“Trái Tim Băng Giá!” – Viên đá trên mặt dây chuyền sáng rực, toả ra hào quang màu lam, ánh sáng của nó lan đến đâu thì vạn vật liền đóng băng đến đó.
Tôi cũng không tránh khỏi kết cục biến thành tượng băng, một lớp băng dày hơn mười cm bao phủ lấy tôi, lớp da bên ngoài đông cứng khiến tôi không thể cử động.
“Cái mặt đá dây chuyền kia là bảo vật gì vậy? Lại có thể đông cứng mọi thứ.” – Tôi trong trạng thái tượng băng suy nghĩ tìm cách thoát khỏi hiểm cảnh.
Hà Lam đứng phía đối diện thở dốc liên tục, việc sử dụng bảo vật mạnh mẽ vừa rồi đã rút cạn năng lượng của nàng ta.
“Hừ, chết đi dâm tặc.” – Từ quyền trượng băng bắn ra một cột năng lượng màu lam, đập trúng vào thân thể đang đóng băng của tôi, khiến thân thể tôi chia năm xẻ bảy, vỡ vụn ra thành nhiều khối lớn.
“Hoá Huyết!”
Thân thể của tôi dần tan chảy ra thành một vũng máu, nằm yên trên sân thi đấu, đợi Hà Lam quay đi chỗ khác thì dần ngưng tụ lại một lần nữa.
“Tôi thắng rồi.” – Hà Lam nhìn về phía Hoàng Hoa.
“Tôi còn chưa chết đâu.”
Lần này không chỉ Hà Lam giật nảy mình quay lại nhìn, mà các khán giả cũng xôn xao ầm ĩ.
“Tên đó là loài quỷ gì vậy? Tao nhớ Quỷ Máu cũng chỉ có năng lực khôi phục rất mạnh, chứ đâu đến mức chết đi sống lại liên tục như vậy được.”
“Nhìn bên ngoài thì chỉ là một con Quỷ Máu bình thường, chắc hắn ta có bảo vật ảo ảnh nào đó, tất cả chúng ta đều chỉ đang nhìn thấy ảo ảnh.”
“Không biết gì thì im mồm, theo năm trăm năm kinh nghiệm nghiên cứu của tao, thì tên này là một con Quỷ Máu Biến Dị.” – Một tên ôm cuốn sách dày cộp, hất hàm ra vẻ tri thức nói.
“Mày mới im đi, hắn ta là quỷ biến dị thì ai mà không biết, nhìn cặp cánh của hắn là biết rồi, quan trọng hắn ta là loài gì.”
Khán giả người đoán già kẻ đoán non, nhưng không ai đoán ra được tôi là loài quỷ gì.
“Thí sinh Máu Xấu, cậu có phải là Quỷ Máu đột biến gien với Chim Bất Tử đúng không?” – Đột nhiên viện trưởng Đại Thư Viện cũng lên tiếng hỏi.
Chim Bất Tử là một loài ác điểu, tính tình hung ác dị thường, toàn thân đỏ máu, sống bằng cách uống máu của các sinh vật khác.
Đặc điểm nổi bật nhất của loài này là sống dai cực kỳ, cho dù bị chém nát thành nhiều mảnh, thì nó chỉ biến thành vũng máu, sau một thời gian sẽ hồi sinh lại thành một con chim non.
“Đúng vậy! Kiến thức của viện trưởng quả thực vô cùng uyên thâm.” – Mặc dù ông ta đoán sai bét, nhưng đây cũng là một cái cớ hay để giải thích tại sao tôi sống dai như vậy.
Lão viện trưởng vuốt vuốt chòm râu bạc trắng, nét mặt già nua giãn ra thư thái.
“Quỷ Máu Bất Tử, năng lực hồi phục kết hợp với tái sinh, e rằng trừ các sinh vật Bậc 5, sinh vật Bậc 4 không một ai có thể giết chết được cậu.”
Nhưng một nụ cười gian xảo xuất hiện trên mặt ông ta.
