Mỗi khi nghĩ đến việc này là Phong Liệt lại trách mình.
Để một thiếu nữ như hoa ở tuổi đẹp nhất đời người chờ đời mình bảy năm, còn là người yêu đầu đời trước, đúng là không phải việc con người nên làm.
Đặc biệt đối với một thiếu nữ thiên phú tu luyện rất kém, cả đời khó mà vượt qua chân khí cảnh thì cuộc đời có mấy lần bảy năm?
Cửu U Vương lòng áy náy, động tác càng mềm nhẹ, tràn đầy yêu thương.
Trong phòng thời gian lặng lẽ trôi qua, Cửu U Vương lầm bầm và tiếng nước thỉnh thoảng vang lên.
Cũng không biết trải qua bao lâu, thiếu nữ trong thùng nước hàng mi dài khẽ run.
Lần này dường như khác với trước, lông mi thiếu nữ run run rồi bỗng mở bừng mắt, trong đôi mắt trong veo lộ ra mê mang.
– Đây là đâu? A!
Sở Điệp lầm bầm, bỗng phát hiện tình hình của mình là không mảnh vải nằm trong thùng nước, một người đàn ông đang dùng khăn ướt nhẹ lông mông mình. Người đàn ông kia miệng lầm bầm không biết nói cái gì.
Đây là tình hình gì thế này?
Sở Điệp là thiếu nữ bình thường ngẩn ra một lúc rồi hét chói tai để biểu đạt nỗi lòng kinh sợ.
Cửu U Vương bị hù giật nảy mình, khăn ướt rớt vào trong nước, vẻ mặt ngơ ngác nhìn Sở Điệp.
– Tiểu Điệp, nàng tỉnh rồi? Tốt qua, nàng cuối cùng đã tỉnh!
Ngẩn ra rồi Cửu U Vương biểu tình mừng như điên.
– Khốn kiếp, đồ dê xồm, đừng tới đây!
Sở Điệp quát, hai tay ôm ngực vùi người vào nước, vẻ mặt xấu hổ và giận dữ, nước mắt kiềm không được ứa ra, đáng thương động lòng người, khiến tim đau.
Cửu U Vương hồi phục tinh thần, tình cảnh này không phải lúc thích hợp nhất để nói chuyện. Hắn lúng túng cười, phất tay hút lấy một bộ đồ ngủ nữ định đưa cho Sở Điệp.
– Tiểu Điệp, thực xin lỗi, nàng ngủ mê hơn một năm nên ta…
Sở Điệp tức giận quát, mắt lóe sát khí:
– Đứng lại, ngươi đừng tới đây! Ta không phải cái gì Tiểu Điệp, ngươi còn dám tiến tới một bước thì ta lập tức giết ngươi!
– A?
Cửu U Vương cứng người, hắn nhìn chằm chằm Sở Điệp trước mắt, đáy mắt lóe qua khó tin.
Lúc này Sở Điệp cho hắn cảm giác cực kỳ xa lạ, dù khí chất tương tự nhưng ánh mắt sắc bén thì vô cùng lạ, kiếp trước kiếp này hắn chưa từng thấy điều đó trong mắt Sở Điệp.
Trong ấn tượng của hắn Sở Điệp không sát sinh, cũng sẽ không sinh ra chút sát khí. Mà giờ trong mắt Sở Điệp chớp lóe sát khí như thực chất khiến hắn không dám trực diện.
Cửu U Vương ánh mắt lạnh lùng, trầm giọng quát:
– Ngươi thật sự không phải Tiểu Điệp. Ngươi rốt cuộc là ai? Tiểu Điệp đâu?
Trong lòng hắn chậm rãi dâng lên sát khí cuồng bạo.
Thiếu nữ lạnh giọng nói:
– Ta là Lăng Dung, trước tiên đưa đồ cho ta mặc đã.
– Lăng Dung?
Lòng Cửu U Vương trầm xuống, một ý niệm không may ùa lên trong lòng, đôi mắt bỗng biến đỏ rực, sát khí tăng vọt:
– Tiểu Điệp của ta đâu? Ngươi trả lại Tiểu Điệp cho ta đây!
Nói rồi Cửu U Vương tiến lên trước.
Giờ phút này hắn chỉ muốn bắt giữ thiếu nữ, ép hỏi tung tích của Tiểu Điệp.
– Ngươi ngươi đừng tới đây!
Thiếu nữ tên Lăng Dung vẻ mặt kinh sợ, mắt thấy Cửu U Vương tới ngày càng gần, nàng bỗng đánh ra một chưởng nhẹ vỗ hướng hắn.
– Thiên từ không nguyên chưởng!
*Ong!*
Không khí khẽ run, sau đó chỉ nghe *bùm* một tiếng nặng nề, Cửu U Vương như bị trọng kích bay xuyên vách tường rơi ra xa trong sân, hộc bãi máu.
Thiếu nữ tên Lăng Dung vung một chưởng xong biểu tình lộ nghi hoặc, nàng nhìn bàn tay mình, kinh ngạc lầm bầm:
– A? Ta vốn có thể giết chết hắn, tại sao không xuống tay được? Không lẽ Tiểu Điệp…
Lăng Dung một chưởng tổn hại nặng Cửu U Vương xong lập tức phất tay hút lấy váy dài màu xanh trên giường, che đậy thân thể mềm mại mỹ miều.
