Ma Đao Lệ Ảnh – Chương 42: La Sát – Botruyen

Ma Đao Lệ Ảnh - Chương 42: La Sát

Lão đầu nhảy lên chiếc xe bò, múa may cái cào cỏ như gió thổi mây tan. Chỉ ra tay một lúc đã đưa hết đống cỏ trên xe xuống đất. Kết quả khiến hai tên tiểu đạo sĩ Thái Thanh và Thái Nhạc hết sức thất vọng. Trong đống cỏ đó chẳng hề có tiểu tử thúi Ngụy Tiểu Ngưu mà chúng đang tìm.

Thái Nhạc đến bên cạnh Thái Thanh hỏi: “Giờ làm sao đây?”

Thái Thanh cứ hết nhìn đống cỏ dưới đất lại nhìn lên chiếc xe bò, lắc đầu nói: “Tên tiểu tử này thật quá giảo hoạt. Lần này lại để nó trốn thoát nữa rồi. Chúng ta mau quay về thôi. Nếu về trễ, sư phụ sẽ trách phạt đó. Nhớ, chuyện này không được tiết lộ ra. Sư phụ mà biết, chắc chắn sẽ nổi giận.”

Thái Nhạc giương mặt lên nói: “Ngươi cứ yên tâm đi. Ta giữ mồm miệng kín kẽ lắm.” Nói xong, hai người đi luôn một mạch. Thì ra hai người vốn vẫn đợi sư phụ ở bên ngoài. Sau khi theo sư phụ đến biệt thự của quan huyện lệnh, Nhất Huyền Tử vừa ngồi xuống thì chợt nhớ ra huyện lệnh vừa tặng cho lão một chiếc bình cổ mà quên cầm theo, do đó mới sai hai tên đồ đệ quay lại để lấy. Nào ngờ giữa đường lại gặp phải Ngụy Tiểu Ngưu, rồi lại để Tiểu Ngưu chạy thoát. Bọn họ không tìm thấy Tiểu Ngưu. Không biết sau khi ra khỏi con hẻm đó xong, rốt cuộc Tiểu Ngưu trốn theo hướng nào? Sau khi hai tên tiểu đạo sĩ Thái Thanh Thái Nhạc rời khỏi, lão đầu vừa mắng chửi um xùm vừa chất lại đống cỏ lên xe. Một bóng người từ bên dưới xe chui ra. Chui ra xong thì vươn tay vươn chân, miệng thì càm ràm: “Mẹ bà nó chứ, hai tên tiểu tử này thật không phải là người, hại lão tử phải chịu cực hình cả buổi. Hai con rùa con này mà không đi, lão tử thật cũng không chịu thêm được nữa.” Kẻ này đúng là Tiểu Ngưu.

Lão đầu thất kinh, lập tức ngừng tay hỏi: “Ngươi là ai? Ngươi chui xuống dưới xe ta từ lúc nào vậy?” Tiểu Ngưu bật cười khanh khách mấy tiếng rồi nói: “Hai tên oắt con kia không chỉ không chịu trả nợ, lại còn đánh cả người đi đòi nợ của ta. Ta chạy từ trong ngõ ra, chẳng có chỗ nào để trốn cả nên chui ngay vào bên dưới xe của ông. Nếu không, chắc chắn đã bị hai tên oắt kia bắt được rồi.”

Lão đầu nghi hoặc hỏi lại: “Dưới gầm xe của ta đâu có móc, ngươi đu vào đâu được chứ. Mà xe của ta lại còn di chuyển nữa?” Tiểu Ngưu giải thích: “Lão nhân gia à, ông có biết võ công không?”

Lão đầu lắc đầu đáp: “Ta không biết võ công. Ta biết trồng rau, làm đất, nuôi heo, làm bất cứ cái gì để kiếm sống.” Tiểu Ngưu lại nghênh mặt lên mà nói: “Ta chui xuống dưới gầm xe ông rồi, mặt quay lên trên, như con thằn lằn bám bốn chân vào gầm xe.”

Lão đầu không hiểu hỏi lại: “Mặt ngươi quay lên gầm xe, như vậy chẳng lẽ ngươi không rơi xuống sao? Sao có thể như thế được? Lão đây đã sống qua bao nhiêu năm, chưa từng nghe qua chuyện gì quái lạ như vậy.”

Tiểu Ngưu lại nói: “Đó là một loại võ công. Ta đã nói với ông rồi mà ông vẫn không hiểu sao.” Lão đầu đề nghị: “Vậy ngươi làm thử cho ta xem nào.” Không ít bách tính chung quanh cũng hò hét theo, muốn yêu cầu Tiểu Ngưu làm thử.

Tiểu Ngưu không biết làm sao nữa. Lần này hắn không bò vào trong mà như một con ếch, búng một cái lao vào gầm xe. Vào đến bên trong, thân người còn chưa chạm đất, lập tức xoay lật lại, tứ chi bám lấy gầm xe, thân người từ từ dán chặt vào gầm xe. Thật cũng có mấy phần giống với thằn lằn.

Những người chung quanh nhìn thấy liền hò reo vang dội, khen ngợi Tiểu Ngưu đúng là cao nhân. Cả đến lão đầu cũng tròn xoe mắt, không dám tin sự thật trước mắt.

Thực ra, chiêu này Tiểu Ngưu đã học từ hồi còn ở Hàng Châu. Có điều lúc đó chỉ học để trộm gà bắt chó, bày trò phá phách với đồng bạn chứ không nghĩ có thể dùng để thoát thân. Khác biệt chỉ là, vào lúc đó công lực của hắn kém hơn nhiều, giữ như thế chẳng được bao lâu. Hôm nay, hắn có thể giữ được lâu như thế mà không bị rơi, quả thật là một sự tiến bộ rất đáng mừng. Hắn mong sao càng tiến bộ nhanh hơn nữa để sớm được học pháp thuật.

Tiểu Ngưu chẳng muốn lãng phí thời gian ở đây. Hắn chào mọi người rồi cất bước nhanh về phía ngoài thành. Hiện giờ hắn chẳng có chỗ nào để trú ngụ cả, đành phải ra ngoài thành tìm một nơi để nghỉ ngơi. Hắn tự nhủ, nếu không được, tìm đại một cây đại thụ nào đó leo lên, vậy cũng ngủ được rồi.

Khi hắn ra khỏi thành, đến được một nơi hoang vắng thì trời đã tối sập xuống rồi. Cũng may, trên bầu trời vẫn còn một vầng trăng tròn vàng ệch tỏa ánh sáng dìu dịu có thể tạm thời soi đường cho Tiểu Ngưu. Tiểu Ngưu nhớ lại cái dịp cùng sư nương tản bộ dưới ánh trăng, thật vẫn còn bàng hoàng như trong mộng.

Tiểu Ngưu tìm được một gốc cây để ngồi, ngẩng đầu lên ngắm trăng. Trên vầng trăng sáng kia thấy rõ những điểm đen. Cổ nhân nói thật đúng: Cử đầu vọng minh nguyệt. Đê đầu tư cố hương (Hai câu trong bài “Tĩnh dạ tứ” của Lý Bạch (701 – 762) – Dịch: Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, Cúi đầu nhớ cố hương – Tương Như). Tiểu Ngưu lập tức thấy nhớ nhà.

Giờ này, mọi người ở nhà chắc cũng đang nhớ đến mình chứ? Lần này mình đi suốt một thời gian dài, không biết Điềm Nữu bọn họ liệu có oán trách mình không?

Lại nhớ đến hai tên tiểu đạo sĩ vừa truy đuổi không tha, thực căm hận đầy một bụng. Tiểu Ngưu lẩm bẩm: “Hai tên súc sanh đó quả đúng là oan hồn không tan. Cũng may là mạng số của mình lớn nên bọn chúng mới không bắt được mình. Nếu sư phụ của chúng mà đến thì mình toi rồi.” Nói đến đây, trong lòng Tiểu Ngưu cảm thấy có chút đắc ý. Đúng lúc còn đang đắc ý thì một giọng nói vang lên bên tai hắn: “Bọn chúng bắt không được ngươi là do bọn chúng bất tài, không có nghĩa là mạng số ngươi lớn. Hiện tại chẳng phải ngươi đã rơi vào tay ta rồi sao?” Cùng với giọng nói, một bàn tay đã nhẹ nhàng đặt lên vai Tiểu Ngưu.

Tiểu Ngưu vừa nghe thì giật nảy mình, theo phản xạ muốn nhảy chồm lên. Có điều bàn tay đó như một hòn núi đè trên vai hắn khiến Tiểu Ngưu không sao bắt đầu được cái hành động đó chứ đừng nói đến chuyện hoàn thành được nó.

Tiểu Ngưu hỏi: “Ngươi là ai?” Vừa nói đầu vừa khẽ quay sang bên phải.

Người kia lạnh lùng cười nói: “Xem ra mắt của ngươi cũng không tinh lắm nhỉ?” Giọng nói tuy lạnh lùng nhưng lại êm ái, rõ ràng là giọng nói của một nữ tử còn trẻ.

