Đã nhiều ngày sau khi Lang Vương bị sét đánh chết, tôi tiếp tục truy sát những con sói khác, bây giờ con mồi của tôi là một con sói hai đầu to hai mươi trượng.
“Gào…” – Song Đầu Lang gầm thét, nó phun ra hai cột lửa màu trắng và đen về phía tôi.
Tôi lách người né tránh, con thú này chỉ có tu vi Đại Thừa hậu kỳ, dễ chơi hơn con Lang Vương kia rất nhiều.
“Nhát Chém Tử Thần!” – Tôi vỗ cánh, lao về phía con sói như một tia chớp, chém rụng một cái đầu sói của nó.
“Ngao…” – Song Đầu Lang gào thảm, nó cố nhịn đau xoay đầu bỏ trốn, không dám tiếp tục chiến đấu.
Dưới chân sói bốc cháy ngọn lửa có hai màu đen trắng, tốc độ chạy nhanh như tên bắn.
“Chạy nhanh như vậy?”
Tôi tung cánh đuổi theo nó, nhưng con thú này rất khôn ngoan, nó lựa những bụi rậm có nhiều cây cối chằng chịt để chui rúc vào, sau đó liên tục đảo hướng trong rừng, khiến tôi truy đuổi một hồi lâu mà không làm gì được nó.
Song Đầu Lang cố hết sức chạy, nó chạy nhanh hơn bình thường gấp mấy lần, trong những cuộc rượt đuổi như thế này thì con mồi thường là kẻ chiến thắng, còn thợ săn thì thua cuộc. Bởi vì con mồi nếu thua sẽ mất mạng, còn thợ săn thua chỉ mất một bữa ăn.
Nhưng lần này con sói khá xui xẻo, vì nó đã gặp phải một thợ săn lão luyện.
Tôi bắn ra một giọt máu dính vào người con sói, sau đó không thèm truy đuổi nó nữa, để mặc nó chạy trốn. Đợi nó chạy được một quãng xa thì mới chậm rãi bay theo.
Con sói chạy suốt ba ngày ba đêm, trong suốt quãng thời gian này tôi luôn duy trì một khoảng cách nhất định với nó, không quá gần mà cũng không quá xa, tránh làm mất dấu vết.
Cuối cùng nó cũng kiệt sức nên phải dừng lại, trốn vào trong một cái hang động nghỉ ngơi.
Tôi liền mặc áo choàng tàng hình vào rồi chậm rãi đi vào bên trong.
Con sói nằm cạnh một vách đá, hai mắt nhìn chằm chằm về cửa hang, giống như đang canh chừng kẻ thù.
Tôi di chuyển chậm chạp tiến lại gần nó, không hề gây ra một tiếng động, con sói vẫn không hề nhận ra thần chết đang đến gần.
“Phập!!” – Lưỡi kiếm đỏ máu đột ngột xuất hiện trong không gian, đâm vào giữa trán Song Đầu Lang, con sói trợn trừng hai mắt, rồi gục đầu xuống, máu từ vết thương giữa trán phun ra ướt hết người Tà Huyết.
Tôi bắt đầu rút máu tươi của nó bỏ vào lọ, rồi móc Ma Tinh ra ngoài.
Khi đang chuẩn bị tiếp tục đi săn sói thì tôi thấy trên bầu trời xuất hiện hai đạo độn quang đang lao thẳng về phía tôi.
“Đạo hữu xin cứu mạng.” – Quỳnh Dao nhìn về phía Tà Huyết la thất thanh cầu cứu, nàng không thực sự cần tên này cứu nàng, chỉ cần hắn giữ chân tên Kim Ngưu chết tiệt kia một lúc để nàng chạy trốn là được.
“Hình như nàng ta bị thương.” – Tôi tập trung nhìn kỹ cô gái, nàng ta bị mất một cánh tay, cái yếm nhỏ màu tím bị máu nhuộm đỏ, sắc mặt tái nhợt vì mất máu.
“Cô chụp lấy, là đan dược chữa thương.” – Tôi ném một hộp ngọc chứa mấy viên ngọc máu về phía nàng, sau đó âm trầm nhìn về đạo độn quang màu vàng phía sau.
Quỳnh Dao chụp lấy hộp ngọc liền mở ra, thấy những viên đan dược màu đỏ tươi sáng lấp lánh, tỏa ra mùi thơm dịu ngọt, nàng liền bỏ hai viên vào trong miệng, năng lượng sống từ hai viên ngọc máu lan tràn trong cơ thể giúp nàng chữa thương, sắc mặt tốt hơn rất nhiều, thậm chí cánh tay bị chặt đứt cũng từ từ mọc lại.
“Cám ơn đạo hữu!” – Nàng hét lớn rồi tiếp tục bay đi.
Kim Ngưu thấy cảnh này thì vô cùng tức giận, ma nữ trước mắt đã mê hoặc rất nhiều kẻ ngu ngốc không sợ chết làm bia chắn, mỗi lần như vậy lại khiến hắn phí thời gian giết chúng.
“Phá Thiên Quyền!” – Kim Ngưu gầm lớn, quyền kình rực rỡ kim quang đánh thẳng lên người Tà Huyết.