“Cậu chỉ chết khi bị thiêu thành tro thôi đúng không?” – Lão viện trưởng đột ngột nói ra cách để giết chết tôi, cũng giống như cách Ác Quỷ Máu giết Bạch Thiên Ma, chỉ cần đánh gục rồi thiêu thành bụi, thì dù tôi có bất tử thì vẫn phải chết.
Tôi có dự cảm không lành, một cỗ năng lượng lạnh lẽo bốc lên ngùn ngụt phía bên cạnh.
Nữ pháp sư mặc áo giáp đã biến mất, thay vào đó là một cô gái cao năm mét, toàn thân được tạo ra từ một loại ngọc màu lam. Trên đầu nàng ta là một cặp sừng dài, thân thể băng thanh ngọc khiết, mặc một bộ áo choàng thêu rất nhiều ký tự ma thuật.
“Quỷ Nguyên Tố – Quỷ Băng.”
Vào thời kỳ xa xưa nhất, thế giới máu không có bất kỳ sinh vật sống hay cây cối nào, chỉ có chín loài Quỷ Nguyên Tố Lửa, Nước, Băng, Gió, Đất và Bóng Tối, Đêm Đen, Âm Ảnh, Máu. Chín loài này do chính thế giới sinh ra, chín sinh vật mạnh nhất của chín loài được gọi là các vị Quỷ Thần, mặc dù họ chỉ là sinh vật Bậc 6.
Nhưng bây giờ cả 9 vị Quỷ Thần đều đã chết, chủng tộc Quỷ Nguyên Tố cũng trở nên ít ỏi vô cùng, nhưng đôi khi vẫn còn chút gì đó sót lại từ các vị Quỷ Thần, nếu các ma quỷ đoạt được vật phẩm do Quỷ Thần để lại thì sẽ mạnh hơn rất nhiều.
Chẳng hạn như giọt máu của Quỷ Thần Máu trong đầu tôi, bên trong chứa rất nhiều kỹ năng của loài Ác Quỷ Máu.
“Cô nàng này chắc chắn cũng sở hữu một thứ gì đó tương tự như vậy.” – Tôi đánh giá trong đầu.
“Ngươi sống rất dai, nhưng ta không tin là ta giết không chết ngươi.” – Hà Lam lạnh lẽo nói.
Xung quanh xuất hiện sương giá màu lam, trên bầu trời cũng mây đen mù mịt, những bông tuyết lạnh lẽo bắt đầu rơi xuống.
“Thay đổi thời tiết?” – Tôi nhìn thiên tượng trên bầu trời, chỉ có sinh vật Bậc 5 mới có khả năng sử dụng năng lượng để thay đổi thời tiết, cô nàng này mới Bậc 4 đã có năng lực mạnh như vậy.
Sương mù ngày càng nồng nặc, che khuất tầm nhìn, dù tôi sử dụng Con Mắt Của Quỷ Máu cũng không thể nhìn thấy gì, vì bây giờ xung quanh chỉ có màu trắng và xanh, Hà Lam trong trạng thái Quỷ Băng không có một giọt máu nào, nên tôi không thể nhìn thấy cô ta.
Bỗng tôi cảm thấy mặt băng dưới chân chấn động, tôi liền bật nhảy lên cao né tránh, từng cọc từng cọc băng nhọn hoắt mọc ra từ lớp băng dưới mặt đất.
Mặt đất trở nên chông gai trắc trở.
“Ầm…” – Tôi bị một quả cầu năng lượng đâm trúng, nó nổ tung gây ra một vụ nổ năng lượng, khiến tôi bị bắn mạnh xuống đất, va vào những cột băng khiến chúng vỡ nát.
“Khụ khụ, cô nàng này ra tay ác thật.”
“Thương Tần!” – Tôi triệu hồi mũi giáo lên tay mình, nó đã nạp lại năng lượng xong.
“Nhường nàng ta vậy đủ rồi.”
