Sau một buổi chiều mệt mỏi, phải dùng máu chữa trị cho hết nữ học viên này đến nữ học viên khác. Tôi phải uống mấy bình máu mới hồi phục kịp.
Các nàng Phù Thủy đánh nhau đều ra tay rất tàn nhẫn, mặc dù không giết chết đồng học, nhưng đều sẽ khiến đối phương bị thương nặng.
“Cuối cùng cũng về nhà, hôm nay không bị bắt làm bia cho các nàng luyện ma thuật, nhưng cũng thật vất vả.” – Tôi thở dài.
Khi định đi về phòng của mình thì tôi chợt nhớ ra, bây giờ phòng của Hoàng Hoa mới là phòng của tôi.
Tôi liền đi về phía căn phòng màu vàng xinh đẹp, mở cửa ra thì hương hoa thơm ngát làm tôi thấy thoải mái vô cùng.
Hoàng Hoa lúc này chỉ mặc chiếc yếm nhỏ và váy ngắn vàng nhạt, mỏng manh gần như trong suốt. Phần lớn da thịt trắng trẻo non mềm của nàng đều lộ ra ngoài, làm tôi vô cùng kích thích.
Nhìn dáng vẻ mê hoặc của nàng khiến tôi miệng đắng lưỡi khô, chỉ muốn bế nàng lên giường ngay lập tức.
“Hôm nay nàng thật quyến rũ.” – Tôi ngọt ngào khen Hoàng Hoa.
Hoàng Hoa nghe tôi khen liền mỉm cười, nàng nhẹ nhàng đi lại gần, kéo tôi ngồi xuống ghế, rồi nàng ngồi luôn lên người tôi, được thân thể mềm mại không xương của nàng tựa vào người, khiến tôi khoan khoái sảng khoái.
Tôi liền ôm lấy nàng, bàn tay không ngừng vuốt ve xoa bóp bộ ngực săn chắc của nàng.
“Mục đích của mình tới đây để ăn trộm Tử Nguyệt Kính, nhưng giờ làm sao mình có thể ăn trộm nó được nữa.”
Nhìn Hoàng Hoa tôi bắt đầu thấy có lỗi, giờ nếu ăn cắp bảo vật của nàng thì chắc chắn nàng sẽ rất giận, còn không ăn cắp cái kính đó thì Mỹ Lệ không tiến hóa được.
Đắn đo suy nghĩ hồi lâu, tôi quyết định sẽ hỏi mua chiếc kính hoặc trao đổi bằng bảo vật
Tôi nhẹ nhàng hôn lên môi của Hoàng Hoa, rồi nói nhỏ vào tai nàng.
“Hoàng Hoa thân yêu, nàng nhớ ta từng nói với nàng ta muốn gia nhập học viện vì một món bảo vật không?”
“Không phải chàng có được rồi sao?” – Hoàng Hoa ngọt ngào đáp lời, ánh mắt nàng mê ly hưởng thụ cử chỉ âu yếm của người nàng yêu.
“Đúng đúng, nàng là bảo vật quý giá nhất trong học viện này.” – Suy nghĩ vài giây tôi liền hiểu ý của nàng.
“Nhưng thực ra ta cần một bảo vật khác nữa, thứ này rất quan trọng với một người bạn của ta.”
Hoàng Hoa mở hai mắt ra nhìn tôi một lúc.
“Vậy chàng muốn bảo vật gì, thân thể này thiếp cũng đã cho chàng, nếu chàng thực sự cần bảo vật trong học viện, chỉ cần không phải cấm vật, thiếp đều có thể cho chàng.” – Hoàng Hoa dụi đầu vào ngực tôi.
Đối với Hoàng Hoa thì một hai món bảo vật không là gì cả, trong kho báu của học viện, có tới hàng trăm món bảo vật khác nhau trong đó, nàng có thể dễ dàng lấy vài món cho tình lang của nàng.
