Hơn ba mươi mắt sáng lên, trên mặt khó giấu vẻ tham lam, không chút do dự vung trường đao, từng đao mang hủy thiên diệt địa mạnh chém hướng Phong Liệt.
*Vèo!*
*Vèo!*
Hơn ba mươi cùng ra tay, không trung vang tiếng xé gió điếc tai, uy thế khủng bố đủ đập nát bất cứ cường giả hậu kỳ long biến cảnh nào.
Nhưng Phong Liệt không hề sợ hãi, ngược lại biểu tình âm trầm sát khí.
Cho đến nay đa số hắn vượt cấp giết người, cao thủ cùng cấp không lọt vào mắt hắn.
Hắn lạnh lùng cười, bỗng nhiên biến mất.
*Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!*
Mặt đất vang một chuỗi tiếng nổ kinh thiên, hơn ba mươi đao mang mạnh mẽ không gì sánh được chém hụt, để lại từng vết rạn dài trăm dặm, sâu không thấy đáy, mặt đất vang tiếng ù ù truyền xa đến góc trời.
Cùng lúc đó, bên trên bầu trời vang mấy tiếng *Phụt phập* trầm đục.
Ngay sau đó là những tiếng hét thảm:
– A a!!!
Chỉ thấy Phong Liệt biến thành vệt đen mơ hồ xẹt qua không trung, không ngừng xuất hiện bên cạnh mọi người, từng kiếm quang đỏ đi qua đâu là có một cường giả hậu kỳ long biến cảnh như là cây mục lâu năm không chút phản kháng bị trảm thành mấy khúc. Dù trong tay họ có thánh bảo thần binh, ngươi mặc hộ thể thần giáp đều không đem lại chút tác dụng.
Chớp mắt bảy, tám cao thủ Nam Ly Giới tay chân đứt lìa rơi rụng trên mặt đất, linh hồn bị tiêu trừ. Khoảnh trời yên tĩnh bình an rất nhanh tràn ngập mùi máu tanh nồng xộc vào mũi, khiến người buồn nôn.
Những kẻ may mắn không chết thì vội tránh né, không dám dừng lại ở trên trời nửa khắc, dần vẻ mặt tham lam biến thành kinh sợ.
Hình như mãi đến giờ phút này bọn họ mới biết, thì ra người mấy tháng qua thiếu chủ kêu họ giám thị là một sát thần.
Nhưng dù họ có né cỡ nào thì sao có thể trốn được Phong Liệt thuấn di?
Phong Liệt không chút dừng lại, lúc đông sang tây, trên không trung không thể bắt được hắn. Dựa vào thuấn di thần kỳ và thánh kiếm sắc bén, hắn rượt họ gà bay chó sủa, điên cuồng cắt đứt từng sinh mệnh.
*Vèo vèo vèo vèo!*
Tiếng kiếm quang liên tục đâm xuyên, hơn ba mươi cao thủ Nam Ly Giới không ai may mắn thoát khỏi, tất cả đều biến thành thịt nát lạnh lẽo dưới kiếm của Phong Liệt.
Giây lát sau Phong Liệt nhẹ nhàng đáp xuống đất, mặt lạnh như tiền, không có vui vẻ giết chết kẻ địch.
Hắn lờ mờ cảm giác mấy tên kia xông lên là đi chịu chết, dù có thất bại thì không ai chạy trốn cả.
– A? Mùi gì vậy?
Phong Liệt bỗng nhướng mày, trong trời đất ngập máu hắn ngửi được mùi hương kỳ lạ.
Hơi thở hình như liên quan đến linh hồn, càng lúc càng đậm đặc.
*Vèo vèo vèo vèo!*
Một chuỗi tiếng khẽ vang.
Phong Liệt theo thanh âm tạp trung nhìn, chỉ thấy xcó một người đàn ông dần tan thành khói xám khiến mùi linh hồn quái dị càng đậm hơn.
– A? Chẳng lẽ là độc?
Phong Liệt lòng máy động, vội bay ra xa mấy ngàn trượng, né tránh khu vực đó.
Nhưng lúc này hắn cảm thấy trong người có hơi thở không thuộc về mình, dù có thúc đẩy nguyên lực cũng không thể tiêu trừ. Lát sau hơi thở này như có linh tính, thành ấn ký nho nhỏ trong người hắn.
Nhưng ấn ký này không khiến hắn thấy khó chịu gì cả.
Trong lúc Phong Liệt thầm bực mình thì bỗng không khí rung động.
*Ong!*
Phút chốc cả trời đất như được gia cố, không gian ổn định hơn vô số lần.
– A? Là phong tỏa không gian!
Phong Liệt nhướng mày, hắn không xa lạ tình hình này, lúc trước Nam Ly Phong đặc biệt chuẩn bị nó để đối phó hắn thuấn di.
*Ầm! Ầm! Ầm!*
Chân trời phía xa truyền đến tiếng ù vang, chớp mắt một cửu long hoàng chiến xa khí thế hùng hồn có hàng ngàn cường giả cẩm phục khí thế mạnh mẽ vây quanh dần xuất hiện trong mắt Phong Liệt, thanh thế hùng dũng rầm rộ.
Trên chiến xa, Nam Ly Phong áo trắng hơn tuyết khoanh tay mà đứng, mày kiếm nhướng cao, mắt nhìn ra xa toát ra khí thế nắm giữ thiên hạ, coi rẻ chúng sinh.
