Ma Thần Máu – Chương 172: Công chúa bỏ trốn – Botruyen

Ma Thần Máu - Chương 172: Công chúa bỏ trốn

Lại vài năm đã trôi qua, tôi vẫn tiếp tục cuộc sống của mình, bình thường thì vào rừng săn côn trùng, lâu lâu sẽ quay về thành nghỉ ngơi.

Thành Trăng Máu vẫn bình yên, không ai biết việc Thái Tử đã chết, một sinh vật Bậc 5 có thể sống vài chục ngàn năm, việc họ mất tích vài trăm năm hay cả ngàn năm là chuyện bình thường.

Tôi đang trở về thành sau chuyến đi săn kéo dài cả năm của mình.

Bỗng có tiếng động vang lên từ xa xa.

Một pháp sư mặc áo choàng bạc che kín người đang cưỡi trên một con Bọ Một Sừng màu đen, chạy như điên về phía tôi.

Phía sau là bảy hiệp sĩ mặc áo giáp đen, trang phục của hiệp sĩ vương quốc Trăng, họ đều là Bậc 4 Cấp Cao cả. Họ cưỡi trên những con côn trùng màu đen có bốn chân to khỏe.

Tôi né ra khỏi tuyến đường, để cho gã pháp sư đi qua.

“Dừng lại đi công chúa, nếu người vẫn tiếp tục bỏ chạy thì chúng tôi bắt buộc phải ngăn người lại.” – Tên hiệp sĩ thủ lĩnh hét lớn.

“Công chúa? Là Kim Nguyệt sao, nhưng mà không giống lắm, vậy chắc là chị em của Kim Nguyệt rồi.”

“Các người để tôi đi đi, tôi không muốn cưới hoàng tử đế quốc gió.” – Một giọng nói trong trẻo vang lên.

“Giọng dễ nghe thật.”

“Xin lỗi công chúa, chúng tôi sẽ tạ tội với quốc vương sau.”

“Bắn tên!” – Gã thủ lĩnh ra lệnh, những hiệp sĩ lấy ra một thiết bị trông như cái ống, có mũi tên nhọn hoắt đen ngòm lấp ló bên ngoài.

“Vút…vút…” – Vô số mũi tên bay ra, nhưng không mũi nào trúng nàng công chúa, tất cả chúng đều ghim vào con Bọ Một Sừng nàng đang cưỡi.

Con bọ gào thảm rồi ngã khụy, hất văng nàng công chúa từ trên lưng xuống. Nàng ta ngã sóng soài trên đất, có khi bị gãy xương rồi cũng nên.

Lũ hiệp sĩ nhanh chóng bao vây nàng lại.

“Phiền người theo chúng tôi về, chúng tôi chỉ làm theo lệnh, xin đừng làm khó chúng tôi.” – Tên thủ lĩnh nghiêm túc nói, giọng hơi uy hiếp, hắn ta lấy ra một sợi dây ma thuật, dường như muốn trói cô công chúa này lại.

“Một nàng công chúa không muốn lấy chồng nên bỏ trốn, lũ hiệp sĩ đuổi theo bắt nàng lại, kịch có vẻ hay đấy.”

“Nên can thiệp không nhỉ, một đánh mười hơi căng thẳng cho mình.”

Mặc dù tôi từng giết được nhiều sinh vật Bậc 5, thậm chí dễ dàng giết chết Thái Tử, nhưng đó là nhờ tôi chuẩn bị sẵn cạm bẫy Ma Trận Máu rồi lừa kẻ thù bước vào, nhưng tình hình hiện tại làm gì có đủ thời gian để tôi làm việc đó.

“Thôi làm đại đi, đánh không lại thì bắt cóc nàng công chúa rồi dùng cánh bay đi là được.”

Tôi mặc áo choàng tàng hình vào, triệu hồi mũi Thương Tần lên tay, trước tiên hạ một hai tên trước cho dễ.

