Ma Thần Máu – Chương 227: Giết rết – Botruyen

Ma Thần Máu - Chương 227: Giết rết

Sáng sớm tôi liền chuẩn bị đầy đủ, sẵn sàng tàn sát ổ rết khổng lồ.

“Chiến thuật là chúng ta sẽ tiêu diệt từng con rết một, hạn chế chiến đấu trực tiếp với chúng.” – Tôi nói với ba cô gái.

Từ miệng Hỏa Túc tôi đã biết thực lực bầy rết mạnh hơn dự đoán của tôi rất nhiều.

Tên Túc Nhãn là Hạch Tâm Kỳ thất giai, hắn ta có hai anh em khác là lục giai, Hỏa Túc đã giết một con nên còn một.

Ba con khác là ngũ giai, năm con tứ giai. Trong đó có ba con vốn là thuộc hạ của Hỏa Túc, nhưng đã phản bội nàng.

Hạch Tâm Kỳ hạ giai thì có hai mươi con, còn lũ rết Kết Tinh Kỳ thượng giai thì gần hai trăm con, trong đó hầu hết đều là Kết Tinh Kỳ cửu giai.

Nếu tấn công trực tiếp thì tôi chỉ cần sử dụng Ma Trận Máu, sau đó phối hợp với Thi Thi và Hỏa Túc là có thể tàn sát đàn rết dễ dàng. Nhưng như vậy thì công sức tích góp máu và kết tinh năng lượng của tôi suốt mấy tháng nay đổ sông đổ biển. Nên bắt buộc phải sử dụng một chiến thuật nguy hiểm hơn, nhưng lại tiết kiệm hơn. Đó là đánh du kích, chúng tôi sẽ tiêu diệt từng con rết Hạch Tâm Kỳ một, sẽ tốn nhiều thời gian để dụ chúng ra khỏi hang rồi giết, sau đó bỏ trốn. Chờ chúng mất tập trung thì quay lại giết tiếp.

Chỉ khoảng mười đến hai mươi lần là xóa xổ được bầy rết.

“Chúng ta sẽ núp ở đây, dụ mấy con rết vào đây, tấn công chúng, sau đó nếu lũ rết xuất hiện nhiều thì chúng ta bỏ chạy. Các nàng hiểu chưa?”

Tôi chỉ tay vào một vách núi cao, rồi chỉ tay vào một hẻm núi, rồi chỉ tay vào ký hiệu mấy con rết. Ba cô gái gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

“Tốt lắm, chúng ta đi thôi.”

Tôi liền dẫn ba cô gái ra ngoài, họ đều là Hạch Tâm Kỳ nên có khả năng bay lượn mà không cần cánh, tất nhiên tốc độ bay của họ tương đối chậm.

Sau đó chúng tôi đáp xuống một vách núi rất cao, gần hai ngàn trượng, đủ cao để tránh né khỏi tầm tấn công của lũ rết, nhưng đứng trên cao vẫn tấn công xuống bên dưới được.

“Giờ ba nàng ở đây đợi, ta sẽ dụ lũ rết đến.”

Trước khi đi tôi chần chừ một lát.

“Nhưng ta không biết con rết nào là của Túc Nhãn, con nào là đồng tộc của nàng.” – Tôi nhìn Hỏa Túc rồi nói.

“Tôi không còn đồng tộc nữa, tất cả chúng đều là kẻ thù, những đồng tộc thật sự của tôi bị lũ phản bội đó hại chết.”

“Lần này tôi sẽ giết sạch bọn chúng.” – Hỏa Túc quyết liệt nói, khi nói chuyện đôi mắt nàng như bốc lửa.

“Ta hiểu rồi.” – Tôi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Sau đó tôi nhảy xuống vách núi, đi lại gần hang của lũ rết.

Con rết canh cửa vẫn là con bữa trước, vết thương trên người nó vẫn chưa lành lại. Nó đang nằm ngủ giống như mấy hôm trước, miệng nó còn nhiễu nước miếng màu đen, dường như đang mơ được ăn món gì đó rất ngon.

“Hêy rết béo! Ta có đồ ăn cho ngươi đây.” – Tôi hét lớn cà khịa con rết bằng ngôn ngữ Thánh Trùng tộc.

Con rết khổng lồ mở mắt ra, ngay khi nhìn thấy tôi thì nó rít gào.

“Rít…(kẻ nào?)”

Tiếng rít của nó vô cùng chói tai.

Tôi ném một viên đá vào đầu nó.

“Đồ ăn đây nè, lại đây mà ăn.”

Sau đó tôi tung cánh bay vút đi, để lại con rết tức giận gầm thét phía sau lưng.

“Rít…(Đồ ăn!!)” – Con rết khổng lồ liền đuổi theo tôi.