“Nàng thật tốt, ta cần Tử Nguyệt Kính.” – Mọi việc suôn sẻ hơn tôi nghĩ rất nhiều, tôi liền nói ra mục đích của mình.
Nghe thấy tôi nói ra tên bảo vật, Hoàng Hoa liền thay đổi sắc mặt.
“Chàng cần thứ đó làm gì cơ chứ, nó không phải vật tốt lành gì đâu.” – Hoàng Hoa nghiêm mặt nói.
“Nó quý giá lắm hả?” – Thấy Hoàng Hoa thay đổi thái độ, tôi lo lắng hỏi.
“Không hẳn, nhưng bên trong nó phong ấn tàn hồn của Nguyệt Ma Thần.” – Hoàng Hoa giải thích.
“Nguyệt Ma Thần? Sao ta chưa nghe đến bao giờ.” – Tôi thắc mắc hỏi tiếp.
“Tất nhiên là chàng không biết cô ta rồi, Nguyệt Quang Nữ Thần là một vị Ma Thần thời cổ đại, cô ta đã chết cách đây hàng tỷ năm.”
“Theo truyền thuyết của Ma Nhân thì Nguyệt Ma Thần sau khi chết, linh hồn chia làm bảy phần, nhập vào bảy món bảo vật, lâu lâu sẽ có một món bảo vật biến mất đi tìm kiếm một cô gái làm chủ nhân.”
“Nếu những cô gái sở hữu một trong bảy bảo vật này tu luyện thành Quỷ Vương Kỳ, thì có thể đi tìm các bảo vật khác, hấp thu hồn phách của Nguyệt Ma Thần, rồi trở thành một vị Ma Thần mới.”
“Mấy món bảo vật đó đều có linh hồn, biết tự chọn chủ nhân, thiếp không giúp được chàng rồi.”
“Mà chàng tốt nhất đừng dính líu đến mấy tà vật đó, Nguyệt Ma Thần không phải một vị Ma Thần tốt bụng đâu, cô ta là Hỗn Loạn Ma Thần đó.” – Hoàng Hoa giảng giải một lúc lâu.
“Hoàng Hoa thân yêu, ta lỡ hứa phải lấy được bảo vật đó rồi, nàng giúp ta được không?” – Tôi vừa điều khiển năng lượng sống truyền về tay, dùng Thiên Ma Thủ xoa bóp khắp toàn thân Hoàng Hoa, vừa nói thầm vào tai nàng.
Hoàng Hoa bị tôi vuốt ve khiến lỗ chân lông toàn thân giãn nở, làn da ửng hồng, mắt phượng khẽ nhắm mê ly rên rỉ.
“Thiếp sẽ giúp chàng…” – Hoàng Hoa rên rỉ trả lời.
“Nàng thật là tốt.” – Nghe Hoàng Hoa đồng ý, tôi liền bế vưu vật mê người này lên giường, cùng nàng vui vẻ ân ái suốt một đêm dài.
Sáng hôm sau tôi không đi trợ giảng nữa, mà ôm Hoàng Hoa trong lòng, đợi bao giờ nàng dậy thì sẽ năn nỉ nàng dẫn mình đi lấy Tử Nguyệt Kính.
Đến tận trưa Hoàng Hoa giống như một con mèo nhỏ lười biếng vươn người tỉnh dậy.
“Chàng không đi học sao? Lười biếng không tốt đâu.” – Khi thấy tôi Hoàng Hoa liền trách móc, nhưng thực sự thì tôi không học được gì ở học viện cả, tôi đâu có dùng ma thuật như Pháp Sư được.
“Ta không muốn đi học nữa, ta muốn nàng đích thân dạy ma thuật cho ta, không phải nàng là sư phụ của ta sao, ta còn dập đầu bái sư với nàng luôn rồi mà.” – Tôi liền trêu chọc nàng.
“Hừ! Sắc quỷ.” – Hoàng Hoa đỏ mặt dùng tay nhẹ nhàng dúi tôi xuống giường, thì bị tôi kéo ngã vào lòng mình, âm thanh mê người tiêu hồn của nàng lại tràn ngập căn phòng.