Quỷ Băng là quỷ Nguyên Tố, họ có khả năng ma thuật vô cùng mạnh, nói thẳng ra là mạnh nhất trong tất cả các loài quỷ, nhưng bù lại tốc độ, phòng thủ đều ở mức bình thường, giờ tôi chỉ cần ghim Thương Tần trúng nàng ta là thắng trận này.
Nhưng vấn đề là sương mù mịt mờ, không thể nhìn thấy nàng ta được.
“Hừm, có cách rồi.”
“Đôi Cánh Vảy Máu.”
Tôi vỗ cánh bay lên trời, phía trên này sương mù nhạt hơn rất nhiều.
Bây giờ tôi trở thành bia nhắm cho Hà Lam, nàng ta có thể rất dễ dàng dùng kỹ năng bùng nổ năng lượng bắn gục tôi, cơ hội như vậy nàng ta chắc chắn sẽ biết nắm bắt.
Đúng như tôi nghĩ, bên dưới đám sương mù kêu tí tách, nguồn năng lượng đang được tập trung, Hà Lam đang chuyển hoá năng lượng để cho tôi một phát bắn chí mạng.
Tôi âm thầm truyền năng lượng vào Thương Tần và Huyết Sắc giáp.
Sau năm phút yên bình, từ một góc phía bên phải của đám sương mù bắn ra một cột năng lượng to lớn chói loà.
Thay vì né tránh thì tôi ném mạnh mũi Thương Tần vào nơi cột năng lượng được bắn ra.
“Ầm…” – Cột năng lượng bắn thẳng vào người tôi, Huyết Sắc giáp kích hoạt kỹ năng phòng hộ của nó, tạo ra một lớp khiên màu đỏ bao phủ cơ thể tôi vào bên trong, sau nửa giây va chạm thì lồng máu vỡ ra, cột năng lượng va chạm với bộ giáp nhưng không thể phá hủy bộ áo giáp được, tôi chỉ bị chấn động nhẹ.
“Á…” – Phía bên dưới đám sương mù, Hà Lam hét lên đầy đau đớn, chứng tỏ mũi thương đã đâm trúng người nàng ta.
“Dừng tay, mau dừng tay.” – Lão viện trưởng già nua của Đại Thư Viện hét lớn, ông ta nhảy vào trong sân đấu.
Nhìn vẻ ngoài già nua nhưng tốc độ của ông ta lại cực kỳ nhanh.
Lão viện trưởng phất tay xua tan sương mù, để lộ ra Hà Lam đang bị Thương Tần ghim chặt trên mặt đất, mũi giáo cắm xuyên qua bụng nàng ta.
Cơ thể băng giá tràn ngập vết rạn.
“Cháu gái của ta, con không sao chứ?” – Lão viện trưởng sốt ruột hỏi, ông ta dùng tay rút mũi Thương Tần ra, Hà Lam liền biến trở về hình dạng ma nhân.
Lão viện trưởng lấy ra một lọ nước màu xanh lạnh lẽo đổ vào miệng Hà Lam, đến khi thấy vết thương ở bụng nàng khép lại thì mới yên tâm.
Lão viện trưởng già nua trừng mắt nhìn tôi.
“Thí sinh Máu Xấu, đây chỉ là một cuộc thi, ngươi có cần phải ra tay nặng vậy không?” – Lão viện trưởng bực tức chất vấn.
“Nếu ngài ngay từ đầu nói nàng là cháu của ngài, thì tôi không nặng tay vậy đâu.” – Tôi trả lời ông ta, nhấn mạnh ba chữ Cháu Của Ngài, khiến lão viện trưởng mặt già đỏ lên, không nói gì được nữa, chỉ dìu cô cháu gái ra khỏi sân thi đấu.
“Con ông cháu cha có khác, lúc cô nàng này đập mình vỡ vụn thành tám khúc, có thấy ai ngăn cản gì đâu, lại còn bày đặt nói là mình nặng tay.” – Tôi lầm bầm lầu bầu.
Hoàng Hoa tươi cười nhìn lão viện trưởng rời khỏi sân thi đấu, rồi xoay sang nhìn tôi.
“Ta tuyên bố, thí sinh Máu Xấu chiến thắng.”
