Hắc Hùng Quái cất giọng vẻ thê lương nói: “Tâm nguyện duy nhất của ta là sau khi ta chết, ngươi thay ta chiếu cố cho nữ nhân của ta. Giúp nàng ta bình an mạnh khỏe sống nốt quãng đời còn lại.”
Tiểu Ngưu “A” một tiếng, tự nhủ, ta vẫn còn là một tiểu hài tử, vẫn còn cần có người chiếu cố mà. Muốn ta chiếu cố một nữ nhân đã lớn tuổi, thật sự là làm khó ta rồi. Nhưng làm sao mình cự tuyệt được đây?
Hắc Hùng Quái thấy Tiểu Ngưu thần người ra hỏi: “Việc đó có khó quá không? Ngươi có thể đáp ứng ta được không?”
Tiểu Ngưu bộc bạch nỗi lo lắng của mình: “Cứ cho là ta đồng ý đáp ứng ngươi nhưng liệu ta có sức để chiếu cố không? Hiện giờ không phải nàng ta ở Tây vực sao? Không phải ở trong nhà Ngưu vương sao? Ta muốn chiếu cố cho nàng ta thì hoặc là phải đón nàng ta về, hoặc là ta đến chỗ của Ngưu vương. Liệu Ngưu Lệ Hoa có đồng ý không?”
Hắc Hùng Quái nghe xong, cảm thấy lo lắng, thần người ra một chút rồi nói: “Ngươi không cần phải suy nghĩ nhiều đến thế. Ta chỉ hỏi ngươi, việc thứ nhất ta vừa nói ngươi có chịu đáp ứng hay không?”
Thấy vẻ mặt đầy hy vọng của Hắc Hùng Quái, Tiểu Ngưu không đành lòng để hắn thất vọng nên đáp: “Ta sẽ cố gắng hết sức để thực hiện.”
Hắc Hùng Quái lộ vẻ mặt mừng rỡ hỏi lại: “Vậy là ngươi đáp ứng ta rồi chứ?”
Tiểu Ngưu gật gật đầu nói: “Chuyện đó ta đáp ứng với ngươi. Ta sẽ cố hết sức mà làm. Còn ta có khả năng chiếu cố nàng ta hay không thì còn phải xem xem tình thế ra sao. Tóm lại, ta sẽ dốc toàn lực mà thực hiện.”
Hắc Hùng Quái gật đầu với vẻ thỏa mãn rồi nói: “Ta tin ngươi sẽ làm được việc đó. Sau này nhất định ngươi sẽ trở thành một nhân vật mạnh mẽ, tuyệt đối không phải yếu ớt như bây giờ.”
Tiểu Ngưu cười khổ nói: “Không ngờ ngươi lại đánh giá ta cao thế. Ta vẫn còn là một tiểu hài tử chẳng làm nên trò trống gì. Chỉ sợ sẽ làm ngươi thất vọng thôi.”
Hắc Hùng Quái lắc đầu nói: “Chỉ cần ngươi đáp ứng với ta rằng sẽ làm. Còn làm được hay không, ta không bàn đến.”
Tiểu Ngưu ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Cứ cho là ta tìm gặp được nàng ta, làm sao nàng ta biết ta có phải là bằng hữu của ngươi hay không, nói gì đến việc làm người chiếu cố cho nàng ta?”
Hắc Hùng Quái đáp: “Nàng ta thường bảo ta ghi nhớ mấy câu thơ nhưng đầu ta mụ mẫm quá nên không nhớ được tất cả. Chỉ nhớ được hai câu 'Ngọn liễu mảnh trăng treo, Hoàng hôn người hẹn ước*”. Khi ngươi gặp nàng ta chỉ cần đọc hai câu thơ đó lên, nàng ta sẽ biết là người của mình.“
Tiểu Ngưu lại hỏi: “Không lẽ ngươi không có lời nào để nhắn lại với nàng ta à?“
Hắc Hùng Quái lộ vẻ mặt bi thương, lắc đầu nói: “Lúc này ta thật sự chẳng có gì hay để nói. Nàng ta đi theo ta đã bao nhiêu năm, ta căn bản không mang lại cho nàng ta được một ngày hạnh phúc. Ta thật sự rất xấu hổ với nàng ta.” Nói xong, đấm mạnh vào chân, gương mặt bộc lộ một cảm giác vô cùng nặng nề.
Tiểu Ngưu lại cảm thấy bất ngờ, không tưởng được một hán tử thô lỗ như thế lại cũng có những tình cảm tế nhị như vậy. Trước kia hóa ra mình hiểu hắn chưa được đúng lắm.
Tiểu Ngưu lại nói: “Việc thứ nhất ta đã đáp ứng rồi, ngươi có thể yên tâm. Tiểu Ngưu ta hễ đã đáp ứng việc gì với người khác thì ta đều nỗ lực làm cho tốt. Không biết việc thứ hai của ngươi là việc gì vậy?“
Hắc Hùng Quái chầm chậm nói: “Ngày mai, vào đúng ngọ, ngươi quay lại chỗ này, đem thi thể ta đi thiêu, sau đó đem tro đến Tây vực giao lại cho nữ nhân của ta để nàng ta mai táng. Thế xem như ngươi đã là một bằng hữu tốt nhất rồi. Dưới cửu tuyền ta sẽ cảm tạ đại ân của ngươi.”
Tiểu Ngưu “A” lên một tiếng, trong lòng cảm thấy chua xót. Hắn cố dằn cảm xúc lại rồi nói: “Đó là việc thứ hai ngươi muốn ta làm hay sao?“
Hắc Hùng Quái gật đầu nói: “Đúng vậy. Đó là việc thứ hai ta muốn nhờ ngươi giúp, rất dễ dàng. Việc đó không thành vấn đề với ngươi mà.“
Tiểu Ngưu cũng không nghĩ nhiều, vội đáp: “Được, chuyện đó ta cũng đáp ứng.“
Hắc Hùng Quái vỗ hai tay vào nhau nói: “Vậy thì tốt lắm. Ta cũng chẳng còn gì phải lưu luyến với thế giới này nữa. Ta có thể an tâm quyết một trận tử chiến với nàng ta.“
Tiểu Ngưu nhịn không được ngắt lời nói: “Ngươi không nên quá bi quan như vậy. Có thể ngày mai ngươi chẳng bị sao cả.“
Hắc Hùng Quái lắc đầu nói: “Không thể nào.“
Tiểu Ngưu nói: “Sao lại không thể chứ. Ngày mai bắt đầu quyết đấu, có thể nàng ta không phải là đối thủ của ngươi. Hoặc cũng có thể các ngươi hoàn toàn không quyết đấu nữa. Là ngươi lo lắng quá thôi.“
Hắc Hùng Quái cười ha hả nói: “Nếu như thế thì quá tốt. Ngày mai bọn ta quyết đấu, chắc chắn phải có một người ngã xuống. Mà người đó nhất định là ta.“
Tiểu Ngưu chớp chớp mắt, đứng dậy nói: “Hắc Hùng Quái! Cớ sao ngươi không có chút lòng tin nào vào bản thân cả vậy? Là một nam nhân thì phải thật tự tin chứ.“
Hắc Hùng Quái cũng đứng lên, đưa hai tay dính đầy mỡ chùi vào người một cái rồi nói: “Căn bản ta không phải là đối thủ của nàng ta, sao ta có thể tự tin được? Muốn tự tin trước hết phải có thực lực đã.” Tiểu Ngưu tiến đến cạnh Hắc Hùng Quái nói: “Úi, ta hỏi nhà ngươi nè, nữ nhân đó thật sự lợi hại như thế à?“
Hắc Hùng Quái “Ừ” một tiếng rồi giải thích: “Nàng ta không chỉ học được hết bản lĩnh của cha mình mà còn học được những bản lĩnh khác nữa. Nếu có ngày nào, ngươi đấu với nàng ta một trận, ngươi sẽ biết sự lợi hại của nàng ta.“
Tiểu Ngưu gật gật đầu, tự nhủ, ta từng gặp những nữ nhân vô cùng lợi hại. Ngoài sư nương ra thì còn Nguyệt Ảnh. Đã lâu rồi ta không được thấy sư nương ra tay. Dù Nguyệt Ảnh tiến bộ rất nhanh nhưng sư nương chắc cũng không thua gì.
