Đây là một gian phòng rất lớn, trong đó một người đàn ông đang đứng trước án thư. Người nọ ước chừng hơn 40 tuổi, hình dạng rất đặc sắc. Đầu lớn kếch xù, lỗ tai cũng to, cằm cũng bành bạnh vểnh ra phía trước. Khuôn mặt thì trên hẹp dưới rộng, lấm tấm đầy mụn cơm. Hắn mặc áo vàng, đội hoàng mão, vẻ mặt âm trầm cùng uy nghiêm.
Tiểu Ngưu tự nhủ: “Kẻ quái dị này chẳng lẻ chính là Hoàng Đế ư? Không thể nào, Hoàng Đế sao có thể xấu như vậy chứ? Ta còn chưa từng thấy người nào xấu như vậy. Hình dạng vậy thì những phi tử kia sao còn thế nào ngủ với hắn được chứ?' Lại nhìn xuống dưới liền thấy một lão mập mặt đầy hồng quang, mặc áo choàng Bạch Hoa, vẻ mặt nịnh hót đầy bỉ ổi. Vừa nhìn thấy hắn, Tiểu Ngưu liền sững sờ, đây chẳng phải là Đông Sơn Quỷ Vương sao? Hắn chạy đến đây làm gì? Chẳng lẻ hắn cũng muốn làm nô tài.
Chỉ nghe người kia nói: “Quỷ chân nhân, kể từ khi trẫm dùng thuốc của ngươi, thể lực rất tốt, một đêm ngự tám nữ mà không suy, chân nhân đúng là thần tiên.“
Quỷ Vương khom người đáp: “Bẩm hoàng thượng, đây là do long thể khoẻ mạnh, Hồng Phúc Tề Thiên, nếu không chỉ dựa vào thuốc của tại hạ cũng không thể có hiệu quả như vậy.“
Trên mặt hoàng thượng lộ vẻ tươi cười, nói: “Chân nhân, nghe nói ngài còn có một bộ công phu đặc biệt để luyện dương cụ, có thể truyền cho trẫm hay không?“
Quỷ Vương khom người, nói: “Hoàng thượng nếu muốn, tại hạ hết sức vui lòng, chỉ mong hoàng thượng chớ quên việc kia.“
Hoàng thượng cười ngoác lộ ra cả miệng răng vàng, nói: “Đúng, đúng, trẫm không quên đâu. Chỉ cần ngươi có thể khuyên tiểu tiên nữ kia làm phi tử cho ta, ta liền phong ngươi làm quốc sư.” Quỷ Vương cau mày nói: “Hoàng thượng, nha đầu chết tiệt kia rất cứng đầu, muốn nàng cam tâm tình nguyện, chỉ sợ rất khó.” Hoàng thượng hầm hừ: “Việc càng khó thì càng phải làm. Ai có thể hoàn thành, người đó chính là ân nhân của ta.” Tiếp theo, hắn thở dài: “Chẳng lẽ trẫm là Chân Long Thiên Tử, còn không thể chinh phục được một nữ nhân sao? Đàm Nguyệt Ảnh này đúng là khác người, tính khí rất kiên cường, nhưng trẫm thích.“
Nghe được tin này, Tiểu Ngưu kích động đến nỗi thiếu chút nữa đã té xuống. Hắn đã xác định được Nguyệt Ảnh đang ở trong hoàng cung, thế nhưng không biết tên Hoàng Đế chó má này nhốt nàng ở đâu.
