Ma Thần Máu – Chương 190: Trước vòng ba – Botruyen

Ma Thần Máu - Chương 190: Trước vòng ba

“Vốn dĩ mình muốn ở lại với Huyết Nguyệt, nhưng nàng mệt rồi thì mình đi thăm Ngân Nguyệt vậy.”

Tôi liền đi vào toà tháp của Ngân Nguyệt.

Khi tôi mở cửa thì nàng đang tập trung đọc sách, trên trán nàng là một quả cầu pha lê đang toả sáng.

Tôi nhẹ nhàng đi lại gần nàng, dùng hai tay bịt mắt nàng lại.

“Đoán xem ta là ai nào?” – Tôi bóp méo giọng nói của mình, khiến nó trở nên ghê rợn.

“A…” – Hành động của tôi khiến Ngân Nguyệt giật mình, quả cầu pha lê tuột khỏi tay nàng rơi xuống đất.

“Ầm…” – Nàng xoay người lại dùng tay chưởng tôi rất mạnh, khiến tôi bị đánh bay, lưng đập mạnh vào tường khiến cả toà tháp rung lên, sau đó tôi ngã bẹp xuống đất, bộ dạng rất thê thảm.

“Híc, cô nàng này sau khi tiến hoá thành Bậc 5, chuyển hóa thành Ác Quỷ – Thiên Nga Đen, thì nàng đã mạnh hơn trước gấp mười lần. Giờ nàng có thể đánh bại mình quá dễ dàng.” – Tôi cố gắng lồm cồm bò dậy.

“Em…Em…xin lỗi.”

“Anh không sao chứ? Em không cố ý đâu, em vẫn chưa khống chế được sức mạnh của mình.” – Ngân Nguyệt áy náy nói.

“Không sao, không sao. Em đang đọc gì vậy?” – Tôi cố tỏ ra là mình ổn, chứ thực ra cú chưởng vừa nãy của nàng khiến một vài bộ phận trong cơ thể tôi vỡ vụn.

Tôi liền lấy ra một lọ máu, uống vào để chữa thương.

“Vị hôn phu của em đang trên đường tới đây rồi đó, khoảng hai năm nữa hắn ta sẽ tới.” – Ngân Nguyệt buồn rầu.

“À, vậy sao?” – Tôi lơ đãng trả lời nàng, tinh thần thì đang tập trung chữa trị những bộ phận dập nát.

“Này! Em sắp thành vợ của người khác đó, anh nỡ để em phải lấy hắn ta hả?”

“Có phải sau khi chiếm được em rồi thì muốn bỏ rơi em đúng không?” – Ngân Nguyệt chất vấn gay gắt.

Tôi đang tập trung chữa trị nên không nghe nàng nói gì, chỉ gật gật đầu.

“Cái gì? Anh muốn chết rồi đúng không? Đồ bội bạc.” – Ngân Nguyệt tức giận hét lên, nàng dùng tay lắc lắc vai tôi.

Hành động của nàng khiến vết thương trong cơ thể tôi chấn động, miệng phun máu tươi.

“Anh…Anh sao vậy?” – Ngân Nguyệt ngay lập tức chuyển từ tức giận sang sợ hãi, nàng lo lắng hỏi.

“Anh không sao, anh chỉ cần một giờ để chữa trị thôi, chúng ta nói chuyện sau nhé.” – Tôi ôm Ngân Nguyệt vào lòng để trấn an nàng.

Tiếp tục lấy ra một lọ máu khác để uống, sau một giờ thì vết thương cũng lành lại, khả năng hồi phục của loài Quỷ Máu quá mạnh.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngân Nguyệt ửng hồng khi được tôi ôm, sự e lệ của nàng vô cùng đáng yêu.

Tôi liền hôn Ngân Nguyệt say đắm, đến khi nàng cảm thấy khó thở thì mới buông nàng ra.

“Em thật là ngốc, tất nhiên anh sẽ không để em lấy hắn ta rồi, anh sẽ chặn đường giết chết hắn ta.” – Tôi nói một cách chắc nịch, mấy tên có gan tranh giành các cô gái với tôi, chắc chắn phải chết.

“Nhưng như vậy có thể gây ra chiến tranh, hay là lúc đó chúng ta lại bỏ trốn, để chị Kim Nguyệt lấy hắn ta, rồi khi mọi chuyện trôi qua thì mình lại về.” – Ngân Nguyệt đưa ra gợi ý.