Hắc Hùng Quái quay đầu sang hướng tây ngẩng mặt nhìn trời, gương mặt chứa chan tình cảm. Tiểu Ngưu thầm nhủ, hắn làm thế là ý gì, hay là đang nhớ nhà, nhà của hắn cũng ở về phía tây mà.
Tiểu Ngưu hỏi: “Ngày mai, các ngươi dự định lúc nào thì quyết đấu?“
Hắc Hùng Quái đáp: “Đầu giờ ngọ ngày mai.“
Tiểu Ngưu ngắm nhìn gương mặt đen bóng lộ rõ vẻ kiên nghị của y, vô cùng bội phục dũng khí của y. Nếu là mình, biết rõ ngày mai sẽ chết, liệu mình có còn giữ được vẻ mặt thư thái đó không? Có khi đã sợ đến tè ra quần mất rồi. Mình khác với y, lưu luyến với nhân thế quá nhiều. Nếu bây giờ mình chết, không biết sẽ tiếc nuối đến mức nào nữa.
Tiểu Ngưu thấy hắn thần ra cả nửa ngày chẳng nói năng gì, biết rằng đại khái hắn không có gì để nói nên cất tiếng; “Hắc Hùng Quái, ông bạn già, ngươi bảo trọng nha. Ta hy vọng, sau ngày mai vẫn còn được nhìn thấy ngươi.“
Ánh mắt Hắc Hùng Quái chuyển sang hướng Tiểu Ngưu, mở miệng nói: “Đừng quên những việc ngươi đã đáp ứng ta. Nếu ngươi không hoàn thành, ở dưới đất ta cũng sẽ không an tâm.“
Tiểu Ngưu gật gật đầu rồi đi về phía cổng thành. Hắc Hùng Quái đột nhiên gọi lại: “Chờ một chút.” Hắc Hùng Quái hướng về phía Tiểu Ngưu vẫy vẫy tay.
Tiểu Ngưu quay đầu lại nói: “Ngươi còn có di ngôn gì muốn nhắn lại à?“
Hắc Hùng Quái ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Ngày mai, khi ngươi đến, nếu ta chưa chết, nhất định ta sẽ nói cho ngươi biết thật ra Ma đao giấu ở ngọn núi nào.“
Tiểu Ngưu bật cười nói: “Cái đó đối với ta căn bản chẳng có gì quan trọng. Hay là ngươi cứ đem cái bí mật đó xuống mồ luôn đi.” Nói xong, Tiểu Ngưu lặng lẽ rời khỏi bãi tha ma.
Hắn vừa đi vừa suy nghĩ, Ma đao với lại chả Ma đao, với ta mà nói, mỹ nữ mới là quan trọng nhất. Nếu đem Ma đao mà đổi được một bầy mỹ nữ thì Tiểu Ngưu ta mới thấy hứng thú. Lúc đó ta sẽ lục tìm khắp núi non trong thiên hạ, moi cho ra được đao. Đương nhiên, nếu thật sự có thể lấy được Ma đao, dù không tính đến những khó khăn khác, cũng phải phá giải được bí mật của Ma đao thì mới phát huy được uy lực của nó. Nếu không, đao đó cũng chỉ là một mớ sắt vụn, chẳng có giá trị gì.
Vừa kịp nhớ đến những lời Quỷ Linh đã nói tối qua, đột nhiên hắn trở nên lo lắng. Hắn muốn nhanh chóng trở về xem xem Nguyệt Ảnh, Nguyệt Lâm và Tần Viễn ở khách sạn ra sao, có bị thương tích gì không, có mất mát gì không.
Hắn liền gia tăng cước bộ, hướng về thành môn mà chạy. Đến khi hắn vào được trong thành, quay về đến khách sạn đã dừng chân tối qua thì không những chẳng thấy bọn Nguyệt Ảnh đâu, mà cả đến cái tên Tần Viễn cũng biệt tăm biệt tích. Nhìn lại khách sạn thì thấy tường vách sụp đổ, bàn ghế ngổn ngang, chắc chắn là đã trải qua một trận đại chiến. Còn lão bản thì mặt mũi méo xệch đang chỉ huy đám tiểu nhị dọn dẹp hiện trường.
Tiểu Ngưu bước đến trước mặt lão hỏi: “Lão bản, mấy người đi cùng với ta đâu rồi?“
Lão bản thở dài nói: “Đừng nhắc đến nữa. Đúng nửa đêm hôm qua, chẳng biết từ đâu chui ra một đám người cùng ba người của ngươi đấu một trận. Ngươi xem đó, làm cho quán của ta tan nát, coi như sụp đổ cả rồi. Ta đang không biết tìm ai để bồi thường đây. Phải rồi, ngươi đến đây thì ngươi bồi thường đi.“
Tiểu Ngưu hấp tấp hỏi: “Vậy bọn họ bây giờ đi đâu rồi?“
Lão bản chẳng hứng thú gì đáp: “Làm sao ta biết được. Lúc đó ta nấp trong nhà không dám thò mặt ra. Nếu ta thò mặt ra thì mạng ta sớm đã toi rồi. Đúng là xúi quẩy, xui xẻo tám đời nhà ta.“
Tiểu Ngưu nghe thấy ngứa tai, lớn giọng mắng: “Lão bản nhà ngươi nói thật khó nghe. Ngươi thiệt hại bao nhiêu, ta bồi thường cho ngươi là được chứ gì. Ngươi đừng có nói bậy bạ, cẩn thận không ta cho ngươi một trận.“
Lão bản hỏi lại: “Nếu ngươi đền tiền thì ta sướng chết mất. Ta nói cũng dễ nghe mà, gọi ngươi là tiểu tổ tông là được chứ gì. Tiền đâu, ngươi đưa cho ta.” Lão bản chìa tay về hướng Tiểu Ngưu.
Tiểu Ngưu cười hề hề nói: “Ngươi muốn tiền à, chuyện đó thì quá đơn giản. Bất quá, ngươi phải trả lời ta một vấn đề.“
Lão bản vừa nghe nói Tiểu Ngưu muốn đền tiền cho y, gương mặt liền lộ ra vẻ vui mừng, cất tiếng nói: “Có vấn đề gì, khách quan người cứ hỏi đi. Nếu ta biết, chắc chắn ta sẽ nói.“
Tiểu Ngưu nói: “Vậy thì rất tốt. Vậy ngươi cho ta biết, mấy người của ta đi đâu rồi?“
Lão bản lắc đầu nói: “Ta không biết đâu. Lúc đó bọn họ đánh nhau quá dữ dội, đến mức náo loạn hết cả lên, thiên hạ bỏ chạy tán loạn. Đến khi bên ngoài yên tĩnh trở lại, ta mới chui từ dưới bàn trong phòng ra. Ra ngoài nhìn xem thì chẳng còn thấy ai nữa. Cũng chẳng biết bọn họ đi đâu.“
Tiểu Ngưu lại hỏi: “Mấy người đến đây trông như thế nào? Là ai đánh nhau với người của ta vậy?“
Lão bản xoa xoa đầu mình rồi nói: “Bọn người đến đây có khoảng hai ba mươi tên. Cầm đầu là mấy người có phép thuật, từ tay họ bắn ra bạch quang, thật là đáng sợ. Ta thật sự sợ rằng bọn họ chính là yêu quái.“
Trong lòng Tiểu Ngưu cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Như vậy đến tám chín phần bọn chúng chính là người của Bắc Hải mà Quỷ Linh nói. Cũng may là ta không có ở khách sạn. Nếu ta ở lại khách sạn, quả thật có thể gây thêm phiền phức cho Nguyệt Ảnh bọn họ. Nhưng giờ bọn họ đi đâu rồi? Đuổi theo địch nhân hay là xảy ra chuyện, bị địch nhân bắt đi rồi?