Tôi vừa bay vừa tránh né những đòn tấn công của con rết, cơ thể to lớn của nó khá chậm chạp, nên dù mạnh hơn tôi rất nhiều nhưng đánh không trúng cái nào.

Khi đến vách đá tôi hét lớn.

“Các nàng tấn công đi.”

Thi Thi là người đầu tiên ra tay, chiếc đinh màu xanh bay ra khỏi người nàng, bắn thẳng về phía con rết, đâm vào miệng nó chui vô trong bụng.

Con rết lúc đầu không hiểu chuyện gì xảy ra, vẫn gầm thét thị uy, nhưng chỉ vài giây sau thì nó đau đớn quằn quại, thân thể khổng lồ đánh vào những vách đá, khiến đất đá sụp đổ rào rào.

Cây đinh đang ghim vào nội tạng của nó, liên tục hút sự sống. Bảo vật của Thi Thi vô cùng lợi hại, gần như là chỉ cần đâm xuyên được lớp giáp là sẽ lấy mạng được kẻ thù. Khuyết điểm duy nhất là tốc độ hút sự sống hơi chậm, mất khoảng mười phút, trong thời gian đó nếu kẻ thù phản công thì Thi Thi sẽ không có bảo vật chống đỡ, sẽ khá nguy hiểm.

Cuộc chiến không có gì bất ngờ, Thi Thi mạnh hơn con rết rất nhiều, sau một lúc giãy giụa thì con rết bị hút cạn sự sống mà chết.

Tôi lại gần xác của nó, dùng kiếm cắt ra cơ thể, tìm kiếm viên Hạch Tâm bên trong. Sau một lúc tôi moi được một viên Hạch Tâm màu đen trong người nó.

Sau đó tôi quay lại trên vách đá. Thi Thi liền chạy lại gần ôm lấy cánh tay tôi.

“Nàng thật giỏi, của nàng đây.” – Tôi đưa viên Hạch Tâm cho nàng, Thi Thi ăn nó vô cùng vui vẻ.

“Ta tiếp tục đi dụ thêm mấy con nữa, các nàng chuẩn bị cho tốt nhé.”

Sau đó tôi quay lại hang rết, lũ rết vẫn chưa phát hiện ra điều gì bất thường.

Tôi liền đi vào trong hang, vài con rết Kết Tinh Kỳ đang nằm ngủ.

“Chết!!” – Tôi liền lấy Thanh Huyết kiếm ra chém chúng, chỉ vài nhát chém đơn giản đã có thể cắt lìa đầu mấy con rết Kết Tinh Kỳ này.

“Gào…(Có kẻ xâm nhập!)” – Một con rết gào thét.

“Rít…(Ở đâu?)” – Vài con rết rít lên đáp lại.

“Rít…(bên này.)”

Lũ rết nhanh chóng dùng đôi mắt đỏ ngầu của chúng nhìn tôi, miệng gầm thét liên tục.

“Rít…(giết nó, xé xác nó trả thù.)”

“Gào…(Tao lên trước.)”

Một con rết màu xám tro Hạch Tâm Kỳ ngũ giai liền xông lên trước, thân hình nó di chuyển nhanh nên làm vách hang vỡ nát, đất đá rơi xuống trúng đầu mấy con rết khác.

Tôi liền chạy ra khỏi hang, dùng cánh bay đi.

Lần này có tới ba con rết Hạch Tâm Kỳ đuổi theo, phía sau còn hơn mười con rết Kết Tinh Kỳ nữa.

“Gào…(Hơi Thở Chết Chóc!)” – Một con rết gầm lên phía sau lưng tôi, năng lượng trên người nó tăng đột biến.

“Ầm…” – Từ cái miệng ghê tởm của nó phóng ra một cột năng lượng màu xám, bắn thẳng về phía tôi.

Tôi ngay lập tức đảo cánh né tránh cột năng lượng, nhưng khí tức tanh tưởi do cột năng lượng tỏa ra cũng khiến tôi cảm thấy đầu óc choáng váng, suýt nữa thì rơi xuống đất.

Tôi cố gắng tiếp tục bay về phía vách núi mai phục.

Lũ rết phía sau lưng liên tục phóng ra những kỹ năng tầm xa, cố gắng bắn rụng tôi, nhưng may mắn là tôi né tránh được hết.

“Các nàng mau ra tay đi!” – Khi thấy ba cô gái thì tôi hét lớn.

Ba cô gái liền triệu hồi bảo vật, đứng từ trên vách núi tấn công ba con rết Hạch Tâm Kỳ.

Lũ rết cũng chỉ biết gầm thét, lâu lâu phóng ra những cột năng lượng đáp trả lại.

“Ầm…keng…keng…” – Những âm thanh va chạm chát chúa khi bảo vật đánh lên thân lũ rết vang lên không ngừng.

“Gào…(Cô dám cấu kết với ma quỷ, giết hại đồng loại sao?)” – Một con rết rít lên khi thấy Hỏa Túc.