“Không phải Kim Nguyệt rất tốt với em sao? Làm như vậy không tốt đâu.” – Tôi liền trêu chọc nàng.

“Có lẽ chị ấy sẽ thông cảm cho em.” – Ngân Nguyệt thở dài.

“Mình có nên nói cho nàng biết mối quan hệ của mình với hai người chị của nàng không nhỉ? Thôi cứ nói vậy, nếu để lâu thì càng khó nói.”

Tôi liền kể cho Ngân Nguyệt nghe việc Kim Nguyệt và Huyết Nguyệt cũng là người yêu của tôi.

Nghe xong khuôn mặt Ngân Nguyệt tái nhợt.

“Sao anh lại đối xử với em như vậy chứ? Em đã bị phản bội một lần, sao anh lại nỡ phản bội em.” – Ngân Nguyệt bật khóc, một chiếc trâm bạc xuất hiện trong tay nàng, không biết nàng định tự sát hay đâm tôi nữa.

Tôi liền giằng lấy chiếc trâm trên tay nàng.

“Anh không phản bội em, anh quen Kim Nguyệt và Huyết Nguyệt trước.” – Tôi vội giải thích.

“Vậy anh tiếp cận em làm gì cơ chứ, tại sao lại để em yêu anh.” – Nàng tiếp tục khóc như mưa.

“Anh bảo vệ em vì em là em gái của Kim Nguyệt, chuyện tình cảm sau đó rất khó nói, chúng ta không ai khống chế được cảm xúc, chẳng lẽ anh lại để em bị tên cầm thú kia hiến tế, hay để em bị chính Ác Hồn của mình nuốt chửng.”

Ngân Nguyệt suy nghĩ một lúc, có lẽ nàng đã bị lý do tôi bịa ra thuyết phục.

“Được rồi, em sẽ tha thứ cho anh, nhưng sau này anh tuyệt đối không được phép yêu thêm những cô gái khác.” – Ngân Nguyệt đưa ra yêu cầu.

Sau đó nàng bỏ tất cả vật phẩm trên bàn vào trong không gian.

Nàng tự cắt cổ tay khiến máu tươi chảy xuống mặt bàn, dòng máu vốn dĩ đỏ tươi nhanh chóng biến thành màu đen, hoá thành một ma trận nguyền rủa, toả ra khí tức đáng sợ.

“Anh nhỏ một giọt máu vào đây rồi thề đi.” – Ngân Nguyệt nghiêm túc nói.

Tôi liền nhỏ máu của mình vào trung tâm ma trận, giọt máu loang ra, nhuộm đỏ mặt bàn.

“Tôi xin thề, nếu còn yêu thêm những cô gái khác, thì sẽ bị chính người mình yêu thương nhất giết chết.”

Khi tôi vừa dứt lời thì ma trận sôi lên sùng sục, một con quỷ nhỏ xíu đen ngòm ngoi lên từ mặt bàn, trông nó rất giống tôi trong hình dạng ma quỷ, nó nhìn tôi chằm chằm, nở nụ cười quỷ dị, rồi hoá thành khói tan vào không gian.

“Chắc vài hôm nữa mình sẽ vi phạm lời thề này mất, nhưng cũng không sao, người mình yêu nhất chính là Biển Xanh và Huyết Nguyệt, mà hai nàng lại là chị của mình, chắc chắn họ sẽ không bao giờ làm hại mình, càng không nói đến việc bị họ giết chết.” – Tôi cười nham hiểm trong đầu.

“Ma trận em vừa sử dụng là Lời Nguyền Tăm Tối, độ hiệu nghiệm là 100%, nên anh tuyệt đối đừng vi phạm lời thề.” – Ngân Nguyệt nhắc nhở tôi.

“Anh tuyệt đối sẽ không vi phạm.” – Tôi trả lời cho nàng yên tâm.

“Được rồi, em tin anh mà.” – Ngân Nguyệt mỉm cười nói.

“Sao hôm nay anh lại đến chơi với em vậy?”

“Anh cũng đang định nói với em, mai anh sẽ thi vòng ba Tân Tú Tranh Tài, em cũng đến cổ vũ cho anh nha.”