“Oanh!!” – Khi va chạm nắm đấm nổ tung, tạo ra sóng xung kích, nổ tung như bom nổ.
Tà Huyết bị một quyền đánh bay, lao thẳng xuống mặt đất, khi va chạm khiến mặt đất nổ tung, tạo ra một cái hố.
Kim Ngưu không thèm nhìn tên ngu ngốc vừa bị giết chết, tiếp tục tăng tốc đuổi theo Quỳnh Dao.
“Khốn kiếp! Mình sơ ý quá rồi.” – Tôi lồm cồm bò ra khỏi cái hố, vỗ cánh đuổi theo tên Cổ Ma.
“Nhát Chém Tử Thần!” – Thanh kiếm trong tay tôi rực sáng huyết quang, nhanh như chớp chém vào cổ tên Cổ Ma. Nhưng không ngờ người hắn vô cùng cứng rắn, bảo vật Cốt Huyết kiếm lại chỉ có thể chém rách lớp áo, chứ không gây ra được vết thương thực sự trên người hắn ta.
“Xuyên Sơn Quyền!” – Kim Ngưu quay ngoắt lại, nắm đấm của hắn giống như có lốc xoáy năng lượng bao phủ, một đấm đánh mạnh vào bụng Tà Huyết.
“Oanh!!” – Cú đấm này uy lực vô cùng tập trung, giống như mũi thương xuyên phá tạo thành một xoáy kình lực, đánh thủng ngực Tà Huyết, khiến nội tạng hắn nát bấy. Tà Huyết như diều đứt dây lao thẳng xuống bên dưới, mặt đất lại bị vỡ tan, tạo ra một cái hố khác.
“Ngu xuẩn!” – Kim Ngưu chửi một câu, sau đó hóa thành tia chớp màu vàng đuổi theo Quỳnh Dao.
Tôi lại lồm cồm bò ra khỏi hố, giữa ngực thủng một lỗ toang hoác, bộ dạng vô cùng thảm thiết.
“Khục…tên quái thai này mạnh thật.”
Tôi đành phải lấy ra mấy viên Ma Tinh và máu sói mà mình vất vả kiếm được rồi hấp thu chúng.
“Hỗn Nguyên Ác Quỷ – Ác Quỷ Máu biến hình!”
Kim Ngưu đang phi hành thì chợt cảm nhận được một luồng năng lượng tà ác cùng cực bốc lên từ phía sau. Hắn quay đầu lại thì thấy một con quái vật to lớn khủng khiếp, toàn thân bốc cháy ngọn lửa đỏ như máu đang lao thẳng về phía hắn.
“Thứ quái quỷ gì vậy!” – Kim Ngưu trợn trừng mắt.
“Kim Quỳ Chân Thân!” – Chỉ một giây sau hắn liền phản ứng, biến thành hình dạng Chân Thân Pháp Tướng.
Toàn thân hắn tỏa kim quang rực rỡ, gầm thét điên loạn, sau đó hắn tung nắm đấm về phía con quái vật đỏ máu kia.
“Kim Cương Thần Quyền!” – Một nắm đấm vàng rực đấm thẳng vào người Tà Huyết, nhưng lần này Tà Huyết không bị đánh bay nữa, trạng thái Ác Quỷ Máu mạnh hơn trạng thái bình thường gấp trăm lần.
“Chết đi!” – Tôi rít lên, vung thanh kiếm dài hơn năm mươi trượng đánh thẳng vào người tên Cổ Ma màu vàng.
“Bành!” – Kim Ngưu bị Thanh Cốt Băng Huyết kiếm phang trúng, lớp giáp kim cương bị chặt nát. Bây giờ hắn mới là kẻ bị đánh bay xuống đất, bộ dạng cực kỳ thê thảm.
“Phá Thiên Quyền!” – Kim Ngưu không tin, hắn trợn mắt nhìn vết thương lớn trước ngực, từ khi luyện thành Kim Cương Ma Thể thì hắn chưa bao giờ bị thương nữa. Hắn tức giận gầm thét, muốn thử lại lần nữa.
Toàn thân hắn kim quang giống như gió, hội tụ về phía nắm đấm. Nhưng lần này chưa kịp xuất chiêu thì một nhát kiếm lại chém tới.
“Nhát Chém Tử Thần!” – Tà Huyết sử dụng kỹ năng của hắn, thanh kiếm trong tay rực rỡ huyết quang táng mạnh vào người Kim Ngưu, đánh bay hắn một lần nữa.
“Hừ! Không phải vừa nãy mày oai phong lắm hả? Sao giờ lại nằm bẹp thế kia?” – Tà Huyết cười mỉa mai, xông tới vung thanh kiếm khổng lồ liên tục chém vào người Kim Ngưu.
“Ầm…ầm…keng…keng…keng…” – Vô số nhát kiếm sắc nhọn chém mạnh vào người tên ma tu, chặt ra vô số vết thương, tay chân hắn đều bị chém đứt, dòng máu vàng kim túa ra khắp nơi.