Sau đó nàng nhoáng người lên, xuất hiện ở trên cao, nhìn xuống Cửu U Vương, mắt đẹp lạnh lùng lóe tia nghi hoặc.
– Oa!
Cửu U Vương lại hộc một ngụm ma huyết, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Hắn lảo đảo dứng dậy, đôi mắt nhìn Lăng Dung tràn ngập tức giận vô hạn và sát khí.
– A? Ngươi là ma tộc?
Lăng Dung đánh giá Cửu U Vương, mắt chợt lóe hiện sát khí.
Nhưng chỉ một lát sát khí biến đi, nàng lầm bầm:
– Thì ra hắn chỉ là phân thân.
– Nói cho ta, Tiểu Điệp ở đâu?
Cửu U Vương khàn giọng rống lên, ánh mắt như muốn ăn thịt người.
Bây giờ nỗi hận trong lòng hắn ngập trời, nhưng hắn không thể không thừa nhận cô gái này mạnh, đệ nhất cường giả cả đời hắn hiếm gặp. Lúc trước hắn chịu một chưởng kia, căn bản không ẩn chứa một chút nguyên lực, hoàn toàn là căn nguyên pháp tắc lực lượng. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.net chấm c.o.m
Cường giả như vậy không phải phân thân đỉnh long biến cảnh như hắn có thể đói kháng.
Nhưng đây không phải lý do hắn từ bỏ chất vấn, trong tay hắn còn khống chế hai tầng thần tháp, tăng thêm tự tin cho hắn.
Mặc kệ thế nào, trước tiên tìm hiểu rõ tình trạng mới là quan trọng.
Lăng Dung thản nhiên nói:
– Vấn đề này ta không thể trả lời ngươi.
– Có ý gì?
Cửu U Vương không vừa lòng với đáp án, đôi tay siết chặt, khóe mắt muốn nứt ra, đè nén sát ý tận cốt tủy.
– Linh hồn của ta chưa hoàn chỉnh.
Lăng Dung không chút cảm tình nói:
– Nhưng ta có thể cho ngươi biết Tiểu Điệp mà ngươi nói vĩnh viễn không trở lại.
Dứt lời nàng không muốn nói nhiều, bỗng hóa thành luồng sáng xanh bay xa.
– Cái gì? Tiểu Điệp vĩnh viễn không trở về? Không, không thể nào, trả Tiểu Điệp lại cho ta!
Cửu U Vương người lảo đảo, vẻ mặt khó tin rồi tức giận gầm lên, bay hướng Lăng Dung.
Giờ phút này, hắn bi thương tuyệt vọng, trong lòng đau đớn xé nát tim gan.
Cho tới nay hắn vẫn không quên được thiếu nữ lương thiện hoa tiền nguyệt hạ, đánh đàn bắt bướm.
Bây giờ có người nói cho hắn, thiếu nữ đó không về được nữa.
Kết quả này làm hắn không thể chấp nhận.
– Mặc kệ ngươi là ai cũng không thể mang đi Tiểu Điệp của ta!
Cửu U Vương mắt đỏ rực giống như phát điên nhìn chằm chằm luồng sáng xanh cách mấy trăm dặm, tăng nhanh tốc độ.
Thiếu nữ tên Lăng Dung cảnh giới cực kỳ cao nhưng không bay quá nhanh, hình như nàng vừa bay vừa thầm cảm ngộ cái gì đó.
Nửa canh giờ sau, trên đỉnh ngọn núi cao vạn trượng ngoài Ma Long sơn mạch, Lăng Dung bỗng khựng lại.
Nàng quay quanh núi cao một vòng, vừa lòng gật gù, bay xuống.
Rất nhanh Cửu U Vương đuổi theo, đứng trên không trung lạnh lùng nhìn Lăng Dung.
Bây giờ hắn muốn hỏi han, hiểu rõ thì phải bắt giữ Lăng Dung mới được.
– Lăng Dung, ngươi trả lại Tiểu Điệp cho ta!
Cửu U Vương gầm lên, muốn lấy ra ám ngục bắt giữ Lăng Dung.
– Thật phiền phức.
Lăng Dung ánh mắt lạnh lùng nhíu mày liễu, trước khi Cửu U Vương ra tay nàng bỗng vung ra pháp quyết rơi vào người hắn.
– A!
Cửu U Vương mắt trợn trừng giữ động tác kết ấn bỗng cứng đờ giữa không trung, rồi *rầm bịch* té xuống đất không nhúc nhích.
– Thời gian yên lặng? Cái này…
Trong lòng Cửu U Vương dậy sóng, cực kỳ rung động.
Hắn cảm giác rõ ràng có thời gian phép tắc đông lại thân thể mình, khiến từ trên xuống dưới không thể nhúc nhích, chỉ linh hồn là còn giữ tỉnh táo được.
Trên thế giới này, chỉ có cường giả tiến vào thiên nguyên cảnh mới nhìn ngó được huyền bí của thời gian phép tắc.
Thiên nguyên cảnh.
Không lẽ Lăng Dung chính là cường giả thiên nguyên cảnh?
Trong lòng Cửu U Vương cực kỳ kinh sợ.