Trong lòng Tiểu Ngưu lại cảm thấy không thư thái. Hắn lại hỏi lão bản: “Thế tên cầm đầu trông thế nào?“
Lão bản đáp: “Lúc đó trời quá tối, bọn họ lại mặc toàn hắc y, trông cứ như ma quỷ. Ta nhìn cũng chẳng rõ ràng. Có điều trong đó có một người nói giọng ái nam ái nữ, cứ the thé the thé, nghe vừa chói tai vừa xóc óc, quả thật là đáng sợ.“
Tiểu Ngưu thầm nhủ, người đó có lẽ chính là Triệu Khúc Xà. Tên tiểu tử đó đột kích khách sạn chắc cũng chỉ vì mình thôi.
Tiểu Ngưu lại hỏi tiếp: “Cái tên ái nam ái nữ đó nói gì vậy?“
Lão bản lại đáp: “Ta chẳng nghe được gì nhiều, chỉ nghe thấy bảo phải bắt được tên tiểu tử nào đó, không thiến hắn không được. Cái tên đó quả thật không phải là người.”
Tiểu Ngưu nghe thấy muốn bật cười. Hắn biết người Triệu Khúc Xà mắng chính là hắn. Xem ra mối thù giữa mình và y có lẽ không cách nào tiêu trừ được. Ài, chánh tà không thể cùng tồn tại. Nếu y không chết thì ta chết thôi.
Sau khi hỏi lão bản xong, Tiểu Ngưu liền quay về phòng mình để lấy túi quần áo. Tiền bạc cũng ở trong túi quần áo.
Trước tiên Tiểu Ngưu trở về phòng mình, sau đó ghé qua phòng của Nguyệt Ảnh và Nguyệt Lâm. Kết quả y như nhau, đều trống không. Cả tiền bạc lẫn quần áo đều chẳng thấy đâu.
Tiểu Ngưu cảm thấy kỳ quái. Tiền bạc đi đâu mất rồi? Không lẽ bị người khác lấy mất à? Hắn lại đảo qua một vòng nữa nhưng cũng chẳng được kết quả gì.
Đã như vầy, Tiểu Ngưu còn lòng dạ đâu mà đi gặp lão bản nữa. Bản thân mình không có tiền, mặt mũi đâu mà đến gặp người ta? Chi bằng lẳng lặng bỏ đi, đợi sau này trở lại mà đền bù.
Thế là Tiểu Ngưu mở cửa sổ bên hông nhà, nhảy ra ngoài. Người vừa chạm đất thì thấy hai đại hán lực lưỡng đứng sững trước mặt, trong tay cầm một cây gậy lớn, nhìn Tiểu Ngưu cười với một nụ cười giả tạo.
Một người trong số họ nói: “Đồ tiểu tử thối, chính vì lão bản sợ ngươi bỏ trốn nên bảo anh em ta ở đây trông chừng ngươi.“
Còn người kia thì nói: “Không moi tiền ra thì phải lên gặp quan thôi.“
Tiểu Ngưu cười hề hề nói: “Hiện tại ta chẳng có đồng nào cả. Đợi đến lúc ta có tiền sẽ trả có các ngươi được chứ.“
Một người đáp: “Nếu cả đời ngươi vẫn không có tiền thì có phải cả đời này lão bản của chúng ta cũng không lấy được tiền sao?“
Còn người kia nói: “Xem ra ngươi thuộc loại cứng đầu. Đánh ngươi một trận thì ngươi hiểu ra thôi.” Nói xong liếc mắt ra dấu với đồng bọn rồi hai người cùng tiến đến, giơ gậy lên đánh cứ như là hung thần ác sát vậy.
Tiểu Ngưu đợi đến lúc hai cây gậy cùng đánh tới mới vung hai tay ra chặn cả hai cây gậy lại rồi cất lời giải thích: “Nếu các người muốn dùng sức với ta thì ta cũng sẽ đáp ứng thỏa đáng thôi.“
Hai người kia bị giữ gậy lại, dùng hết sức vẫn không sao rút lại được, mồ hôi mồ kê đổ đầm đìa. Chuyện đó thì đương nhiên rồi. Công phu của Tiểu Ngưu càng ngày càng cao. Bảo hắn đối phó với mấy cao thủ tất nhiên là không xong nhưng đối phó với mấy kẻ phàm phu tục tử thì dư sức, khỏi cần phải nói.
Tiểu Ngưu cười nói: “Hai vị, đừng động thủ nữa, ta có lời muốn nói. Ai dám động thủ nữa, người đó là đồ chó đẻ.” Nói vừa xong liền rút hai tay lại.
Hai người kia cũng đưa mắt nhìn nhau, ngầm ước định cùng ra tay lần nữa. Tiểu Ngưu nổi giận. Lần này không thèm chụp lấy gậy nữa mà lùi người lại, đợi đến khi mấy cây gậy giáng xuống liền nhảy tung lên, chân đạp vào mấy cây gậy, song quyền vung ra, tặng vào mặt họ mấy cái. Đánh đến nỗi họ phải kêu lên oai oái rồi hắn nhảy vọt qua tường thoát ra ngoài, không thèm để ý xem hai người kia thương tích như thế nào. Có điều lúc hắn nhảy qua tường còn nghe được tiếng hai người rên rỉ. Rõ ràng là bị đánh không nhẹ.
Tiểu Ngưu ưỡn cao ngực đi dọc đường lớn, thầm nhủ trong lòng, việc này không trách ta được, ta đâu muốn làm như thế đâu, là do các ngươi bức ta đó chứ. Ta đường đường là một công tử con của chủ một dược điếm, bất ngờ rơi vào tình cảnh như thế này, thật khiến cho người ta phải đau xót.
Trong lúc nghĩ ngợi lung tung, Tiểu Ngưu cứ đi lang thang không có mục đích. Hắn cũng chẳng biết phải đi đâu bây giờ.
Nghĩ tới nghĩ lui hay là cứ đi lên Thiếu lâm tự? Đó chính là mục đích mà lần này mình xuất môn.
Hắn nghĩ như thế rồi cứ thế mà đi. Khi đến dưới núi, sau khi nói tên môn phái mình cho các tăng nhân dưới núi, các tăng nhân dưới núi cho hắn biết, các môn cái phái đều đã rời khỏi đó, đi tróc nã phần tử tà phái đi theo Hắc Hùng Quái. Hỏi xem lúc nào bọn họ quay lại nhưng đám hòa thượng bảo rằng không biết.
Tiểu Ngưu suy nghĩ thấy mình không một xu dính túi, thật không thể sống quá một ngày, liền ngỏ ý xin gặp phương trượng của bọn họ, để theo bọn họ đi hóa duyên. Bọn hòa thượng từ chối rất lịch sự và Tiểu Ngưu chỉ còn cách quay đầu trở về, tự mình tìm kiếm cách khác.
