– Lăng Dung, lúc trước ngươi phụ bổn tọa, trục xuất bổn tọa ra khỏi nhân tộc, bổn tọa nói rồi, nhất định sẽ khiến ngươi hối hận!
Trên đoạn kiếm đen dần huyễn hóa ra hình ảnh một gã đàn ông vạm vỡ, mặc chiến giáp da thú, cơ bắp cục cục, cực kỳ mạnh mẽ, ánh mắt gã nhìn Lăng Dung ẩn chứa vô tận oán độc.
Đồ Long trời sinh có thể xé rách cự long, sức mạnh lớn vô cùng, được Nhân Hoàng phong làm đệ nhất dũng sĩ nhân tộc, uy danh hiển hách.
Nhưng vì gã làm người ngang ngược kiêu ngạo, lập công sinh kiêu, liên tục mạo phạm Nhân Hoàng, thậm chí tuyên bố muốn cưới Nhân Hoàng làm vợ, cuối cùng bị Nhân Hoàng phế đi tu vi, trục xuất ra nhân tộc.
Lăng Dung khinh thường liếc Đồ Long, hừ lạnh nói:
– Khiến bổn hoàng hối hận? Hừ, ngươi còn chưa đủ tư cách!
– A? Ngươi đã tìm được phần huyền thiên kiếm, điều này làm bổn hoàng bất ngờ đây.
– Nhưng dựa và chỉ số thông minh của ngươi muốn lĩnh ngộ huyền bí của huyền thiên thì đúng là làm khó ngươi nhỉ?
– Ngươi, đồ đàn bà đáng chết, bổn hoàng phải giết ngươi!
– Ngươi, đồ đàn bà đáng chết, bổn hoàng phải giết ngươi!
Bị cô gái mình thích xem thường là chuyện bất cứ người đàn ông nào cũng không thể chịu đựng được.
Đặc biệt là Đồ Long, gã trời sinh vũ lực kinh người, nhưng não thì không lanh lẹ lắm, đây là sự thật mà gã không muốn thừa nhận nhưng không thể không chấp nhận. xem tại TruyenFull.net
Tuy nhiên, gã dù gì cũng là lão yêu nghiệt sống vô số vạn năm rồi, chẳng những võ đạo tinh tiến, trí lực nhiều ít có tiến hóa.
Ít nhất thì bây giờ gã đã hiểu được bố cục, mà còn có chút ham thích nữa.
Ví dụ như Mục Thương Sinh chết trong tay Phong Liệt, mượn khí vận của hắn tới gần thiên long vực vân vân, những chuyện này đều xem như có hiệu quả rõ ràng, cũng khiến Đồ Long dần tăng niềm tin, rốt cuộc bỏ xuống cái mũ 'Đầu óc trái nho'.
Nhưng giờ phút này, bị Nhân Hoàng Lăng Dung lần nữa không nể mặt vạch sẹo khiến Đồ Long thẹn quá thành giận, quả thực là giận không kềm được.
Giờ phút này gã chỉ muốn bắt lấy cô gái luôn cao cao tại thượng kia đè dưới thân phát tiết, để nàng biết bổn phận làm phụ nữ là gì.
Hơn nữa gã cũng hành động như vậy.
*Ầm!*
Tàn kiếm đen khẽ rung, một luồng kiếm quang bảy sắc nổi lên như cự long lăn lộn quét hướng núi to Lăng Dung ở.
Trong kiếm quang bảy sắc này ẩn chứa tính hủy diệt hùng hồn, dễ dàng xé rách không trung, chớp mắt đã đến gần Lăng Dung, bao phủ nguyên ngọn núi.
Đối diện uy thế như vậy, e rằng dù là cường giả hoàng cảnh thì cũng chết chắc.
Nhưng Lăng Dung biểu tình không chút thay đổi, khóe môi nhếch lên khinh thường.
Nàng không nhúc nhích, cũng không làm đọng tác gì, không khí trước mặt bỗng nhiên vặn vẹo như biến thành màn sáng trong suốt.
Khi kiếm quang ập đến thì vừa lúc tới gần không khí vặn vẹo, lập tức biến mất không tạo thành chút uy hiếp cho Lăng Dung.
Lăng Dung giễu cợt nói:
– Hừ, nhiều năm như vậy mà ngươi vẫn không tiến bộ chút nào.
Đồ Long điên cuồng giận dữ hét:
– Ngươi, đồ tiện nữ nhân, hôm nay bổn tọa phải cho ngươi biết sự lợi hại của Đồ Long ta!
Lăng Dung lạnh lùng cắt đứt lời của Đồ Long:
– Không cần, bổn hoàng còn có chuyện cần làm, không rảnh lãng phí thời gian chơi với ngươi.
Nàng giơ lên tay thuôn, vỗ một chưởng vào tàn kiếm đen trên trời.
– Thiên từ tồi nguyên chưởng!
*Ong!*
Không khí khẽ run.
Một lũ chưởng ảnh đen mơ hồ nhẹ nhàng ấn vào tàn kiếm đen.
*Ầm!*
Một tiếng nổ vang.
Thanh tàn kiếm tỏa ra khí thế hùng hồn giết chóc bị chưởng ấn đánh bay không biết văng tới đâu.
Mãi đến chốc lát sau phía chân trời truyền đến tiếng gầm mơ hồ:
– Lăng Dung, hôm nay ngươi tặng cho những gì Đồ Long nhất định sẽ trả lại trăm lần, không, là gấp ngàn lần.
