
“Huynh đừng làm bộ mặt đó nữa, được rồi, huynh có thể ở chung với muội, nhưng không được làm gì quá đáng đấy.” – Quỳnh Dao mềm lòng nói ra.
“Ta biết nàng tốt với ta mà…” – Tôi liền thay đổi sắc mặt, nở nụ cười tà, ôm lấy thân thể mềm mại của Quỳnh Dao.
“Đồ háo sắc, buông muội ra, có người thấy bây giờ…” – Quỳnh Dao yếu ớt phản kháng, nàng cố gắng đẩy Tà Huyết ra.
“A…đa…đa…tứ sư tỷ trở về rồi sao? Lâu ngày không gặp, muội nhớ tỷ lắm đó.” – Bỗng nhiên một giọng nói ngọt ngào quyến rũ vang lên từ phía xa xa.
Một cô gái khoảng hai mươi tuổi ăn mặc cực kỳ gợi cảm đang cười tủm tỉm, nhìn về phía tôi và Quỳnh Dao.
Nàng chỉ mặc duy nhất một tấm lụa mỏng dính trên người, tấm lụa mỏng như cánh ve, không cách nào che phủ cơ thể của nàng được, toàn bộ cảnh xuân đập thẳng vào mắt người nhìn, khiến ai thấy nàng cũng bị kích thích tới máu mũi sôi trào.
Khi nghe thấy giọng nói của cô gái thì Quỳnh Dao cứng đờ người, khuôn mặt đỏ bừng bừng, nhưng may mắn là nàng mặc áo choàng che kín người nên không ai thấy khuôn mặt xấu hổ của nàng.
“Đều tại huynh đó, bị cô ta nhìn thấy hết rồi.” – Quỳnh Dao giận dỗi, véo mạnh vào eo Tà Huyết.
Nhưng khi nàng nhìn lại thì thấy Tà Huyết đang say sưa nhìn ngắm cô gái kia, máu mũi chảy ròng ròng xuống đất.
“Quả là một tên háo sắc…” – Quỳnh Dao nói thầm trong miệng.
“Hì hì, muội không ngờ tứ sư tỷ cũng thích nam sắc đó.” – Cô gái ở phía xa xa nở nụ cười châm chọc.
“À, mà muội nhớ tỷ tu luyện Thiên Quỷ Luyện Hồn Đại Pháp, đâu có gần gũi nam nhân được đâu nhỉ? Tỷ muốn đem gã nam nhân này rút hồn luyện phách, chế thành Quỷ Hồn. Hay là muốn đem hắn giết chết, ngâm âm dịch luyện thành Sát Thi vậy?” – Cô gái tiếp tục đi lại gần, lên tiếng hỏi.
“Lục sư muội lâu ngày không cùng lão thân đấu pháp, da thịt ngứa ngáy khó chịu lắm đúng không?” – Quỳnh Dao dùng giọng nói già nua lạnh lẽo trả lời, toàn thân nàng ma khí sôi trào, giống như có vô số linh hồn đang gào thét.
“Ai…da…tỷ đừng dọa muội như vậy chứ, muội sẽ rất sợ đó…”
“Tiểu ca thật tội nghiệp, lọt vào tay tứ sư tỷ sẽ chết rất thê thảm…”
“Tiểu ca có muốn cùng ta vui vẻ một chút trước khi chết không?” – Lục sư muội đi lại gần, dùng tay sờ sờ vào gương mặt của Tà Huyết, lên tiếng trêu chọc hắn.
“Lục sư muội còn nói linh tinh, là ta cắt lưỡi muội đấy.” – Quỳnh Dao tế ra phi kiếm, gằn giọng đe dọa.
“Ai…ui…muội chỉ giỡn một chút thôi mà, tỷ nóng tính thật đó, vậy muội không phá chuyện tốt của tỷ nữa, chúc tỷ vui vẻ.” – Lục sư muội cười khúc khích, sau đó xoay người rời đi.
Nàng vừa đi vừa uốn éo thân thể, phô bày những đường cong nóng bỏng, thiêu đốt ánh mắt người khác.
“Này! Huynh tỉnh lại đi chứ, đồ háo sắc.” – Quỳnh Dao lay lay người Tà Huyết, bực tức nói.
Mất vài giây thì tôi mới tỉnh táo lại.
“Cô gái đó là ai vậy?” – Tôi lơ ngơ buột miệng hỏi.
