“Ý Chí chết tiệt! Nhất định khi trở lại ta sẽ muốt chửng mi.” – Ác Quỷ Máu tức giận hét ầm lên, nhưng nó vẫn bị hút vào lỗ hổng không gian do Ý Chí Của Thế Giới tạo ra.
“Đây là đâu? Ta là ai?” – Ác Quỷ Máu chỉ thấy bốn phía là một màu đen vô tận, không có một tia ánh sáng.
Nó cố gắng di chuyển về các hướng khác nhau, nhưng tất cả vẫn chỉ là màu đen.
Một ngày…một tuần…một tháng…một năm…mười năm…
Vẫn chỉ có một màu đen vô tận.
Cho đến một ngày nó nhìn thấy một tia sáng le lói xuất hiện, nó liền xông về phía tia sáng.
Linh Ma giới tại một dãy sơn mạch màu đen thuộc địa phận Thiên Ma Cung, có một thiếu nữ mặc váy trắng, trên đầu có cặp sừng nhỏ màu đen đang đạp trên một chiếc phi kiếm, điên cuồng lao về phía trước chạy trốn.
Phía sau lưng nàng là ba gã nam tu sĩ của Phi Linh tộc đang vỗ cánh đuổi theo.
“Yêu nữ mau thúc thủ chịu trói, bọn ta sẽ không giết ngươi.” – Tên tu sĩ Lam Loan tộc hét lớn, trên tay hắn cầm một món linh bảo hình chiếc trùy.
Thánh nữ của Thiên Ma cung không trả lời, nàng càng tăng tốc phi kiếm dưới chân bay đi.
“Lôi huynh, phiền huynh sử dụng Lôi Độn Thuật tóm ả lại.” – Một tên tu sĩ mọc ra hai cánh rực lửa xanh lá nói.
“Tốt!” – Gã tu sĩ họ Lôi liền đáp ứng.
Chỉ thấy hai cánh của hắn tí tách điện quang, trong chớp mắt liền biến mất.
Một giây sau liền thấy hắn xuất hiện ở phía trước thiếu nữ váy trắng.
“Xem ngươi còn chạy đi đâu.” – Gã tu sĩ họ lôi tế ra một tấm lưới điện, quăng thẳng về phía thiếu nữ.
“Hắc Quang Trảm!” – Thanh kiếm dưới chân thiếu nữ rực sáng, chém thẳng về phía tấm lưới, cắt nó làm hai.
“Sao ngươi dám!” – Tu sĩ họ Lôi lòng đau như cắt khi thấy linh bảo bị phá hủy.
“Lôi Thiểm Thuật!” – Từ tay gã tu sĩ họ Lôi lấp lóe điện quang, một cột sét lớn màu lam nhạt phóng ra, đánh thẳng về phía thiếu nữ.
Thiếu nữ liền tế ra một tấm khiên giống như chiếc vảy màu đen cản tia sét lại.
Cuộc truy đuổi lại tiếp tục diễn ra.
Sau hơn một tiếng thiếu nữ cũng tới được nơi nàng cần tới.
Đó là một cung điện khổng lồ, cao lớn vô cùng xây dựng trên một ngọn núi màu đen khổng lồ.
Trước điện chỉ ghi hai chữ Thiên Ma.
Thiếu nữ liền bay vào bên trong, kích hoạt trận pháp phòng ngự của cung điện.
Bên trong cung điện là mười pho tượng Thiên Ma, tên nào trông cũng hung thần ác sát, dữ tợn vô cùng.
Thiếu nữ lấy ra từ túi trữ vật một viên đá màu đen, ẩn chứa ma khí dồi dào. Nàng đặt vào lỗ hổng giữa pháp trận.
“Thiên Ma đại nhân, xin hãy lắng nghe lời thỉnh cầu của tiểu nữ, hàng lâm đến thế giới này.” – Thiếu nữ đánh ra vài tia ma khí nhập vào pháp trận, miệng lẩm bẩm cầu xin.
