Ma Thần Máu – Chương 159: Kinh Đô Trăng Máu – Botruyen

Ma Thần Máu - Chương 159: Kinh Đô Trăng Máu

Chương 74 : Kinh Đô Trăng Máu.

“Cuối cùng cũng đến thành Trăng Máu.”

Tôi nhìn ngắm tòa thành đỏ rực, rộng lớn vô biên trước mắt.

Dân số vương quốc Trăng khoảng 200-500 triệu cư dân, chủ yếu là các loài ma nhân Bậc 3.

Riêng tòa thành này có 10 triệu dân, trong đó có 9 triệu rưỡi là sinh vật Bậc 3 Cấp Cao, hai trăm ngàn sinh vật Bậc 4, hơn hai trăm sinh vật Bậc 5, và đặc biệt là có Vua Trăng là sinh vật Bậc 6 luôn luôn phòng thủ tòa thành này, ngoài ra còn có vài vị vua của các vương quốc lân cận lâu lâu cũng thay phiên nhau đến đây trấn giữ.

Nếu so sánh đơn giản thì tòa thành này mạnh gấp hai trăm lần tòa thành Sông Xanh. Ở Sông Xanh sinh vật Bậc 4 chỉ chưa đến ngàn người, nhưng ở đây có đến hai trăm ngàn, nên sức mạnh và Bậc Tiến Hóa của tôi chỉ ở mức bình thường khi đến đây.

Nơi này là thủ đô nên cũng có rất nhiều thứ hay ho, chẳng hạn như có rất nhiều học viện nổi tiếng, hay các công trình kiến trúc như các thần điện, đền thờ, các tòa cung điện, đài các….

Thành Trăng Máu được xây dựng bằng Huyết Tinh Thạch, một loại đá có màu đỏ máu rực rỡ tươi đẹp, đặc điểm của chúng là vô cùng cứng rắn, có khả năng chống lại công kích của các côn trùng Bậc 5.

Người ra người vô tòa thành vô cùng tấp nập, chủ yếu là các thương nhân với những xe hàng khổng lồ, hay các đoàn thợ săn và lính đánh thuê.

“Có lẽ mình sẽ ở lại đây vài trăm năm, cố gắng học tập vài nghề nghiệp, và quan trọng nhất là lấy một người vợ vừa dịu dàng vừa xinh đẹp.” – Tôi vừa đi vừa ảo tưởng.

Khi đến cổng thành tôi giao nộp mười đá 5, đó là phí cho một năm định cư ở đây, khá là đắt đỏ, tương đương với việc giết 10-20 côn trùng Bậc 4.

Tòa thành này vô cùng sầm uất, vô số các loài ma nhân, ma tộc, quỷ tộc đi qua đi lại trên những con đường.

“Giờ làm gì nhỉ? Chắc đi thuê khách sạn ở vài ngày rồi tính tiếp vậy.”

Tôi đi về phía trung tâm tòa thành, bỗng có vô số người điên cuồng chạy, dường như có một chuyện gì vô cùng khủng khiếp xảy ra, nhưng nét mặt người nào cũng đang vô cùng vui vẻ háo hức.

“Chuyện gì vậy nhỉ?”

Tôi giữ tay một tên ma nhân Bậc 3 Cấp Cao đang điên cuồng chạy.

“Anh có thể cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra không?”

Hắn quay phắt lại, giật mạnh tay ra, lườm tôi vô cùng tức giận.

Nhưng khi phát hiện tôi là sinh vật Bậc 4 Cấp Trung thì hắn không dám phát hỏa.

“Kim Nguyệt công chúa sắp biểu diễn ở trung tâm kinh đô, ngài mà không nhanh lên thì không kịp giành chỗ đâu.” – Hắn ta nói rất nhanh rồi tiếp tục chạy như điên.

“Kim Nguyệt công chúa? Chắc hẳn nàng ta phải rất xinh đẹp thì dân chúng mới phát điên lên như vậy, mình cũng phải nhanh chân lên.”

Tôi cũng chạy như điên về phía trung tâm thành phố, bây giờ có hàng chục ngàn sinh vật đang vây quanh một sân khấu lớn.

Mọi người đứng xen kẽ nhau chật cứng, chen lấn xô đẩy nhau để cố gắng chen lên trước.

“Cô nàng công chúa đâu nhỉ? Nàng chưa xuất hiện mà ở đây đã nóng nảy như vậy rồi.”

Đám đông càng ngày càng đông, giờ có lẽ phải có cả trăm ngàn sinh vật tụ tập về đây.

Cuối cùng thì điều tôi và tất cả mọi người mong đợi cũng xuất hiện.

Tiếng reo hò của đám đông đồng loạt vang lên, làm rung động cả bầu trời.