Tiểu Ngưu vừa nghe thấy giọng nói này thì đã đổ mồ hôi lạnh đầm đìa. Hắn đã kịp nhìn gương mặt người đó. Dưới ánh trăng trong sáng, khuôn mặt người đó thật xinh đẹp, ánh mắt sáng như sao. Có điều lúc này chúng đang tràn đầy một nỗi bi phẫn, như ánh mắt của một con báo đang muốn phục thù. Người kia chẳng phải kẻ xa lạ, chính là người mà mới đây không lâu mình đã lợi dụng được, Bắc Hải La Sát Mộ Dung Mỹ. Vừa nhìn thấy nàng ta, Tiểu Ngưu liền cảm thấy đầu choáng váng nhưng hắn vẫn còn đứng vững. Trước mặt mỹ nữ mà như thế thì thật quá mất mặt.

Tiểu Ngưu bật cười ha hả rất tự nhiên rồi nói: “Hai ngày rồi không gặp, nàng vẫn khỏe chứ?”

Mộ Dung Mỹ rút tay về, quay sang nhìn thẳng vào mặt Tiểu Ngưu, cười lạnh nói: “Khỏe chứ. Có điều cứ hễ nhớ đến tên tiểu dâm tặc nhà ngươi là chẳng còn thấy khỏe chút nào nữa.”

Tiểu Ngưu lo lắng đứng dậy nói: “Chuyện ấy nàng không thể trách mình ta được. Lúc đó ta chẳng hề bức bách gì nàng cả. Chúng ta như nhau cả. Nàng cũng nguyện ý mà.”

Mộ Dung Mỹ rầu rĩ trừng mắt nhìn Tiểu Ngưu nói: “Nói bậy bạ. Ta căn bản không hề nguyện ý. Ta chỉ bị ngươi bức bách mà thôi. Ngươi nói xem, có cô nương nào nguyện ý để bị nam nhân làm nhục chứ?”

Tiểu Ngưu mỉm cười nói: “Đừng nói khó nghe thế chứ. Gì mà làm nhục với không làm nhục. Cái đó chứng minh chúng ta có duyên phu thê thôi mà.” Lúc này không thích hợp tranh cãi với nàng ta. Hay nhất là nghĩ cách làm chuyển biến tâm tình nàng ta. Mỹ nữ chỉ cần chuyển biến tâm tình cho tốt thì sẽ không làm gì hại đến mình.

Mộ Dung Mỹ vừa nghe đến “Phu thê” thì thừ người ra một lúc, cảm thấy như nghe được một điều mới mẻ. Nàng ta lặp lại: “Phu thê à?”

Tiểu Ngưu giải thích: “Đúng vậy. Nếu như nàng nguyện ý, nàng hoàn toàn có thể gả cho ta. Dù gì chúng ta thực tế cũng đã làm cái chuyện 'phu thê' đó rồi. Ta thấy nàng rất đẹp, lại có bản lĩnh nữa. Nếu để ta lấy nàng, ta hoàn toàn nguyện ý đó.” Nhằm đánh tan cái ý niệm muốn báo cừu của Mộ Dung Mỹ, Tiểu Ngưu moi ra cái chiêu bài này. Mộ Dung Mỹ hiển nhiên chưa từng nghĩ đến cái vấn đề đó. Nàng ta bước mấy bước tránh sang một bên, quay lưng về phía Tiểu Ngưu trầm mặc cả một lúc lâu, rõ ràng là đang ngẫm nghĩ vấn đề đó. Ở bên cạnh, Tiểu Ngưu thấy nàng ta đã động lòng, liền tiếp tục mồi thêm lửa, thổi thêm gió. Hắn bảo: “Mộ Dung tiểu thư à, ta vừa gặp nàng lần đầu là đã thích nàng vô cùng rồi. Chỉ đáng tiếc là ta thì vô tài vô đức, mặt mũi lại không được dễ coi. Có muốn tiếp cận cũng không sao có cơ hội. Trong lòng ta từ lâu đã muốn cưới nàng. Nếu như nàng nguyện ý, chúng ta có thể định ước với nhau.”

Mộ Dung Mỹ quay đầu lại rất nhanh, nhìn thẳng vào mặt Tiểu Ngưu hỏi: “Ngươi thật sự nguyện ý cùng ta định ước sao? Nguyện ý cưới ta sao?”

Tiểu Ngưu lấy vẻ mặt hết sức chân thành và cương quyết nói: “Ngụy Tiểu Ngưu ta tuy có hàng đống những thứ tật xấu nhưng trước mặt mỹ nữ không bao giờ nói lung tung. Ta nói nguyện ý cưới nàng chính xác là nói từ tận đáy lòng. Không ai có thể bắt ta làm một việc mà ta không nguyện ý cả.”

Mộ Dung Mỹ lấy vẻ mặt nghiêm trang, nói lớn: “Ngươi nói thực dễ dàng quá. Chuyện này quá tốt cho ngươi rồi. Ngươi vũ nhục ta, ta lại chẳng tìm ngươi báo cừu, trái lại còn chịu theo ngươi nữa. Chẳng phải quá tốt cho ngươi sao? Chẳng phải ta quá mức không giữ thể diện sao?”

Tiểu Ngưu hỏi lại: “Vậy nàng tính sao đây? Chẳng lẽ nàng vẫn còn muốn giết ta à?”

Mộ Dung Mỹ gằn giọng: “Ngươi nói đúng lắm. Hiện tại ta còn muốn đập nát cái đầu của ngươi nữa đó.” Vừa nói xong thì thân hình nàng khẽ lóe lên. Chẳng đợi xem Tiểu Ngưu có phản ứng gì, nàng ta đã tóm lấy cổ áo Tiểu Ngưu rồi nhấc bổng lên. Nhìn dáng vẻ nàng ta thì không cường tráng lắm nhưng sức lực nàng ta thì thật chẳng nhỏ. Nàng ta nhấc bổng Tiểu Ngưu lên dễ dàng như nhấc một con gà con vậy. Lần này, chân tay Tiểu Ngưu chẳng hề loạn động chi cả. Hắn đang tự đánh bạc với chính mình. Hắn rất bình tĩnh nói: “Cứ cho là nàng giết được ta. Vậy rồi nàng được cái gì tốt đẹp đâu chứ?”

Mộ Dung Mỹ vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng nói: “Giết ngươi ta cũng chẳng được gì tốt. Nhưng chí ít, tâm tình của ta cũng sẽ tốt lên. Ta giải tỏa được nỗi hận của ta.”

Tiểu Ngưu cười khanh khách nói: “Nàng giải tỏa được nỗi hận của mình không sai. Nhưng rồi sau đó? Khi nàng hết giận rồi, chắc chắn sau đó sẽ hối hận. Nhất định là rất hối hận, vô cùng hối hận.”

Mộ Dung Mỹ hừ một tiếng nói: “Cớ sao ta phải hối hận chứ? Ta lại chẳng ưa ngươi. Ngươi nghĩ mình là mỹ nam tử mà ai ai nhìn thấy cũng phải yêu thương hết sao? Đừng có thối như thế?” Nói đến những chữ cuối, giọng nói nàng đã trở nên hết sức u ám. Tiểu Ngưu thì vẫn thản nhiên nở một nụ cười mà nói: “Sau khi nàng giết ta rồi, sau đó nàng gả cho ai được nữa chứ? Nàng đã là người của ta rồi, còn nam nhân nào muốn nàng nữa đây?”

Mộ Dung Mỹ nghe được thì nổi giận, tát cho hắn một cái “Bốp”, khiến cho Tiểu Ngưu mắt đổ hào quang, lại còn tưởng mình sắp được phát tài.

Mộ Dung Mỹ gào lên: “Cứ cho là ta thất thân cho một tên ác tặc như ngươi nhưng ta vẫn là một mỹ nữ. Ta không tin, thiên hạ rộng lớn này lại không có nam nhân nào muốn ta.”

Tiểu Ngưu vẫn mồm mép nói: “Thì cứ cho là có nam nhân muốn nàng nhưng đều là những thứ nam nhân chẳng ra gì. Nếu chẳng thiếu tay thì cụt chân, không mắt mù thì tai điếc. Vậy cũng tính là nam nhân sao?”

Mộ Dung Mỹ chẳng biết nói sao. Hiển nhiên là câu nói của Tiểu Ngưu đã đánh động nàng rồi.

Tiểu Ngưu thấy mấy lời của mình có hiệu quả bèn nói tiếp: “Nàng thả ta xuống đi. Ta chẳng chạy đâu. Nàng chú ý nhìn ta cái xem nào. Xem xem ta trông ra sao? Nàng cứ nhìn cho rõ mặt mũi ta đi rồi sau đó hãy quyết định có nên giết ta không?”

Mộ Dung Mỹ do dự một chút rồi thật sự thả Tiểu Ngưu xuống đất, chăm chú nhìn ngắm vẻ bề ngoài của hắn. Từ khi biết hắn đến giờ, Mộ Dung Mỹ thật sự chưa bao giờ nhìn hắn một cách tử tế đàng hoàng.