Ngân Nguyệt nhíu nhíu đôi mi thanh tú của nàng.

“Chắc em không đi được đâu.”

“Tại sao vậy?” – Tôi rất bất ngờ, Ngân Nguyệt chưa từ chối tôi chuyện gì bao giờ.

“Hôm qua có một tên cực kỳ đáng ghét tới mời em đi cổ vũ cho hắn, em rất ghét tên này, không muốn thấy mặt hắn ta chút nào.” – Ngân Nguyệt bực tức nói, có vẻ nàng thực sự rất ghét tên này.

“Tên nào to gan vậy, dám chọc giận Ngân Nguyệt của anh.” – Tôi liền ôm nàng dỗ dành.

“Là đại công tử của thương hội Gió Nam, hắn ta lúc nào cũng quần áo bóng lộn, phe phẩy cây quạt ra vẻ học cao hiểu rộng, nhưng thực ra trong đầu rỗng tuếch, ở nhà hắn có hơn chục người thiếp, nhưng vẫn thường xuyên đi trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài, vậy mà lâu lâu lại mượn cớ tới rủ em uống trà nói chuyện thơ ca.”

“Nói chuyện với tên ngu ngốc đó thực là tức muốn chết, thà em nói chuyện với đầu gối còn hơn, nhưng cha hắn là chủ thương hội lớn nhất vương quốc, nên em vẫn phải tiếp chuyện hắn ta.” – Ngân Nguyệt bực tức nói.

“Nàng yên tâm, mai nàng cứ tới đi, ta sẽ giết tên này để hắn không làm phiền nàng được nữa.”

“Anh đừng làm vậy, cha hắn ta nhưng là sinh vật Bậc 5 Cấp Cao, hơn nữa rất giàu có, nếu anh giết hắn thì có thể bị hàng chục cao thủ truy sát khi ra ngoài thành.” – Ngân Nguyệt liền ngăn cản tôi.

“Vậy ta sẽ tẩn hắn một trận mềm xương, khiến hắn phải dưỡng thương vài chục năm, không đến kiếm nàng được nữa.”

Ngân Nguyệt cười khúc khích khi nghe tôi nói.

“Như vậy rất tốt, anh nhớ đánh hắn mạnh tay vào.” – Ngân Nguyệt khoái chí nói, có lẽ nàng đang tưởng tượng trong đầu cảnh tên công tử mặt trắng kia bị tôi đánh bại.

“Giờ chúng ta đi ngủ thôi, mai anh phải dậy sớm nữa.”

Tôi liền bế Ngân Nguyệt lên giường, nàng ngoan ngoãn ôm chặt lấy tôi, khuôn mặt e lệ của nàng áp vào ngực tôi.

Tôi cùng nàng hưởng thụ niềm vui cá nước thân mật tới rạng sáng.


Sáng sớm tôi mặc áo choàng tàng hình rời khỏi hoàng cung, đi về phía khu vực sân thi đấu.

Bây giờ sân thi đấu chỉ rộng một km, bên ngoài là các khán đài được xây bằng gỗ và đá, có lẽ đủ chỗ cho hàng trăm ngàn người theo dõi các trận đấu.

Đã có năm thí sinh có mặt trong sân, trên khán đài cũng có vài ngàn khán giả đến sớm để chiếm vị trí đẹp quan sát trận đấu, họ đều là sinh vật Bậc 4.

Cũng có những hàng ghế khách mời đặc biệt, được làm từ ngọc và kim loại quý, chúng là ghế dành cho các sinh vật Bậc 5.

Khi tôi ngồi xuống ghế chờ của thí sinh, đột nhiên một cảm giác lạnh lẽo chảy dọc sống lưng, tôi liền nhìn về hướng phát ra sát niệm.

Một cô gái xinh đẹp, có mái tóc đen dài, nàng mặc một bộ váy dài che kín cổ áo và hai chân, trên váy thêu hình ảnh của một buổi hiến tế, những sinh vật kỳ dị đang hiến dâng những viên kết tinh còn dính máu tươi cho một nữ quỷ màu đen.

Người nàng toả ra khí tức lạnh lẽo, độc ác rất đáng sợ, cả những thí sinh khác cũng ngồi tránh xa vị trí nàng ngồi.

Nàng ta đang nhìn tôi với ánh mắt âm trầm, hơi có chút điên loạn.

