Thậm chí, điều kiện mà Hoàng Hiên vừa đưa ra, ngay cả Sở Hóa Long, Diệp Khai cùng một số cường giả Long Biến Cảnh trẻ tuổi cũng đều lộ ra một ánh mắt ý động.
Giờ phút này, ánh mắt mọi người đều nhìn chăm chăm vào Phong Liệt, muốn nghe xem hắn lựa chọn như thế nào.
Hoàng Tử Nguyệt cũng là ánh mắt phức tạp nhìn Phong Liệt, hy vọng không đồng ý, nhưng rồi lại như có chút chờ mong, trong nội tâm rất là mâu thuẫn.
Khục khục!
Phong Liệt giống như bị lời nói của Hoàng Hiên làm cho sặc một cái. Sau khi ho khan hai tiếng, hắn cũng không nhìn Hoàng Tử Nguyệt, không chút khách khí từ chối ngay.
– Không cần cân nhắc, dùng Thiên Long giới để đổi một nữ nhân ngu ngốc về làm vợ, cùng với thân phận ở rể hoàng gia, loại giao dịch này Phong mỗ thật sự không có hứng thú.
– Ngươi….ngươi mới là ngu ngốc.
Hoàng Tử Nguyệt đôi mắt đẹp giận dữ, hận không thể tiến lên giáo huấn người này.
Trong lòng của nàng hơi có chút thất vọng. Quả nhiên, địa vị của nàng trong lòng hắn không quan trọng bằng Thiên Long giới.
– Không biết thưởng thức!
Hoàng Hiên ánh mắt lạnh lẽo, trong mắt hung quanh nhấp nháy. Nếu không phải nguyên lực của mình chưa khôi phục, y chắc chắn sẽ không chút khách khí ra tay giết Phong Liệt.
Hơi chút trầm ngâm, Hoàng Hiên âm trầm uy hiếp nói:
– Người trẻ tuổi, ngươi có thể suy nghĩ lại cho kỹ. Thiên Long giới cũng không phải là một võ giả Long Biến Cảnh nho nhỏ như người có khả năng nắm giữ. Nếu không có Hoàng gia ta che chở, ngươi tưởng thiên hạ này có thể dung ngươi sao?
Lời này mặc dù nói rất mịt mờ, nhưng tất cả mọi người đều có thể nghe ra hàm súc của nó. Nếu trở mặt với Hoàng gia ta, thiên hạ sẽ không có nửa phần chi địa cho ngươi dung thân.
Phong Liệt nét mặt dần dần hiện lên một tia cười lạnh. Người khác nghe hiểu được, hắn tất nhiên cũng hiểu được.
Nhưng hiểu là một việc, muốn hay không thỏa hiệp lại là một chuyện khác.
– Thiên hạ này có dung ta được hay không thì phải thử xem mới biết.
Phong Liệt lạnh lùng nói.
– Ngươi quả thực không biết phân biệt tốt xấu, chẳng khác nào một con sâu cái kiến.
Hoàng Hiên sắc mặt giận dữ nói.
Phong Liệt lạnh lùng cười, âm thầm hừ lạnh nói:
– Hừ, Phong mỗ có Thiên Long giới trong tay, thiên hạ to lớn, có chỗ nào không thể đi chứ?
– Tuy Long Huyết giới là do Hoàng gia ngươi định đoạt, nhưng thiên hạ cũng không phải đều do Hoàng gia ngươi định đoạt.
– Long Huyết giới cho dù không dung ta, nhưng còn Nam Ly giới. Bên ngoài Nam Ly giới còn có Thánh Ma giới, Thần Vực giới.
– Hoàng hộ pháp, nếu Phong mỗ mang theo Thiên Long giới tiến về phía trước, ngươi nói bọn hắn sẽ có thể ra ngoài bắt ta sao?
Phong Liệt vừa mới nói xong, tất cả những cường giả xung quanh không khỏi hút một ngụm khí lạnh, một đám cả kinh ngây người như phỗng.
Phong Liệt lời nói này có thể nói là kinh thế hãi tục, đại nghịch bất đạo.
Sau đó, tất cả mọi người tình cảm quần chúng sôi sục, hai mắt phóng hỏa.
– Lớn mật, Phong Liệt tiểu nhi, ngươi dám có tà niệm này sao?
– Quả thực là đại nghịch bất đạo, tội đáng chết vạn lần.
– Phong Liệt, ngươi không thể làm như vậy.
– Thiên Long giới há có thể giao cho người có lòng dạ khó lường như vậy. Tộc của chúng ta nguy mất rồi.
Chẳng những mọi người chung quanh lòng đầy căm phẫn, mà ngay cả Hoàng Tử Nguyệt cũng nhìn Phong Liệt với ánh mắt tràn đầy khiếp sợ lẫn thất vọng.
Nàng tuy biết rằng Phong Liệt không phải là người tốt, nhưng không nghĩ tới Phong Liệt lại đại nghịch đến mức độ như vậy. Nàng muốn hung hăng chất vấn hắn, hỏi hắn sao không để ý tới đại nghĩa của chủng tộc. Nhưng Phong Liệt giờ phút này cũng chẳng buồn liếc nhìn nàng một cái.