Mộ Dung Mỹ mở to mắt, ngầm đánh giá vẻ ngoài của Tiểu Ngưu: Mày dài, mắt sáng, mũi cao, môi mỏng, lại thêm cái nét trẻ trung và gương mặt tươi tắn khiến hắn nhìn sao cũng chẳng giống lũ bất lương, hơn nữa lại còn thu hút sự yêu mến của người ta.

Chỉ nhìn một cái như thế nhưng lại là một cú sốc rất lớn đối với nàng, chẳng kém gì một cơn địa chấn vừa vừa. Nàng tự nhủ, phải rồi, hắn trông cũng chẳng tệ, đầu óc cũng thông minh, chỉ cần cố gắng học nghệ, sẽ có ngày nhất định sẽ trở thành một tên tuổi nào đó. Chọn hắn cũng không đến nỗi thua thiệt. Hơn nữa, mình lại bị thất thân rồi.

Tiểu Ngưu thấy vẻ mặt Mộ Dung Mỹ không còn hung ác nữa mới nói tiếp: “Mộ Dung tiểu thư, nàng xem xem tướng mạo ta thế này có hợp được với nàng không?” Tiểu Ngưu ngầm mỉm cười, biết rằng cái mạng nhỏ của mình tạm thời không việc gì nữa. Mộ Dung Mỹ hừ một tiếng rồi nói: “Vẻ ngoài ngươi cũng bình thường thôi, tuyệt đối không thể đạt tiêu chuẩn mỹ nam được. Ngươi phải biết là Thiếu Lâm tự có một vị tục gia đệ tử, vừa cao ráo, vừa đẹp trai, được xưng tụng là 'Thiết quyền Phan An'. Ngươi mà so với y, ta tính, ngươi có xách dép cho y cũng chẳng xứng.”

Tiểu Ngưu nghe nàng nói rất chân thành, biết rằng có lẽ mình không đẹp trai được như người nàng ta nói, bèn hỏi lại: “Vậy nàng đã từng gặp qua người đó chưa?” Tiểu Ngưu thầm ngẫm nghĩ trong đầu, kẻ đó chẳng phải là người trong mộng của Vân Phương quận chúa sao? Vậy thì cũng rất có thể. Nếu người đó không đẹp trai thì chắc không thể hấp dẫn được quận chúa. Tiểu Ngưu không cam lòng nói: “Nàng nói người ta đẹp trai hơn ta, vậy nàng đã từng gặp y chưa?”

Mộ Dung Mỹ đáp: “Thật ra thì chưa. Bất quá, về vẻ đẹp trai của y, ta đã nghe nói từ lâu rồi. Ta vẫn muốn được gặp y, xem xem y thật ra đẹp trai đến cỡ nào.”

Tiểu Ngưu bật cười hăng hắc rồi nói: “Mộ Dung tiểu thư à, chẳng lẽ nàng định, sau khi biết được người kia đẹp trai thế nào rồi sẽ gả cho y sao?” Tiểu Ngưu cố ý làm bộ dạng như ghen tức.

Gương mặt Mộ Dung Mỹ ửng hồng. Nàng nói: “Sao lại thế được? Ta còn chưa biết mặt mũi người ta như thế nào, sao có thể nói đến chuyện gả hay không gả được? Hơn nữa, Nếu ta có muốn gả cũng chẳng có tư cách nữa rồi.” Nói đến đây, giọng nàng trở nên hơi chua xót khiến Tiểu Ngưu nghe thấy cũng có chút xấu hổ.

Tiểu Ngưu an ủi: “Nàng đã là người của ta rồi. Tất nhiên ta sẽ không chấp nhận để nàng gả cho người khác được. Sau này, nàng chỉ thuộc về một mình ta thôi. Ai mà có ý định gì với nàng, ta nguyện liều mạng với y.” Mộ Dung Mỹ nghe vậy, trong lòng cảm thấy có chút khoan khoái, nhưng miệng thì vẫn nói: “Ta chẳng phải là nữ nhân của ngươi. Chúng ta trước vẫn chưa ước định gì, sau vẫn chưa thành thân, nên ta chẳng phải lão bà của ngươi. Ngươi muốn cưới ta, chưa chắc ta đã đồng ý. Ta vẫn chưa thấy người như ngươi có gì tốt. Ngoại trừ công phu mồm mép hơn người ra, thật sự chẳng có thứ gì đáng kể.”

Mấy lời này khiến mặt Tiểu Ngưu đỏ bừng lên. Tiểu Ngưu thở ra một hơi rồi nói: “Ý nàng là ta không muốn luyện một thân võ công để người khác phải dè chừng sao? Đó là vì mệnh vận của ta không tốt thôi. Từ nhỏ ta đã thích múa đao luyện côn, thích đánh nhau với người khác. Ta đã yêu cầu cha ta tìm cho ta một vị sư phụ giỏi, dạy võ nghệ cho ta nhưng người lại không đồng ý. Kết quả, ta đi theo đám bè bạn vớ vẩn có mấy cái thứ công phu 'mèo quào' (Nguyên văn là “Tam cước miêu” – mèo ba chân, tục truyền bắt chuột rất hay nhưng đi đứng khó coi – dùng để chỉ những thứ không hoàn mỹ, hoặc không thiện nghệ), học được ba cái võ công chẳng giống ai.”

Mộ Dung Mỹ gật đầu cười lạnh nói: “Chẳng trách công phu của ngươi không thể tiến xa được.”

Tiểu Ngưu nói tiếp: “Bất quá ta vẫn luôn nỗ lực. Ta nhất định sẽ trở thành một cao thủ hạng nhất, để người khác phải ngẩng đầu mà nhìn ta. Đến lúc đó, nàng sẽ biết ta có bao nhiêu thứ ưu tú. Đến lúc đó, nàng sẽ biết việc chọn ta làm nam nhân của mình là sáng suốt đến mức nào.”

Mộ Dung Mỹ cúi thấp đầu nói: “Chẳng lẽ ngoài ngươi ra, ta chẳng còn một nam nhân nào khác để tuyển chọn sao? Số ta không thể nào lại khổ như thế chứ?”

Tiểu Ngưu thấy thái độ thù địch của Mộ Dung Mỹ đối với mình đã giảm đi rất nhiều rồi nên trở nên mạnh dạn hơn. Hắn nắm lấy tay Mộ Dung Mỹ rồi nói: “Mộ Dung tiểu thư, chúng ta đã có quan hệ thật sự của phu thê, đó chính là mối duyên phận ông trời đã sắp đặt cho chúng ta. Đời người rất ngắn, chúng ta hà tất cứ phải chém chém giết giết, làm hại lẫn nhau chứ? Vì sao chúng ta không quan tâm đến nhau, yêu thương lẫn nhau? Nàng là người thông minh, nàng chắc phải biết chúng ta nên làm gì.”

Bàn tay nhỏ nhắn của Mộ Dung Mỹ vừa bị nắm lấy, trong lòng nàng đã nóng bừng lên. Ngẩng mặt lên thì gương mặt Tiểu Ngưu đã ngay sát bên, có thể cảm nhận được hơi thở của hắn. Tim nàng bỗng đập rộn ràng, máu huyết như chảy nhanh hơn, bao nhiêu cừu hận chất chứa chỉ trong nháy mắt đã biến mất sạch trơn. Chẳng lẽ hắn chính là sự lựa chọn tốt nhất của mình sao? Hắn sẽ là một nam nhân tốt chứ? Chánh tà thật sự không nên tranh đấu với nhau nữa sao?

Nỗi e thẹn của thiếu nữ vẫn khiến cho Mộ Dung Mỹ phải nhẹ nhàng tránh khỏi bàn tay Tiểu Ngưu. Nàng xoay lưng lại rồi nói: “Ngụy Tiểu Ngưu, ngươi càng ngày càng quá đáng. Ngươi không được chạm đến ta. Chẳng lẽ ngươi không biết rằng, cứ cho là ta không thèm tính toán cừu hận với ngươi nữa, không nói đến chuyện cũ nữa, hễ ngươi muốn cưới ta là cưới sao?”

Tiểu Ngưu nói lớn: “Có gì mà không thể chứ? Chỉ cần nàng nguyện ý theo ta, người khác có nói gì thì cũng là đánh rắm thối thôi.” Tay Tiểu Ngưu vẫn còn giữ lại cái cảm giác mềm mại, mịn màng, mỏng mảnh từ bàn tay ngọc ngà. Hắn hy vọng có thể hưởng thụ thêm một lần nữa những tình cảm ấm áp của nàng ta.

Mộ Dung Mỹ thở dài một hơi rồi nói: “Ngươi chắc chưa nghĩ đến vấn đề môn phái hả?”

Tiểu Ngưu ngay lập tức nhớ đến Quỷ Linh. Đúng vậy, môn phái thật sự đúng là một vấn đề lớn. Thế nhưng hắn vẫn ngang nhiên làm ra vẻ không biết, hỏi lại: “Môn phái thì có vấn đề gì lớn chứ?”