Hắn vừa đi vừa suy nghĩ, sư tỷ bọn họ đi đâu nhỉ? Cớ sao chẳng để lại cho hắn một lời nhắn nào? Chẳng lẽ bọn họ quên mất ta rồi sao? Tiểu Ngưu ta thật là thê thảm. Chỉ trong chớp mắt giờ đã chẳng còn mỹ nữ nào ở bên mình. Sư tỷ bọn họ cũng không, Quỷ Linh cũng không, cả đến Mộ Dung Mỹ vừa mới gần gũi xong cũng chẳng thấy bóng dáng đâu cả.
Đang lúc suy nghĩ vớ vẩn đột nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa gấp rút tiến đến. Có thể đoán được rằng con ngựa này đang chạy rất nhanh.
Hắn quay đầu lại chỉ kịp nhìn thấy con ngựa đó lướt qua như điện xẹt, không kịp nhìn thấy hình dạng người cưỡi. Một cơn gió lướt qua người, chú ngựa kia đã vượt qua mất.
Trong chớp mắt đó, Tiểu Ngưu kịp nhìn thấy y phục của người kia. Đó là một nữ nhân mặc tử y, thân hình khá ưu mỹ. Đáng tiếc là không nhìn thấy được mặt mũi, không biết được có đẹp hay không.
Về mỹ nữ thì Tiểu Ngưu đã có rất nhiều kinh nghiệm. Đừng nghĩ hắn không nhìn thấy mặt, chỉ cần nhìn thấy y phục và mùi hương trên người tỏa ra, Tiểu Ngưu liền nhận ra ngay dường như đã từng gặp người đó rồi. Hắn liền lược qua một lượt những mỹ nữ mà hắn từng biết, lập tức đoán rằng mỹ nữ kia chính là Kim lăng quận chúa Chu Vân Phương.
Nếu là nàng ta thì tại sao phải chạy gấp như thế? Vội vã muốn bắt được phần tử tà phái à? Hay là truy đuổi người trong mộng mà nàng hằng mong mỏi ngày đêm nhưng vẫn chỉ hứng chịu sầu đau? Nàng ta từng nói muốn cùng ta nói chuyện về người yêu của nàng tại Thiếu lâm tự. Vậy sao mình đứng đây mà nàng ta không nhìn thấy. Vậy không phải không thèm để ý đến ta sao?
Con ngựa chẳng mấy chốc đã chẳng còn thấy đâu nữa, để lại cho Tiểu Ngưu chỉ là một cảm giác trống rỗng và mất mát. Hắn thật sự không biết phải đi đâu.
Muốn đi đâu thì cũng phải có tiền. Không có tiền thì chẳng đi đâu được. Làm sao mình đi đây? Nghĩ tới nghĩ lui chỉ còn có hai cách. Một là quay về lại Lao Sơn, đoàn tụ với sư nương. Một cách nữa là quay về Hàng Châu đoàn tụ với gia đình. Nghĩ đến sư nương, trong lòng hắn bỗng như nóng lên, cảm nhận một cảm giác là lạ. Còn nghĩ đến gia đình, nghĩ đến cha mẹ, muội muội, lại còn bọn Điềm Nữu và Xuân Viên, Tiểu Ngưu cảm nhận sự ấm áp của gia đình nhiều hơn.
Sau một hồi cân nhắc, cuối cùng hắn quyết định hay là trước tiên cứ về nhà một cái xem sao. Ở vài hôm rồi trở về Lao Sơn. Như thế trong lòng sẽ không hối tiếc gì. Có điều không thể đi ngay được. Trước khi đi cần giải quyết vấn đề của Hắc Hùng Quái đã. Đúng ngọ ngày mai, ta phải đến lấy thi thể của Hắc Hùng Quái về thiêu thành tro. Sau đó xử lý thế nào thì để xem xem tình hình ra sao đã. Nếu ta không khởi hành đi Tây vực ngay thì không thể mang tro cốt của y theo được. Mang cái thứ đó bên người chỉ sợ không được may mắn. Hắc Hùng Quái ơi, Hắc Hùng Quái à, vì sao ngươi cứ phải quyết đấu với Ngưu Lệ Hoa chứ? Ta không hề mong có bất kỳ nguy hiểm nào cho cả hai người các ngươi. Ta là bằng hữu của cả hai ngươi. Không lẽ các ngươi không thể cư xử hòa ái với nhau được à? Cái thế gian này đúng là có những vết thương không sao chữa nổi.
Đi trên đường lớn, nhìn người ta qua lại, Tiểu Ngưu chỉ hy vọng có thể gặp được ai quen biết. Là người nào của Lao Sơn cũng được, thậm chí ngay cả Tần Viễn. Vào lúc này, quan trọng nhất đối với hắn là có người giúp đỡ. Hắn cần tiền, cần ăn để sống sót. Không có mấy thứ đó, làm sao hắn quay về Hàng Xhâu được.
Mãi đến lúc sắc trời đã tối mà Tiểu Ngưu vẫn không gặp được người nào quen. Hắn chỉ còn cách cố gắng nhịn đói. Hắn nhìn vầng thái dương đang lặn dần phía xa xa, trong bụng thầm nhủ, đến Hắc Hùng Quái còn phải đi ăn trộm, chẳng có lý do gì mà ta không đi được.
Chẳng mấy chốc trời đã tối đen. Tiểu Ngưu biết cơ hội để thể hiện chính mình đã đến. Hắn ngắm nghía một phạn điếm lớn, tính toán vị trí của trù phòng rồi lẳng lặng theo cửa sổ tiến vào. Dưới ánh nến ước tính sơ bộ thấy món ngon quả thật không ít. Đặc biệt còn có một con gà quay tỏa mùi thơm ngào ngạt nằm trên khay đặt trong bếp lò.
Lợi dụng lúc không có ai, Tiểu Ngưu chụp lấy cái khay, kề mũi vào ngửi một cái. Quá thơm! Nước bọt như muốn trào ra. Hắn vừa muốn rời đi thì nghe thấy phía ngoài trù phòng một giọng nói gắt gỏng vang lên: “Tiểu Thuận tử, còn không mau đem món gà quay lên. Làm việc thế à, muốn làm loạn sao?“
Một giọng khác đáp lại: “Tôi đi ngay đây.” Tiếng bước chân vang lên, càng ngày càng lớn, càng ngày cũng càng gần hơn.
Tiểu Ngưu biết rằng giờ là lúc phải chuồn. Thân người phóng lên lao ra ngoài cửa sổ. Đến khi người bên ngoài vào trong trù phòng thì bóng dáng Tiểu Ngưu đã biến mất từ lâu rồi. Tiểu Ngưu cũng không chạy đi xa mà nằm trên mái một tiền trang ngay bên cạnh phạn điếm. Cái mái nhà này quá cứng, nằm chẳng thoải mái tí nào. May là có con gà này để làm nguôi cơn đói. Tiểu Ngưu cũng không thèm càm ràm gì nữa mà tập trung càn quét con gà. Chỉ chốc lát con gà chỉ còn lại mỗi đống xương.
Tiểu Ngưu tìm chỗ để rửa tay, sau đó lại quay trở lại mái nhà mà nằm. Hắn tự nhủ, Tiểu Ngưu ta sao càng ngày càng giống trộm cắp thế này. Phải giống một đại thiếu gia, giống một đệ tử của Lao Sơn chứ. Chuyện này cũng không trách ta được. Một bữa ăn với ta đã là vấn đề rồi. Chỉ cần đừng để trở thành thói quen là được.
Hắn tính toán rất cẩn thận. Ngày mai đến chỗ bãi tha ma cho sớm, nói chuyện đàng hoàng với Ngưu Lệ Hoa, cố gắng hòa giải hai người đó, không để phát sinh việc đánh nhau. Dựa vào quan hệ giữa ta và Ngưu Lệ Hoa, nàng ta có lẽ cũng nể mặt mình một chút. Dù gì thì ta cũng đã cứu nàng ta một lần mà.
