Khi tôi vừa ngồi xuống chiếc ghế của mình, thì giọng nói của Thái Bình vang lên.
“Không ngờ ngươi sống dai thật đấy, như vậy càng tốt, ta sẽ có thể hành hạ ngươi lâu hơn.” – Thái Bình tươi cười nói.
“Cô tốt nhất là nên đầu hàng khi gặp tôi đi, nếu không thì sẽ bị thương rất nặng đấy.” – Tôi cố gắng nói chuyện bằng giọng độc ác để hù doạ nàng.
Nhưng cô nàng này không sợ hãi, mà còn phá lên cười.
“Xin mời công chúa Thái Bình vào sân thi đấu.” – Giọng nói của Phong Linh vang lên.
“Xin mời Nước Đen pháp sư vào sân thi đấu.”
Một gã pháp sư quấn áo choàng kín mít, chỉ để lộ bộ mặt xấu xí đi vào sân thi đấu, khuôn mặt hắn ta khô quắt, xám trắng, trông giống như là xác chết biết đi hơn là người sống.
“Xin công chúa nhẹ tay.” – Gã Nước Đen khàn khàn nói.
“Tốt, ta sẽ chỉ đánh ngươi gãy tay.” – Thái Bình gật đầu trả lời.
Tên Nước Đen không nói gì, chỉ âm thầm lùi ra xa. Ngay khi trận đấu bắt đầu thì tên Nước Đen nổ tung, hoá thành một đám mây màu đen bay lên trời.
Từng giọt, từng giọt nước mưa màu đen tí tách nhỏ xuống mặt đất, những giọt nước mưa dần thấm ướt đẫm quần áo của Thái Bình.
“Cô nàng này vậy mà lép như vậy?” – Một tên ngu ngốc nào đó gào lên.
“Gì mà lép, rõ ràng là một bờ tường bằng phẳng.” – Một tên khác dường như cũng không sợ chết, lớn tiếng cười chế nhạo.
“Tụi mày không biết gì thì im đi, ngực bực là khiêu dâm, ngực nhỏ mới là chân lý, là nghệ thuật.” – Một tên nào đó ra vẻ thư sinh học giả hét lớn.
Bên trong sân thi đấu Thái Bình mặt mày đen kịt như hòn than, bị chê ngực nhỏ chính là vảy ngược của nàng.
Cô nàng này bình thường tươi cười nói chuyện độc ác thì cũng tạm xem như là dễ thương cá tính. Nhưng một khi nàng tức giận thì vô cùng đáng sợ, tôi chính là nạn nhân khi cô nàng này giận dữ, nếu không phải tôi chạy nhanh thì bị đánh nổ banh xác rồi.
Nguồn năng lượng tà ác trên người Thái Bình tăng lên vùn vụt, toàn thân bốc khói đen kịt, cặp sừng dài màu đen mọc ra từ trán nàng.
Tôi không biết nàng ta là loài quỷ gì, nhưng chắc chắn là Ác Quỷ, hơn nữa còn là một loại Ác Quỷ vô cùng mạnh mẽ.
Bây giờ sân thi đấu ngập tràn trong biển nước đen quánh, biển nước hoá thành một con quái vật khổng lồ, vô số linh hồn vặn vẹo trong thân thể con Quỷ Nước Đen.
Con quái vật vươn bàn tay đen ngòm chụp vào Thái Bình, rồi kéo nàng xuống nước.
Mọi thứ trở nên vô cùng yên tĩnh, Thái Bình hoàn toàn biến mất trong dòng nước.
Năm phút trôi qua…mười phút trôi qua…mười lăm phút vẫn chỉ có sự yên tĩnh đáng sợ.
“Hy vọng cô nàng này lật kèo được.”
Nửa tiếng sau Hoàng Hoa có vẻ chán ngồi nhìn đống nước bẩn màu đen trong sân thi đấu, nàng liền đứng lên.
“Ta tuyên bố…”
Nhưng trước khi nàng kịp nói hết câu thì dị biến nổi lên, biển nước đen sôi trào, một xoáy nước xuất hiện trong trung tâm biển nước, tên Nước Đen giống như đang bị cái gì đó nuốt chửng.