Lúc này, Lưu công công lại đi tới. Sau khi dập đầu ba cái, hoàng thượng hỏi hắn: “Lưu công công, ngươi có chủ ý gì không? Ta không thể chờ được nữa.” Lưu công công nhíu mày lại thành một cái khe, miệng động mấy cái mới chậm rãi nói: “Theo ý nô tài, vạn tuế gia cần gì phải nhân từ như vậy, dứt khoát Bá Vương ngạnh thượng cung là được. Chỉ cần nàng thất thân cùng bệ hạ rồi thì sẽ ngoan ngoãn nghe lời thôi. Nữ nhân đều không phải như vậy sao?“
Hoàng thượng vỗ bàn rầm một cái mắng: “Nói nhảm, cái chủ ý thối tha gì gì? Nếu làm như vậy thì ta còn chờ tới hôm nay sao? Ta muốn nàng nguyện ý, ngươi nghe rõ chưa?“
Lưu công công thấy hoàng thượng giận liền vội vàng quỳ xuống nói, “Nô tài biết tội. Nếu hoàng thượng đã có lòng thương hương tiếc ngọc, nô tài sẽ tìm người khuyên nàng, hi vọng nàng có thể chủ động quay đầu.” Hoàng thượng ừ một tiếng, nói: “Lưu công công, ngày mai ngươi vài thứ tốt đến Thường Nga cung, ta không tin có nữ nhân lại không thích bất cứ thứ gì.“
Lưu công công đáp ứng ngay rồi lẻn đi
Trên mái nhà, Tiểu Ngưu biết được tin Nguyệt Ảnh ở Thường Nga cung liền kích động run lên. Chỉ giây lát không cẩn thận liền đụng phải tấm ngói gây ra một thanh âm rất nhỏ.
Chỉ nghe Quỷ Vương đột nhiên kêu lên: “Không tốt, phía trên có người.” Vừa nói, Quỷ Vương vung tay lên, ngay lập tức là một đạo lục quang bắn tới miệng lổ.
Tiểu Ngưu sao có thể để hắn bắn trúng, thân thể nghiêng ra rồi nhảy qua một bên. Hắn thấy chuyện tối nay chỉ có thể dừng ở đây, liền dùng khinh công chạy về phía nhà tù.
Không ngờ Quỷ Vương nhảy liền đằng vân giá vũ lao đến. Tiểu Ngưu quay đầu nhìn lại liền thấy hắn càng đuổi càng gần, Tiểu Ngưu biết lúc này không phải là lúc đánh nhau với hắn, nếu không sẽ không thể cứu người được. Cho nên, liền rút Ma Đao ra giẫm lên rồi phi hành. Trong lòng hắn kêu lên: 'Chạy mau.' Thanh đao liền đưa Tiểu Ngưu bay đi như hỏa tiên. Trong nháy mắt đã cắt đuổi Quỷ Vương. Tiểu Ngưu rẽ mấy vòng rồi quay trở khách điếm.
Bước vào trong phòng, tim Tiểu Ngưu còn đập loạn liên hồi! Hắn không sợ Quỷ Vương đuổi theo, mà là phấn chấn vì có được tin tức Nguyệt Ảnh. Nàng đúng là đã rơi vào tay Hoàng Đế, đang bị nhốt trong Thường Nga cung. Hắn còn biết Nguyệt Ảnh lúc này còn chưa thất thân, cũng không gặp phải nguy hiểm gì. Nhưng hắn cũng biết nàng nhất định đã mất năng lực chiến đấu, không chừng còn bị trói nữa! Chẳng may cái tên quái dị kia nổi thú tính, Nguyệt Ảnh sẽ rất nguy hiểm. Bất quá lại nghĩ mỹ nữ như Nguyệt Ảnh thì nam nhân sao có thể nỡ hành hạ nàng đây? Trừ phi kẻ đó không phải là nam nhân.
Hiện tại biết được chỗ của Nguyệt Ảnh thì phải nghĩ biện pháp cứu người, bước đầu tiên là trà trộn vào hoàng cung, tùy thời xuống tay. Nhưng muốn làm điều này thì giả trang thành thị vệ, hoặc là thành thái giám. Muốn cứu người, tất phải hiểu rõ nội tình, quen thuộc địa hình, như vậy xuống tay, mới có thể nắm chắc.
Đầu tiên là chuẩn bị một bộ quần áo. Thái giám cũng tốt, thị vệ cũng tốt, chỉ cần có thể cứu người là được rồi. Được, ngày mai dạo quanh trên phố một chút, bất kể là thái giám hay thị vệ cũng phải tìm cơ hội giết chết rồi lột y phục rời đi.
Nghĩ như vậy, Tiểu Ngưu liền yên tâm đi ngủ. Ngày hôm sau, Tiểu Ngưu lững thững dạo quanh phụ cận Hoàng Cung. Chưa nói là đụng phải người hợp yêu cầu, chẳng qua là vùng này quá náo nhiệt, căn bản không thể có cơ hội hạ thủ. Tiểu Ngưu rất khổ não, giờ phải làm sao đây?