Có điều ngày hôm sau khi hắn tỉnh dậy thì quá tệ, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu. Không phải là đã giữa ngọ rồi sao? Sao ta lại ngủ đến giờ này được nhỉ? Tệ quá, tệ quá. Hai người kia chắc đã đánh nhau đến vỡ đầu chảy máu mất, giờ có khi đã bỏ đi rồi.
Hắn ngồi dậy, đột nhiên nghe thấy hàng tràng tiếng ồn ào vọng lại. Nhìn xuống dưới thấy bên dưới có rất nhiều người đang đứng ngước đầu lên nhìn mình. Bọn họ đều nhìn hắn với ánh mắt nghi hoặc, buồn cười hoặc ngạc nhiên. Cũng có người nhìn Tiểu Ngưu với vẻ mặt giận dữ. Tiểu Ngưu cảm thấy mặt mình nóng lên. Hắn biết mình ngủ trên mái nhà tỏ ra hết sức đáng ngờ. Mọi người đều cảm thấy quái lạ, nhìn mình như thế có lẽ xem mình như quái vật vậy.
Tiểu Ngưu duỗi duỗi chân tay, giương mắt nhìn đám người ở dưới một cái rồi tung người nhảy xuống dưới, định rời khỏi cái nơi thị phi đó. Bất ngờ liếc thấy có hai tên sai nha cầm xiềng sắt đi đến, hắn la lên hoảng hốt rồi bỏ chạy. Bộ dạng cuống cuồng đó của hắn khiến mọi người bật cười. Hai tên sai nha kia không chần chừ gì, vội vã đuổi theo sau, còn Tiểu Ngưu thì bỏ chạy không dám dừng lại.
Tiểu Ngưu dự định chơi bọn kia một cú. Khi bọn họ chạy chậm thì Tiểu Ngưu cũng chạy chậm, còn quay đầu nhìn bọn chúng cười hì hì. Đến khi bọn chúng nổi giận đuổi nhanh hơn thì Tiểu Ngưu cũng tăng tốc theo. Cái trò chơi như mèo vờn chuột này cũng khá lý thú.
Chẳng biết bao lâu đã đến cổng thành. Tiểu Ngưu chợt nghĩ đến hai người phải quyết đấu với nhau, tâm tình chợt xấu đi. Hắn không còn lòng dạ đâu mà đùa giỡn chọc ghẹo mấy tên sai nha nữa, thế là liền thi triển khinh công, như một làn khói phóng vèo ra ngoài thành. Còn hai tên sai nha kia thì ngồi bệt xuống ở xa xa mà thở hồng hộc, trông như hai con trâu già qua một ngày làm việc mệt nhọc.
Lúc hắn đến được bãi tha ma, mọi việc đều đã kết thúc. Trên một khoảng đất rộng, cỏ dại bị giày xéo tan hoang. Có thể thấy, nơi đây đã phát sinh một cuộc chiến kịch liệt. Tại một mảng cỏ mọc um tùm, Tiểu Ngưu nhìn thấy Hắc Hùng Quái nằm trên mặt đất. Y nằm dài ra đất, mặt đầy vết máu, hai mắt vẫn mở trừng trừng, rõ ràng là không muốn chết.
Tiểu Ngưu tiến đến, thử xem còn thở không, tim còn đập không. Cuối cùng vô cùng thất vọng, Hắc Hùng Quái thật sự đã chết rồi. Trong lòng Tiểu Ngưu thấy đau đớn, y như mất một người thân của mình.
Mọi chuyện đã kết thúc, ngươi có thể yên tâm mà an nghỉ. Bây giờ chẳng còn ai tìm ngươi mà đòi Ma đao nữa. Sau này nếu chánh tà có tranh đấu gì nữa thì cũng chẳng còn liên quan gì đến ngươi.
Tiểu Ngưu đi tìm củi, chất thành một đống. Đang muốn mang thi thể Hắc Hùng Quái đến để thiêu đi thì phát hiện trên một ống quần của y có viết một chữ. Chính xác mà nói thì chỉ là nửa chữ.
Tiểu Ngưu giương to mắt mà nhìn. Chữ đó vốn viết chưa xong. Có một chữ 'sơn' ở bên trái, bên phải chỉ mới gạch được một vạch ngang rồi đột nhiên dừng lại. Rõ ràng là đã dùng hết mọi sức lực để viết, chưa viết xong chữ này thì sinh mạng đã không còn nữa.
Chữ đó được viết bằng máu, thật sự không hề có gì đẹp đẽ nhưng Tiểu Ngưu lại thấy nó xốn xang lòng dạ. Hắn có thể hình dung được Hắc Hùng Quái vào thời khắc cuối cùng của cuộc đời đã cô độc, mỏng manh và đáng thương như thế nào. Nếu vào lúc đó mà mình có mặt bên cạnh y thì chắc đã nâng đỡ được y rất nhiều. Đáng tiếc, mình lại quen dậy trễ. Nếu mình có thể dậy sớm hơn một chút, có thể sẽ không phát sinh bi kịch.
Tiểu Ngưu bần thần cả nửa ngày mới bắt đầu suy nghĩ xem chữ đó nghĩa là gì. Hắn cẩn thận nhìn cái chữ xấu xí đó. Hắc Hùng Quái là người Tây vực, có thể viết được chữ hán là đáng quý rồi. Hơn nữa y lại là một kẻ thô lậu, mà mạng sống của y lúc đó chỉ còn như ngàn cân treo sợi tóc. Vấn đề là vì sao không kiên trì viết cho xong chữ đó đi mà đã chết?
Tiểu Ngưu đoán chắc rằng Hắc Hùng Quái trước khi lâm chung để chữ này lại là để cho mình xem. Chữ này không thể để cho Tây vực tiên cơ Ngưu Lệ Hoa thấy được. Đó là chữ gì vậy? Y để chữ này lại cho ta rốt cuộc là muốn nói với ta điều gì?
Tiểu Ngưu đắm chìm trong suy tư. Hắn ngồi cạnh đống củi lớn. Mới nhìn vào có thể tưởng rằng người bị thiêu không phải là Hắc Hùng Quái mà chính là Ngụy Tiểu Ngưu hắn.
Nghĩ mãi đến đau cả đầu mà hắn vẫn không sao minh bạch. Bất quá hắn biết chữ đó nhất định có liên quan đến Ma đao. Không phải Hắc Hùng Quái đã nói rằng, nếu hắn còn sống, nhất định hắn sẽ cho ta biết nơi đang cất giấu Ma đao sao? Tiểu Ngưu nghĩ mãi không ra nên cũng không muốn nghĩ thêm nữa. Sau khi hắn nhìn lại chữ đó thật rõ ràng một lần nữa liền ôm Hắc Hùng Quái đặt lên trên đống củi. Hắn lẩm bẩm trong miệng: Hắc Hùng Quái, tên bằng hữu tà phái của ta à, ta chỉ có thể làm được cho ngươi bấy nhiêu thôi. Cầu cho ngươi ở thế giới bên kia đạt được những điều mình tâm nguyện. Kiếp sau có làm người thì nên làm một kẻ có bản lĩnh cao cường, một kẻ thông minh gấp bội người khác.
