Ma Long Phiên Thiên – Chương 626: Tranh giành Thiên Long giới – Botruyen

Ma Long Phiên Thiên - Chương 626: Tranh giành Thiên Long giới

Giờ phút này, nàng tinh tường biết rõ chính mình đang làm cái gì? Hoàng Hiên không thể chết được. Nếu không thần khí chắc chắn đổi chủ và Nhân tộc cũng sẽ nổi loạn.

Vì đại nghiệp Nhân tộc, nàng không sợ chết.

Nhưng, từ sâu trong đôi mắt của nàng lại có chút không cam lòng. Khuôn mặt tuấn tú nhưng tà khí kia lúc này lại hiện ra trước mặt nàng, làm cho nàng sinh ra một tia tiếc nuối.

– Mà thôi, ta chỉ là một nữ tử không có tự do, vốn không nên trói buộc bước chân của hắn.

Ngàn trượng, tám trăm trượng, năm trăm trượng, ba trăm trượng… Mắt thấy trên không trung hai người sắp đụng vào nhau, tất cả mọi người đều ngừng hô hấp, triển khai phòng ngự mạnh nhất.

Cú va chạm này chắc chắn long trời lở đất, trời sập đất sụt.

Nhưng mà đúng lúc này, đột nhiên trong hư không vang lên một tiếng xoẹt giòn tan của mảnh vải bị xé.

Tùy theo, một khe hở không gian thật lớn mở ra, vắt ngang giữa hai người Hoàng Tử Nguyệt và gã cường giả kia.

Tên cao thủ Nam Ly giới kia bất ngờ không đề phòng, một đầu đâm vào vết nứt không gian. Khe hở còn chưa khép lại, liền nghe được bên trong vang lên một tiếng vang thật lớn. Truyện được copy tại Truyện FULL

Về phần đã nhiều lần tự bạo Hoàng Tử Nguyệt đột nhiên lúc này bị một đôi cánh tay hữu lực ôm vào trong lòng ngực.

Đồng thời, một cỗ khí tức hùng hồn tuôn vào trong cơ thể nàng, trước khi nàng kịp phản ứng thì cực kỳ bá đạo phong bế kinh mạch toàn thân của nàng, chấn động cưỡng ép nguyên lực xuống dưới.

– Á, buông ra! Phong Liệt, tại sao lại là ngươi?

Hoàng Tử Nguyệt sau khi cả kinh, vừa định giãy dụa thoát thân thì đột nhiên thân thể mềm nhũn, đôi mắt đẹp hơi ngưng lại, khó có thể tin khuôn mặt quen thuộc kia lại gần trong gang tấc, trong đầu trở nên trống rỗng.

– Là hắn? Tại sao lại là hắn?

Thế gian, đại đa số nữ nhân đều có tâm lý phức tạp muốn anh hùng cứu mỹ nhân. Hoàng Tử Nguyệt cũng không ngoại lệ. Mặc dù nàng rất mạnh, nhưng trong lúc nguy hiểm, vẫn khát khao có được một cánh tay ôn hòa, hữu lực vươn ra giúp đỡ mình.

Giờ phút này, Hoàng Tử Nguyệt đột nhiên cảm thấy mình tựa hồ trở nên rất nhu nhược. Mà cái ôm này thật ấm áp, làm cho nội tâm của nàng không khỏi rung động từng trận, miên man bất định.

Lúc này nàng nhớ lại những gì diễn ra lúc trước, bất giác, phía sau cổ hiện lên một mảnh đỏ ửng.

Nhưng mà Phong Liệt tựa hồ như không có một chút tâm tình nào.

Hắn rơi xuống không trung, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trong lòng ngực của mình, muốn răn dạy vài câu, rồi lại không biết nói từ đâu, chỉ có thể tự đè nén cơn tức trong đầu mình, mỉa mai cười lạnh nói:

– Hoàng Tử Nguyệt, ngươi có phải cảm thấy mình thật vĩ đại?

– Ta….

Hoàng Tử Nguyệt phục hồi lại tinh thần, vẫn không khỏi một hồi cứng họng.

Phong Liệt hừ nhẹ một tiếng, tiếp tục nói:

– Kỳ thật, trong mắt mọi người, ngươi chỉ là một nữ nhân ngu ngốc mà thôi, cùng với những tử sĩ không có linh hồn của Nam Ly giới chẳng khác gì nhau.

– Ngươi…

Hoàng Tử Nguyệt khuôn mặt trì trệ, tựa hồ như dần trở lại như trước.

– Ta chỉ làm những chuyện muốn làm mà thôi. Người khác nhìn ta ra sao cũng chẳng quan hệ. Ngươi thả ta xuống đi.

Tượng đất cũng phải có ba phần tính nóng. Giờ phút này, sự kiên trì của mình cùng với tín ngưỡng đã bị Phong Liệt châm chọc, khiêu khích. Hoàng Tử Nguyệt một chút rung động trong lòng đã hoàn toàn biến mất, ngược lại là một sự tức giận dâng lên.