Chỉ hai phút sau tất cả nước đen trong sân thi đấu biến mất, chúng bị hút vào bên trong một cái lọ thủy tinh đen tuyền trên tay Thái Bình.
“Ghê tởm thật, suýt tí nữa thì tắt thở.” – Thái Bình bốc lên một ngọn lửa nhỏ, làm tất cả những giọt chất lỏng tanh hôi trên người nàng bay hơi.
“Ta tuyên bố Thái Bình công chúa chiến thắng.” – Hoàng Hoa cao giọng tuyên bố.
Thái Bình liền ung dung đi ra khỏi sân thi đấu.
“Khoan đã, phiền công chúa thả thí sinh Nước Đen ra.” – Hoàng Hoa lên tiếng.
“Được.” – Thái Bình đáp ứng vô cùng dễ dàng.
Nàng lấy cái bình thủy tinh ra, dốc ngược xuống, một đám chất lỏng màu đen chảy ra ngoài.
Đội ngũ y tế liền chạy vào cứu chữa.
Nhưng chỉ vài phút sau họ lắc lắc đầu, một người dùng xô đựng bãi chất lỏng màu đen mang đi.
“Vòng này cấm giết chết đối thủ, mong công chúa nhẹ tay hơn.” – Lời nói của Hoàng Hoa khá dễ nghe, nhưng nàng lại nhấn giọng ở vài chữ, khiến câu nói trở nên uy nghiêm đáng sợ.
“Được.” – Thái Bình lơ đễnh trả lời, rồi đi ra ngoài.
“Cô nàng này làm cách nào thoát ra vậy nhỉ?”
Nước đen hay còn gọi là nước cấm ma pháp, loại nước này múc ra từ Biển Đen, có khả năng hút mọi loại năng lượng trên đời, Thái Bình bị thấm đẫm bởi dòng nước khiến nàng không sử dụng ma thuật được, tôi cũng cho rằng nàng đã thua, thì cô nàng này lại lật bàn đầy bất ngờ.
“Làm cách nào cô thắng được vậy?” – Tôi lên tiếng hỏi.
“Mẹ ta là Thái Bình nữ hoàng, bà cho ta cả chục món bảo vật, lấy ra một món là đủ để quét sạch nơi này rồi.” – Thái Bình ngạo nghễ nói.
“Xin mời Bạch Liên tiểu thư vào sân thi đấu bốc thăm chọn đối thủ.” – Phong Linh mời thí sinh tiếp theo.
Nữ tư tế xinh đẹp mặc váy trắng liền rời khỏi ghế, bước vào sân thi đấu.
“Cô nàng này trông rất xinh đẹp, dịu dàng, nếu nàng bốc trúng mình thì mình sẽ nhẹ tay với nàng.”
Bạch Liên chọn một quả cầu ánh sáng, rồi thả tay ra.
Hình ảnh của Thái Bình liền xuất hiện trên bầu trời.
“Có vẻ ta sắp được tra tấn cô nàng kia rồi, tra tấn mấy tên đàn ông không có gì thú vị cả.” – Thái Bình liếm liếm môi rồi đi vào sân thi đấu.
“Thái Bình công chúa, sinh mạng trên thế gian này vô cùng trân quý, Nữ Thần phải rất khó khăn mới tạo ra sinh mệnh, xin cô đừng tùy tiện tước đoạt.” – Bạch Liên nhẹ nhàng khuyên giải.
“Giết có mấy mạng làm gì mà căng, cô có ăn uống bao giờ không, cô có biết trong thức ăn nước uống có hàng tỉ sinh vật bé nhỏ, cô vẫn giết chúng mà không hề hay biết đúng không? Việc tôi giết vài tên cũng chẳng nhằm nhò gì.” – Thái Bình phá lên cười.
“Việc giết chóc nhiều sẽ sinh ra oán niệm, oán niệm càng nhiều thì khi tiến hoá lên Bậc 5 càng khó, cô không vì người khác thì vẫn nên vì chính bản thân mình mà hạn chế giết chóc.” – Bạch Liên tiếp tục ôn tồn khuyên giải.
“Hừ, nếu thử thách thế giới quá yếu thì vượt qua chẳng có gì thú vị, tôi đang muốn nó càng khó càng tốt đây.”