Nói mấy lời đó xong, Tiểu Ngưu bắt đầu phóng lửa. Hắc Hùng Quái cũng chẳng còn thứ gì trên người, may ra là ba cái thứ vặt vãnh trong túi. Nào là đá lửa, mông hãn dược, rồi mê hương vân vân. Mấy cái thứ đó có hữu dụng không nhỉ? Cũng không thể dùng chi tiêu được. Vốn với bản lĩnh và thân phận của Tiểu Ngưu, thật sự chẳng cần phải dùng mấy thứ đó, có điều trước đây hắn có cái gì xài cái đó, không nỡ vất đi, vậy nên cứ tóm hết nhét vào người. Hắn định sau khi dùng hết sẽ không thèm đụng đến mấy cái món đồ khiến bản thân phải mất mặt như thế. Cũng như người ta khi đã lớn rồi thì không thèm chơi mấy cái thứ đồ chơi trẻ con nữa vậy.
Tiểu Ngưu nhìn Hắc Hùng Quái. Khói lửa bao phủ khắp thi thể y, trong lòng hắn cảm thấy thật thê lương. Sau này không còn được gặp con người này nữa. Sau này chẳng còn ai theo truy đuổi Hắc Hùng Quái nữa. Người này đã có được sự bình yên, chẳng còn ai quấy rối y nữa. Y mang cái bí mật về nơi cất giấu Ma đao biến mất vĩnh viễn. Ai đi nữa thì cũng phải giã từ nỗi thèm muốn đối với Ma đao.
Đối lại, hắn cảm thấy thật cảm khái với số phận con người. Con người cũng chỉ là thân phàm tục, tóm lại rồi phải chết. Cuộc đời rút lại cũng chỉ có mấy chục năm. Nếu như gặp phải chuyện không may, có khi chẳng sống nổi đến khi râu kịp dài. Sinh mạng con người cũng chẳng khác gì mấy so với con ruồi, con muỗi. Chỉ cần dùng tay vỗ chính xác vào người một cái là người đó đột ngột chết ngay. Vì đời người ngắn ngủi, cớ sao trong lúc còn chưa chết không tận hưởng cuộc sống của mình? Hà tất phải mang sinh mạng mình sử dụng vào những việc tầm thường không thiết yếu?
Ánh mắt Tiểu Ngưu chăm chăm hướng vào Hắc Hùng Quái. Thi thể y trong ngọn lửa phát ra một mùi khó ngửi. Tiểu Ngưu lùi về sau mấy bước nhìn thấy ngọn lửa lúc bừng lên lúc giảm đi còn thi thể Hắc Hùng Quái thì đã đỏ rực lên như một khúc củi. Tiểu Ngưu không đành lòng nhìn thấy thảm trạng đó của y nên lùi ra thật xa rồi bình tâm, lặng lẽ đợi cho đến khi ngọn lửa tàn dần.
Hắn bạo gan ngồi cách không xa một phần mộ, chăm chăm nhìn xa xa về phía tây. Trên bầu trời trong xanh phơn phớt trắng lướt qua vài đám mây, vừa tự do vừa mềm mại. Tiểu Ngưu tự nhủ, nhất định Hắc Hùng Quái sẵn sàng biến thành đám mây kia bởi vì đám mây đó đang trôi dần về phía tây.
Hắn lại nghĩ, sau này nhất định mình phải học võ nghệ cho tốt, để không bị người ta khinh thường. Hơn nữa, muốn làm vua của mọi người thì chỉ có mỗi cách đó. Mình vừa phải được tự do lại phải thật mạnh mẽ.
Hắn quay đầu nhìn về phía Hắc Hùng Quái, nhưng chẳng còn nhìn thấy y đâu nữa cả và ngọn lửa cũng đã yếu hơn rất nhiều. Thi thể Hắc Hùng Quái đã thật sự biến thành tro bụi mất rồi. Y đã đến được nơi mà y cần đến.
Chờ thêm một lúc lâu nữa, ngọn lửa đã tắt và tro cũng đã tàn. Tiểu Ngưu bước đến mấy bước xem thử. Thiêu cũng tốt quá rồi, chỉ còn vài khúc xương sọ quá cứng là chưa bị thiêu trụi. Sau đó, Tiểu Ngưu cởi bỏ áo ngoài của mình gói ghém cẩn thận mớ xương sọ, lại bốc một ít tro cho vào trong. Xem như là hài cốt của Hắc Hùng Quái.
Hắn gói tất cả lại thật kỹ lưỡng, lại nhẹ nhàng cất giọng nói: “Hắc bằng hữu của ta, ngươi cứ yên tâm đi. Nhất định ta sẽ đem ngươi về quê hương của mình.”
Tiểu Ngưu dự tính sẽ không đi về Tây vực ngay nên quyết định hãy tạm chôn hài cốt, sau này sẽ lấy lại sau.
Vì vậy, hắn chọn một địa điểm vừa bí ẩn vừa khá đặc biệt rồi dùng tay đào một cái hố dưới đất. Hắn ném 'Hắc Hùng Quái' xuống dưới, lấp đất lại, rải cỏ rác lên trên, sau đó hít vài hơi dài rồi rời khỏi khu nghĩa địa.
Hắn tìm một con mương nhỏ rửa tay sạch sẽ rồi lên đường về quê, cảm thấy trong người nhẹ nhõm. Hắn nhìn ngắm mấy ngón tay của mình, tự nhủ, hay thật, hay thật, lấy tay làm xẻng đào đất mà chẳng hề bị một thương tích nào. Như thế có thể thấy, công phu của ta so với trước đã khá hơn rất nhiều. Chẳng phải sư huynh đã nói sao, nếu như học tốt, chỉ cần thời gian một năm là có thể bắt đầu học pháp thuật được rồi. Cứ nghĩ đến có thể giống như Nguyệt Ảnh và sư nương, muốn bay thì bay, muốn phóng lửa thì phóng lửa, Tiểu Ngưu thấy cao hứng vô cùng, càng đi càng thấy sảng khoái.
Đến khi mặt trời bắt đầu ngã về tây, chiếu xuống muôn ngàn tia sáng chói chang, hắn mới cảm thấy bụng hơi hơi đói. Lúc đó hắn mới nhớ ra tối nay mình không có chỗ nào để nghỉ, cũng không có gì để ăn. Trời, một ngày không có tiền thật là vô cùng khó khăn.
Trong lúc đang mãi suy nghĩ, hắn đến một thành trấn xa lạ. Xem qua thì thấy thành trấn này dân chúng cũng khá đông đúc, sinh hoạt của bách tính cũng nhộn nhịp. Hắn đi trên đường thấy gần như vẻ mặt người nào người nấy cũng tươi cười vui vẻ nên tự nhủ trong lòng, chẳng lẽ nơi này là thế ngoại đào nguyên sao chứ, sao ai ai trông cũng cao hứng như thế?
Tiểu Ngưu trong lòng thầm thấy kỳ quái liền thuận miệng hỏi một người. Người ta bảo hắn rằng đang có hôn lễ của công tử quan huyện lệnh, tổ chức yến tiệc trong một tuần. Bất kỳ ai trong thành đều có thể đến đó mà ăn uống miễn phí.
Tiểu Ngưu nghe xong thì hỏi dồn: “Thật là rộng lượng, đúng là một vị quan tốt. Thế người ngoài thành có đến ăn được không?“
Người kia đáp: “Đã nói rõ rồi, chỉ có người sống trong thành thôi.“
Tiểu Ngưu cười rồi nói: “Bây giờ đến còn kịp không?” Hiện giờ cái Tiểu Ngưu cần nhất chính là được ăn chút gì đó.
Hiện giờ bụng hắn đã réo không chỉ một lần. Hắn cũng chẳng thèm để ý hắn có phải là người trong thành hay không.
Người kia xem ra tâm trạng cũng đang tốt, liền nói: “Xem bộ dạng ngươi dường như đang rất cần được ăn chút gì đó. Vậy ngươi mau đi nhanh đi.”