Hắn đi từ sáng sớm cho đến hoàng hôn mà cũng không tìm được một nơi để xuống tay. Mà dù có chỗ như vậy thì những tên kia lại không đến. Tiểu Ngưu mắng thầm: 'Đám khốn kiếp này sao không có tên nào muốn tìm chết chứ?' Bỗng nhiên, từ xa xa nghe thấy tiếng người kêu: “Nương nương hồi cung, mau nhường đường.” Quay đầu lại, Tiểu Ngưu liền thấy một đội ngũ thật dài dằng dặc gồm rất nhiều mỹ nữ và nhiều thị vệ.
Bách tính trên đường nhanh chóng dạt sang hai bên đường, Tiểu Ngưu cũng ẩn núp trong đám người hỗn tạp. Hắn tự nhủ trong lòng: “Ai mà phô trương lớn như vậy, chẳng lẽ là người trong cung sao? Mọi người thường nói những phi tần của hoàng đề đều rất đẹp, nếu có thể chiêm ngưỡng một lần thì quá tốt. Nhưng dù nàng đẹp đến đâu cũng thể không bằng Nguyệt Ảnh được. Những mỹ nữ này so với Nguyệt Ảnh thì đúng là cống rãnh sóng sánh với đại dương.'
Trong nháy mắt, đội ngũ kia đã tới. Nhìn màn kiệu rủ xuống, Tiểu Ngưu còn đang âm thầm thở dài vì không được chiêm ngưỡng mỹ nhân được truyền tụng, bỗng nhiên tấm rèm bị gió cuốn lên, một khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra.
Tiểu Ngưu vừa thấy khuôn mặt này cũng không khỏi sợ hãi mà than một tiếng, thật là đẹp! Mặc dù không bằng Nguyệt Ảnh, nhưng cũng là hiếm thấy mỹ nữ.
Nàng khoảng chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, trên đầu đầy châu ngọc, da trắng như ngọc, mắt sáng ngời, hàm răng trắng tinh, môi tươi như cỏ, phong độ quý phái, có một loại phong tình say lòng người.
Tiểu Ngưu thầm thở dài: 'Đáng tiếc! Thật là đáng tiếc! Mỹ nữ như vậy mà lại rơi vào tay một tên quái dị, thật là đóa hoa nhài cắm bãi *** trâu.' Dù than thở như vậy nhưng mắt vẫn mở to nhìn không chớp trên gương mặt nàng.
Nàng đang định vuốt rèm xuống, nhưng đúng lúc này ánh mắt nàng và Tiểu Ngưu đụng vào nhau. Trong khoảnh khắc, nàng cảm thấy trái tim khẽ động, mọi vật đều quên hết. Bốn mắt nhìn nhau giống như bị keo dính chặt, phảng phất phát ra những tia lửa.
Đến khi cỗ kiệu qua đi, Tiểu Ngưu vẫn còn chìm đắm trong giấc mộng đẹp. Trong giây lát hai ánh mắt trao đổi, Tiểu Ngưu có một loại xúc động muốn đuổi theo nói chuyện với nàng.
Nhưng khi đội ngũ bước qua, mọi thứ lại khôi phục trật tự bình thường, Tiểu Ngưu liền tỉnh lại. Hắn không khỏi thấy buồn cười, thầm nhủ: 'Ta đúng là quá hoang đường, lại có ý nghĩ kỳ quái với nữ nhân của Hoàng Đế. Nếu nàng là lão bà người khác thì, còn có thể thử một chút nhưng là của Hoàng thì vẫn là tránh động chạm vào thì hơn, không nên tự tìm phiền toái cho mình. Nếu đắc tội Hoàng Đế lão tử thì chỉ cần một đạo thánh chỉ là có thể giết cả nhà mình rồi.'
Một ngày cứ trôi qua như vậy, trừ việc thoáng trông thấy một vị nương nương, bốn mắt nhìn nhau một chút thì chẳng thu hoạch được gì. Hôm sau lại từ buổi sáng đến tận hoàng hôn vẫn không có đối tượng nào. Thời gian quý giá tiếp tục lướt qua, nếu cứ thế này thì không chừng lúc gặp được Nguyệt Ảnh thì nàng đã có con cùng tên Hoàng Đế chó chết ấy rồi mất!