Bạch Liên không nói gì nữa, cô nàng Thái Bình này là Ác Quỷ chính hiệu, bắt nàng ta ngừng giết chóc thì giết nàng luôn cho nhanh.
Ngay sau khi trận đấu bắt đầu, Bạch Liên triệu hồi một đoá hoa sen bằng ngọc màu trắng lên tay.
“Hỡi Nữ Thần Sinh Mệnh, mẹ của muôn loài, xin hãy cho con mượn sức mạnh của người.” – Bạch Liên ngân nga như đang hát, bông hoa trong tay nàng phát sáng rực rỡ, một hư ảnh màu trắng dần xuất hiện phía sau lưng nàng.
“Cô nàng này vậy mà cũng có kỹ năng Hư Ảnh Ma Thần.”
“Mà cũng đúng, cô ta là tư tế, việc mượn được sức mạnh của ma thần cũng không quá ngạc nhiên.”
Sinh Mệnh Nữ Thần cũng chính là Sinh Mệnh Ma Thần, cô ta là ma thần của thế giới khác, nhưng rất nổi tiếng ở thế giới máu nhờ vào sắc đẹp và sự tốt bụng. Có rất nhiều người thờ cúng vị ma thần này. Sự sống thần điện cũng là một trong những giáo hội lớn nhất thế giới máu.
Hư ảnh dần trở nên ngưng thực, biến thành một cô gái xinh đep mặc váy trắng. Nét mặt của nàng dịu dàng, nhân hậu, dường như chan chứa tình yêu thương vạn vật. Trên tay nàng cầm một nhánh hoa màu trắng, từ nhánh hoa toả ra ánh sáng rất dễ chịu.
“Công nhận Sinh Mệnh Nữ Thần đẹp thật, thảo nào có rất nhiều người tôn thờ nàng ta.”
“Dạ Ma Thần, đây không phải là nơi cô nên đến, tốt nhất cô nên trở về thế giới bóng tối của cô đi.” – Sinh Mệnh Nữ Thần nhàn nhạt nói, giọng nói của nàng dịu dàng dễ nghe, nhưng lại khiến người khác không thể kháng cự lại mệnh lệnh của nàng.
“Hoá ra là Đêm Tối Nữ Thần.” – Tôi nhìn hư ảnh phía sau lưng Thái Bình, bây giờ hư ảnh này ngưng thực hơn rất nhiều, đã biến thành một cô gái mặc váy đen có khuôn mặt xinh đẹp ma mị dị thường, cái đẹp của nàng pha lẫn sự tàn ác và điên loạn, một vẻ đẹp chết chóc đáng sợ.
Đêm Tối Nữ Thần là một vị ma thần biểu tượng cho điên loạn, lạnh lẽo, cô độc, chết chóc. Mặc dù nàng cũng rất xinh đẹp, nhưng chẳng mấy ai dám tôn thờ nàng, bởi vì những người tôn thờ nàng sớm muộn đều bị đêm tối bao trùm, trở thành một con quái vật khát máu, tàn nhẫn vô cùng.
“Thế giới này không có ma thần, hoàn toàn là vùng đất tự do, ta thích đến thì đến, thích đi thì đi, cô quản được ta sao?” – Đêm Tối Nữ Thần mỉa mai cười nói.
Sinh Mệnh không nói gì nữa, nhánh hoa trong tay nàng bay lên cao, xoay tròn liên tục hoá thành một mũi thương năng lượng màu trắng lao tới đâm về phía Đêm Tối.
Đêm Tối cười lạnh, vươn bàn tay ngọc ngà ra, từ đầu ngón tay nàng xuất hiện một viên ngọc màu đen, viên ngọc sáng bừng lên rực rỡ, rồi bay tới chặn đứng ngọn thương lại.
Hai món thần vật va chạm kịch liệt trên bầu trời, khiến không gian run rẩy.
“Nhanh gia cố ma trận bảo hộ.” – Viện trưởng Đại Thư Viện hét lớn, ông ta liền lấy ra một cuốn sách to dày màu xám, khi cuốn sách mở ra thì vô số ký tự ma trận chui ra khỏi cuốn sách, bay nhập vào ma trận bảo hộ của sân thi đấu.
Hoàng Hoa và Đao Phong viện trưởng cũng lấy ra các bảo vật tăng ma thuật, liên tục truyền năng lượng vào lồng phòng hộ của sân thi đấu.