“Rít…(là các ngươi phản bội ta trước. Nếu giờ các ngươi đầu hàng vẫn kịp.)” – Hỏa Túc rít lên đáp trả.

“Rít…(Túc Nhãn Vương sẽ không tha cho cô.)” – Con rết rít lên vô cùng chói tai, sau đó thân thể khổng lồ của nó bắt đầu leo lên vách đá dựng đứng, muốn cận thân chiến đấu.

“Nàng triệu hồi bảo vật về, đợi con rết sắp leo tới thì dùng Thương Lửa đâm xuyên đầu nó, lực xuyên thấu từ trên cao sẽ giết chết nó.” – Thấy cảnh này tôi liền nói với Hỏa Túc.

Khi con rết leo được một nửa vách núi thì Hỏa Túc nhảy lên cao, hóa thành một lốc xoáy lửa, xoay tròn lao thẳng về phía con rết.

Con rết rít gào, há cái miệng rộng muốn nuốt chửng Hỏa Túc, thì bị nàng đâm thẳng vào trong miệng.

Mũi thương của nàng như một máy khoan, xuyên thủng con rết từ đầu đến đuôi.

“Bùm…” – Con rết toàn thân đỏ rực, phồng lên rồi nổ tung, máu thịt khét lẹt bắn ra khắp nơi.

Hai con rết còn lại yếu hơn, thấy vậy thì xoay đầu bỏ chạy.

“Thi Thi, Long Nữ, hai nàng đừng để chúng chạy thoát.”

Thi Thi liền nhảy xuống, cùng một con rết chiến đấu, nàng liên tục đâm chiếc đinh vào mắt và miệng nó, quấy rối không cho nó có cơ hội bỏ chạy.

Long Nữ thì trực tiếp hóa thành Giao Long, gầm thét lao tới vật lộn cùng con rết Hạch Tâm Kỳ tam giai.

Những cái móng rồng của nàng liên tục cào lên lớp vỏ của con rết, bóc ra từng mảng lớn máu thịt.

Hỏa Túc sau khi moi ra viên Hạch Tâm của con rết nàng vừa giết, thì cầm thương lao tới giúp Thi Thi giết con rết mạnh hơn.

Phía xa xa lúc này hơn mười con rết Kết Tinh Kỳ cũng đã đuổi tới kịp.

Tôi liền bay về phía chúng.

Triệu hồi ba thanh kiếm bảo vật của mình, hợp nhất thành Băng Huyết Thanh Cốt kiếm, lao vào chém giết lũ rết Kết Tinh Kỳ.

Mấy con rết Hạch Tâm Kỳ tôi đánh không lại, nhảy vào cũng chỉ làm vướng tay vướng chân mấy cô gái, nên tôi quyết định bắt nạt lũ rết Kết Tinh Kỳ.

Sau một lúc chém giết thì tất cả lũ rết đều đã bị giết. Tôi tranh thủ rút máu của chúng bằng kỹ năng Suối Máu, tạo thành rất nhiều những viên ngọc máu.

“Các nàng ăn đi, giờ chúng ta rời khỏi đây thôi.” – Tôi đưa mấy viên ngọc máu cho ba cô gái.

Họ liền ăn vào để hồi phục lượng năng lượng vừa tiêu hao trong quá trình chiến đấu.

“Gào…(Tao sẽ nghiền nát bọn mày!!)” – Âm thanh gầm rống vô cùng khủng khiếp vang lên từ phía xa, con rết khổng lồ hơn bảy trăm trượng xuất hiện ở phía chân trời.

“Chết tiệt! Các nàng biến nhỏ lại đi, ta đem các nàng chạy trốn dễ hơn.”

Tôi liền lấy ra quan tài để Thi Thi nằm vào bên trong, sau đó cất đi.

Long Nữ cũng biến thành hình dạng linh xà, còn Hỏa Túc thì biến thành một con rết nhỏ xíu màu nâu đỏ. Tôi bỏ tất cả bọn họ vào trong không gian của mình, rồi tiến hành bỏ chạy.

Khi chạy được vài phút thì nghe thấy tiếng động vang rền, vách núi lúc nãy chúng tôi đứng đã bị Túc Nhãn húc sập, thân thể khổng lồ của nó vô cùng đáng sợ, khí tức mạnh mẽ làm trời đất biến sắc quay cuồng.

Hên là với kích thước khổng lồ thì nó cũng trở nên chậm chạp, nếu không tôi đã sớm bị nó đuổi kịp.

“Mình trốn sang chỗ lũ Hỏa Nham Quái vậy, con rết này chắc không dám xâm phạm lãnh thổ của lũ Hỏa Nham đâu.”

Tôi liền bay về phía một biển dung nham nóng bỏng, Túc Nhãn vẫn điên cuồng gầm thét đuổi theo phía sau lưng.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.