Tiểu Ngưu vội vàng hỏi rõ vị trí nhà của huyện lệnh, sau đó chạy thật nhanh đến đó. Đến được cổng nhà đó, vừa nhìn thử đã thấy thật bất ngờ. Nguyên vì mấy bàn tiệc này bày dài ra đến tận bên ngoài cổng. Gớm thật. Chút nữa là muốn chặn hết cả đường đi. Tất cả mọi người ăn mặc đàng hoàng đều đi vào trong mà ăn, phàm những người ăn ở bên ngoài trông đều như những tên ăn mày, người nào người nấy giống y lũ đứng đường ở mấy chùa miếu.
Tiểu Ngưu vốn xuất thân cũng là công tử, coi khinh việc nhập bọn với chúng. Vừa cất bước định vào trong nhà thì có gia nhân cản lại nói: “Vị tiểu ca này bộ dạng có hơi là lạ, nhất định là người nơi khác phải không?“
Tiểu Ngưu cười hăng hắc rồi ôm quyền cất lời chào, sau đó mới nói: “Người ở trong thành chẳng lẽ ngươi đều biết cả sao?” Người kia khẽ máy động hàng râu mép trên miệng rồi đáp: “Hầu hết. Người ở trong thành này, mười phần thì ta quen đến tám chín rồi.“
Tiểu Ngưu vỗ vỗ ngực nói: “Ta chính là người trong số một hai phần mà ngươi không biết đó.“
Nói xong liền đi về phía một chỗ trống trong bàn tiệc.
Người kia hỏi với theo sau: “Vậy xin hỏi người là công tử ở nhà nào vậy?“
Tiểu Ngưu đáp: “Ta là biểu ca của đệ đệ của bằng hữu thuở còn nhỏ của thiếu nãi nãi của gia đình ngươi.” Rồi chẳng đợi cho người kia hiểu ra rốt cuộc đó là quan hệ gì, Tiểu Ngưu đã nghênh ngang ngồi vào chỗ. Lúc này yến tiệc đã bắt đầu rồi. Phàm những ai ngồi trong sân đều ăn uống rất lịch sự, luôn để ý đến thể diện của mình. Riêng Tiểu Ngưu đã đói lòi cả mắt ra, còn để ý đến mấy chuyện đó làm gì nữa?
Hắn ném tất cả ngoài tai, cứ ăn như hổ, uống như hùm, dốc toàn lực mà ăn. Lấy ví dụ, mỗi bàn được bày một con gà, mỗi người đều chỉ gắp một miếng, còn Tiểu Ngưu thì chẳng khách khí gì, túm một phát cả con cho vào chén của mình. Chỉ một hành động như thế đủ khiến cho những người bên cạnh cứ tròn xoe mắt mà nhìn, nghĩ rằng chắc hắn là quỷ đói đầu thai. Lại còn có mấy người sau khi hít vào mấy hơi trấn tĩnh lại, thầm nghĩ, không biết là con cái nhà ai, thật quá vô giáo dục, cha mẹ nó là ai mà không ra đây dạy dỗ nó chứ.
Những người khác thấy bộ dạng hắn như thế, trên mặt đều lộ ra vẻ bực tức. Tất cả mọi người đều rót rượu ra chung mà uống, còn Tiểu Ngưu thì vồ lấy cả vò, quay sang nhìn mọi người cười rồi nói lớn: “Các vị bằng hữu, không cần phải khách khí, cứ uống nhiều vào.” Nói xong, hắn ngửa đầu ra sau bắt đầu uống ừng ực. Hành động này không chỉ khiến người ta cảm thấy bất mãn mà còn làm người ta hoảng kinh. Ai ai cũng thầm suy đoán, không biết hắn là hài tử nhà nào, sao tửu lượng lại cao đến thế kia, đúng là uống như hạm, khí thế bừng bừng.
Đến khi Tiểu Ngưu buông vò rượu xuống, hắn ngạc nhiên phát hiện trên bàn đã thiếu mất vài người. Những kẻ xưng là tiền bối, chú ý đến thể diện đều không thấy ngồi đó nữa. Những kẻ còn ngồi lại so với mình tuổi tác chẳng khác là mấy. Bọn họ đang nhìn mình với ánh mắt khen ngợi và sùng bái. Trông bộ dạng cứ như muốn bái Tiểu Ngưu làm sư phụ vậy.
Vào lúc này, cả sân viện đang huyên náo bỗng nhiên lặng hẳn đi. Mọi âm thanh đều ngưng bặt cứ như vừa bị một nhát đao chặt đứt rời. Tiểu Ngưu cảm thấy kỳ lạ liền quay về phía đại sảnh bên trong mà nhìn. Từ trong đó đang có mấy người đi ra, trong số đó có một người mặc quan phục, dáng vẻ uy phong. Bất quá vẻ mặt lúc này hiển nhiên đang rất vui vẻ. Mấy người khác Tiểu Ngưu cũng chẳng biết ai mà cũng chẳng muốn biết. Có điều khi bọn họ đến gần hơn một chút, Tiểu Ngưu nhận ra mặt của một người trong số họ, trong lòng lập tức chấn động, thiếu chút nữa là kêu lên kinh ngạc.
Hắn thầm nhủ, đúng là “Oan gia lộ trạch, hiệp lộ tương phùng**”. Người không muốn gặp mà sao cứ gặp mãi thế này? Không thể để người đó thấy mặt được, vì vậy Tiểu Ngưu vội quay mặt đi, giả vờ như đang bận ăn uống. Hắn thật không muốn để người kia nhìn thấy mình ở đây.
Tiểu Ngưu than thầm trong lòng. Cái lão lỗ mũi trâu này sao lại đến đây? Lão này năm lần bảy lượt muốn bắt ta. Cũng may là mạng ta lớn, nếu không, rơi vào tay lão, không chết cũng bị lột da.
Trong lòng mình, Tiểu Ngưu thầm rủa lão mũi trâu không biết bao nhiêu lần. Thì ra người đó cũng chẳng phải ai xa lạ, chính là Nhất Huyền Tử của Thái Sơn. So với người khác, nỗi quan tâm của lão đối với Ma đao thật quá lớn, do đó, nỗi quan tâm đối với Tiểu Ngưu cũng chẳng nhỏ. Trong số những kẻ mà Tiểu Ngưu căm ghét nhất đương nhiên cũng có lão đầu này.
Tiểu Ngưu không hiểu, một lão đạo sao không ở trên núi mà tu hành cho yên lành, chạy đến chỗ người ta thành thân làm cái giống gì chứ? Chẳng lẽ lão đạo này cũng giống như ta, cũng có rất nhiều bằng hữu thế tục? Có lẽ lão mũi trâu đến đây là để gặp mặt bạn bè cũ.
Tiểu Ngưu cúi đầu mà ăn, tay che kín mặt, đến thở mạnh cũng chẳng dám. May là mọi chú ý của Nhất Huyền Tử đều tập trung vào nơi khác. Hơn nữa, hôm nay dưới sự cổ động cực lực của mọi người, lão đã uống hết hai chung rượu, đầu cũng hơi choáng váng, cảm giác so với lúc bình thường có hơi chậm chạp hơn một chút. Nếu không, dù Tiểu Ngưu có cúi gằm đầu cũng chẳng thể nào thoát được.
Đi qua khỏi chỗ của Tiểu Ngưu rồi, Nhất Huyền Tử nói với viên huyện lệnh: “Huyện lệnh đại nhân, lão đạo cảm thấy hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một lúc. Không biết ở đây có nơi nào có thể ngủ một chút được không?“
Huyện lệnh mỉm cười đáp: “Cái đó thì khỏi nói. Các vị bằng hữu, ở phía đông thành ta có một nơi rất mát mẻ. Nếu các vị không hiềm, xin mời đến đó mà nghỉ ngơi.” Nói xong, lệnh cho gia nhân dẫn đường đưa mấy vị đó đi.
