Ma Đầu Vô Sỉ – Chương 487: Lại ngứa lại ma – Botruyen

Ma Đầu Vô Sỉ - Chương 487: Lại ngứa lại ma

Dương Tiểu Thiên đối mặt với bà Phượng Tư Linh tuyết trắng trơn tuột sau lưng
cùng đẫy đà tròn vo mỹ đồn, lại hai tay ôm bà Phượng Tư Linh rất tròn chân
ngọc, mãnh liệt đào đưa đánh vào bà Phượng Tư Linh u cốc dũng đạo, trước mắt
xuân sắc, dưới khố thân thể, tình cảnh này giờ này khắc này thật là nam nhân
Thiên Đường, vui sướng phúc địa, hắn cười dâm đãng gần như thô bạo mà tàn phá
bừa bãi chà đạp thảo phạt lấy bà Phượng Tư Linh mỹ huyệt dũng đạo.

Bà Phượng Tư Linh chau mày Nga Mi, cái trán thư triển ra, nhỏ và dài ngọc thủ
buông lỏng ra dùng sức bắt được khăn trải giường, thay đổi ôm ôm lấy bà Phượng
Tư Linh eo thon thả lưng ngọc, nàng phong thái giảo mị ngọc má lúm đồng tiền
phía trên toát ra thư thái mà xuân cười, đôi mắt đẹp ngậm xuân, miệng anh đào
hơi mở ra, nhẹ nhàng mà thấp giọng yêu kiều rên rỉ lấy. Bà Phượng Tư Linh tâm
hồn thiếu nữ mê loạn dục niệm bốc cháy lên cao, nhưng lại e thẹn tất cả, chỉ
thấy nàng này thanh tú đẹp đẽ má lúm đồng tiền yêu kiều bởi vì hừng hực nhục
dục dâm hỏa cùng ngượng ngùng mà trướng được phải hỏa hồng một mảnh, ngọc non
mềm kiều trơn mặt nóng được phải như nước sôi như nhau, xấu hổ khẽ che đôi mắt
đẹp nửa mở nửa khép, mị nhãn như tơ mà trừng mắt Dương Tiểu Thiên, hết cách mà
lại là e thẹn vui mừng ngọt ngào mà gắt giọng:- Thật xấu, nhỏ bại hoại ngươi
ức hiếp bà.

Dương Tiểu Thiên thấy bà Phượng Tư Linh bị hắn bụng dưới cơ thể vỗ vào được
phải mỹ đồn “Ba ba” rung động, bãi cỏ u cốc giữa đó lại là ướt nhẹp, sớm xuân
triều tràn lan, ướt dầm dề chảy ra đến, Dương Tiểu Thiên đứng dậy ra lệnh:- Bà
quỳ được rồi, ta muốn thưởng thức ngươi mỹ đồn xuân sắc.

Bà Phượng Tư Linh mị nhãn như tơ mà trừng yêu lang Dương Tiểu Thiên liếc mắt,
lại ôn thuần nhu thuận mà y theo phân phó quỳ bò ở trên giường, Dương Tiểu
Thiên hai tay một bên một con âu yếm nắn bóp như hoa đồn bộ, tuyết trắng non
mềm lực đàn hồi mười phần, bà Phượng Tư Linh mỹ đồn đầy ắp rất tròn, cúc hoa
cũng không có khai khẩn vài lần, vẫn đang nếp uốn rõ ràng, chật hẹp co rút
nhanh, thập phần mê người.

Dương Tiểu Thiên sắc thủ âu yếm lấy bà Phượng Tư Linh ướt át khe rãnh u cốc,
sẽ lại đem ướt dầm dề chất lỏng vẽ loạn tại nàng nếp uốn co rút nhanh cúc hoa
bên ngoài, ngón tay thuận thế thăm dò đi vào.

– A… Thiên Nhi… Đau a… Ôn nhu một chút điểm a…

Bà Phượng Tư Linh thân thể mềm mại nhẹ nhàng run rẩy, thở gấp liên tục mà rên
rỉ nói.