“Hai cô nàng này mạnh dữ, vậy mà trực tiếp gọi hai vị ma thần tới đánh lộn góp vui.”
Tôi hào hứng nhìn hai vị Nữ Thần xinh đẹp liên tục sử dụng các kỹ năng ma thuật cấp cao tấn công và phòng thủ, các cột sáng, cầu năng lượng tung hoành trên bầu trời.
Các khán giả trên khán đài cũng hào hứng reo hò, việc được chiêm ngưỡng dung nhan tuyệt thế của hai vị Nữ Thần và xem họ chiến đấu, thú vị hơn việc xem mấy thí sinh so chiêu rất nhiều.
Dường như quá phấn khích, một tên nào đó không sợ chết hét lớn.
“Sinh Mệnh Nữ Thần, ta yêu nàng.”
Nhưng hắn ta vừa nói dứt câu thì liền ngã lăn ra đất, không rõ sống chết.
Sinh Mệnh Nữ Thần mặc dù vẻ ngoài rất nhân từ dịu dàng, nhưng nếu có kẻ cả gan trêu chọc nàng thì nàng cũng không ngại giết chết hắn ta.
Mấy tên khác đang vô cùng phấn khích, cũng muốn hét to thì ngay lập tức đổ mồ hôi hột, ngồi im thin thít, không tên nào dám gào thét nữa.
Hai ma thần đánh nhau vô cùng kịch liệt gay gắt, mặt đất vỡ vụn, bầu trời tan vỡ, lồng bảo hộ run lên từng đợt, từng đợt.
Nhưng họ vẫn chỉ là hư ảnh, năng lượng họ sử dụng để chiến đấu được rút ra từ cơ thể của Thái Bình và Bạch Liên.
Hai cô nàng này bây giờ đang lâm vào trạng thái cực kỳ nguy hiểm, một người thì khuôn mặt tái nhợt, một người thì khuôn mặt trắng xám.
Cả hai cô nàng đều đang cắn răng chịu đựng, năng lượng trong cơ thể họ tuôn trào ra ngoài, cung cấp cho hai vị Nữ Thần thoải mái chiến đấu.
“Nếu cứ như vậy thì chỉ một phút nữa, hai cô nàng này sẽ bốc cháy, hoá thành năng lượng rồi tan biến khỏi thế gian.” – Tôi tặc lưỡi đánh giá tình hình.
Ba vị viện trưởng cũng rất sốt ruột, nhưng không ai dám cản hai vị Nữ Thần lại, chỉ đứng trơ mắt nhìn hai cô gái đang dần chết đi.
“Hừ, lần này xem như cô thắng.” – Sinh Mệnh Nữ Thần hừ lạnh rồi ngừng tay, nàng nhìn về phía Bạch Liên, bắn ra một đốm sáng bay vào người Bạch Liên rồi biến mất.
Bạch Liên liền ngã xuống đất bất tỉnh, năng lượng trong cơ thể nàng đã hoàn toàn cạn kiệt, đội ngũ y tế liền chạy vào đặt nàng lên cáng khiêng ra ngoài chữa trị.
“Hừ, lần nào ta chã thắng cô, cô chỉ giỏi khuyến rũ đàn ông, chứ làm sao mạnh bằng ta được.” – Đêm Tối Nữ Thần phá lên cười khi thấy đối thủ chịu thua.
“Thành kính tín đồ, lần này ngươi làm rất tốt, ta rất hài lòng, chỉ cần ngươi giết đủ 1000 sinh vật Bậc 4 Cấp 9, hoặc 10 sinh vật Bậc 5, ta liền sẽ hỗ trợ ngươi tiến hoá thành công.” – Đêm Tối nhìn Thái Bình tỏ vẻ khen ngợi.
“Đa tạ Nữ Thần.” – Thái Bình vui vẻ cảm ơn.
Đêm Tối tươi cười, dần tan biến thành khói đen, bay qua một lỗ hổng trên bầu trời rồi biến mất.
“Ta tuyên bố, Thái Bình công chúa chiến thắng.” – Hoàng Hoa cao giọng gọi tên người chiến thắng.
Thái Bình liền đi ra khỏi sân thi đấu, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh tôi.