Ba tên Hợp Thể kỳ tiên đạo cao thủ ở bên ngoài vẫn tế ra linh bảo, liên tục công kích trận pháp phòng ngự.
“Nhanh lên, đừng cho ả ta kích hoạt trận pháp.” – Gã tu sĩ thuộc Thanh Điểu tộc hét lớn, hắn tế ra một thanh kiếm màu xanh, liên tục tấn công trận pháp.
Bên trong cung điện pháp trận ù ù rung chuyển, những bức tượng Thiên Ma lóe sáng rồi tắt, giống như một vòng quay xổ số.
Cuối cùng ánh sáng dừng lại trên người bức tượng Huyết Thiên Ma.
“Đa tạ Thiên Ma đại nhân hiển linh.” – Thiếu nữ mừng rỡ vô cùng, bức tượng Huyết Thiên Ma phát sáng tức là thỉnh cầu của nàng đã được đáp ứng.
Một cái lỗ đen ngòm xuất hiện giữa đại điện.
Từ bên trong tràn ra khí tức hủy diệt tà ác.
“Gào…cuối cùng cũng thoát khỏi nơi khốn kiếp kia.” – Ác Quỷ Máu vui vẻ gầm rống, nó đã bị nhốt hơn mười năm trong hư vô.
“Hử? Nơi nào đây? Sao ta lại ở đây nhỉ?” – Ác Quỷ Máu lầm bầm, trí tuệ của nó không cao cho lắm.
Chợt ánh mắt nó rực sáng, nó nhìn về thiếu nữ đang quỳ lạy dưới mặt đất, nó vươn bàn tay gớm ghiếc của nó tóm lấy nàng.
“Ha ha, mới được thả ra đã có thịt ăn rồi.” – Ác Quỷ Máu cười như điên, ánh mắt tràn ngập ác niệm.
“Thiên Ma đại nhân, xin làm ơn giúp đỡ, Thiên Ma cung đang bị sáu môn phái vây công.” – Thiếu nữ khóc nức nở, dùng ngôn ngữ của Thiên Ma tộc nói ra.
Ác Quỷ Máu ngẩn người, nó đã hấp thu Thiên Ma tâm của Bạch Thiên Ma nên có thể hiểu được ngôn ngữ của Thiên Ma tộc.
“Ngươi đang nói chuyện với ta sao?” – Ác Quỷ Máu dùng Thiên Ma ngôn ngữ hỏi lại.
Thiếu nữ nghe được Ác Quỷ Máu trả lời thì mừng rỡ như điên, gật đầu lia lịa.
“Mong Thiên Ma đại nhân giúp đỡ, cung chủ e rằng không chống đỡ được bao lâu nữa.”
“Rầm…” – Phía bên ngoài ba gã Tiên Đạo cao thủ cuối cùng cũng phá hủy được trận pháp phòng ngự, xông vào bên trong.
“Líu ríu…(Con quái vật gì vậy?)” – Gã Lam Loan tộc tu sĩ hoảng sợ khi thấy Ác Quỷ Máu.
“Líu lo…(Không ổn, là Huyết Thiên Ma.)” – Gã tu sĩ Thanh Điểu tộc hoảng sợ nói.
“Huýt huýt…(không thể nào, Thiên Ma sao có thể dễ dàng hạ giới như vậy được.)” – Gã tu sĩ Lôi Bằng tộc trong lòng cũng rất sợ hãi, nhưng tỏ ra trấn định nói.
“Huýt huýt…(chúng ta cùng xông lên giết chết hắn!)” – Gã tu sĩ Lôi Bằng tộc tế ra một thanh kiếm toàn thân điện quang lập lòe.
Hai người khác cũng tế ra một thanh kiếm có ngọn lửa màu lam, một người có nhiều tia sáng xanh.
Cả ba cùng điều khiển linh kiếm bắn về phía Ác Quỷ Máu.