– Bà nội của ta, ta tiến vào rồi a.

Dương Tiểu Thiên nắm bắt bà Phượng Tư Linh tuyết trắng rất tròn thịt đùi động
thân tiến vào nàng lỗi đít.

Bà Phượng Tư Linh nhịn không được phát sinh một tiếng kinh tâm động phách rên
rỉ, trên thân không khỏi hướng về phía trước nâng lên, tóc không được lắc lư,
chân ngọc mềm yếu ngứa ngáy, cảm giác như vậy gần như đau tê tâm liệt phế đau
nhức, chút nào không thua gì xử nữ khui bao đau đớn, bà Phượng Tư Linh không
phải là lần đầu tiên bị Dương Tiểu Thiên dò xét cúc hoa, thế nhưng số lần rất
ít, cho nên vẫn như cũ rất đau.

– Tốt bà, thật là chặt a, tốt non mềm a.

Dương Tiểu Thiên kéo nhích người thân thể, thẳng tiến tới cùng, đầy đủ hưởng
thụ bà Phượng Tư Linh lỗi đít chật hẹp co rút nhanh ấm áp mềm mại, hình như
trẻ con cái miệng nhỏ nhắn mút vào cắn cắn mẫu thân núm vú như nhau, bà Phượng
Tư Linh lỗi đít cũng vậy chăm chú cắn hút ở Dương Tiểu Thiên quái vật lớn,
thoải mái được phải hắn gấp rút thở dốc, thoải mái buồn bực rống, một con khác
sắc thủ cuồng dã mà vuốt ve nắn bóp bà Phượng Tư Linh khe rãnh u cốc cùng thâm
thúy khe mông.

Bà Phượng Tư Linh cảm giác đau đớn dần dần đi qua, tùy theo mà đến là kích
thích khoái cảm, nàng bắt đầu thử nghênh hợp Dương Tiểu Thiên rất đâm đưa,
đong đưa mỹ đồn nhẹ nhàng mà sáo động, nàng rõ ràng cảm thụ được Dương Tiểu
Thiên cứng rắn quái vật lớn tiến vào nàng xinh đẹp cúc hoa một khắc kia, lỗi
đít xung quanh non mềm bắp thịt lập tức một trận co giật, tùy theo mà đến là
một loại đau tê tâm liệt phế đau nhức cùng thập phần phong phú không gì sánh
được chướng bụng khoái cảm, theo chính nàng nghênh hợp sáo động, Dương Tiểu
Thiên cứng rắn đụng vào chống đối đến nàng trực tràng dính màng phía trên ê ẩm
sưng cảm càng thêm rõ ràng, đó là một loại không cách nào dùng ngôn ngữ hình
dung biểu đạt mỹ tốt cảm giác kỳ diệu, là so với Dương Tiểu Thiên tiến vào
trước mặt mỹ huyệt càng thêm kích thích đã nghiền một loại không có gì sánh
kịp khoái cảm.

– A… A… Quá thư thái… Muốn chết… A…

Bà Phượng Tư Linh một mặt phe phẩy tuyết trắng đẫy đà tròn vo mỹ đồn, một mặt
thở gấp liên tục, ưm nhiều tiếng mà rên rỉ nói.

Dương Tiểu Thiên bị bà Phượng Tư Linh xử nữ đồng dạng chật hẹp co rút nhanh
lỗi đít thịt non kẹp được phải hầu như quăng mũ giáp đao kiếm quân lính tan
rã, nhưng Dương Tiểu Thiên cắn chặt răng, liều mạng chế trụ phun ra dục vọng,
đầy đủ hưởng thụ ma sát bó chặt mang tới sảng khoái cảm giác, cũng không ngừng
mà nâng lên mông đít, khiến cho quái vật lớn càng thêm thâm nhập tới cùng mà
tiến vào bà Phượng Tư Linh lỗi đít trong chỗ sâu. Mãnh liệt nhún động va chạm
dưới thỉnh thoảng truyền đến “Ba ba ba ba” vỗ vào tiếng cùng “Phác xích phác
xích” dâm mi tiếng.