Về việc hắn cứu mình và Hoàng hộ pháp, đó là điều mà hắn nên làm. Những năm qua, nếu như không có Long Vũ Minh che chở, hắn đã sớm bị các thế lực băm thành từng mảnh rồi. Hôm nay ra sức cũng là điều tất nhiên.

– Hầm cầu bên trong thạch đầu!

– Ngươi mắng ai? A!

Phanh!

Hoàng Tử Nguyệt không nhịn được phát ra một tiếng kêu thật to.

Chính là Phong Liệt đột nhiên buông tay, làm cho cái mông của nàng tiếp xúc với mặt đất cứng rắn.

Nàng tuy là cường giả Long Biến Cảnh hậu kỳ, thân thể vô cùng mạnh mẽ, nhưng bất ngờ không đề phòng, bị người ném xuống đất cũng không khỏi chật vật vô cùng, nhìn về phía Phong Liệt, đôi mắt đẹp gần như muốn phóng hỏa.

– Phong Liệt, đồ súc sinh!

– Ta chỉ là làm những gì mà ngươi mong muốn thôi.

Phong Liệt chậm rãi lui về phía sau hai bước, khóe miệng lộ ra một tia hả hê vui vẻ.

Lúc trước, trong một biến cố phát sinh cực kỳ ngắn ngủi, Phong Liệt trong không gian Long vực, trước mặt cao thủ Nam Ly giới cướp được Hoàng Tử Nguyệt, sau đó ném xuống đất chỉ tốn có mấy giây mà thôi.

Biến cố lần này nằm ngoài dự liệu của mọi người. Mỗi người vẻ mặt kinh ngạc nhìn Phong Liệt xuất hiện trong không trung, thật lâu vẫn còn thẫn thờ.

– Người kia là ai? Sao lại xuất hiện ở nơi này?

– Xem ra cùng với tiểu thư của Hoàng gia có chút quen thuộc.

– Ồ, đây không phải là Phong Liệt sao? Phong Liệt của Ma Long giáo chúng ta?

– Phong Liệt, chính là tiểu bối Phong Liệt bất phàm trong cuộc đại chiến ở Thiên Long vực?

– Không sai, chính là hắn! Hậu sinh khả úy. Ồ, các ngươi nhìn xem trên tay hắn kìa, cái chiếc nhẫn…

Trong đám cường giả Long Huyết giới, Phong Liệt chỉ quen biết với Sở Hóa Long và Lạc Hoa Hoa, còn những người còn lại thì chưa bao giờ thấy qua.

Nhưng, người nghe qua danh tính của hắn lại không ít. Rất nhiều người có lẽ chưa hề thấy qua bản thân Phong Liệt, nhưng lại nghe qua những sự tích về hắn, cho nên cũng không khỏi có vài phần hiếu kỳ.

Nhưng mà, mọi người trong lúc đang đánh giá Phong Liệt, thời gian dần trôi qua, ánh mắt của mọi người lại chăm chú nhìn vào chiếc nhẫn bach ngọc sắc đeo trên ngón tay giữa bàn tay trái của Phong Liệt.

Những người này thực lực đều đạt tới đỉnh cao, cường giả Long Biến Cảnh, ánh mắt người nào cũng sáng như đuốc. Thiên Long giới tuy không phát sáng, nhưng Thiên Long điêu khắc bản thân nó tồn tại là một sự cấm kỵ, cho nên không khỏi làm cho người ta phải chú ý.

Huống chi, những người này tiến vào trong Thiên Long vực, vốn chính là tranh đoạt Thiên Long giới.

Bởi vậy, cái chiếc nhẫn bạch ngọc nho nhỏ kia lúc này trở nên rất thu hút sự chú ý.

Phong Liệt ánh mắt bình tĩnh nhìn chung quanh, khóe miệng có chút nhếch lên. Hắn vốn không có ý giấu Thiên Long giới, giờ phút này chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.

Thời gian dần trôi qua, mọi người chung quanh hô hấp ngày càng gấp rút. Ánh mắt cũng ngày càng gấp rút, giống như một cây đèn nhỏ, bước chân không tự chủ được hoạt động về phía trước, cách Phong Liệt càng lúc càng gần. Đôi tròng mắt kia giống như hận không thể chặt đứt bàn tay kia của Phong Liệt.

– Phong Liệt, trên tay của ngươi chính là Thiên Long giới?

Sau một lúc yên lặng, Sở Hóa Long chậm rãi tiến lên vài bước, ánh mắt sắc bén lên tiếng hỏi, thanh âm có chút run run.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều đồng loạt nhìn chăm chú vào mặt của Phong Liệt, tràn đầy vẻ chờ mong.

Phong Liệt không khỏi cảm thấy buồn cười. Nhìn điệu bộ này, nếu như mình dám nói chữ “không”, chỉ sợ tất cả mọi người ở đây sẽ nhào lên hành hung mình quá.

– Không sai, đây chính là Thiên Long giới.

Phong Liệt nâng tay trái, đưa Thiên Long giới hiện ra trong tầm mắt của mọi người.

Thanh âm bình thản kia nhưng lại giống như từng nhát búa dộng vào nội tâm của từng người.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.