“Hử? Khí tức mấy tên này lạ nhỉ? Hình như là Hạch Tâm Kỳ tam giai, nhưng không giống lắm.” – Ác Quỷ Máu nhìn ba thanh kiếm nhỏ xíu đang bay tới, với kích thước hơn ba mươi mét của nó, mấy thanh kiếm này đánh trúng cũng chẳng khác gì kim đâm.
“Tí tách…đùng đoàng…” – Đột nhiên âm thanh sấm rền vang lên, gã tu sĩ họ Lôi sử dụng Lôi Độn Thuật phóng vọt về phía sau, bỏ lại hai gã đồng bạn.
“Chạy nhanh thật đấy.” – Ác Quỷ Máu nhìn theo kẻ vừa bỏ chạy, ánh mắt cười khinh bỉ.
“Chết đi!” – Từ bàn tay của Ác Quỷ Máu phóng ra một luồng sáng đỏ, bắn về phía gã tu sĩ họ Lôi.
“Ầm…” – Dù hắn ta bay rất nhanh nhưng vẫn bị cột máu bắn trúng, thân thể hắn nổ tung hóa thành huyết vụ, Nguyên Thần cũng bị đánh tan nát.
“Yếu đuối như vậy? Tên này làm bằng bùn sao?” – Ác Quỷ Máu lầm bầm, hắn cảm thấy tên vừa nãy thân thể còn yếu đuối hơn cả pháp sư nữa.
Hai gã tu sĩ con lại thấy cảnh này thì hoảng sợ tột cùng.
“Ó…”
“Nghệ…”
Chúng biến thành một con Lam Loan và một con Thanh Điểu, cố gắng bỏ chạy.
“Sao lại biến thành chim rồi, nhìn cũng giống Thánh Cầm tộc, nhưng lại không phải.” – Ác Quỷ Máu lầm bầm.
Nó liền vỗ cánh đuổi theo hai gã tu sĩ, tốc độ của Ác Quỷ Máu vô cùng nhanh, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp.
Ác Quỷ Máu vung kiếm chém vào hai con chim, lưỡi kiếm hơn ba mươi trượng dễ dàng cắt chúng làm hai, vô cùng bén ngọt.
“Thu!” – Ác Quỷ Máu vung tay lên, hai xác chim co quắt lại, hai viên ngọc máu liền rơi vào tay nó.
“Đúng là sinh vật ở thế giới này yếu thật, có lẽ mình có thể dễ dàng tàn sát chúng.” – Ác niệm của Ác Quỷ Máu lại lan tràn, nó cảm thấy mùi máu tươi khắp nơi.
“Thiên Ma đại nhân, xin làm ơn giúp đỡ, Thiên Ma cung đang bị sáu môn phái khác vây công.” – Thiếu nữ đang bị Ác Quỷ Máu nắm trong tay lại lên tiếng cầu xin.
“Sáu môn phái? Ý ngươi là rất nhiều người hả?”
“Tốt lắm! Chỉ hướng đi.”
“Khặc…khặc…lại sắp được tàn sát rồi.” – Ác Quỷ Máu vô cùng vui vẻ, cười thầm liên tục, trong đầu nó chỉ tràn ngập ý niệm giết chóc.
Sau đó nó liền bay theo hướng thiếu nữ chỉ.
Chỉ nửa tiếng nó đã tới một tòa cung điện khổng lồ được xây dựng trên núi cao.
Bốn phía cung điện là vô số tu sĩ của các phái đang liên tục sử dụng linh bảo, thuật pháp tấn công.
Màn sáng bảo vệ Thiên Ma cung rung chuyển liên tục, có thể bị phá hủy bất kỳ lúc nào.
Một cô gái mặc váy lụa đen, đeo khăn che mặt đứng bên trong cung điện, liên tục truyền ma khí giữ cho pháp trận phòng ngự hoạt động.
Nàng là Mặc Lam, cung chủ của Thiên Ma cung, Đại Thừa hậu kỳ tu sĩ.