Mộ Dung Mỹ quay phắt người lại, rầu rĩ nhìn Tiểu Ngưu rồi hỏi một cách rành mạch: “Ngụy Tiểu Ngưu, xin hỏi ngươi thuộc môn phái nào? Thuộc về chánh đạo hay là hắc đạo vậy?”

Tiểu Ngưu đáp: “Ta là đệ tử của phái Lao sơn. Ta tất nhiên là thuộc về chánh đạo rồi.”

Mộ Dung Mỹ lại nói: “Vậy ngươi có biết ta là nữ nhi của ai, là thuộc phe nào không?”

Tiểu Ngưu mỉm cười đáp: “Đương nhiên ta biết chứ. Nàng là nữ nhi của Bắc Hải Băng Vương, nàng thuộc về hắc đạo mà.”

Mộ Dung Mỹ nhấn giọng nói tiếp: “Như thế chẳng phải là kết thúc rồi sao? Chúng ta hai người kẻ hắc, người bạch. Chánh tà không chung sống. Chỉ vì mỗi cái đó, không biết đã đánh nhau mấy trăm năm rồi. Đã có không ít những mối tình nam nữ giữa hai phái, cũng chỉ chuyện đó mà trở thành bi kịch.”

Tiểu Ngưu nghe xong thì thay đổi vẻ mặt, nói: “Mọi sự đều do con người thôi mà.”

Mộ Dung Mỹ lại nói tiếp: “Ta nói cho ngươi biết, nhà ta cũng đã từng có một chuyện như thế, hơn nữa còn có quan hệ với ta. Ngươi muốn nghe thì ta kể cho ngươi nghe.”

Tiểu Ngưu đáp: “Được, nói đi.” Nói xong, hắn liền cởi áo ngoài, trải lên đống củi cho Mộ Dung Mỹ ngồi. Mộ Dung Mỹ cũng chẳng cần mời gọi, tùy tiện ngồi xuống ngay. Tiểu Ngưu lập tức đến đứng bên cạnh, chờ nghe nàng ta kể. Dưới ánh trăng dìu dịu, một đôi thiếu niên nam nữ đang trao đổi tâm tình. Tiểu Ngưu ngắm nhìn khuôn mặt hơi mờ mờ của người thiếu nữ, cảm giác sảng khoái như đang đi giữa một làn gió mát. Hắn tự nhủ trong lòng, cần gì Tây hồ với chẳng Tây hồ, theo Tiểu Ngưu ta thấy thì mỹ nữ còn mê người hơn Tây hồ biết mấy. Tây hồ cũng chỉ là nước tù thôi, chỉ có thể nhìn ngó là hết. Mỹ nữ lại không như thế. Sẽ khiến người ta ghi nhớ những khoái lạc tiêu hồn và những ký ức vĩnh cửu.

Mộ Dung Mỹ ngồi thật thẳng người, cứ như một bức tượng ngọc. Nàng hít vào mấy hơi rồi nói: “Lúc phụ thân ta còn trẻ, võ công đã giỏi lắm rồi. Ông theo sư phụ mình học được một thân võ nghệ. Sư phụ của ông tất nhiên là cao nhân của tà phái, không chấp nhận chánh đạo. Nhưng phụ thân ta lúc đó thì chẳng làm điều gì tệ hại, thanh danh rất lớn mà lại chẳng hề xấu xa. Có một lần, phụ thân ta ngao du trên núi Nga Mi, tình cờ gặp một đệ tử của phái Nga Mi. Vị đệ tử đó không chỉ rất xinh đẹp mà khí chất lại rất cao quý. Phụ thân ta bất ngờ động lòng, mới tìm cách tiếp cận bà ta để thể hiện tình yêu. Sau một thời gian bộc lộ, mỹ nữ kia rốt cuộc cũng đồng ý tiếp nhận phụ thân ta. Khi phụ thân ta đến bái kiến chưởng môn của phái Nga Mi, chính thức đề nghị được thành thân thì nữ chưởng môn của phái Nga Mi nổi giận, đánh đuổi phụ thân ta ra ngoài. Nguyên nhân chỉ có một. Phụ thân là người của hắc đạo. Nga Mi phái bọn họ không thể đưa đệ tử chánh phái vào lò lửa được.”

Tiểu Ngưu than: “Chẳng lẽ chánh đạo đều là người tốt cả sao?”

Mộ Dung Mỹ nhìn Tiểu Ngưu một lúc rồi nói tiếp: “Sau đó phụ thân ta nổi giận, len lén lên núi, cướp lấy người đệ tử đó. Cuối cùng họ cũng ở cùng nhau, thành thân với nhau. Phái Nga Mi vừa biết được tin, vốn đang định cứu vị đệ tử đó về nhưng nghe nói đã thành thân liền tuyên bố gạch tên người đệ tử đó, không còn là người của Nga Mi nữa. Người đệ tử đó sau khi biết tin, vô cùng đau đớn. Sau khi người sinh hài tử không lâu thì buồn bã mà chết. Phụ thân ta nổi điên lên, lên Nga Mi phóng hỏa. Nga Mi liền cho người ra đại chiến với phụ thân ta. Kết quả bọn họ chẳng đòi lại được gì mà còn bị phụ thân giết chết mất mấy người. Từ đó mới hình thành nên mối thù hận giữa hai phái. Mỗi đời chưởng môn của Nga Mi đều thù sâu tựa biển với môn phái của ta. Phụ thân ta cũng chẳng ưa gì bọn họ, cũng chẳng ưa gì toàn bộ chánh đạo. Phụ thân ta ôm theo ta lên phương bắc sáng lập nên Bắc Hải phái. Rồi ông trở thành Bắc Hải Băng Vương.”

Tiểu Ngưu nghe đến mê mẩn và cũng thấy thật khó chịu. Hắn khen ngợi người nữ đệ tử kia, vì yêu mà bất chấp hết thảy mọi thứ. Hắn cũng thấy bội phục Bắc Hải Băng Vương. Ngươi nhìn người ta xem, dám yêu dám hận, vì người yêu của mình, chuyện gì cũng dám làm. Điểm đó thì mình phải học tập ông ta.

Tiểu Ngưu nói: “Phụ thân nàng lợi hại thật đó. Rất tuyệt vời. Nếu là ta, có muốn cướp lấy mỹ nữ, cũng chẳng làm được. À phải rồi, nàng nói người đệ tử đó chính là mẫu thân của nàng à?”

Mộ Dung Mỹ đứng dậy, đưa tay vuốt vuốt ngực mình rồi từ từ đáp: “Còn không phải nữa sao? Mẫu thân ta chỉ vì hắc bạch hai phe không thể cùng dung hợp trong một nhà nên mới phải chết. Nếu hai phái không đấu đá nhau nữa, không còn cừu hận, thế có phải tốt hơn không?”

Tiểu Ngưu vội vàng nói: “Sao không thể được chứ? Hắc đạo cũng tốt, mà chánh đạo cũng tốt. Người ta ai mà không muốn sống thoải mái chứ? Bọn họ hoàn toàn có thể ngồi lại nói chuyện với nhau, nghĩ ra một biện pháp cho hay để sau này mọi người không phải liều mạng nữa, cũng không phải quyết đấu, không cần phải đổ máu. Chuyện đó không phải không thể. Cái đó chỉ xem xem hai bên có thành ý hay không thôi.”

Mộ Dung Mỹ nói: “Chuyện đó không thể được đâu. Phụ thân ta vì hòa bình của hai bên mà đã nhiều lần mời mấy vị đại biểu chánh đạo đến đàm phán. Kết quả, không những người ta không đến mà còn mắng phụ thân ta mơ mộng hão huyền, nằm mơ giữa ban ngày. Về sau, phụ thân ta cũng chán nản nhưng người không cho phép đệ tử phái ta tùy tiện đấu đá với người của chánh đạo. Ông thường nói, mọi người ai cũng là người, đều có gia đình con cái, sống chẳng dễ dàng gì. Tốt nhất là bớt đi những cảnh đau thương.” Tiểu Ngưu nói: “Thì ra phụ thân nàng là người tốt bụng như thế, có chánh nghĩa như thế à? Có cơ hội ta phải đến bái kiến người một cái.”

Mộ Dung Mỹ hừ một tiếng nói: “Ngươi muốn gặp ông, vị tất ông đã chịu gặp ngươi. Bởi vì người của chánh đạo đã làm ông thương tâm đến tận đáy lòng. Do đó, ông ta không thích gặp người của chánh đạo. Ông nói, mấy người chánh đạo đều là ngụy quân tử, chẳng được khả ái như mấy tên tiểu nhân thật sự.” Tiểu Ngưu nói: “Ông ta có lẽ sẽ không gặp người khác nhưng nhất định sẽ chịu gặp ta. Ta không giống như những kẻ chánh đạo khác.”