“Con Mắt Của Quỷ Máu.” – Tôi sử dụng kỹ năng của mình để nhìn thật kỹ sân khấu.

Một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp khoảng mười tám tuổi bước ra, mọi người càng reo hò mãnh liệt hơn khi thấy nàng.

“Kim Nguyệt.”

“Kim Nguyệt.”

“Kim Nguyệt.”

Những fan hâm mộ gào tên nàng khản cả giọng.

Nàng công chúa mặc một bộ váy ngắn màu vàng nhạt, có trang trí rất nhiều những viên ngọc, cổ áo khá ngắn để lộ một phần ba ngực của nàng.

Trên đầu nàng đội một chiếc vương miện bằng kim loại quý màu vàng, tôi đoán là Hoàng Kim Thần Tinh vì nó phát ra ánh sáng nhu hòa dễ chịu.

“Kim Nguyệt rất vui khi nhận được sự ủng hộ của mọi người.” – Giọng nói thánh thót của nàng vang lên, chỉ là những câu nói hết sức bình thường đã khiến lòng tôi dao động.

“Hôm nay Kim Nguyệt sẽ hát một ca khúc mà Kim Nguyệt mới sáng tác, tên bài hát là Khúc Ca Của Tia Nắng.”

Rồi nàng công chúa bắt đầu hát, tôi và tất cả mọi người đều mê say lắng nghe, âm điệu của nàng lúc du dương nhẹ nhàng, lúc cao điệu trầm bổng, tôi như chìm đắm trong giọng ca ngọt ngào của nàng.

Đặc biệt khi nghe nàng hát, những dục vọng và tâm tình tiêu cực trong lòng tôi dần tan biến, tôi cảm thấy linh hồn mình thanh thản dễ chịu hơn rất nhiều.

Nét mặt những người khác cũng như vậy, họ dần trở nên vui vẻ thư giãn, không còn gay gắt nóng nảy như lúc đầu nữa.

Chúng tôi lắng nghe nàng hát suốt nhiều giờ.

Khi Mặt Trời Đen sắp mọc thì nàng công chúa cũng thấm mệt.

“Cám ơn mọi người đã chăm chú lắng nghe Kim Nguyệt hát, hẹn gặp lại mọi người vào năm sau, Kim Nguyệt yêu tất cả mọi người.”

Nàng nói xong liền đi vào bên trong sân khấu, dù nàng cố gắng che giấu nhưng tôi vẫn nhận ra nàng đang kiệt sức, buổi ca hát này thực ra là một buổi lễ thanh lọc tâm linh, Kim Nguyệt dùng giọng ca và năng lượng của nàng để thanh lọc tinh thần cho các thần dân của nàng.

“Nàng quả là một cô gái tốt.” – Tôi cảm thán, nhìn bóng người của nàng đi xa.

“Nếu có cơ hội mình sẽ theo đuổi nàng.”

Bỗng tôi nhìn lên một tòa nhà cao tầng ở phía xa xa quảng trường.

Ở đó có một cái bàn đá, hai cô gái xinh đẹp đang ngồi thưởng thức một loại chất lỏng màu xanh lá, có lẽ là nước sinh mệnh.

Một người khoảng hai mươi tuổi, trên đầu đội vương miện đỏ rực, nàng mặc áo giáp ngắn màu đỏ, mái tóc dài bồng bềnh phía sau.

Khuôn mặt của nàng tràn ngập sương giá, đôi môi đỏ thắm đang nở một nụ cười nhìn về phía tôi, một nụ cười lạnh lẽo chết chóc, giống như nàng ta đang nhìn con mồi vậy.

“Ai vậy nhỉ? Trông nàng ta quen quá.”

Một cô gái khác khoảng mười sáu, nàng mặc bộ váy bạc lấp lánh, trên đầu là một vương miện làm từ Thiên Tinh Bí Ngân, đôi mắt của nàng to tròn trong veo, thể hiện rõ sự trí tuệ thông thái, nàng đang vừa nói cười với cô gái váy đỏ, vừa nhìn về phía tôi, lâu lâu nàng lại cười lên khanh khách.

“Hai cô gái này chắc chắn cũng là công chúa của vương quốc Trăng.”

“Công chúa áo đỏ kia nhìn mình rất lạ, có lẽ có cơ hội mình sẽ tìm hiểu mới được.”

Sau khi Kim Nguyệt đi thì đám đông dần giải tán, tôi cũng đi tìm một quán trọ.

“Chỗ này đi.”

Tôi nhìn về một khách sạn lớn có khoảng mười tầng, được trang hoàng vô cùng lộng lẫy, nhìn rất sang trọng quý tộc.