Thanh âm xa dần đến khi biến mất.
Thiên Đạo Cung Chủ mặt kinh khủng nhìn Lăng Dung, lòng càng kính sợ hơn.
Nàng biết rõ Đồ Long đã đạt đến đỉnh địa nguyên cảnh, lĩnh ngộ không gian phép tắc trong cõi trời đất này đến chí đại thành.
Nhưng hôm nay gã không có chút sức phản kháng thua trong tay Nhân Hoàng, thực lực của Nhân Hoàng tăng mạnh hơn trăm vạn năm trước thật nhiều.
Ngẩn ngơ một lúc, nàng nhanh chóng quỳ trên mặt đất, cung kính nói:
– Phiêu miểu có tội, xin bệ hạ trách phạt!
Lăng Dung lạnh lùng liếc Phiêu Miểu, nói:
– Chuyện này nhớ kỹ, sau này sẽ phạt.
– Tạ bệ hạ!
Phiêu Miểu vẻ mặt vui mừng, thở phào, rồi mắt chợt lóe, thăm dò hỏi:
– Bệ hạ, tại sao người không trực tiếp trừ bỏ Đồ Long, để tuyệt hậu hoạn?
Lăng Dung xa xa nhìn Cửu U Vương cách ngoài ngàn dặm đứng xem, đầy ẩn ý nói:
– Sống chết có số, Đồ Long đúng là đáng chết nhưng gã không nên chết trong tay bổn hoàng.
Thiên Đạo Cung Chủ nhíu mày, không hiểu gì cả.
…..
– Ủa? Tiểu Điệp, nàng tỉnh rồi à?
Cửu U Vương nhìn hai cường giả thiên cổ Lăng Dung và Đồ Long đấu nhau mà như lọt vào sương mù, trong lòng hơi có chút thất vọng.
Hắn định rời đi thì bỗng phát hiện giai nhân trong ngực tỉnh dậy, mắt lấp lánh nhìn mình, lòng vui sướng.
– Ừm.
Tiểu Điệp ngây ngốc, không ngờ bị bắt quả tang, khuôn mặt nhỏ thoáng chốc đỏ rực, như là làm chuyện xấu bị bắt được, mắt chớp lóe bối rối không biết làm sao.
– Hắc hắc, tỉnh rồi rồi thì tỉnh, có gì đâu mà ngượng?
Cửu U Vương cười bảo, không có ý định buông Sở Điệp xuống.
Sở Điệp thả lỏng một chút, hơi ngượng ngùng nói:
– Phong sư huynh.
Cửu U Vương cười khẽ nói:
– Tiểu Điệp, nàng cứ gọi ta là Phong đại cao đi.
Sở Điệp khẽ kêu:
– Vâng, Phong đại ca.
Mi mắt rũ xuống như chớp lóe tia sáng, hình như ngoài ý muốn hành động của Phong sư huynh.
Đời này dù hai người cùng ở với nhau nhưng số lần nói chuyện ít ỏi có thể đếm được trên đầu ngón tay, thân thiết hơn sư huynh muội bình thường một chút nhưng không quá quen.
Thấy biểu tình của Sở Điệp, Phong Liệt phát hiện hình như mình quá nhiệt tình.
Hắn ngẫm nghĩ, cười cười nói:
– Tiểu Điệp, nàng biết chuyện đời trước không?
– A? Phong đại ca, chẳng lẽ ngươi biết chuyện đời trước ư?
Sở Điệp con mắt trợn to, kinh ngạc há mồm.
Bây giờ Sở Điệp biểu hiện có chút phóng đại nhưng Cửu U Vương không hề nhận ra, không nhanh không chậm tiến lên, nói:
– Đúng vậy, ta chẳng những biết chuyện đời trước của mình mà còn cả nàng nữa.
– Đời trước chúng to là một đoi trời đất tạo nên. Còn nhứ lần đầu tiên hai ta gặp mặt là ở mé tây thiên khê cốc Ám Võ Phong. Lúc ấy trời không gió, không mây, ánh nắng ấm áp, ong bướm thành đàn. Nàng đánh đàn trong bụi hoa, còn ta thì vừa đi ngang qua bị tiếng cầm tuyệt vời của nàng hấp dẫn, kiềm không được muốn đi gặp mặt chủ nhân tiếng đàn…
– …
Phong Liệt vì muốn giảm đi cảm giác xa lạ của hai người nên chậm rãi kể chuyện đời trước như là chuyện xưa.
Hắn không phát hiện, Sở Điệp nghe câu chuyện hắn kể môi anh đào hé mở như có nuốt vào trứng gà, nước mắt tuôn như suối, dần làm ướt áo Phong Liệt.
Một lát sau Phong Liệt bị cảm giác ngực ẩm ướt đánh gãy suy nghĩ, phát hiện Sở Điệp hai mắt đẫm lệ thì lòng đau nhói.
Cửu U Vương tự trách bảo:
– Tiểu Điệp, nàng làm sao vậy? Có phải tại Phong đại cao nói lung tung không? Toàn là chuyện ta kể xạo đó, nàng đừng để trong lòng…
Ngẫm lại cũng đúng, mình là đàn ông bỗng nói với một thiếu nữ không quá quen thân đời trước hai người là một đoi, dù là cô gái nào cũng không chịu nổi.