“Chàng không biết mệt nhưng thiếp thì có đó, cho thiếp nghỉ chút được không?” – Hoàng Hoa nhẹ giọng năn nỉ.
Nhìn gương mặt mệt mỏi của nàng, tôi cảm thấy mình hơi quá đáng thật, nhưng thực sự Hoàng Hoa quá mị hoặc, khiến tôi chỉ muốn ăn nàng.
“Ta xin lỗi, để ta chỉ nàng kỹ năng này, khi nào nàng cảm thấy mệt thì sử dụng.”
Tôi liền ôm hôn Hoàng Hoa, thông qua Tâm Linh Tương Thông truyền cho nàng kỹ năng Hút Sự Sống.
“Kỹ năng này thiếp cũng biết, nhưng mà chàng không sợ chết sao? Năng lượng sống cạn kiệt thì sẽ chết đó.” – Hoàng Hoa bối rối, nàng không hiểu tại sao Tà Huyết lại muốn nàng hút năng lượng sống của hắn.
“Không sao đâu, nàng cứ yên tâm sử dụng kỹ năng này đi.”
Nhìn vẻ mặt cam đoan của Tà Huyết, Hoàng Hoa liền làm theo lời hắn.
Một lực hút dần sinh ra từ bên trong cơ thể Hoàng Hoa, nàng cảm nhận được năng lượng sống của Tà Huyết đang chảy vào người nàng, khiến nàng cảm thấy thoải mái vô cùng.
Tà Huyết nhanh chóng tăng tốc, giúp Hoàng Hoa càng cảm thấy thư sướng.
Cuối cùng hắn bắn toàn bộ nhựa sống vào người nàng, bị nàng dùng ma thuật hấp thu biến thành năng lượng.
Hoàng Hoa gương mặt ửng hồng, vẻ mệt mỏi đã biến mất, nàng cảm thấy cơ thể tràn đầy năng lượng.
“A! Vậy mà lại mạnh hơn một ít.” – Hoàng Hoa giật mình phát hiện ra sức mạnh của nàng lại tăng lên một chút, dù là rất nhỏ. Nàng từ lâu đã là Hạch Tâm Kỳ cửu giai, trừ khi tiến hóa thành Quỷ Vương Kỳ, nếu không thì năng lượng sẽ không thể tăng lên. Nhưng sau khi hút năng lượng sống của Tà Huyết thì nàng lại mạnh hơn.
“Nếu như vậy, chỉ cần ngày nào cũng ân ái với chàng, có lẽ vài ngàn năm nữa mình sẽ tiến hóa thành Quỷ Vương Kỳ.” – Hoàng Hoa vui vẻ nghĩ thầm trong lòng, mọi ma quỷ đều khát khao trở nên mạnh hơn, nàng cũng không ngoại lệ.
“Chàng làm sao vậy?” – Nhưng khi nhìn thấy nét mặt xám trắng của Tà Huyết sau khi bị nàng hút khô, thì Hoàng Hoa giật mình lo sợ.
“Ta không sao đâu, với ta đây là chuyện bình thường thôi.” – Nhìn nét mặt lo lắng của Hoàng Hoa, tôi bật cười an ủi nàng, lấy ra một lọ máu uống vào để phục hồi năng lượng.
Thấy Tà Huyết thực sự không sao thì Hoàng Hoa mới thở phào nhẹ nhõm.
“Chàng quả là sống dai thật đấy, bị hút cạn sự sống mà vẫn tỉnh như vậy.”
Hoàng Hoa nhẹ nhàng hôn Tà Huyết, giờ nàng càng nhìn hắn ta càng thấy thuận mắt, hắn không những có thể làm nàng hạnh phúc trên giường, mà còn có thể giúp nàng tăng tốc tiến hóa nữa, câu dẫn hắn quả nhiên là quyết định đúng đắn.
Nhìn nét mặt vui vẻ của Hoàng Hoa, tôi cũng cảm thấy vui vẻ.