“Giờ mình còn mấy trăm đá 5 và vài chục viên đá 6, nếu không phải con rắn chết tiệt ăn hết kết tinh, thì mình có thể bán đống kết tinh lấy một ngàn đá 6 rồi.”

Khi nghĩ tới lượng lớn kết tinh đã bị Rắn Nhỏ ăn, tôi lại thấy nhói lòng, nuôi con rắn làm tôi táng gia bại sản, hên là nó không ăn đá năng lượng, chứ không thì giờ chắc tôi phải ngủ ngoài đường.

“Xin lỗi… Chủ nhân… ” – Giọng lí nhí của con rắn vang lên, thực sự giọng nó rất dễ thương, nên nhiều khi đang bực mà nghe nó xin lỗi thì tôi cũng thở dài cho qua.

Khi tôi bước vào khách sạn thì có hai cô người hầu xinh đẹp kéo cánh cửa kính để tôi đi vào.

“Kính chào quý khách, ngài dùng bữa hay thuê phòng ạ.” – Một cô nàng tươi cười nói, nàng mặc bộ đồ hầu gái mỏng manh thiếu vải, da thịt phần lớn lộ ra ngoài.

“Cả hai.”

“Mời ngài đi theo em.”

Cô nàng dẫn tôi đi lên lầu, khách sạn này có 3 tầng phòng ăn và 6 tầng phòng ngủ. Nàng đi lên tầng bốn, nơi này để tiếp đãi các sinh vật Bậc 4.

Tôi ngồi xuống một bàn trống

“Cho ta một ly rượu máu, và một thẻ thuê phòng một tuần.”

Cô hầu gái nhận đơn rồi đi chuẩn bị, sau mười phút cô nàng quay lại với một ly rượu máu và tấm thẻ màu bạc trên một cái đĩa nhỏ.

“Của quý khách đây, ngài có muốn em phục vụ ngài tối nay không?” – Cô nàng rướn người về hướng tôi dụ hoặc, bộ ngực của nàng đập thẳng vào mắt tôi.

“Cám ơn, tôi ngủ một mình được rồi.” – Tôi nhận lấy ly rượu máu và tấm thẻ phòng.

“Hết bao nhiêu vậy?”

“Mười đá 5 và một đá 4.” – Cô nàng có vẻ thất vọng khi nghe tôi từ chối, nàng ta trở nên lạnh nhạt.

Tôi lấy ra luôn mười một viên đá 5 đưa cho nàng ta.

“Cô giữ lấy tiền thừa.”

Lúc này cô nàng tươi tỉnh niềm nở trở lại.

“Cám ơn ngài, nếu ngài thay đổi ý định nhớ gọi em nha.” – Cô nàng cúi người hôn lên mặt tôi rồi quay đi.

“Mình sẽ không ăn linh tinh nữa, phải lấy một cô gái tốt bụng xinh đẹp làm vợ.”

“Mỹ Lệ từng nói nàng học ở Đại Thư Viện, mai mình đi tới đó tìm nàng thử xem sao.”

Tôi nhớ lại dáng người lung linh gợi cảm của Mỹ Lệ, giờ tôi mạnh ngang ngửa với sinh vật Bậc 4 Cấp 9, nên chắc đủ điều kiện để cưa cẩm nàng rồi.

Tôi đi lên phòng để nghỉ ngơi, khi vừa vào phòng thì âm thanh trẻ con của Rắn Nhỏ vang lên.

“Rắn Nhỏ đói…” – Con rắn trong không gian lại khóc lóc đòi ăn.

Tôi thả nó ra khỏi không gian, dùng móng tay vạch cổ tay chảy máu cho nó uống.

Mặt con rắn vô cùng vui vẻ hưởng thụ.

“Mai ta sẽ đi gặp một cô gái xinh đẹp, ta từng cứu nàng, nàng cũng từng cứu ta, theo mi thì nàng có thích ta không?” – Tôi xoa xoa đầu con rắn.

“Rắn Nhỏ không muốn có cô chủ…Rắn Nhỏ muốn làm vợ của chủ nhân…”

“Nhưng mi chỉ là một con rắn, sau này nếu có cơ hội ta sẽ kiếm cho mi một người chồng là thằn lằn nhé.”

“Không…không…Rắn Nhỏ muốn lấy chủ nhân thôi.”

Rắn Nhỏ gào thét khi nghe tôi nói muốn kiếm chồng cho nó.

“Được rồi, đợi mi tiến hóa thành Thánh Tộc ta sẽ lấy mi.” – Tôi nói như vậy con rắn mới dịu lại, tôi cảm thấy mình thật ngớ ngẩn khi nói chuyện yêu đương với một con rắn.

Sau một lúc tôi cho Rắn Nhỏ trở lại không gian, còn mình thì leo lên giường, nhắm mắt lại.

“Ngủ thôi.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.