Mộ Dung Mỹ nghiêng nghiêng đầu nhìn hắn nói: “Có chỗ nào không giống chứ. Sao ta nhìn không ra vậy?”

Tiểu Ngưu cười khanh khách, làm mặt dày nói: “Ta là cô gia (Con rể) của ông ta mà. Ông ta mà không chịu tiếp ta, ta sẽ cướp nữ nhi bảo bối của ông ta đem đi.” Mộ Dung Mỹ vừa nghe, không nhịn được bật cười. Nụ cười của nàng lần này khiến Tiểu Ngưu thấy trong lòng rất sung sướng. Hắn biết, mỹ nữ này đã không còn căm ghét hắn nữa.

Mộ Dung Mỹ ngừng cười nói: “Đừng thấy phụ thân ta là người tà phái. Ông thích nhất là những nam nhân có nghị lực vươn lên, có chí khí. Chứ một kẻ trông giảo quyệt lưu manh, bất học vô thuật như ngươi, đến tám phần là phụ thân ta ưa không nổi rồi.” Tiểu Ngưu cười méo cả miệng nói: “Ông ta ưa ta hay không chỉ là thứ yếu thôi. Chỉ cần nàng chịu ta thì mọi sự đều đại cát cả.”

Mộ Dung Mỹ hừ một tiếng nói: “Ta mới không ưa ngươi đó. Cừu hận giữa ta và ngươi vẫn còn đây. Ta đâu có nói bỏ qua những oán hận trước kia đâu. Ngươi đừng có tự mình cảm thấy mình tốt nha.” Mấy lời này tuy nói ra có vẻ hung dữ nhưng ngữ khí đã không còn mạnh mẽ như trước nữa.

Đừng nghĩ Tiểu Ngưu tuổi còn trẻ, đối với nữ nhân hắn đã có một số kinh nghiệm nhất định. Hắn biết rằng chuyện giữa mình và nàng ta có thể giải quyết được bằng phương pháp hòa bình. Mình nhất định phải để nàng cảm nhận được sự ấm áp, khiến nàng biết rằng mình tuyệt không phải chỉ đơn giản là một đứa háo sắc tầm thường. Mình còn là một nam nhân ưu tú. Tiểu Ngưu thở dài một hơi nói: “Nếu nàng thật không muốn ta, ta thật sự thấy cuộc sống này chẳng con bao nhiêu ý nghĩa.”

Mộ Dung Mỹ chế giễu: “Vậy ngươi đi tự sát đi, ta không cản ngươi đâu.” Nàng còn hừ mũi một tiếng.

Tiểu Ngưu cười hì hì nói: “Có điều, khi ta nhớ đến nàng rồi ta lại không sao đi chết được nữa. Bởi vì nếu ta chết, nàng sẽ thương tiếc không thôi. Khả năng là nàng cũng sống không nổi nữa. Do đó, ta đành phải cố mà sống thôi, cố sống đến một trăm tuổi luôn.”

Mộ Dung Mỹ bĩu môi nói: “Ta đã biết là ngươi chỉ nói cho sướng miệng vậy thôi. Ngươi cứ luôn mồm nói là thích ta, muốn cưới ta. Nhưng ta lại nghe nói rằng, nam nhân đều là lũ không lương tâm cả thôi. Bình thường nói lời ngon tiếng ngọt với nữ nhân, đến khi gặp phải chuyện bất trắc thì tự mình bỏ chạy mất. Ngay lập tức vất cả nữ nhân của mình ra khỏi đầu ngay.” Tiểu Ngưu xua xua tay liên tục nói: “Tiểu Ngưu ta đâu phải cái loại chó má như thế. Ta là loại người thế nào, sau này nàng theo ta một thời gian rồi nàng sẽ biết thôi.”

Mộ Dung Mỹ nói: “Ta vẫn chưa đáp ứng đi theo ngươi mà. Trước khi ta đáp ứng với ngươi, lúc nào ta cũng có thể lấy đi cái mạng chó của ngươi đó.”

Tiểu Ngưu lấy bộ mặt vô sỉ hỏi: “Nàng nỡ ra tay giết ta sao?”

Mộ Dung Mỹ bĩu môi nói: “Có gì mà không nỡ chứ? Hiện giờ ngươi chẳng phải là nam nhân của ta. Ta giết ngươi cũng nhẹ nhàng và đơn giản như giết một con kiến thôi.” Nàng cung tay lên thủ thế như chuẩn bị chém đầu. Tiểu Ngưu bật cười rũ rượi rồi cất lời hỏi: “Mộ Dung tiểu thư, nàng vẫn chưa cho ta biết, vì sao nàng lại xuất hiện ở đây vậy? Chắc không phải giống ta, không có nơi ở nên mới đến đây tìm chỗ để ngủ?” Mộ Dung Mỹ hứ một tiếng dài rồi nói: “Bộ ta giống mấy kẻ không nơi trú ngụ sao? Ta nói cho ngươi biết. Chỉ cần ta bảo rằng cần nơi để nghỉ lại, tri huyện ở đây không chạy long tóc lên mà phục vụ cho ta ấy chứ. Ta ra lệnh cho ông ta cũng như ra lệnh cho con cái vậy thôi. Ngươi có tin hay không?”

Tiểu Ngưu thầm nhủ trong bụng, nói dóc đâu cần đóng thuế, nàng nói thế nào mà chả được. Hơn nữa, nói dóc cũng chẳng cần có chứng cứ xác đáng gì cả. Muốn nói dóc với ta thì cứ nói. Lão tử thiện nghệ nhất chính là nói dóc mà.

Tiểu Ngưu trên mặt vẫn tươi cười nói: “Phải rồi, phải rồi. Ai chẳng biết Mộ Dung tiểu thư không chỉ là mỹ nữ mà còn là quý tộc nữa. Ai dám xem thường nàng, y thế nào chả biết tay.”

Mộ Dung Mỹ mỉm cười nói: “Ngươi nhất định cho rằng ta nói dóc chứ gì?”

Tiểu Ngưu xua xua tay nói: “Không có, không có đâu. Sao lại vậy được. Từ lâu ta đã biết Mộ Dung tiểu thư là một người thành thật rồi. Lời gì nói ra tất nhiên đều là nói thật cả.”

Mộ Dung Mỹ chăm chú nhìn Tiểu Ngưu nói: “Ta biết ngươi vẫn còn có chỗ chưa tin. Ta có thể giải thích cho ngươi. Ngươi có muốn nghe hay không?”

Tiểu Ngưu chỉ cần đối phương không giết mình là tâm tình đã tốt lắm rồi, nói gì đến được nghe giọng nói của mỹ nữ, được ngắm dáng vẻ diễn giải của mỹ nữ. Bởi vậy Tiểu Ngưu đáp: “Tất nhiên rồi. Cầu còn không được đó.”

Mộ Dung Mỹ lại ngồi xuống kể: “Sở dĩ ta đến tòa thành nhỏ này là để bắt Quỷ Linh.” Tiểu Ngưu thất kinh hỏi: “Quỷ Linh đi đâu rồi? Các người đã bắt được nàng ta chưa?”

Mộ Dung Mỹ liếc mắt trừng Tiểu Ngưu một cái rồi nói: “Nếu bắt được thì còn đến đây làm gì nữa? Tất nhiên là chưa bắt được.”

Tiểu Ngưu thầm thở ra nhẹ nhõm một chút rồi nói: “Có biết nàng ta trốn đi đâu không?”

Mộ Dung Mỹ lại liếc Tiểu Ngưu một cái nói: “Chuyện này nói ra cũng phải trách ngươi. Hôm đó, vốn ta đã chế phục được nàng ta rồi. Chỉ vì tên đáng ghét nhà ngươi, là ngươi làm hỏng chuyện của ta. Ta vẫn còn chưa tính sổ với ngươi đó.” Tiểu Ngưu vội vàng nói: “Chuyện chúng ta từ từ rồi tính. Giờ cứ nói chuyện Quỷ Linh đã.”

Mộ Dung Mỹ gằn giọng nói: “Ta biết ả ta là bạn của ngươi, ngươi rất lo lắng cho ả ta. Ngươi muốn ta nói nhưng ta chẳng nói đâu. Cớ sao ta phải cho ngươi biết nơi ở của ả ta chứ? Ta mà nói cho ngươi, nhất định ngươi sẽ sốt ruột như lửa cháy trong lòng mà chạy ào đến chỗ ả ta.” Nói đến đây, giọng nàng bỗng nghe như có chút giấm chua. Việc đó khiến Tiểu Ngưu thấy sướng trong lòng. Hắn biết mỹ nữ này đã bất tri bất giác có chút ý tứ đối với mình. Nghĩ đến thái độ của đối phương đối với mình, hắn lại thấy mình đáng xấu hổ. Mình chinh phục nàng ta chẳng phải dựa vào bản lĩnh của chính mình mà chỉ vì mỹ nữ thất thân với mình nên mới đối xử với mình như vậy. Nếu có thể bằng vào năng lực của mình mà khiến đối phương ngoan ngoãn xà vào lòng mình thì thật là quá sướng.