– Người ta muốn chết… A… Muốn chết… A…

Bà Phượng Tư Linh ngọc thể bắt đầu liên tục ngửa ra sau, cũng tùy theo xuất
hiện từng trận run rẩy cùng co giật, trước mặt chân ngọc giữa đó u cốc dũng
đạo bên trong xuân thủy róc rách, cuồn cuộn không ngừng mà bừng lên, ngọc thể
co quắp xụi lơ ở trên giường.

Dương Tiểu Thiên vẫn như cũ ý chí chiến đấu ngang miệng giương cao, đè lại bà
Phượng Tư Linh đầy ắp rất tròn mỹ đồn, động thân dứt khoát quyết nhiên tiến
vào đi vào.

– A… Nhẹ một chút a… Đau chết luôn… Muốn chết… A…

Bà Phượng Tư Linh kêu thảm một tiếng, đau tê tâm liệt phế đau nhức khiến nàng
không tự chủ được thở gấp liên tục, rên rỉ liên tục, rất nhanh một loại không
giải thích được khoái cảm từ trực tràng vẫn truyền hướng thân thể trong chỗ
sâu, từng đợt lại từng đợt cuồn cuộn không ngừng.

Phượng Tư Linh sớm xuân tâm bừng bừng phấn chấn xuân tình nhộn nhạo, hoàn toàn
quên được thân phận của mình, quên được mình là Dương Tiểu Thiên bà thân phận,
nàng tình dục hoàn toàn bị khơi mào, ưm rên rỉ giữa đó, u cốc xuân thủy lại
không ngừng ồ ồ chảy ra, mỹ đồn càng là trước sau lắc lư không được rất đâm
đưa, nghênh hợp Dương Tiểu Thiên thế tiến công, trong miệng phát ra cổ vũ rên
rỉ… Phượng Tư Linh mảnh khảnh eo thon thả bản năng chân thành đong đưa, trơn
mềm hoa môi đang run rẩy bên trong thu phóng, Phượng Tư Linh cảm giác lỗi đít
một loại rất khó hình dung, phồng phồng, mềm mại cảm giác thỏa mãn. Nàng đã
thở dốc rên rỉ liên tiếp tả thân. Dương Tiểu Thiên đã ở Phượng Tư Linh lỗi đít
trong chỗ sâu điên cuồng đâm thọc, buông ra cái giá, khiến cho xuất hồn thân
thủ đoạn, cảm thụ Phượng Tư Linh từ từ sinh ra khoái cảm đồng thời, tự mình
cũng hưởng thụ Phượng Tư Linh này mỹ diệu hậu môn kiều diễm cúc hoa lôi sở
mang cho hắn dục tiên dục tử, lâng lâng, như lên tiên cảnh cao trào dư vị.

Dương Tiểu Thiên mấy ngày gần đây liên tục đạt được Đỗ Nguyệt Nga cùng Lý
Phụng Châu thân thể, lại được đến Lý Mộ Hân chờ thục nữ xuân thủy tư nhuận,
ngự nữ ngự chân khí qua thịnh, bộc phát không ai bì nổi, liên tục sẽ lại đem
Phượng Tư Linh đưa lên tình dục đỉnh phong, vẫn sừng sững không ngã, cười xấu
xa nói:- Tốt bà, ngươi còn phải hương miệng ngọt lưỡi giúp ta ra đi.

– Ngươi cái này nhỏ bại hoại, người ta mới không cần đâu nè.