“Tao ghét nhất là những tên bắt nạt phụ nữ, loại như mày nên chết đi!” – Tà Huyết gầm thét, một kiếm chặt đứt đầu tên Cổ Ma, kết thúc mạng sống của hắn.
Hai mắt Kim Ngưu trợn trừng, hắn không tin mình lại chết nhanh như vậy, cực kỳ không cam lòng, dù Kim Cương Ma Thể được gọi là Bất Diệt Ma Thể nhưng đầu đã bị chặt đứt thì hắn cũng phải chết.
“Hóa Huyết!” – Tôi vung vẩy máu của mình lên người tên Cổ Ma, để máu tươi ăn mòn thân xác hắn, sau một lúc xác của hắn ta biến thành một vũng máu màu vàng kim, bị tôi hút vào trong cơ thể, hóa thành sức mạnh của mình.
“Hử? Túi trữ vật.” – Tôi vươn tay ra phía trước, cách không chụp lấy một cái túi được rệt bằng tơ vàng óng ánh.
Bên trong chỉ có một ít ma thạch, vài món vũ khí và một ít hộp lọ.
Tôi liền lấy mấy cái lọ ra, bên trong chứa những viên đan dược màu vàng, có mùi cay xè rất khó chịu.
Rồi tôi mở ra vài cái hộp khác, bên trong chứa vài viên Ma Tinh và Yêu Đan, trong đó có ba viên là của Độ Kiếp kỳ, hơn mười viên Đại Thừa kỳ.
“Ha ha, có lời rồi, quả nhiên giết người đoạt bảo kiếm nhanh hơn đi săn quái vật nhiều.” – Tôi nở nụ cười tà ác, cất đống Yêu Đan đi, sau đó nhìn về hướng cô gái mặc áo tím bỏ chạy.
“Nữ nhi yếu đuối một thân một mình trong vùng đất chết chóc này sẽ rất nguy hiểm, mình sẽ giúp nàng ta vậy.” – Tôi sử dụng kỹ năng máu để xác định vị trí của nàng. Những ai sử dụng ngọc máu thì trên người sẽ xuất hiện mùi máu tanh nhàn nhạt, tôi có thể cảm nhận loại mùi máu này và lần theo.
Quỳnh Dao bay liên tục suốt một tiếng nhưng tên Kim Ngưu kia vẫn chưa đuổi kịp nàng. Bình thường chỉ hơn nửa tiếng là nàng đã bị đuổi kịp.
“Tên đó bị Hung Thú quấn lấy sao? Nếu như vậy thật tốt, mình sẽ có tỉ lệ sống cao hơn.” – Nàng nghĩ thầm trong bụng, tiếp tục tăng tốc bay đi, còn Tà Huyết, kẻ đã giúp nàng thì nàng quên luôn từ lúc nào, nàng chắc chắn Tà Huyết đã bị Kim Ngưu một quyền đánh chết.
Khi nàng bay được một đoạn nữa thì phía sau lưng nàng xuất hiện một đám mây máu, đám mây này có tốc độ vô cùng nhanh, lao thẳng về phía nàng.
Sắc mặt nàng khẽ biến, tiếp tục bay đi, nàng đoán đám mây đó là do một con Hung Thú nào đó tạo ra.
Nhưng đám mây máu có tốc độ nhanh hơn nàng rất nhiều, chẳng bao lâu đã bị đuổi kịp.
Quỳnh Dao liền tế ra ma bảo là một cái cờ màu đen, vô số hắc khí tuôn ra từ lá cờ, hóa thành một con quái vật giống như làn khói, lao về đám mây máu, giương nanh múa vuốt tấn công.
“Ngừng tay! Là ta, ta sẽ không làm hại cô đâu.” – Từ trong đám mây máu vang lên giọng nói của Tà Huyết.
“Ngươi chưa chết sao?” – Quỳnh Dao sửng sờ khiếp sợ, trọn tròn đôi mắt ngọc, nàng tận mắt nhìn thấy Kim Ngưu một quyền đánh thẳng lên người Tà Huyết, khiến hắn bắn thẳng xuống đất, bị một quyền chí mạng như vậy chắc chắn cơ thể vỡ vụn, không thể sống sót.
Nhưng sau đó nàng nhận ra câu hỏi này hơi vô duyên, nên liền hỏi một câu khác.
“Kim Ngưu đâu rồi? Làm sao anh thoát được?”
“Tên đó bị tôi giết rồi, sao hắn lại đuổi theo cô vậy?”
“Chết rồi! Không thể nào, hắn có Bất Diệt Ma Thể cơ mà!” – Quỳnh Dao cảm thấy vô cùng khó tin, trừ khi là Độ Kiếp hậu kỳ, nếu không sẽ không thể giết Kim Ngưu được.
“Cô không cần sợ nữa, tôi thực sự đã giết chết hắn rồi, nếu cô muốn thì bây giờ tôi sẽ bảo vệ cô.” – Tôi hạ giọng nói, cố gắng không làm nàng sợ.
Trong mắt Quỳnh Dao lóe lên vẻ tinh ranh, nàng cảm thấy có thể lợi dụng gã đàn ông trước mắt này.