“Bây giờ thì cả bốn thí sinh hạt giống đều đã bị loại, cuộc thi lần này thật bất ngờ và thú vị.”
“Cậu ở luôn trong sân đi, vòng chung kết sẽ bắt đầu ngay bây giờ.” – Hoàng Hoa nhìn tôi nói.
“Mời Thái Bình công chúa vào sân thi đấu.”
Thái Bình tươi cười đi vào sân thi đấu.
“Haha, cuối cùng cũng có thể tra tấn rồi giết chết ngươi rồi.” – Thái Bình không tim không phổi cười nói vui vẻ.
“Nàng thực sự muốn giết ta sao?”
Thái Bình tươi cười, trên người nàng đột nhiên xuất hiện rất nhiều bảo vật. Những bảo vật này vô cùng kỳ lạ, chúng được làm từ loại xương cốt nào đó màu đen, toả ra khí tức tà ác cùng cực.
“Đành phải hạ gục nàng thật nhanh thôi.” – Ngay khi thấy đống bảo vật của Thái Bình, tôi biết nàng không đùa.
“Nhát Chém Tử Thần!” – Tôi vung Băng Huyết lao tới, chỉ cần chém trúng rồi đóng băng nàng lại là được.
Thái Bình mỉm cười nhìn tôi lao tới, một viên ngọc hình thù kỳ dị phát sáng, xung quanh Thái Bình hiện ra một lớp lá chắn màu đen.
Băng Huyết bị phản chấn bật ngược lại.
“Vậy phải dùng Thương Tần rồi.”
Tôi lấy ra ngọn giáo, tiếp tục lao đến, đầu ngọn giáo sáng rực ánh sáng tím.
“Lời Nguyền Hoá Đá!” – Thái Bình lấy ra một cây thập tự làm từ xương cốt màu đen chĩa vào người tôi, khiến tôi đang lao đến cực nhanh thì bị khựng lại.
Cơ thể cứng ngắc tê dại, không thể điều khiển được các tế bào trên người nữa, chỉ còn cái đầu là vẫn cử động được.
Cây thập tự le lói ánh sáng, trông nó không có gì đặc biệt, nhưng lại là một bảo vật nguyền rủa cực mạnh.
“Ta đã nói rồi, ta sẽ tra tấn ngươi thật thoả thích rồi mới giết chết ngươi.” – Thái Bình nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ.
“Đây là Búp Bê Nghiệt Ngã.” – Thái Bình lấy ra một bức tượng được làm từ xương cốt, con búp bê không có mặt mũi, chỉ có hai hốc mắt đang phát sáng.
Thái Bình giơ con búp bê trước mặt tôi, từ đôi mắt nó phát ra ánh sáng mạnh loé lên rồi biến mất.
Hình dạng con búp bê liền biến đổi thành giống tôi y như đúc.
“Bây giờ ta sẽ tra tấn con búp bê này, ngươi sẽ cảm nhận đau khổ gấp 10 lần nó.” – Thái Bình liếm liếm môi.
Thái Bình lấy ra một cây châm màu đen, đâm vào đùi con búp bê.
“Hự…” – Hai mắt tôi trợn trắng, cảm thấy giống như có một mũi gai kịch độc vừa đâm thủng chân của mình.
Máu tươi tuôn ra xối xả, tôi chỉ có thể trợn trừng mắt nhìn Thái Bình.
“Cô nàng này ác kinh khủng, không ngờ nàng làm thật.” – Tôi đau đến mức đổ mồ hôi hột, bình thường có đứt tay đứt chân thì tôi cũng cảm thấy chỉ là chuyện nhỏ, nhưng cái ma thuật nguyền rủa của con búp bê kia lại khuếch đại nổi đau gấp mười lần.
Thái Bình vui vẻ cầm kim châm đâm lia lịa vào con búp bê, khiến nó thủng lỗ chỗ, hàng chục vết thương lớn nhỏ xuất hiện.
Người tôi cũng bị đâm thủng như tổ ong, đau muốn chết đi sống lại.