Nhưng phía bên ngoài cũng có sáu tên Đại Thừa hậu kỳ đang công phá trận pháp phòng ngự, nàng nhiều nhất là có thể kiên trì được nửa giờ nữa.
“Hy vọng Thải Điệp có thể trốn thoát.” – Mặc Lam âm thầm cầu nguyện, nàng xem Thải Điệp giống như con gái của nàng, trước khi cung điện bị vây công, nàng đã sử dụng trận pháp truyền tống đưa Thải Điệp rời khỏi tông môn.
Lão tổ Độ Kiếp Kỳ của Thiên Ma cung vừa độ kiếp thất bại cách đây một trăm năm. Thực lực Thiên Ma cung suy yếu nghiêm trọng, gánh nặng tông môn đè lên vai nàng.
Suốt một trăm năm nay nàng đau khổ chèo chống, nhưng hôm nay e rằng là ngày diệt môn của Thiên Ma cung.
“Xin lỗi lịch đại sư tổ, con có lỗi với mọi người.” – Mặc Lam than thở, ma khí trên người nàng sắp tiêu hao hết.
“Ting…” – Màn sáng bao phủ Thiên Ma cung tan vỡ.
Khuôn mặt của Mặc Lam tái nhợt, chút ma khí cuối cùng trên người nàng vừa tiêu hao sạch sẽ.
“Giết…” – Âm thanh của tu sĩ gầm thét vang trời.
“Keng…keng…” – Tiếng linh bảo và ma bảo va chạm vang lên không ngừng.
Lâu lâu những tiếng hét thảm của nữ tu Thiên Ma cung lại vang lên vô cùng thảm thiết.
“Kia là cái gì?”
“Hình như là Thiên Ma.”
“Không thể nào! Sao lại có Thiên Ma hạ giới được cơ chứ.”
Tiên đạo tu sĩ nháo nhào, xoay người về hướng xa xa.
Chỉ thấy một con quái vật khổng lồ, toàn thân đỏ rực đang bay vô cùng nhanh đến đây.
“Không cần quan tâm nó là gì! Giết nó.” – Thanh Liên kiếm phái nhị trưởng lão hét lớn, ông ta tế ra linh kiếm xanh lá, chém thẳng về phía Ác Quỷ Máu.
“Thiên Hỏa Thuật!” – Hỏa Linh môn đại trưởng lão chỉ tay lên trời, một khe nứt xuất hiện, giáng xuống một quả cầu lửa khổng lồ.
Ác Quỷ Máu nhẹ nhàng vung kiếm, chặt đôi linh bảo làm từ Thần Mộc của Thanh Liên kiếm phái trưởng lão, sau đó nó đánh ra một cột máu, phá hủy Thiên Hỏa đang lao tới.
“Không thể nào!” – Hai vị trưởng lão Đại Thừa kỳ há hốc mồm, không tin vào mắt mình.
“Khặc khặc, thật là nhiều máu tươi.” – Hai mắt Ác Quỷ Máu tràn ngập sát niệm, những tu sĩ trong mắt nó không khác gì những bình máu di động.
“Vũ Điệu Tử Thần!” – Ác Quỷ Máu cầm hai thanh kiếm ở hai tay, xoay tròn biến thành lốc xoáy màu đỏ.
Nơi cơn lốc đi qua những tu sĩ Hợp Thể kỳ trở xuống đều biến thành máu tươi, nguyên thần cũng không trốn thoát được.
“Biển Máu!”
“Cơn Mưa Máu!”
Ác Quỷ Máu sử dụng kỹ năng tàn sát kinh khủng nhất của nó, cả bầu trời biến thành màu đỏ, vô số giọt máu nhỏ xuống, xuyên thủng lồng sáng phòng hộ của chúng tu sĩ.
Những ai bị máu tươi dính vào người liền trực tiếp nổ tung, biến thành huyết khí.
Sáu vị trưởng lão Đại Thừa kỳ của các phái mặt mũi tái mét, họ không hiểu tại sao lại có một con Thiên Ma xuất hiện ở đây, tàn sát bọn họ.