Bà Phượng Tư Linh trong miệng hờn dỗi lấy thối mắng, lại âu yếm lấy Dương Tiểu
Thiên trong ngực chậm rãi nhúc nhích thân thể nằm úp sấp ở bắp đùi của hắn mặt
trên, ngẩng đầu mị nhãn như tơ xấu hổ mang oán mà trừng hắn liếc mắt, sau đó
cúi đầu mở ra tiên diễm lượng trạch miệng anh đào nhỏ ngậm vào, ngọc thủ thon
dài âu yếm lấy hắn túi túi, ngậm làm phun ra nuốt vào sáo động vài cái, lại
duỗi thân ra vui sướng trắng mịn cái lưỡi thơm tho liếm chơi đùa lấy Dương
Tiểu Thiên quái vật lớn, vui sướng trắng mịn đầu lưỡi liếm chơi đùa lấy Dương
Tiểu Thiên cái nấm đầu cùng cực độ nhạy cảm mã mắt, Dương Tiểu Thiên nhịn
không được gấp rút thở dốc hai tiếng, bà Phượng Tư Linh không lại đùa trêu
chọc, hai tay ôm lấy Dương Tiểu Thiên mông, mở ra đỏ thắm miệng anh đào nhỏ sẽ
lại đem Dương Tiểu Thiên quái vật lớn nuốt ăn vào đi dùng sức mút vào, mắt
thấy Dương Tiểu Thiên quái vật lớn bành trướng tới cực điểm, huyết mạch phún
trương, nổi gân xanh, vẻ mặt dữ tợn, to như cánh tay trẻ con, cứng rắn tựa như
Thiết Bổng.

Nhìn Phượng Tư Linh như vậy mái tóc phiêu dật cam tâm tình nguyện vì hắn khẩu
giao, Dương Tiểu Thiên không khỏi cảm thấy trận trận ngứa ngáy hỗn tạp mãnh
liệt tô thoải mái truyền đến, không khỏi ồ ồ thở dốc, rên rỉ ra, thân thể nhẹ
nhàng run rẩy. Dương Tiểu Thiên sau đó lại đâm đỉnh vào Phượng Tư Linh miệng
anh đào nhỏ, đè lại nàng trán, vượn thắt lưng đong đưa, lực mạnh kéo động, rất
đâm đưa luật động, ra ra vào vào, liên tục thâm sâu hầu, Phượng Tư Linh chăm
chú ngậm, nơi cổ họng phát sinh mông lung rên rĩ yêu kiều, Dương Tiểu Thiên
chỉ cảm thấy lại ngứa lại ma, trong chốc lát quái vật lớn mặt trên dính đầy
nước miếng của nàng, sáng trong suốt thật là để cho người ta kích động.

– Ta tốt bà, nhanh lên một chút đến uống sữa tươi tẩm bổ đại bổ a.

Dương Tiểu Thiên không cầm lòng được đột nhiên khiến cho rùng mình một cái,
phát ra một tiếng như dã thú rống giận, rút ra nhắm ngay bà Phượng Tư Linh như
hoa xinh đẹp dung nhan, màu trắng sữa nóng hổi nham thạch nóng chảy phun ra
tại nàng phấn trên mặt, lông mày đôi mắt đẹp mũi ngọc môi anh đào Thiên Nữ Tán
Hoa đồng dạng đều là nham thạch nóng chảy, theo cằm chảy xuôi đến tuyết trắng
đầy đặn nhũ phong phía trên, tràn ngập mê hoặc.

Bà Phượng Tư Linh mị nhãn như tơ mà nhìn Dương Tiểu Thiên, ôn thuần nhu thuận
tranh tiên khủng hậu mở ra miệng anh đào nhỏ, phun ra vui sướng trắng mịn cái
lưỡi thơm tho cho Tôn nhi Dương Tiểu Thiên thanh lý sạch sẽ quái vật lớn phía
trên ướt sũng sền sệt chất lỏng, Phượng Tư Linh bị Dương Tiểu Thiên đùa thể
xác và tinh thần mệt mỏi, tựa sát Tiểu Thiên lười biếng vô cùng nằm quỳ ở trên
giường.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.