Hoàng Hiên tức giận đến khóe miệng co quắp, hận không thể một cú bóp chết Phong Liệt.
– Tất cả im miệng cho ta.
Phong Liệt quát lạnh một tiếng, ngừng lại cảm xúc phẫn nộ của mọi người. Hắn chậm rãi nhìn xung quanh, cười lạnh nói:
– Phong Liệt ta thân là người của Long Huyết giới, tất nhiên tâm phải hướng về Long Huyết giới.
– Vừa rồi ta chỉ tùy tiện nói ra mấy lời không hay. Phong Liệt ta cũng không phải là thánh nhân, cho nên hy vọng chư vị cũng không nên ép ta đi bước đường kia.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người lâm vào trầm mặc thật lâu. Một đám ánh mắt lập lòe, nhìn về phía Phong Liệt, trong ánh mắt tràn đầy sự khiếp sợ, phẫn nộ, cảnh giác.
Giờ phút này, bọn họ đối với Phong Liệt nhận thức gia tăng thêm một phần. Tiểu tử này quả thực vì cầu sự sinh tồn mà không từ bất cứ một thủ đoạn nào. Chẳng khác nào là một tên điên.
Một tên điên như vậy mới là đáng sợ. Nếu mưu toan giật đồ trong tay tên điên, khả năng lớn nhất chính là gà bay trứng vỡ.
Mà cái này cũng hoàn toàn là ý tứ Phong Liệt muốn biểu đạ ra ngoài. Hắn chính là muốn nói cho tất cả mọi người ở đây: Bức bách lão tử, cùng lắm thì nhất phách lưỡng tán, ngọc thạch câu phần mà thôi. Bạn đang xem tại Truyện FULL – truyenfull.vn
Phong Liệt sắc mặt cười lạnh, chẳng thèm quan tâm đến ánh mắt giống như ăn thịt người của mọi người xung quanh.
Hắn có thể nói là thật, nhưng cũng có thể là giả. Sâu trong nội tâm của hắn tất nhiên là không muốn đi theo Thần, Ma dị tộc.
Nhưng hắn cũng không muốn quá mức bị động.
Nếu như Hoàng gia cùng với các thế lực lớn của Long Huyết giới thật sự quyết tâm muốn đối phó hắn, chỉ sợ toàn bộ Long Huyết giới chẳng còn nửa phần chi địa cho hắn dung thân.
Thậm chí, cho đến lúc đó, ngay cả Lý U Nguyệt, Diệp Thiên Tử, Tiểu Yên, Tiểu Lục…những cô gái có quan hệ mật thiết với hắn cũng phải chịu liên lụy. Đây cũng không phải là kết quả mà Phong Liệt muốn nhìn.
Hiện trường im lặng một lát, sau đó Vân Tòng Long lặng lẽ dùng ánh mắt nhìn Hoàng Hiên, truyền âm nói:
– Hoàng hộ pháp, kẻ này điên rồi, hơn nữa thực lực cao thâm. Trước ổn định hắn là thượng sách, sau đó sẽ tìm cơ hội phù hợp để bắt hắn chịu trói.
Hoàng Hiên ánh mắt lập lòe, không khỏi nhẹ gật đầu. Y cũng là nhân vật kiêu hùng một phương, trở mặt cũng rất nhanh thôi.
Sau một khắc, y bỗng biên cười ha hả, nói:
– Hahah, Phong Liệt, ngươi không muốn gia nhập Hoàng gia ta, bổn tọa cũng không miễn cưỡng. Về sau, Thiên Long giới cứ giao cho ngươi chưởng quản, Hoàng gia ta sẽ toàn lực bảo vệ ngươi chu toàn.
– Nhưng, ngươi chung quy cũng vẫn là Nhân tộc Long Huyết giới, về sau những lời như vậy không nên nhắc lại, biết không?
Phong Liệt từ chối cho ý kiến, cười nói:
– Hoàng hộ pháp giáo huấn rất đúng. Lúc trước Phong mỗ nói lỡ lời, mong rằng các vị thứ lỗi.
Hoàng Hiên tựa hồ như đối với việc Phong Liệt thức thời tỏ vẻ rất hài lòng, giống như những gì phát sinh vừa rồi đều không có xảy ra, khiến cho một đám cường giả xung quanh có chút phản ứng không kịp.
Hoàng Hiên nhìn thoáng qua xung quanh, cau mày nói:
– Chư vị, nơi này đã bị người của Nam Ly giới phát hiện, chúng ta tranh thủ thời gian rút lui khỏi chỗ này.
– Haha, các ngươi ở đây đi, không cần đi đâu cả. Hãy thành thật chờ chết đi.
Đột nhiên trên trời cao truyền tiếng một tiếng cười hung hăng, càn quấy, khiến cho tất cả mọi người liền biến sắc.
Ngay sau đó, chỉ nghe hư không chấn động một cái. Một đạo kim mang chói mắt từ trên trời giáng xuống, ầm ầm rơi vào núi Không Minh.
Oanh!