Tôi nhắm vào tên thủ lĩnh, ném mạnh mũi giáo về phía hắn ta.

Tên thủ lĩnh đang chú ý tới nàng công chúa, nên không hề biết bị đánh lén.

“Phập…” – Mũi giáo xuyên thủng hắn ta.

“Thương Tần.” – Tôi lẩm bẩm kỹ năng của mũi giáo, nó rung lên phá hủy không gian, quay về tay tôi.

Nửa người trên của tên thủ lĩnh đã biến mất, xác hắn ta ngã xuống đất.

“Ai…kẻ nào dám tấn công Hiệp Sĩ Hoàng Tộc.”

“Có địch tập kích.”

Lũ hiệp sĩ như rắn mất đầu, liên tục hò hét tìm kiếm xung quanh, nhưng tôi đang tàng hình và ẩn thân nên chúng không phát hiện ra được.

Chúng lấy ra những ống nỏ và kiếm, liên tục quan sát bốn phía.

Một tên hiệp sĩ nhưng lại là pháp sư lấy ra quả cầu màu đen, quả cầu tỏa ra những chùm năng lượng màu đen, quét về bốn phía.

“Kỹ năng Quét Hình sao.”

Quét Hình là kỹ năng của pháp sư, giúp chống lại lũ sát thủ có khả năng tàng hình. Khi chùm năng lượng màu đen chiếu trúng tôi thì thân hình tôi hiện ra, chùm năng lượng này không đi xuyên qua áo choàng như tia sáng, nó khiến tôi biến thành một cái bóng đen hiện rõ trong không khí.

“Hắn ở kia!” – Tên pháp sư mặc áo giáp hét lớn, chỉ tay về phía tôi.

“Xui thật, đành phải đánh trực diện vậy.”

Tôi nhanh chóng cởi bộ áo choàng, cất nó vào không gian để nó không bị hư hỏng.

“Ác Quỷ Biến Hình.”

“Áo Giáp Vảy Máu.”

Tôi lấy ra kiếm Nanh Độc làm vũ khí, lũ hiệp sĩ chỉ mặc áo giáp năng lượng, kiếm Nanh Độc có thể đâm xuyên qua lớp giáp.

“Bắn tên.” – Một tên ra lệnh, những mũi tên kim loại bay về phía tôi.

Tôi lách người né tránh khỏi những mũi tên kim loại, những mũi tên này được bắn bằng nỏ ma thuật nên có lực xuyên thấu rất mạnh, đầu mũi tên còn được tẩm chất độc. Mặc dù tôi không sợ chất độc nhưng bị bắn trúng thì cũng không vui chút nào.

“Phập…phập”

Vẫn có hai mũi tên trúng vào người tôi, chúng đục ra hai lỗ nhỏ, máu đen túa ra ngoài.

“Chất độc ăn mòn…”

“Chết tiệt, mình phải giải quyết nhanh mấy tên này mới được.”

Tôi không sợ chất độc, nhưng chất độc ăn mòn thì lại là vấn đề khác, chúng không gây chết người, mà ngăn chặn sự hồi phục của cơ thể.

Những vết thương do chất độc ăn mòn gây ra sẽ không thể lành lại, máu của tôi vẫn đang túa ra liên tục từ hai lỗ hổng trên cơ thể, nếu kéo dài thời gian tôi sẽ chết vì mất máu.

“Nanh Độc.” – Tôi truyền năng lượng vào thanh tìm kiếm, nó lóe ánh sáng xanh đen, lưỡi kiếm như muốn nhỏ ra những giọt nước độc.

Tôi vung kiếm tạo ra một nhát cắt năng lượng màu đen lao về phía lũ hiệp sĩ.

“Mọi người cùng xông lên giết chết tên này.”

Lũ hiệp sĩ rút ra những thanh kiếm năng lượng lao về phía tôi.