Phong Liệt cười lạnh, chậm rãi bay lên từ xa đối diện Nam Ly Phong.
Bây giờ hắn đã là xưa đâu bằng nay, không còn là con kiến thấy Nam Ly Phong thì chỉ có nước chạy vắt giò lên cổ. Trong thiên long vực này hắn không còn sợ khiêu chiến nào nữa.
Cửu long hoàng chiến xa tiến lên cực nhanh, chỉ vài giây đã cách Phong Liệt mười dặm, ngừng lại.
Nam Ly Phong kiêu ngạo đánh giá Phong Liệt, mắt lóe sát khí.
Gã từ trên cao nhìn xuống, nói:
– Phong Liệt, ngươi không vội vàng bỏ chạy, điều này khiến bổn thiếu chủ hơi ngoài ý muốn đáy. Nhưng kết cuộc của ngươi sẽ không thay đổi, bổn thiếu chủ sẽ không nhân từ cho ngươi.
Phong Liệt khinh thường cười lạnh nói:
– Hừ, Nam Ly Phong, ngươi không sợ gió lên rút lưỡi à? Rốt cuộc ai trốn phải đánh rồi mới biết.
Nói rồi hắn liếc một thanh niên đứng sau lưng Nam Ly Phong không xa, Sở Hóa Long.
Phong Liệt giễu cợt cười hỏi:
– Sở Hóa Long, không lẽ ngươi đã đổi chủ tử rồi?
– Ngươi!
Sắc mặt của Sở Hóa Long cực kỳ khó coi.
Gã cắn răng, lạnh lùng nói:
– Không sai, chim khôn chọn cành mà đậu. Nam Ly thiếu chủ hùng tài đại lược, không lâu sau thiếu chủ sẽ là một trong thiên chủ thế giới này, cũng chính là minh chủ trong lòng Sở ta. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.net
– Phong Liệt, nếu ngươi biết điều thì hãy hai tay dâng lên Không Minh Sơn, kim ngục đi, niệm tình từng là đồng môn, bổn tọa sẽ ở trước mặt thiếu chủ nói tốt vài câu cho ngươi.
– Đủ rồi!
Nam Ly Phong nhướng mày kiếm, mất kiên nhẫn đánh gãy lời của Sở Hóa Long, nhìn Phong Liệt, hừ lạnh khinh thường nói:
– Hừ, cho dù hắn muốn đầu vào bổn thiếu chủ thì bổn thiếu chủ cũng sẽ không cho hắn cơ hội đó! Bổn thiếu chủ chỉ muốn hắn chết!
Phong Liệt ba phen bốn lượt trốn khỏi mắt gã, cướp đi Thiên Long Giới và kim ngục, hỏa ngục vốn nên vào tay gã, Nam Ly Phong sớm hận Phong Liệt thấu xương, bây giờ gã nghĩ rằng mình nắm chắc phần thắng nên dĩ nhiên sẽ không tha cho hắn.
Phong Liệt không thèm để ý, cười to nói:
– Ha ha ha ha, Nam Ly Phong, đó chỉ là ngươi đơn phương nghĩ. Muốn ta chết hả, e rằng ngươi không có bản lĩnh đó!
– Hừ, để ta xem ngươi có thể cười đến lúc nào!
Nam Ly Phong nghiến răng nghiến lợi hừ lạnh, rồi đổi đề tài, âm trầm cười hỏi:
– Phong Liệt, chắc ngươi đã cảm giác trong người khác lạ chứ?
– A?
Mắt Phong Liệt chợt lóe.
Nam Ly Phong lạnh lùng nói:
– Thật ra thì ấn ký đó không có tác dụng quá lớn, nhưng có thể giúp bổn thiếu chủ tỏa định vị trí của ngươi. Hôm nay dù ngươi lên trời xuống đất đều khó thoát khỏi cái chết!
Dứt lời gã nhẹ vung tay, bên cạnh mấy trăm cường giả cẩm phục toát ra khí thế, như sói đói hung dữ nhào hướng Phong Liệt.
Thoáng chốc đao mang chói lọi ảnh chiếu trời đất, khiến gió may biến đổi, sát khí xông lên trời.
Phong Liệt mắt chợt lóe, bị Nam Ly Phong nhắc nhở hắn đúng là cảm thấy hình như ấn ký có liên kết như có như không với gã.
Nhưng hắn không hề sợ, hắn vốn không định chạy trốn.
– Người nhiều có ích gì? Một đám vật hy sinh mà thôi.
Mắt thấy mấy trăm cường giả Nam Ly Giới giết tới, khóe môi Phong Liệt nhếch nụ cười tàn nhẫn, rồi người hắn run lên.
– Minh dạ hàng lâm!
*Ầm!*
Màn đêm đen đặc bao trùm mặt đất, phủ lên mọi người, chớp mắt khuếch tán ra phạm vi vạn dặm.
Dưới màn đêm, trong thiên địa nguyên khí hùng hồn hóa thành nguyên lực ám thuộc tính đồng nguyên với trong người Phong Liệt, tụ tập về chỗ hắn.
Dần dần, từng dãy núi nguy nga, bão tố, khí độc trải rộng trong thiên địa.