Vừa nghĩ đến đây, Tiểu Ngưu lập tức nhớ đến đại mỹ nữ Nguyệt Ảnh mà hắn vẫn hằng ngưỡng mộ. Nếu nàng ta chịu ngã vào lòng mình, chắc mình sướng đến chết mất. Nhưng nàng ta vẫn chỉ như vầng trăng sáng trên trời mà mình chỉ có thể nhìn ngắm, không sao tiếp cận được. Đó là điều tiếc nuối nhất bấy lâu nay của Tiểu Ngưu.

Đối mặt Mộ Dung Mỹ, Tiểu Ngưu nói: “Thôi được, thôi được. Nếu nàng đã không nguyện ý nói về nàng ta, vậy thì hãy nói xem vì sao nàng lại đến nơi này.”

Mộ Dung Mỹ thấy hắn không nói đến Quỷ Linh nữa thì tâm tình trở nên tốt hơn, cất lời nói: “Mấy ngày nay bọn ta vẫn luôn sục tìm con nha đầu đó. Hôm nọ, con nha đầu đó chờ ở khu mộ phần. Ta vừa quay về thì sai người của ta đi lùng ngay. Nhưng vận khí ả ta cũng còn tốt nên không còn ở chỗ đó nữa. Bọn ta điều tra thì phát hiện được nguyên nhân. Thì ra ả ta được người nhà của mình phát hiện ra, đưa đi. Chúng ta truy đuổi suốt đường đến tận đây. Đuổi đến đây thì mất dấu. Bọn ta trúng nhằm kế của ả ta. Người nhà của ả ta dẫn dụ bọn ta. Con nha đầu đó đúng là quỷ quyệt.”

Tiểu Ngưu thầm mừng: “Tốt quá, tốt quá. Xem như ông trời còn có mắt. Nếu để bọn nàng bắt được nàng ta. Nàng ta chết còn sướng hơn đó.”

Mộ Dung Mỹ lại nói tiếp: “Tuy mất dấu nhưng bọn ta vẫn chưa thôi đâu. Cái lão Quỷ Vương ngoài mặt thì xin lỗi phụ thân ta nhưng lại ngầm phái người đi cứu nhi nữ của lão. Phụ thân ta sẽ không để yên chuyện này như thế. Con quỷ nha đầu đó hại ca ca ta, bọn ta vẫn chưa tính xong với ả ta đâu.”

Tiểu Ngưu khuyên: “Oán cừu nên giải chứ không nên kết. Nàng phải cân nhắc kỹ mới nên.”

Mộ Dung Mỹ lại trừng mắt nhìn Tiểu Ngưu một cái nói: “Ngươi nói dễ dàng quá nhỉ. Người bị hại có phải là ca ca của ngươi đâu. Đương nhiên ngươi chẳng cảm thấy gì rồi. Ca ca của ta tuy hơi xấu trai, cũng có hơi ngô ngố, tuy ta cũng chẳng ưa huynh ấy nhưng huynh ấy rốt cuộc vẫn là ca ca của ta mà.”

Tiểu Ngưu nghĩ đến lời Quỷ Linh từng nói, nên hỏi lại: “Mộ Dung Mỹ, ta có nghe nói, ca ca của nàng không chỉ rất xấu trai mà tính tình cũng xấu nữa, đã làm bao nhiêu là việc xấu, có phải không?”

Mộ Dung Mỹ mặt đỏ bừng bừng, một lúc lâu sau mới nói: “Mấy việc xấu xa đó, huynh ấy toàn làm sau lưng phụ thân ta. Sau khi phụ thân ta biết thì vô cùng nổi giận, định giết huynh ấy luôn rồi. Nhưng rốt cuộc cũng là cốt nhục của mình cho nên cuối cùng cũng không thể ra tay quá độc ác. Bất quá, hai năm nay ca ca của ta không dám làm chuyện gì bậy nữa. Phụ thân ta theo dõi chặt lắm.” Tiểu Ngưu cười khanh khách nói: “Nói thế này khí không phải, kiểu người như ca ca của nàng, Quỷ Linh có chém y một đao cũng xem như trừ hại cho dân thôi.”

Mộ Dung Mỹ đứng bật dậy, giận dữ nhìn Tiểu Ngưu hét lớn: “Ngươi định dạy ta à? Hay ngươi muốn dạy gia đình ta?”

Tiểu Ngưu lắc đầu đáp: “Ta không có ý đó. Ta chỉ muốn nói, ca ca của nàng là loại người không nên để cho sống. Gì mà khinh nam hiếp nữ, giết người đốt nhà, sao có thể bỏ qua được chứ?”

Mộ Dung Mỹ đáp: “Ta chẳng đã nói rồi sao. Đó đều là những việc trước kia cả.”

Tiểu Ngưu nghiêm sắc mặt nói: “Nàng nói mới dễ nghe quá đó. 'Đều là những việc trước kia. ' Nếu ca ca của nàng hại chết người nào đó, như vậy chẳng phải gây cho người nhà của người đó biết bao nhiêu là tổn thương sao? Chuyện trước kia nói qua là qua à? Làm hại người ta rồi nói qua là qua thôi sao?”

Mộ Dung Mỹ hừ khẽ một tiếng không đáp. Nàng biết Tiểu Ngưu nói cũng có lý.

Tiểu Ngưu lại nói: “Quỷ Linh thay phụ thân nàng giáo huấn cho ca ca nàng, đó mới là chuyện tốt. Xem ra Quỷ Linh cũng chẳng bậy lắm, còn lưu lại cái mạng cho y. Nếu là Tiểu Ngưu ta, ta nhất định phải lấy mạng y để báo cừu cho mấy người chết oan.”

Mộ Dung Mỹ hét lên: “Ngươi lưu lại hay không thì kệ ngươi. Ca ca ta dù có xấu nhưng huynh ấy vẫn là nhi tử của phụ thân ta. Phụ thân ta không thể nhẫn tâm giết huynh ấy được.”

Tiểu Ngưu thở dài một hơi rồi nói: “Mộ Dung tiểu thư, ta tin rằng nàng là một người thấu tình đạt lý. Nàng sẽ không vì tên ác nhân đó là ca ca của mình mà nói trái với lòng rằng y không đáng chết, phải không?”

Mộ Dung Mỹ vội vã đáp: “Cứ cho là ngươi nói đúng cả đi thì ca ca của ta chẳng phải đã trả giá cho những việc xấu mình đã làm rồi sao? Chúng ta còn phải yêu cầu huynh ấy gì nữa chứ?”

Tiểu Ngưu gật đầu nói: “Cái đó đúng là làm tội thì sẽ bị báo ứng. Có điều bọn nàng lẽ ra không nên truy sát Quỷ Linh mà nên cảm ơn người ta mới phải đó. Nàng ta đâu có làm bậy đâu.”

Mộ Dung Mỹ lắc đầu nói: “Cái đó thì không đúng. Cứ cho là ca ca ta đáng chết thì cũng không phải việc nàng ta nên làm. Ca ca ta có sai đến cả ngàn lần cũng chẳng làm gì sai với Quỷ Linh. Ai cũng có tư cách để giết ca ca ta chỉ có nàng ta là không có thôi.”

Tiểu Ngưu tức đến muốn mắng nàng ta một trận nhưng lại sợ làm đau lòng nàng ta nên chỉ nói: “Chẳng quan trọng việc ai giết y. Ca ca nàng đã như thế này rồi, bọn nàng không cảm tạ người ta cũng được, nhưng không thể lại làm hại người ta được. Bọn nàng lẽ ra nên thu hồi binh lực truy sát Quỷ Linh và thừa nhận với thiên hạ là bọn nàng đã làm sai rồi.”

Mộ Dung Mỹ nói cứng rắn như chém đinh chặt sắt: “Đủ rồi, ta không cần ngươi giáo huấn chúng ta. Chúng ta biết phải làm như thế nào. Chúng ta đâu phải đám trẻ nít ba bốn tuổi đâu.”

Tiểu Ngưu kề sát mặt Mộ Dung Mỹ nói: “Có điều việc này thì bọn nàng làm sai rồi. Nàng vẫn nói phụ thân nàng si tình như thế với mẫu thân nàng, ta thật sự rất bội phục. Có điều nếu đứa con phóng túng của ông ta phạm tội mà ông ta làm ngơ như không thấy, người như thế không đáng để ta bội phục đâu. Ta cũng không muốn gặp ông ta nữa.”

Mộ Dung Mỹ trầm tư suy nghĩ, một lúc lâu chẳng nói lời nào.

Tiểu Ngưu cũng cảm thấy câu nói của mình hơi nặng nề quá, chỉ sợ làm đau lòng nàng ta nên lại nói: “Mộ Dung tiểu thư à, ta chẳng hề có chút nào thành kiến với nàng cả. Ta chỉ không muốn bọn nàng làm một việc sai lầm, làm hại cho người vô tội. Nàng nên quay về khuyên nhủ phụ thân nàng, dừng lại mọi hành động sai lầm, nhân cơ hội hiện giờ vẫn chưa gây nên những sai lầm lớn hơn.” Một lúc lâu sau, Mộ Dung Mỹ mới đáp: “Để ta nghĩ xem đã.”