Tôi để mặc những thanh kiếm chém lên người mình, dùng chiến thuật lấy thương đổi thương, mỗi khi có một tên chém trúng tôi, thì lưỡi Nanh Độc cũng đâm xuyên giáp của hắn ta.

Chỉ chưa đến một phút người tôi chi chít vết đâm vết chém, nhưng tôi cũng hạ được năm tên.

“Hộc…hộc…”

“Chủ nhân mau thả Rắn Nhỏ ra.”

Nghe thấy tiếng của con rắn tôi mừng hơn đến tết, con rắn chui ra từ không gian, nó biến lớn thành một con quái vật dài mười lăm mét, có vẻ sau khi ăn rất nhiều kết tinh, nó lại lớn hơn không ít.

Nó liền lao tới dùng móng vuốt chụp vào tên hiệp sĩ gần nhất, xé hắn ta nát vụn.

Lũ hiệp sĩ bắt đầu hoảng sợ khi thấy con quái vật khổng lồ đột ngột xuất hiện.

“Tôi và đội phó ở lại cản tên này lại, hai người hãy đem công chúa rời khỏi đây, phải đảm bảo an toàn cho công chúa.” – Một tên hiệp sĩ nói.

“Được!”

“Tốt!”

Hai gã hiệp sĩ lao về phía nàng công chúa đang vô cùng sợ hãi, chúng kéo nàng lên con Bọ Một Sừng, bỏ chạy về phía thành Trăng Máu.

“Đôi Cánh Vảy Máu.”

Tôi bay đuổi theo chúng, Rắn Nhỏ rất mạnh, nó có thể giải quyết hai tên kia rồi đuổi theo tôi sau.

“Cầu Lửa Diệt Vong.” – Mất vài phút để tôi đuổi kịp chúng, tôi ngưng tụ một quả cầu lửa ném trúng con bọ đang chở công chúa, khiến con bọ ngã lăn ra đất.

“Chết đi!” – Tôi rít lên, lao từ trên cao xuống, đâm xuyên qua tên hiệp sĩ đang bắt giữ nàng công chúa.

Tên còn lại nạp cung tên vào nỏ, thêm một mũi tên nữa bắn trúng người tôi.

Tôi lao đến dùng kiếm Nanh Độc kết liễu hắn ta.

“Hộc…hộc…”

“Cô không sao chứ? Ta là bạn của Kim Nguyệt, ta sẽ không làm hại cô.”

Nàng công chúa bị té khá nặng, nàng đang cố ngồi dậy.

“Anh có gì chứng minh anh là bạn của chị tôi không?” – Giọng nói của nàng tràn ngập sự hoảng sợ.

Tôi lấy ra chiếc huy chương đưa cho nàng.

“Giờ chúng ta cần tìm nơi ẩn núp, nếu cô cần hỗ trợ, tôi sẽ giúp cô.”

Tôi nắm tay nàng công chúa kéo về phía khu rừng, tránh xa con đường lớn.

Sau một lúc chúng tôi tìm được một hang động nhỏ, có thể vào bên trong để nghỉ ngơi.

Tôi lấy ra vài bình máu để uống, dùng một con dao nhỏ cắt phần thịt bị ăn mòn, máu lại tiếp tục túa ra, nhưng kỹ năng Máu Linh Động dần phát huy tác dụng.

“Cô có thể bỏ mũ trùm ra, và kể tôi nghe cô bị gì không, tôi sẽ giúp cô.” – Tôi dùng giọng nói nhẹ nhàng để trấn an nàng.

Công chúa do dự một chút, rồi nàng cũng cởi chiếc nón trùm đầu của nàng, để lộ mái tóc bạch kim và khuôn mặt dễ thương của nàng.

“À…là cô sao.”

Tôi từng thấy cô gái này khi đi xem Kim Nguyệt biểu diễn ca hát, lúc đó nàng mặc váy và đội vương miện Bí Ngân.

“Anh biết tôi sao?”