“Hừ! Là vị sư muội mà lúc nãy muội kể đó. Từ khi trở về nàng ta điên điên khùng khùng, suốt ngày mặc mấy bộ đồ lẳng lơ đi câu dẫn đàn ông. Nhưng mấy tên rơi vào bẫy của nàng đều sẽ bị tra tấn đến chết, huynh nhớ tránh xa nàng ta ra.” – Quỳnh Dao lạnh lùng nói, giọng không mấy vui vẻ.
“Ta biết rồi, cô gái đó thật tội nghiệp.” – Tôi chép miệng than thở.
“Nàng làm sao vậy?” – Tôi nhìn thấy Quỳnh Dao có vẻ không vui thì lo lắng hỏi.
“Không có gì! Đồ háo sắc.” – Quỳnh Dao giận dỗi trả lời.
Nàng rút tay lại, không để cho tôi nắm tay nàng nữa, sau đó Quỳnh Dao đánh ra vài đạo ma khí, nhập vào bên trong trận pháp bao quanh cung điện của nàng, trận pháp phòng hộ run lên nhè nhẹ, nứt ra một cánh cổng nhỏ. Quỳnh Dao liền đi vào bên trong.
“Nhanh lên, huynh còn đứng ngây người ra đó làm gì.” – Thấy tôi đứng yên ở bên ngoài, Quỳnh Dao hô to thúc giục.
“Ta tới liền…” – Tôi cũng đi vào bên trong trận pháp.
Bao quanh cung điện của Quỳnh Dao là một loại hoa giống như hoa loa kèn, có màu tím đen. Những bông hoa này rất lớn tỏa ra mùi hương thơm ngào ngạt, bên trong nhụy hoa chứa đựng rất nhiều mật hoa tím nhạt.
Quỳnh Dao lấy ra một túi ma thạch, bóp nát những viên đá rồi vẩy bột của chúng về phía những bông hoa.
Những đóa hoa Quỳnh vui vẻ đón nhận ma khí từ ma thạch, vui sướng lắc lư.
“Đây là hoa Quỳnh đúng không, chúng thật đẹp, đẹp giống như nàng vậy.” – Tôi đi lại gần một bông hoa, dùng tay vuốt vuốt những cánh hoa.
“Hừ, huynh chỉ giỏi nịnh…” – Quỳnh Dao hờn dỗi trả lời, vẻ tức giận vơi đi một chút.
Nhưng khi thấy tôi nhúng tay vào mật hoa cho lên miệng, thì nàng biến sắc hét lớn.
“Cẩn thận! Mật hoa Quỳnh độc lắm đó.”
Nhưng đã quá trễ, Tà Huyết đã nếm thử mật hoa.
“Huynh không sao chứ? Nhanh uống thuốc giải đi.” – Quỳnh Dao cực kỳ lo lắng, nàng lấy ra một lọ thuốc nhỏ, đổ ra một viên thuốc đen kịt có mùi rất khó chịu.
“Không cần đâu, ta không sợ chất độc.” – Tôi lắc lắc đầu, tôi sợ nhất là uống thuốc.
“Nhưng mà mật hoa Quỳnh ngon thật đấy.”
Tôi lại nhúng ngón tay vào nhụy hoa, cho lên miệng.
Quỳnh Dao chăm chú nhìn, sau một lúc nàng mới chắc chắn Tà Huyết thực sự không bị chất độc giết chết hay gây mê thì mới an tâm trở lại.
“Có lẽ tu vi của hắn rất cao, nên mới không sợ độc hoa Quỳnh.”
“Như vậy sau này muốn giết hắn sẽ rất khó khăn, mình phải nghĩ cách khác vậy.” – Đôi mắt của Quỳnh Dao lóe lên tia độc ác, rồi nhanh chóng trở lại như cũ.
“Tà Huyết ca ca, chúng ta vào trong nhà thôi.” – Quỳnh Dao nở nụ cười ngọt ngào, nắm tay tôi đi vào trong nhà.
Tuy bên ngoài căn nhà được xây dựng giống như cung điện, nhưng bên trong cũng chỉ giống như những tòa nhà bình thường, có phòng khách, phòng ăn, phòng ngủ và vài gian mật thất.
Trong phòng khách được bố trí trang nhã, có một bộ bàn ghế làm từ tre màu đen, bên trên là một ấm trà bằng ngọc.
Quỳnh Dao đi mở cửa sổ, để hương hoa thơm ngát ùa vào trong phòng.
“Muội muốn đi tắm, đây là một vài thông tin về tòa thành này, huynh ngồi đọc chúng đi nha.” – Quỳnh Dao lấy ra vài tấm thẻ ngọc đưa cho tôi, rồi từ từ đi vào một căn phòng ở phía sau.