Tiểu Ngưu biết mấy lời của mình đã khiến nàng động tâm bèn nói: “Được rồi, vậy nàng kể tiếp cho ta vì sao lại đến nơi này đi.”

Mộ Dung Mỹ ngắm nghía Tiểu Ngưu một lúc mới từ từ kể tiếp.

Mộ Dung Mỹ nói: “Sau khi mất dấu Quỷ Linh rồi, ta bèn đuổi tất cả thủ hạ đi hết. Không ngờ trong lúc đi loanh quanh lại gặp một người quen cũ. Nhất định ngươi không đoán được là ai đâu.”

Tiểu Ngưu mỉm cười đáp: “Làm sao ta đoán được chứ.”

Mộ Dung Mỹ tiếp tục kể: “Chính là vị huyện lệnh có nhi tử sắp thành thân.”

Tiểu Ngưu hiếu kỳ hỏi: “Lão là thân thích như thế nào với nhà nàng vậy? Dường như chức vị của lão ta cũng không lớn lắm. Nếu không, có một thân thích làm đại quan cũng rạng rỡ chứ, phải không?” Vẻ mặt Tiểu Ngưu lộ ra một nụ cười dung tục.

Mộ Dung Mỹ gằn giọng nói: “Cứ cho lão là hoàng đế đi chăng nữa, ta cũng chẳng thèm giao thiệp với lão. Ta biết lão là bởi vì lão đã từng chịu ân huệ của phái Bắc Hải chúng ta. Lão đặc biệt cảm kích phụ thân ta. Không có phụ thân ta, có lẽ lão không sống được đến bây giờ.”

Tiểu Ngưu nói: “Xem ra đó nhất định là một mối ân tình rất to lớn.”

Mộ Dung Mỹ gật đầu nói: “Cũng không sai. Mấy năm trước, nhi tử của lão mắc bệnh lạ. Trong não có vấn đề. Nhi tử của lão đến cả lão là cha mà cũng không nhận ra được. Cũng không biết nghe ai nói, lão được biết phụ thân ta rất có bản lĩnh, lại biết trị bệnh, nên đem nhi tử đến Bắc Hải, khóc cha khóc mẹ cầu xin phụ thân ta giúp đỡ. Phụ thân ta thấy lão yêu con như thế mới thử điều trị một phen. Mấy ngày sau, nhi tử của lão khôi phục lại bộ dạng con người bình thường. Lão cảm kích mà khấu đầu tạ ơn. Có điều phụ thân ta một đồng cũng không nhận của lão, chỉ bảo lão ta hãy làm một vị quan thanh liêm, đối xử với bách tính cho tốt. Nếu không, nhất định sẽ lấy mạng của lão ta.”

Tiểu Ngưu trề môi cười nói: “Thì ra là như thế. Chẳng trách mà vị tri huyện lại biết nàng.”

Mộ Dung Mỹ nói: “Cũng vì mối quan hệ trị bệnh nên khi vị tri huyện gặp ta trên đường, lão mừng đến muốn khóc, bắt ta phải đến nhà lão cho bằng được. Ta không muốn phụ hảo ý của lão, mới đi thử một chuyến. Sau đó thì rời đi. Lão muốn lưu lại nhưng không được. Không ngờ khi quay lại phố, lại gặp một người quen. Bất quá lần này là một người không những chẳng hề cảm kích ta mà còn muốn liều mạng với ta.”

Tiểu Ngưu hỏi: “Người đó có lợi hại không?”

Mộ Dung Mỹ đáp: “Cũng xem như lợi hại. Nàng ta không những vô cùng xinh đẹp mà công phu cũng giỏi. Đứng về mặt bản lĩnh, ta cũng bội phục nàng ta. Bất quá, không làm sao được. Chúng ta không phải người chung một thuyền. Nếu không, chúng ta hoàn toàn có thể là bằng hữu được.”

Tiểu Ngưu lúc này mới biết người nàng ta nói đến là một nữ nhân. Tiểu Ngưu lại hỏi: “Nàng ta là chánh đạo à? Bộ dạng như thế nào? Ta có biết không?”

Mộ Dung Mỹ cảnh giác ngắm nghía Tiểu Ngưu rồi mới đáp: “Nàng ta đúng là mỹ nữ phe chánh đạo, lại còn là một trong tứ đại mỹ nữ nữa. Nghe nói xuất thân rất cao quý. Không biết vì sao lại đi cùng với đám đạo sĩ thúi kia. Cái đó cũng ảnh hưởng một chút đến địa vị cao quý của nàng ta. Nó giống như hoa tươi nở bên cạnh ống cống vậy.”

Tiểu Ngưu trầm ngâm, thầm nhủ. Xuất thân cao quý, lại đi cùng với đám đạo sĩ thúi. Như vậy, có khả năng người đó chính là Vân Phương quận chúa rồi. Nếu chiếu theo tốc độ của nàng ta mà nói, đúng ra nàng phải ở phía trước mình xa mới đúng chứ. Cớ sao nàng ta lại xuất hiện ở đây?

Tiểu Ngưu bật cười nói: “Người mà nàng vừa nói có phải là Quận chúa Thái Sơn Chu Vân Phương không?”

Mộ Dung Mỹ hừ một tiếng nói: “Ngươi cũng thật lợi hại nha. Phàm là cô nương nào xinh đẹp ngươi đều quen biết cả sao?” Nàng đứng bật dậy, nhìn nhìn Tiểu Ngưu từ trên xuống dưới, cứ như là vừa mới biết hắn vậy.

Tiểu Ngưu lùi lại phía sau một bước hỏi: “Làm gì mà nhìn ta như thế. Nhìn đến mức ta cũng thấy lúng túng luôn.”

Mộ Dung Mỹ chớp chớp mắt nói: “Ngươi nói thật cho ta biết, ngươi và nữ nhân đó quan hệ như thế nào? Nàng ta là cừu nhân của ta, ta không cho phép ngươi qua lại với nàng ta.”

Tiểu Ngưu cười rũ rượi rồi nói: “Nàng nghĩ cái gì vậy. Ta chỉ biết nàng ta thôi chứ chẳng hề có chút quan hệ nào cả.” Mộ Dung Mỹ nhìn chằm chằm Tiểu Ngưu rồi chụp lấy tay hắn nói: “Ghê thật, Ngụy Tiểu Ngưu, không chỉ quen biết với tứ đại mỹ nhân của hắc đạo mà còn bè bạn với tứ đại mỹ nhân của chánh đạo nữa.”

Tiểu Ngưu cười với vẻ nịnh nọt: “Mộ Dung tiểu thư à, nàng ăn nhằm giấm của ai vậy? Ta chẳng hề quen biết với bọn họ mà.” Bàn tay bị bóp chặt khá đau.

Mộ Dung Mỹ buông tay Tiểu Ngưu ra hỏi: “Vậy ngươi nói ta biết, trong số tám người đó, ngươi quen được mấy người?”

Tiểu Ngưu thầm lọc qua mấy mỹ nữ một lượt rồi nói: “Nàng nói cái gì mà tứ đại mỹ nữ hắc đạo rồi tứ đại mỹ nữ chánh đạo. Đó là gồm những ai chứ?”

Mộ Dung Mỹ nhìn thẳng vào mắt Tiểu Ngưu nói: “Tên của tám người đó ngươi không biết cả sao?”

Tiểu Ngưu nói: “Ta mà biết thì ta đâu có hỏi nàng chứ.”

Mộ Dung Mỹ cẩn thận quan sát vẻ mặt Tiểu Ngưu, thấy dường như hắn không định nói dối, bèn đáp: “Vậy ngươi nghe đây. Cái gọi là tứ đại mỹ nữ hắc đạo, trừ ta ra còn có Tây vực Tiên cơ Ngưu Lệ Hoa, có Quỷ Linh, còn có một người gọi là Nam Lĩnh Tây Thi Mạc Tiểu Thiền.”

Tiểu Ngưu lần đầu tiên nghe nói đến cái tên Mạc Tiểu Thiền, nhận thấy rất dễ nghe liền hỏi: “Cái người Mạc Tiểu Thiền đó là ai? Sao ta nghe thấy hơi lạ tai vậy?”

Mộ Dung Mỹ hỏi ngược lại: “Vậy ta hỏi ngươi, ngươi có biết Tứ đại ma vương là gồm những ai không?”

Tiểu Ngưu đáp: “Ta chỉ biết ba người là Tây Vực Ngưu Vương, Đông Sơn Quỷ Vương, còn có Bắc Hải Băng Vương của nàng. Người còn lại ta không biết. Nàng nói Mạc Tiểu Thiền là nữ nhi của ma vương còn lại à?”