“Sao nàng ta nhìn mình ghê vậy nhỉ? Chỉ là hiểu lầm thôi mà, đâu nhất thiết phải muốn ăn tươi nuốt sống mình như vậy.”

“Ngươi…Chết…Chắc…Rồi…” – Âm thanh kẽo kẹt như lời nhắn nhủ từ Thần Chết vang lên trong đầu tôi. Sát niệm của nàng trần trụi rõ ràng, nếu như gặp nhau trên sàn đấu, chắc chắn cô nàng này sẽ dùng toàn sát chiêu để giết tôi.

Tôi không để ý đến nàng ta nữa, nếu lúc thi đấu nàng ta muốn giết tôi, thì tôi sẽ đánh nàng trọng thương rồi đi tiếp vòng sau.

Một tiếng sau các thí sinh đều đã đến đủ.

Các khán đài cũng có hàng chục ngàn khán giả.

Ba nàng công chúa đang ngồi trên hàng ghế khách mời danh dự, họ mặc những bộ lễ phục công chúa lộng lẫy, giống như ba nữ thần, mỗi người một vẻ nhưng đều vô cùng xinh đẹp.

Ban Mai, Tĩnh Lặng, Huyết Linh ngồi ở hàng ghế khán giả dành cho các thí sinh đã bị loại, đó là hàng ghế có tầm nhìn rất tốt, tôi có thể thấy rõ họ bằng mắt thường.

Mỹ Lệ cũng tới xem tôi thi đấu, nàng ngồi chung với rất nhiều các nữ pháp sư của Đại Thư Viện.

“Xin chào tất cả quý vị khán giả và các thí sinh, ban tổ chức xin trân trọng đa tạ quý vị đã đến ủng hộ cuộc thi Tân Tú Tranh Tài.”

“Hôm nay là vòng ba, vòng cuối cùng của cuộc thi, mười thí sinh mạnh nhất đã vượt qua một ngàn thí sinh khác, hôm nay họ sẽ quyết đấu với nhau theo thể thức một đấu một, chắc chắn họ sẽ cống hiến cho chúng ta những trận đấu mãn nhãn nhất.”

“Không để các bạn đợi lâu nữa, trận đấu đầu tiên sẽ bắt đầu ngay bây giờ.”

“Xin mời thí sinh Nanh Vuốt bước vào sân thi đấu.” – Phong Linh hô to tên của thí sinh hạng 10.

Một thanh niên cao to khôi ngô bước vào sân, hắn ta cao gần ba mét, thân trên cởi trần, thân dưới chỉ mặc một chiếc khố da, trông hắn khá giống Bán Ma Nhân, chỉ có điều là không có lông trên cơ thể.

“Thí sinh Nanh Vuốt là tộc trưởng tương lai của bộ tộc Hắc Hổ nơi rừng núi phía đông vương quốc, tộc Hắc Hổ sản sinh ra rất nhiều chiến binh dũng mãnh, thiện chiến trên chiến trường.” – Phong Linh giới thiệu hắn ta.

Tên Nanh Vuốt gồng mình lên, trình diễn một màn võ thuật khá lạ mắt trên sân thi đấu.

“Thí sinh thứ hai tham gia trận đấu này là Thái Bình công chúa đến từ Thái Bình thiên quốc, ban tổ chức cũng rất bất ngờ khi biết thân phận của nàng, nhưng trong cuộc thi này mọi thí sinh đều được chào đón, chúng ta hãy xem nàng là khách mời danh dự.” – Phong Linh giới thiệu nữ Pháp Sư Bóng Ma.

Cô nàng liền bước vào sân thi đấu, bốn phía tiếng nghị luận vang lên không ngớt.

“Thái Bình thiên quốc là kẻ thù với chúng ta mà, sao công chúa của họ lại tới đây.”

“Chắc chắn cô ta tới để đánh bại các thí sinh của vương quốc chúng ta, nhằm ra oai thị uy.”

“Tụi mày bớt tào lao đi, nàng rất dễ thương, có lẽ nàng chỉ đến đây du ngoạn thôi.”

Tiếng ồn ào vang lên không dứt, nhưng Thái Bình không thể nghe thấy được, nàng đang trong sân đấu, được bao phủ bởi ma trận phòng hộ khổng lồ, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm đối thủ.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.