Tôi ngồi xuống ghế, áp mấy tấm ngọc giản lên trán, bắt đầu đọc thông tin bên trong. Chủ yếu là phạm vi các thế lực của Thiên Quỷ thành, thông tin về những tu sĩ Đại Thừa kỳ trở lên của các môn phái, các thông tin liên quan đến công pháp, điểm mạnh điểm yếu của họ.
Ngoài ra còn có bản đồ của khu vực xung quanh, những nơi hiểm địa, nơi có nhiều linh tài địa bảo.
Nhưng bên trong có một tấm thẻ ngọc vô cùng đặc biệt, vừa truyền linh hồn vào đã khiến máu trong người tôi sôi trào.
Bên trong tấm ngọc giản này không phải là những thông tin như mấy tấm kia, mà là hình ảnh của Quỳnh Dao.
Nàng mặc một bộ cung trang tím nhạt, đứng kế bên những đóa hoa Quỳnh, gương mặt tươi cười diễm lệ, mê hoặc quyến rũ.
Sau đó một tấm ảnh khác xuất hiện, vẫn là Quỳnh Dao và mấy đóa hoa, nhưng bây giờ quần áo trên người nàng đã biến mất vài món, cổ áo trễ nải để lộ một phần cặp tuyết lê ra ngoài, nụ cười của nàng càng trở nên mị hoặc.
Rồi tấm ảnh mờ dần đi, lúc này quần áo của Quỳnh Dao vương vãi trên đất, trên người nàng chỉ mặc một chiếc yếm nhỏ, thân hình như lửa nóng, làn da trắng nõn mịn màng, nụ cười như có khả năng hút hồn người khác. Quỳnh Dao trong ảnh vươn tay về phía tôi như mời gọi.
Tôi nôn nóng chờ tấm ảnh thứ tư xuất hiện, nhưng đợi hồi lâu vẫn không có.
Viên ngọc giản này gọi là Ảnh Thanh Xuân, mấy thiếu nữ ở thế giới này hay tự chụp lại, lưu giữ trong ngọc giản rồi gửi cho người mà các nàng thích.
“Tiếc thật, chỉ có mỗi ba tấm ảnh.” – Tôi tiếc rẻ thở dài.
Rồi ngồi say mê ngắm hình ảnh của Quỳnh Dao bên trong thẻ ngọc, trong đầu không ngừng tưởng tượng được cùng nàng ân ái.
Nửa tiếng sau Quỳnh Dao đã tắm xong, nàng mặc chiếc yếm màu tím giống như trong thẻ ngọc, thân thể uyển chuyển đi lại gần tôi. Trên người nàng còn dính rất nhiều những giọt nước, thấm ướt chiếc yểm nhỏ, khiến tôi có thể nhìn xuyên qua.
Vừa thấy nàng đi ra Tà Huyết máu mũi chảy ròng ròng, cực kỳ phấn khích.
“Quỳnh Dao, sao nàng lại ăn mặc như thế này?” – Tôi lau lau máu trên mũi, tỏ ra bình tĩnh hỏi nàng.
“Huynh không thích sao? Nếu không thích thì muội sẽ thay bộ khác.” – Quỳnh Dao mỉm cười mị hoặc, nàng đi lại gần ngồi lên đùi tôi.
“Không, không, ta rất thích, chỉ là ta hơi bất ngờ thôi.” – Tôi liền ôm lấy thân thể mềm mại không xương vào lòng, bàn tay vuốt ve da thịt trắng muốt của nàng.
“Chàng mau đi tắm đi, thiếp sẽ đợi.” – Quỳnh Dao nhẹ nhàng nói nhỏ vào tai tôi, giọng nói như mật ngọt.
“Ta đi liền, nàng nhớ đợi ta nhé.” – Tôi liền gật đầu đáp ứng.
Nhanh chóng chạy vào trong phòng tắm, không muốn phí phạm thêm một giây nào nữa.
Quỳnh Dao nhìn theo Tà Huyết, ánh mắt hiện lên vẻ gian xảo tinh nghịch.
“Đồ háo sắc! Lão nương đùa chết ngươi.”
“Không biết lát nữa hắn quay lại mà không thấy mình, thì sẽ phản ứng như thế nào đây.”
“Hì hì, chắc sẽ thú vị lắm, tiếc là không thể nhìn thấy.” – Quỳnh Dao nở nụ cười, trong đầu tưởng tượng hình ảnh Tà Huyết ngẩn tò te chưng hửng khi không tìm thấy nàng.
Sau đó nàng lấy ra một tấm thẻ ngọc đặt lên bàn, mặc lại quần áo, trùm bộ áo choàng lên người, rồi đi ra khỏi cửa.