Ma Long Phiên Thiên – Chương 644: Tứ tàn kiếmĐồ Long – Botruyen

Ma Long Phiên Thiên - Chương 644: Tứ tàn kiếmĐồ Long

Đối với người khác Phong Liệt không rõ lắm nhưng 'Ám vệ Long Nhược' thì hắn không xa lạ, bởi vì người này chính là lão tổ đời thứ nhất Long gia kiên võ viện Ma Long giáo, cũng là tổ tiên Long gia sau lưng Long Khinh Vân.

“Trời ạ, những lão bất tử này làm sao có thể còn sống? Đã trăm vạn năm!”

Cửu U Vương nằm trên mặt đất, cực kỳ kinh ngạc điều mình đã thấy.

Nhưng còn chưa xong.

Lại qua chốc lát, một thiếu nữ xinh đẹp mặc đồ trắng xuất hiện ở đỉnh núi.

Thiếu nữ có đôi chân ngọc, cỏ đeo một chuỗi bạch ngọc niệm châu, mắt sâu thẳm, diện mạo tuyệt trần, trên người có hơi thở mờ ảo xuất trần khiến người tôn kính khó sinh lòng khinh nhờn.

Cửu U Vương thấy thiếu nữ này thì lòng rung động.

Hắn đã sớm tiêu hóa ký ức của Mục Thương Sinh, không hề xa lạ thiếu nữ này.

Thiếu nữ chính là chủ nhân Phiêu Miểu, được người gọi là Thiên Đạo Cung Chủ, cũng là sư phụ của Mục Thương Sinh, Lý U Nguyệt.

Thiên Đạo Cung Chủ giống như người khác, ngẩn ra một lát rồi cung kính quỳ ở trên mặt đất, thanh âm trong trẻo êm tai xướng lên:

– Nô tỳ phiêu miểu cung nghênh bệ hạ trở về! Ngô hoàng quân lâm thiên hạ, vĩnh thọ vô cương!

Giờ phút này, Cửu U Vương nhìn chằm chằm Thiên Đạo Cung Chủ, lòng cực kỳ phức tạp.

Chính là người đàn bà mang Lý U Nguyệt đi, không biết có rắp tăm gì, đến nay chưa trả lại giai nhân.

Hắn nhìn Lăng Dung chiếm dụng thân hình Tiểu Điệp ở trong đại trận, lòng bừng lửa giận.

Bây giờ hắn rất khát vọng thực lực, niềm vui luyện hóa Cửu Ly phân thân tăng vọt thực lực dần biến mất.

Hắn hiểu mình cần biến mạnh, mạnh đến giẫm bất cứ ai dưới chân.

Chỉ có như vậy mới sống tự do thoải mái trên đời này, mới có thể bảo vệ người đàn bà của mình không bị thương tổn.

Hắn cũng hiểu con đường cường giả của mình còn rất dài rất dài, những người ở trước mắt e rằng đều vượt qua hoàng cảnh.

Nhưng hắn không nản lòng, những người này đều là đồ cổ sống lâu đến trăm vạn năm, chỉ cần cho hắn chút thời gian thì chắc chắn có thể vượt qua họ, đứng trên đầu họ.

Cửu U Vương chợt cảm giác có ánh mắt lạnh lẽo nhìn mình, đánh rùng mình.

“A? Là Thiên Đạo Cung Chủ? Bà ta có sát tâm với mình, không lẽ đã biết mình giết chết Mục Thương Sinh?”

Cửu U Vương giật mình, trong đầu suy nghĩ xoay nhanh.

*Ầm!*

Bỗng một tiếng nổ vang, là đại trận quanh người Lăng Dung tạc thành bột phấn đầy trời.

Bụi đất bay đi, một hoàng giả cái thế bá tuyệt hoàn vũ, ti nghê thương sinh xuất hiện ở trước mắt mọi người.

Lăng Dung vẫn là diện mạo, thân thể Sở Điệp, vẫn mặc la quần mù xanh nhưng bây giờ không còn khí chất dịu dàng, thiện lương của nàng mà là khí thế hoàng đế tay nắm càn khôn, lạnh lùng vô tình.

Khí chất cao quý, uy nghiêm của nàng đủ khiến người bỏ qua diện mạo, tuổi tác, thậm chí là giới tính.

Cửu U Vương ngơ ngác nhìn Lăng Dung, lòng cực kỳ rung động còn có tác giận.

Rõ ràng bây giờ Lăng Dung đã hoàn toàn hồi phục phong thái viễn Nhân Hoàng, còn tu vi có hồi phục hay không thì không biết.

Nàng lạnh lùng liếc Hoàng Phủ quỳ trên mặt đất, phiêu miểu và hạo thiên thập vệ, khuôn mặt không giận mà uy xẹt qua hồi ức, như nhớ về thời đại viễn cổ dẫn dắt dưới trước cùng với nhân tộc nhỏ bé cùng thần, ma, long, các đại cường tộc khổ chiến.

Lăng Dung thản nhiên nói:

– Mấy năm nay các ngươi làm không sai, đứng dậy đi.

– Tạ bệ hạ.

Mọi người cung kính tạ ơn, chậm rãi đứng dậy, ánh mắt nhìn Lăng Dung có vô tận kính sợ và cuồng nhiệt.

Hoàng Phủ cung kính nói:

– Bệ hạ có thể trở về trước khi thiên địa đại kiếp nạn là may mắn to lớn cho nhân tộc ta.