Mộ Dung Mỹ nói với vẻ hơi giễu cợt: “Ta cứ nghĩ mọi chuyện trong giới võ lâm ngươi đều rõ như trong lòng bàn tay chứ. Nói chuyện cả nửa ngày mới thấy xem ra ngươi vẫn còn non nớt lắm. Để ta chỉ điểm cho ngươi một chút.”

Tiểu Ngưu lập tức chắp tay, khiêm nhường nói: “Hoan nghênh Mộ Dung tiểu thư chỉ giáo.”

Mộ Dung Mỹ cũng chẳng khách khí, nói: “Vị ma vương còn lại chính là Nam Lĩnh Xà Vương. Tên của lão ta, ta cũng quên mất rồi. Phụ thân ta có nói với ta một lần. Có điều khi chúng ta nói đến lão cũng chỉ gọi Xà Vương chứ không gọi tên.”

Tiểu Ngưu “A” một tiếng rồi nói: “Mãi đến hôm nay ta mới biết Tứ đại ma vương là ai. Lúc trước, làm sao ta biết được còn có một vị thích chơi rắn chứ.”

Mộ Dung Mỹ chỉnh lại: “Ngươi đừng thấy lão tên là Nam Lĩnh Xà Vương, thật ra bản thân lão chẳng thích đùa với rắn. Lão chỉ thích độc dược. Thích đùa với rắn là cháu của lão, Mạc Tiểu Thiền. Nếu ngươi đụng đến nàng ta, ngươi sẽ lãnh đủ đó.”

Tiểu Ngưu hỏi: “Bản lĩnh của lão Xà Vương đó có ghê gớm không?”

Mộ Dung Mỹ đáp: “Nếu phải đấu với nhau, lão là người yếu nhất trong số Tứ đại ma vương. Nhưng nếu nói về dùng độc thì cả thiên hạ này chắc chẳng tìm ra được người thứ hai. Nếu lão muốn thanh toán ngươi, ngươi tất sẽ trúng độc mà không hay biết gì. Căn bản ngươi không biết lão ta hạ độc như thế nào. Có một lần, có hai môn phái lấy chiêu bài chánh nghĩa, muốn vì chánh đạo trừ hại, định tiêu diệt Xà Vương. Nhưng thật buồn cười, bọn họ còn chưa vào đến địa bàn của Xà Vương, hơn trăm người đã trúng độc tử vong không sao giải thích được. Vụ án bí ẩn đó đến giờ vẫn không sao làm rõ được, rốt cuộc bọn họ trúng độc loại gì và ai hạ độc.”

Tiểu Ngưu cười khổ nói: “Chỉ sợ lại là lão Xà Vương đó làm trò quỷ thôi. Đối phó với một kẻ toàn thân là độc, thật sự phải cẩn thận hơn vạn phần.”

Mộ Dung Mỹ rất có hứng thú với những chuyện không may của phe chánh đạo. Nàng kể tiếp: “Lại có một lần, một cao thủ dùng độc của chánh đạo dẫn theo hai tên đồ đệ đến khiêu chiến với Xà Vương, muốn cùng Xà Vương so tài một lần xem ai là người có bản lĩnh sử dụng độc giỏi hơn. Hai người vừa gặp mặt, cũng chẳng nói gì nhiều, chỉ lấy độc dược của mình giao cho đối phương. Sau đó mặt đối mặt mà tỷ thí. Cứ đối mặt với đối phương rồi uống độc dược của đối phương. Kết quả, người của chánh đạo chẳng mấy chốc đã chết còn Xà vương thì chẳng bị sao cả.” Kể đến đây, tâm tình Mộ Dung Mỹ rất sảng khoái, vẻ mặt như tỏa hào quang, cứ như mình chính là vị Xà Vương kia vì hắc đạo mà tranh đấu vậy.

Tiểu Ngưu nhắc nhở nàng: “Nàng nói như thế không phải là thi dùng độc mà giống như thi giải độc vậy.”

Mộ Dung Mỹ khinh khỉnh nói: “Ngươi vẫn không hiểu à. Theo như ta thấy, giải độc cũng chính là một bộ phận của việc dùng độc. Đã là Độc vương thì không chỉ bản lĩnh hạ độc phải lợi hại mà bản lĩnh giải độc cũng phải rất cao. Nếu không, ngươi trúng phải độc của đối phương thì làm sao? Độc vương nếu không biết giải độc thì rất dễ bị người ta hạ độc chết.”

Tiểu Ngưu “À” một tiếng nói: “Xem ra sau này có gặp phải lão đó, nhất định phải tránh xa một chút. Lỡ ngu ngơ làm gì đó bậy bạ chắc bị lão hại chết mất.”

Mộ Dung Mỹ bật cười nói: “Cái đó thì ngươi yên tâm đi. Ngươi muốn gặp lão cũng chẳng dễ. Quanh năm suốt tháng, lão chỉ ở trên dải Nam Lĩnh, dường như chẳng bao giờ đến Trung Nguyên. Ngươi muốn gặp lão trừ phi ngươi tự mình đi kiếm lão thôi.”

Tiểu Ngưu mạnh mẽ xua xua tay nói: “Ta chẳng muốn gặp lão đâu. Ta còn muốn sống thêm nhiều năm nữa.”

Mộ Dung Mỹ nói: “Đối với Xà Vương, ngươi bất tất phải đề phòng. Xà Vương hoàn toàn không đáng sợ. Chỉ cần ngươi đừng làm phiền lão, lão cũng chẳng hại ngươi. Bất quá cháu của lão Mạc Tiểu Thiền thì ngươi phải chú ý. Cô nương đó có một vai trò rất lợi hại đó.”

Tiểu Ngưu hỏi: “Bản lĩnh hạ độc của nàng ta cũng gớm lắm à?”

Mộ Dung Mỹ đáp: “Bản lĩnh nàng ta tất nhiên không như thúc thúc của nàng ta. Nhưng lòng dạ nàng ta thì độc ác hơn. Hơn nữa lại chẳng hề có ấn tượng tốt với nam nhân. Nếu có ngày ngươi gặp phải nàng ta, ngươi nhất định phải trốn cho xa. Nàng ta là người thích chơi đùa với nam nhân. Nam nhân càng thống khổ, nàng ta càng thích thú. Ngươi phải nhớ một điều, đừng chọc giận nàng ta.”

Tiểu Ngưu cười hì hì nói: “Ta rất sợ rắn. Ta không muốn bị rắn cắn đâu.”

Mộ Dung Mỹ gật gật đầu nói: “Vậy thì tốt. Nếu ngươi gặp trên đường một cô nương mặc quần áo màu sắc sặc sỡ, trên cổ có một con rắn, thì ngàn vạn lần hãy chạy cho xa. Biết chưa?”

Tiểu Ngưu đáp: “Biết rồi. So với sợ rắn, ta còn sợ nữ nhân thích chơi rắn hơn.”

Mộ Dung Mỹ giải thích: “Ngươi có gặp phải Mạc Tiểu Thiền ở Trung Nguyên cũng chẳng phải việc gì kỳ quái. Đó là vì nàng ta rất thích Trung Nguyên. Hầu như năm nào cũng đến đây chơi. Nàng ta từng nói, rất muốn gả làm thê tử một người Hán ở Trung Nguyên. Nếu ngươi cũng có ý đó thì ta giúp ngươi liên hệ thử.”

Vừa nghe mấy lời đó, Tiểu Ngưu đã lắc đầu quầy quậy nói: “Bỏ đi, bỏ đi, xin miễn cho. Ta còn muốn sống thêm nhiều năm nữa. Cái diễm phúc đó ta hưởng không nổi đâu.”

Mộ Dung Mỹ nheo nheo mắt nói: “Người hiểu biết thì làm việc gì cũng ổn. Ngươi biết thế là tốt. Bây giờ ngươi hãy cho ta biết, ngươi đều biết những nữ tử đó chứ?”

Tiểu Ngưu ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ rồi nói: “Mỹ nữ hắc đạo, ta chỉ biết nàng và Quỷ Linh. Còn chánh đạo thì ta biết ba người. Người thứ tư, đến nghe nói ta cũng chưa nghe nói qua. Ta nói thế nàng nghe đã hài lòng chưa?”

Mộ Dung Mỹ gật gật đầu nói: “Thật lợi hại nha. Tám mỹ nữ đó, người đã quen đến năm người.” Tiểu Ngưu thầm nhủ trong lòng, ta còn biết cả Ngưu Lệ Hoa nữa. Có điều lời đó không thể nói với nàng được. Nói ra nàng sẽ chẳng cao hứng nữa.

Tiểu Ngưu đột nhiên hỏi: “Mộ Dung tiểu thư, ta muốn hỏi nàng một việc không biết có được không?”

Mộ Dung Mỹ hỏi lại: “Việc gì?”

Tiểu Ngưu hỏi: “Sư tỷ và sư huynh của ta đi đâu rồi?”

Mộ Dung Mỹ cười rũ rượi mà chẳng đáp lời nào khiến cho Tiểu Ngưu lại càng thấy sốt ruột.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.