Phong Liệt quay trở lại không gian dưới đất, phất tay thu lấy một khối tinh thể nhỏ bằng đầu người màu đen.
Không thể nghi ngờ, đây chính là Ám nguyên tinh lấy được từ Sở Huyền.
Hắn khoanh chân ngồi xuống, trên tay đột nhiên nổi lên một vòng xoáy, nuốt cả khối Ám nguyên tinh vào trong.
Sau đó, Phong Liệt nhắm hai mắt lại, hai tay ngưng kết một pháp ấn cổ quái, bắt đầu luyện hóa Ám nguyên tinh đề cao tu vi.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, không gian vô cùng yên tĩnh.
Phong Liệt trong không gian thôn phệ, ngàn vạn vòi rồng thật nhỏ không ngừng cắt khối Ám nguyên tinh, phân hóa thành nguyên lực và cảm ngộ đại đạo đến huyền diệu sáp nhập vào trong đan điền cùng thức hải của Phong Liệt, không ngừng gia tăng thực lực cho Phong Liệt.
Một ngày, hai ngày….mười ngày…. Một tháng.
Sau nửa tháng nữa, thân hình Phong Liệt ấm ầm chấn động, khí thế bỗng nhiên tăng vọt mấy lần.
Long Biến Cảnh sơ kỳ đỉnh phong.
Sau khi tiến vào Long Biến Cảnh, mỗi lần tiến thêm một bước đều ngàn vạn khó khăn. Hơn nữa, bởi vì Phong Liệt tu luyện “Thiên Hà Cổ Quyển Thần Lực Thiên”, cho nên hắn nhiều hơn người khác chín cái đan điền. Vì thế, mỗi một bước tiến thêm, so với người bình thường thì muốn đột phá độ khó tăng gấp một trăm lần chứ không phải mười lần.
Hắn có thể trong thời gian một tháng tiến vào Long Biến Cảnh sơ kỳ đỉnh phong, đây cũng được xem là một sự tiến bộ cực kỳ kinh người rồi.
Nhưng đồng dạng, thực lực của Phong Liệt khi tiến vào võ giả Long Biến Cảnh sơ kỳ đỉnh phong cùng với các cường giả cùng cấp mạnh hơn gấp mười lần.
Phong Liệt cũng không dừng lại. Âm nguyên tinh to bằng cái đầu người kia cũng tiêu hao nguyên lực chưa đến một phần mười.
Trong nháy mắt lại trôi qua hai tháng, Phong Liệt rốt cuộc đã tiến vào Long Biến Cảnh trung kỳ. Ám nguyên tinh cũng tiêu hao được một phần năm.
Nhưng hắn vẫn không có ý dừng lại, bởi vì hắn biết rõ, nếu chính mình dùng thực lực Long Biến Cảnh trung kỳ bây giờ, cùng với các loại thủ đoạn thì với việc cường giả mọc lên như nấm sau mưa, ở Thiên Long vực này muốn bảo vệ tánh mạng thì còn có thể, nhưng chắc phải cúp đuôi làm người.
Nếu muốn chiếm cứ một mảnh đất cắm dùi, có được tiếng nói với các đại chủng tộc khác thì ít nhất phải đạt được Long Biến Cảnh hậu kỳ.
Trong không gian thôn phệ, một vòi rồng cuồng bạo không ngừng cắt lấy khối Ám nguyên tinh, phân giải năng lượng trong đó.
Thời gian dần trôi qua, khối Ám nguyên tinh càng lúc càng nhỏ, đến khi cỡ bằng nắm tay, rồi sau đó sắp hoàn toàn biến mất.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên nghe tiếng bốp, khối Ám nguyên tinh kia đột nhiên bạo liệt ra ngoài.
Phốc!
Phong Liệt phun ra một ngụm máu tươi, từ trong nhập định vội mở hai mắt ra:
– Chuyện gì xảy ra vậy?
Hắn tranh thủ thời gian kiểm tra thân thể của mình, phát hiện mình đã tấn thăng đến Long Biến Cảnh trung kỳ đỉnh phong, vẻn vẹn chỉ còn cách nửa bước là đến cường giả Long Biến Cảnh hậu kỳ. Thân thể hết thảy cơ năng đều bình thường.
Nhưng giờ phút này, trong lòng hắn lại có một cảm giác sợ hãi không thể hiểu được, giống như mình đã chạm phải một vật gì đó cấm kỵ.
Hắn vội vàng nhập vào lại trong không gian thôn phệ, và không khỏi nhíu mày.
Giờ phút này, trong không gian thôn phệ, khối Ám nguyên tinh kia đã triệt để biến mất, chẳng biết lúc nào lại xuất hiện hai sợi tơ ngúc ngoắc.
Hai đạo sợi tơ này rất bất quy tắc, cũng rất mơ hồ, vắt ngang không gian thôn phệ, giống như đang gợn sóng, không ngừng uốn lượn biến hình, chìm chìm nổi nổi, tùy thời khả năng mà biến mất, nhưng cũng tựa hồ như cực kỳ cứng cỏi, tuyên cổ bất diệt.
– Ồ, đây là vật gì?