Rồi mắt lão chợt lóe, lại quỳ xuống, cẩn thận nói:

– Bệ hạ, Nam Ly Vân ở cuộc chiến thượng cổ ruồng bỏ nhân tộc, lén trộm phá giới chùy của bệ hạ, thật là tội ngập trời. Tha thứ cho lão nô vô dụng, trăm vạn năm nay không thể khiến hắn đền tội.

Hạo thiên thập vệ cùng quỳ kêu lên:

– Chúng thần vô dụng xin bệ hạ giáng tội!

Lăng Dung nhẹ phẩy tay, lạnh nhạt nói:

– Được rồi, đều dậy đi, hạo thiên thập vệ có phá giới chùy, các ngươi đấu không lại hắn cũng bình thường, chuyện này chờ về sau tính tiếp.

– Vâng!

Mọi người đứng dậy, dường như thở phào.

Tiếp theo Lăng Dung không để ý đến đám thần tử, chậm rãi đi hướng Cửu U Vương nằm trên mặt đất, mắt lóe tia quái lạ.

Cửu U Vương thấy Lăng Dung đi hướng mình thì rất tức giận và hồi hộp.

“Tên già trăm vạn năm này có giết mình không? Mặc dù lão tử chỉ là phân thân nhưng trên người mang theo ám ngục và huyết ngục, một khi bị cướp đoạt đi rồi sẽ tổn thất rất lớn.”

Còn về cướp lại thân thể của Tiểu Điệp thì hắn tạm thời không dám nghĩ tới, lấy thực lực hiện tại của hắn đối phó một cường giả thiên nguyên cảnh, đây không thể nghi ngờ là người si nói mộng, chỉ có thể chậm rãi đợi thời cơ, từ từ tính toán.

Nhưng chuyện kế tiếp xảy ra ngoài dự đoán của hắn.

Lăng Dung tiến tới trước, từ trên cao nhìn xuống Cửu U Vương, trầm ngâm một lúc rồi vung tay lên, giải thời gian phép tắc cấm chế trên người Cửu U Vương.

Cửu U Vương cảm thấy thân thể hoạt động bình thường thì ngẩn ra, nhanh chóng bò dậy, tập trung tinh thần đề phòng.

Tiếp xúc khoảng cách gần Cửu U Vương cảm nhận được khí thế hoàng đế hùng hồn từ người đối phương, cho hắn áp lực rất lớn.

Nếu là người bình thường thì đã bị khí thế của đối phương uy nhiếp quỳ lạy rồi.

Nhưng Cửu U Vương đứng thẳng tắp, lòng không hề sợ hãi, lạnh lùng đối diện Lăng Dung.

Khi giết chết Sở Huyền thì hắn đã đi ra tâm ma, không còn sợ hãi gì nữa, có trái tim cường giả.

Cửu U Vương lạnh lùng chất vấn:

– Lăng Dung, rốt cuộc ngươi đã làm gì Tiểu Điệp?

Hoàng Phủ biến sắc mặt, tức giận mắng:

– To gan, ngươi dám gọi thẳng tên húy của bệ hạ!

Lăng Dung không tức giận, khóe môi nàng có nụ cười như có như không, nhẹ phất tay cắt đứt lời của Hoàng Phủ.

Lăng Dung nghiền ngẫm hỏi:

– Phong Liệt, ngươi thật sự thích Sở Điệp?

Đôi mắt vốn trong suốt giờ lóe ra tia sáng cao thâm khó dò, như là cự long kiêu ngạo ở trên trời xem xét sói hoang trong rừng núi. Nguồn tại http://Truyện FULL

Cửu U Vương lòng máy động, Lăng Dung có thể gọi là tên Phong Liệt thì tất nhiên hiểu biết hắn.

Hắn không hề sợ hãi, lạnh lùng đáp:

– Đúng vậy.

– Tốt.

Lăng Dung cười khẽ gật đầu, chậm rãi nói:

– Ngươi muốn bổn hoàng trả Sở Điệp cho ngươi cũng được, nhưng ngươi phải đồng ý một điều kiện.

– Cái gì? Ngươi thật sự có thể trả lại Sở Điệp cho ta!?

Người Cửu U Vương run lên, mặt tràn đầy kích động.

Thật là liễu ám hoa minh lại nhất thôn.

Nhưng hắn không kích động đến mất lý trí, hắn nghe được câu sau của Lăng Dung.

Hắn đè nén nỗi lòng kích động, nhìn thẳng Lăng Dung, hỏi:

– Ngươi nói đi, là điều kiện gì?

– Ngươi nói đi, là điều kiện gì?

Nhân Hoàng Lăng Dung đôi mắt chợt lóe, nở nụ cười bí hiểm, nói:

– Điều kiện chính là có một ngày bổn hoàng muốn đứng cạnh ngươi thì ngươi không thể từ chối mỹ nhân trong ngực, giang sơn trong tay.

– A?

Cửu U Vương ngẩn ra, không hiểu gì cả.

Chẳng những là hắn buồn bực, phía xa Hoàng Phủ, phiêu miểu, và hạo thiên thập vệ đều sửng sốt.

Nhưng họ giữ im lặng, họ sợ hãi Nhân Hoàng từ tận đáy lòng, chưa bao giờ có ý muốn chất vấn.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.