“Không biết, nhưng tôi từng nhìn thấy cô rồi, cô là Ngân Nguyệt đúng không, Kim Nguyệt hay nhắc đến cô lắm.” – Tôi nhắc đến Kim Nguyệt để tăng thêm sự tin tưởng của Ngân Nguyệt, chứ thực ra Kim Nguyệt không nhắc tới chị em của nàng bao giờ.

“Sao cô lại bỏ trốn vậy? Ở bên ngoài rất nguy hiểm, một nàng công chúa chân yếu tay mềm như cô có thể biến thành món ăn của côn trùng bất cứ lúc nào.”

Ngân Nguyệt lắc lắc đầu.

“Anh không hiểu đâu, nếu bị ép phải lấy người tôi không yêu, thì tôi thà chết còn hơn.”

“Vậy giờ cô định đi đâu?”

“Tôi…tôi sẽ đi tìm…người yêu của mình.” – Ngân Nguyệt suy nghĩ một lúc rồi ngập ngừng nói.

“Người yêu?” – Tôi khá bất ngờ với câu trả lời của nàng.

“Phải, chàng là một học giả sống ở thành Đêm Đen, nếu anh là bạn của chị Kim Nguyệt, xin hãy đưa tôi đến đó.” – Ngân Nguyệt nói với giọng năn nỉ, khiến tôi rất khó từ chối nàng.

“Tiếc thật, nàng lại có người yêu rồi.” – Tôi suy nghĩ trong đầu.

“Thôi mình sẽ đưa nàng tới nơi nàng muốn, sau đó tùy xem gã mà nàng gọi là người yêu là kẻ như thế nào, nếu hắn ta tốt thì mình sẽ giao nàng cho hắn, còn không thì mình lại dùng chiến thuật Đập Chậu Cướp Hoa một lần nữa.”

“Cô có thể kể tôi nghe một ít thông tin về người yêu của cô không, biết đâu tôi quen biết anh ta.” – Tôi hỏi để thu thập thêm thông tin từ Ngân Nguyệt.

“Tôi cũng không biết nhiều về chàng, chúng tôi gặp nhau trong Đại Thư Viện, chàng là một học giả vô cùng tài giỏi, tôi mê say những câu thơ tiếng hát cùng kiến thức uyên bác của chàng.”

“Chàng nói sau khi về nhà sẽ chuẩn bị sính lễ hỏi cưới tôi, nhưng hơn một trăm năm rồi chàng vẫn bặt vô âm tín.”

“Giờ tôi sắp bị ép lấy người tôi không yêu, tôi chỉ muốn gặp chàng một lần, nếu chàng vẫn yêu tôi thì tôi sẽ bỏ trốn cùng chàng, còn nếu chàng quên tôi rồi thì tôi sẽ quay về hoàng cung, chuẩn bị gã sang đế quốc gió.” – Ngân Nguyệt buồn bã nói.

“Được, tôi hiểu rồi, tôi sẽ giúp cô.”

Nhưng là giúp theo kiểu hoàn toàn khác, nghe nàng nói thì 99% gã người yêu của nàng không biết nàng là công chúa, hắn ta thuộc loại người giống tôi, thấy gái đẹp là thích, gặp ai cũng tán tỉnh. Mọi lời hứa của hắn hoàn toàn vô nghĩa.

Tôi sẽ giúp nàng nhìn rõ bộ mặt thật của hắn ta, rồi nhân lúc nàng yếu lòng sẽ ra tay. Một cô gái dễ thương như nàng sao tôi lại nhường cho kẻ khác được.

“Thật sao? Anh tốt quá, cám ơn anh nhiều, tôi sẽ ghi nhớ lòng tốt của anh mãi mãi.” – Ngân Nguyệt reo lên vui vẻ, tâm trạng nàng đã tốt hơn rất nhiều.

“Cô nghỉ ngơi đi, mai chúng ta sẽ lên đường.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.