“Giờ nàng dẫn ta đi lấy Tử Nguyệt Kính được không? Thực sự ta rất cần nó.” – Tôi liền nhân cơ hội nàng đang vui, năn nỉ nàng.
“Để thiếp mặc quần áo xong rồi dẫn chàng đi.”
Hoàng Hoa thấy nét mặt của Tà Huyết, biết hắn thực sự muốn lấy cái tà kính đó, nàng suy nghĩ một chút rồi cũng đồng ý, để hắn bị tà kính trừng phạt một chút, thì sẽ tự bỏ cuộc.
Nhìn thân thể mê người của Hoàng Hoa khiến tôi chỉ muốn tiếp tục đè nàng xuống giường, nhưng phải tạm gác việc đó đến tối, đi lấy Tử Nguyệt Kính cho Mỹ Lệ trước đã.
Hoàng Hoa sau khi mặc một bộ váy lụa màu vàng, nàng và tôi đi ra khỏi phòng.
“Chào học tỷ, hôm nay Tà Huyết trốn học.” – Đột ngột âm thanh của Hỏa Linh vang lên phía bên ngoài.
Khi tôi bước ra khỏi phòng thì thấy Hỏa Linh đang nói xấu mình với Hoàng Hoa.
“Tỷ biết rồi, từ nay hắn sẽ không đi học nữa, tỷ sẽ tự mình dạy hắn ma thuật.” – Hoàng Hoa trả lời.
Hỏa Linh nhìn thấy gương mặt ửng đỏ của Hoàng Hoa, lại nhìn thấy Tà Huyết đi ra từ phòng nàng. Liền hiểu ngay chuyện gì xảy ra.
“Chúc mừng học tỷ, vậy muội không làm phiền hai người.” – Hỏa Linh nở nụ cười đầy ẩn ý, rồi xoay người đi.
“Muội không được nghĩ linh tinh, không giống như muội nghĩ đâu.” – Hoàng Hoa vội vàng giải thích.
“Tỷ yên tâm, muội sẽ không tiết lộ cho người khác biết.” – Hỏa Linh thấy Hoàng Hoa bối rối thì nàng càng khẳng định suy nghĩ của nàng là đúng, khúc khích cười rồi bỏ đi.
Hoàng Hoa thấy vậy muốn nói gì thêm nhưng đã không kịp.
“Hừ! Tại chàng hết đó, Hỏa Linh kiểu gì cũng đồn ầm lên cho cả trường biết mối quan hệ giữa ta với chàng.” – Hoàng Hoa giận dỗi trách móc.
“Ta xin lỗi…”
“Xin lỗi là xong sao? Chàng phải lấy thiếp chứ.” – Hoàng Hoa hỏi đầy ẩn ý.
“Ta xin lỗi…” – Tôi tiếp tục xin lỗi nàng, nếu làm đám cưới với nàng, những người vợ khác của tôi sẽ rất tức giận.
“Ý chàng là sao? Không muốn chịu trách nhiệm với thiếp hả?” – Hoàng Hoa nghe thấy Tà Huyết tiếp tục nói xin lỗi, thì khuôn mặt nàng chuyển sang lạnh lẽo, sát khí quanh quẩn khiến nhiệt độ không khí giảm mạnh.
“A! Nàng bình tĩnh nghe ta nói, nàng đừng hiểu lầm.” – Tôi hoảng sợ trấn an nàng.
“Nàng biết rồi đó, trước khi quen nàng thì ta cũng yêu nhiều cô gái khác nữa, nên không thể kết hôn với nàng được, nếu không những người khác sẽ rất buồn.”
Chỉ thấy nét mặt Hoàng Hoa sa sầm đen kịt.
“Cút!!” – Hoàng Hoa vung tay tạo ra một cơn chấn động, quất bay Tà Huyết đi, khiến hắn đập người vào một tảng đá, toàn thân vỡ nát, xương cốt lòi ra ngoài, phần đầu cũng bị đập vỡ máu túa ra không ngừng.