Phong Liệt kinh ngạc mở to hai mắt. Hắn biết rõ, cảm giác hãi hùng vừa rồi là đến từ hai sợ tơ kỳ dị này.
Sau một lúc trầm ngâm, Phong Liệt chỉ huy một đạo vòi rồng rất nhỏ hướng về một trong hai sợi tơ.
Vòi rồng bỗng nhiên bay tới.
Nhưng điều làm cho Phong Liệt kinh ngạc chính là, khi vòi rồng tới gần chỗ sợi tơ, thì đột nhiên hư không tiêu thất.
Trong không gian thôn phệ này, hết thảy gió thổi cỏ lay đều không thoát khỏi cảm giác của Phong Liệt. Hắn tinh tường cảm nhận được, vòi rồng biến mất trong không gian thôn phệ, nhưng lại xuất hiện lại một khu vực biên giới khác.
– Ồ, có chút thú vị đây!
Phong Liệt ánh mắt có chút co rụt lại. Lúc này chỉ huy hơn mười đạo vòi rồng nữa đến gần sợi tơ.
Nhưng, đều không ngoại lệ. Tất cả những vòi rồng đều biến mất vô hình, sau đó lại hiện ra chỗ khác.
Trầm ngâm hơn nửa ngày, Phong Liệt đột nhiên ánh mắt sáng ngời, không khỏi nghẹn ngào kinh hô:
– Cái này….đây không phải là không gian pháp tắc chi vân sao?
Quy tắc quan tâm thiên địa, pháp tắc quan tâm nhân tâm. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.net
Rất hiển nhiên, đây chính là không gian pháp tắc chi vân ẩn nấp trong Ám nguyên tinh.
Phong Liệt đã sớm biết được, trên Long Biến Cảnh là Tam Hoàng Cảnh. Hướng lên trên nữa chính là khống chế không gian pháp tắc Địa Nguyên Cảnh, và khống chế thời gian pháp tắc Thiên Nguyên Cảnh.
Khối Ám nguyên tinh này ẩn nữa một đám không gian pháp tắc chi vân, như vậy, không hề nghi ngờ, chủ nhân của nó ít nhất là một Địa Nguyên Cảnh cự đầu.
Trong lúc Phong Liệt đang khiếp sợ, đột nhiên hắn phát hiện, trong không gian thôn phệ, phàm là bất cứ vòi rồng nào tới gần sợi tơ khoảng trăm trượng đều đột nhiên dừng lại, triệt để bất động, thời gian bất động. Thậm chí một tia tinh thần của Phong Liệt đảo qua cũng đều ngưng lại.
– Thời gian pháp tắc chi vân. Bà mẹ nó, đây tuyệt đối là một vị cường giả Thiên Nguyên Cảnh.
Phong Liệt cắt đứt lực tinh thần, trong nội tâm thật lâu khó có thể bình tĩnh.
Hắn từ lúc tu luyện đến nay, ngoại trừ nhìn thấy một cự quái tầng thứ bảy thì ngay cả cường giả Hoàng Cảnh cũng chưa từng gặp qua. Nhưng hôm nay lại có thể nhận được hai sợi tơ đạo vân bổn nguyên của một cường giả Thiên Nguyên Cảnh, không gian pháp tắc chi vân cùng với thời gian pháp tắc chi vân. Điều này làm cho hắn thật khó tin.
Kế tiếp, hắn kinh ngạc ngưng mắt nhìn hai sợi tơ một hồi. Thời gian trôi qua, một cổ cuồng hỉ xuất hiện ở đuôi lông mày. Với trí thông minh của hắn bây giờ, tất nhiên không khó để nhận ra chỗ quý báu của hai sợi pháp tắc chi vân.
Nếu hai sợi bổn nguyên pháp tắc chi vân này lưu truyền ra ngoài, chỉ sợ ngay cà Tam Hoàng Cảnh cường giả cũng muốn cướp lấy. Nếu từ đó có thể lĩnh ngộ được một chút gì đó thì cũng đủ để hưởng thụ rồi.
– Hắc hắc, hẳn đây là Thiên Long giới hiển linh?
Phong Liệt sờ cằm, thầm vui trong lòng.
Phong Liệt mừng rỡ cả nửa ngày, rồi lại hơi có chút uể oải. Hai sợi thời gian không gian pháp tắc chi vân này cho dù là quý báu, nhưng còn không phải một võ giả Long Biến Cảnh nho nhỏ như hắn có khả năng nhúng tay vào. Ít nhất hắn phải tu luyện tới Hoàng Cảnh thì mới có thể lĩnh ngộ được.
Như vậy cũng tốt, giống như một đứa hài nhi mới sinh ra trông coi một tòa kim sơn, chỉ có thể nhìn được mò được nhưng không sử dụng được. Phiền muộn trong đó có thể nghĩ.
Đương nhiên, Phong Liệt chỉ phiền muộn trong chốc lát, rồi liền gạt chuyện này sang một bên, tiếp tục đắm chìm vào trong tu luyện. Không tu luyện đến Long Biến Cảnh hậu kỳ thì thề không bỏ qua.