Tâm tình sầu muộn, hắn liền đi tới Cảnh Sơn trước Hoàng Cung. Một cảm giác nặng nề, khổ sở bủa vây càng khiến hắn rối bời. Rốt cuộc Nguyệt Ảnh bị giấu ở cái góc nào đây? Càng nghĩ càng kích động, hắn thật sự muốn nhảy vào lục soát một phen. Nếu không có biện pháp thì cũng chỉ còn có thể liều mạng như vậy thôi.
Ngay lúc này, bên cạnh hắn truyền đến những tiếng bước chân đều đặn. Vừa quay đầu lại liền thấy hai thị vệ đi tới, một cao, một thấp. Từ xa đã quát lên với hắn: “Kẻ không phận sự mau rời khỏi đây, nếu không giết bất luận tội.”
Nếu bình thường, Tiểu Ngưu nhất định sẽ cười hì hì rồi rời đi nhưng hôm nay hắn không làm vậy. Tư thế sừng sững như Thái Sơn vững vàng ở chỗ cũ xem xét phong cảnh, tựa hồ chỉ coi đó là tiếng chó sủa.
Tên thị vệ kia phát hỏa, vừa chạy tới liền liền đá một cước tới Tiểu Ngưu, trong miệng còn mắng: “Ngươi điếc à? Không nghe thấy lời đại gia sao?”
Tiểu Ngưu không nhanh không chậm xoay người bắt vào mắt cá chân hắn ném xuống. Thị vệ kia không ngờ Tiểu Ngưu là một người luyện võ, vội vàng thu chân né tránh. Tiếp theo lại đánh tới một quyền như gió.
Tiểu Ngưu hôm nay rất không thoải mái, còn đang định tìm người phát tiết, vì vậy liền chọn lựa hung ác nhất để xuất thủ.
Tên thị vệ này cũng không phải hạng xoàng, hắn không hề lùi bước mà toàn lực phản kích. Hai người nhảy lên nhảy xuống, dây dưa không ngừng, mấy hiệp đầu, Tiểu Ngưu chiếm thế thượng phong. Mỗi một cước một chưởng đều nhằm vào chỗ yếu hại khiến hắn luống cuống tay chân. Có lẽ hắn không lại đụng phải cao thủ.
Tên thấp bé nhìn thấy vậy cũng chõ mồm mắng: “Tiểu tử kia, ngươi muốn chết à?” Vừa nói liền xông lên trợ trận. Hai người ăn ý mười phần, phối hợp rất tốt. Tiểu Ngưu có lòng dạy dỗ một chút hai người này, liên tục phát động tiến công. Hôm nay Tiểu Ngưu cũng không còn là loại ngu ngơ như hồi trên Lao sơn, với bản lãnh hắn thì làm sao hai tên thị vệ có thể đối phó được.
Tiểu Ngưu nhẹ nhàng ứng phó, lúc này một cái tát trên mặt, lát sau là một cước lên mông, đơn giản như đùa bỡn hai con khỉ, khiến hai tên kia tức giận chửi ầm lên.
Một hồi trôi qua, Tiểu Ngưu thấy đùa bỡn đủ rồi liền đánh gục cả hai tên. Tiểu Ngưu cười hắc hắc: “Không biết trong hoàng cung có kẻ nàomạnh hơn hai ngươi hay không? Lão tử muốn thử với các kẻ mạnh nhất của các ngươi.” Vừa nói liền một cước giẫm lên khiến hai gã kêu to không dậy nổi.
Tên thấp bé nói: “Có bản lãnh thì ngươi để chúng ta đứng lên. Hai chúng ta sở trường là đao pháp, chúng ta tỷ thí đao pháp.”
Tiểu Ngưu ồ một tiếng, nói: “Được, đao của ta lâu rồi không được dính máu.” Lại nhìn sang Ma Đao của mình, trong lòng tự nhủ: 'Cây đao này của ta một khi xuất ra, hai ngươi đừng mong còn đường sống.' Tiểu Ngưu đang muốn thả hai người ra, chợt nghe phía sau có người kêu lên: ” Tiểu tặc ở đâu dám gây loạn ở đây, ngươi không muốn sống nữa sao?”