Tiểu Ngưu ngồi đó thấy Nhất Huyền Tử đã đi rồi, trong lòng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Nhờ vậy, hắn có thể yên tâm ăn uống. Lần này ăn đến căng cả bụng, tinh thần phấn chấn hẳn lên.
Thấy sắc trời không còn sớm nữa, Tiểu Ngưu liền đứng dậy, rời khỏi nhà của huyện lệnh. Ra khỏi cửa chưa bao xa, từ phía xa xa đã nhìn thấy hai tên đạo sĩ đi đến. Thị lực của Tiểu Ngưu rất tốt, nhìn thấy hơi quen quen. Đến khi đối phương đến gần hơn một chút lập tức nhận ra hai kẻ quen biết. Cũng chẳng phải ai xa lạ, chính là hai tiểu đạo sĩ, Thái Thanh và Thái Nhạc, đồ đệ của Nhất Huyền Tử.
Lại đối đầu với kẻ địch, Tiểu Ngưu thầm nhủ như thế. Hai tên lỗ mũi trâu kia, đợi khi nào lão tử luyện công phu kha khá, nhất định trước tiên sẽ đánh cho hai ngươi mặt mày sưng húp lên. Sư phụ các ngươi thật không phải là người. Tuy là danh môn chánh phái mà cứ suốt ngày muốn bức hại ta. Lão ta đã nhiều tuổi như thế, cứ cho là lấy được Ma đao thì sao nào? Chẳng lẽ bao nhiêu năm qua lão muốn độc bá võ lâm, muốn thành lão đại của toàn giới võ lâm sao? Thật quá bậy bạ. Tiểu Ngưu phản ứng rất nhanh, lập tức cúi đầu, xoay người, ngoặt vào cái ngõ nhỏ bên phải, đi rất nhanh. Hai tên tiểu đạo sĩ cứ thế đi qua sau lưng Tiểu Ngưu. Khi Tiểu Ngưu đến đầu con ngõ nhỏ thì hai tên đạo sĩ kia đã đi đến cổng nhà huyện lệnh rồi.
Tiểu Ngưu quay đầu lại, nhìn phía sau lưng hai tên đó mà nhổ một bãi nước bọt rồi hậm hực nói: “Hai tên lỗ mũi trâu kia, bước ra khỏi nhà, cầu cho ngựa đá các ngươi đến chết, chó cắn các ngươi đến chết, lừa giẫm các ngươi đến chết, khỉ phá các ngươi đến chết, nước làm các ngươi nghẹt thở đến chết.” Trong lòng hắn cảm thấy rất bất mãn với hai tên kia. Không ngờ, khi nói đến đoạn sau, giọng hắn trở nên lớn hẳn lên. Thái Thanh loáng thoáng nghe thấy, quay phắt đầu lại, đúng lúc nhìn thấy bộ mặt oán hận của Tiểu Ngưu. Thái Thanh hét lớn: “Tiểu tử nhà ngươi, Ngụy Tiểu Ngưu. Thì ra ngươi ở đây. Sư phụ ngày nào cũng nhớ đến ngươi đó.“
Tiểu Ngưu quay đầu bỏ chạy, miệng còn mắng lại: “Lão nhớ ta nhưng ta lại chẳng muốn nhớ đến lão. Ta có nhớ đến cái thứ trời đánh thánh vật nào đi nữa cũng chẳng thèm nhớ đến lão.” Miệng thì chửi, chân thì chạy thật nhanh, chỉ sợ rơi vào tay tên mấy tên tiểu đạo sĩ.
Tên Thái Nhạc vừa quay đầu lại nhìn cũng lập tức nhận ra. Hai tên quay mặt nhìn nhau rồi đồng loạt nhảy xổ tới, dốc toàn lực mà truy đuổi Tiểu Ngưu. Bọn chúng đều muốn bắt được Tiểu Ngưu. Nếu có thể bắt được tên tiểu tử đó, sư phụ nhất định sẽ rất mừng. Sư phụ từng nói, chỉ cần tóm được Tiểu Ngưu thì có thể tìm được Ma đao. Một khi lấy được Ma đao thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Sư phụ vì Thái Sơn mà tranh giành, sau này thanh bảo đao đó chẳng phải của phái ta sao?
Hai người càng nghĩ càng thấy quá tuyệt vời nên cũng càng đuổi nhanh hơn. Có điều khinh công của Tiểu Ngưu chẳng thể đùa được còn hai tên tiểu đạo sĩ thì chưa luyện được thuật phi hành, bởi vậy bọn chúng chỉ có thể dùng phương pháp chạy mà đối phó với Tiểu Ngưu. Càng tệ hơn nữa là bọn chúng cũng giống như Tiểu Ngưu, chưa hề luyện tập pháp thuật. Tuy bọn chúng nhập môn đã bấy nhiêu năm rồi, nhưng do thiên tư tầm thường nên vẫn chưa có tư cách học những công phu cao siêu. Ngay cả đến Nhất Huyền Tử mỗi khi nghĩ đến chuyện đó cũng phải than thầm. Chỉ còn biết trách số mình không tốt, thu nhầm hai tên phế vật làm đồ đệ.
Lại nói về Tiểu Ngưu, dốc hết sức mà chạy, cứ như cá tìm cách thoát lưới. Hắn thật ra chẳng sợ gì hai tên tiểu tử kia. Hắn chỉ sợ một khi khởi sự đánh nhau sẽ thú hút lão già kia đến. Bởi vậy, phương châm của Tiểu Ngưu vẫn chỉ là chạy, chạy càng xa càng tốt, chạy càng xa càng an toàn. Cái lão lỗ mũi trâu đó mà ra tay, có đến mười đứa như mình cũng chẳng phải là đối thủ.
Cũng may, con ngõ nhỏ đó cũng không dài lắm, chẳng mấy chốc đã hết. Chỉ ngoặt sang phải là đến đường lớn. Tiểu Ngưu ra khỏi con ngõ thì hai kẻ kia cũng theo ra khỏi ngõ.
Chỉ có điều khi chúng ra khỏi ngõ thì lập tức thất kinh, không biết phải truy tìm theo hướng nào. Bởi vì vừa ra khỏi ngõ thì bọn chúng cũng mất hút mục tiêu. Chúng lập tức dừng hẳn lại, hoang mang nhìn bốn phía, sục sạo tìm trong đám đông, dò xét trong những chiếc xe, ngẫm nghĩ xem tên tiểu tử kia có thể trốn vào chỗ nào. Để tên tiểu tử đó thoát khỏi tầm mắt quá dễ dàng như vậy, nếu để sư phụ biết được, người lại nổi nóng lên. Đã hai lần để hắn sổng khỏi tay, lần này không thể lại nói để hắn chạy mất được.
Trong số hai tên, Thái Thanh xem ra có linh mẫn hơn. Thái Thanh nhìn thấy một chiếc xe bò chở cỏ đang đi về hướng nam liền nói: “Thái Nhạc, ta thấy có thể hắn đang ẩn trên xe. Gần đây chẳng có chỗ nào để hắn nấp cả.” Thái Nhạc vội mở to mắt mà nhìn, thấy chiếc xe bò đó chở một đống cỏ rất cao, cứ như một hòn núi nhỏ. Một người muốn nấp trong đống cỏ đó thì quá dễ dàng.
Thái Nhạc liền nói: “Vậy chúng ta đến đó xem rồi lôi tên tiểu tử đó từ trong đống cỏ ra. Lôi được nó ra, không đấm nó mấy cái không được. Cái tên tiểu tử thúi đó, chơi chúng ta mấy lần rồi.“
Hai người nói vậy xong, thân hình lập tức chuyển động, lao đuổi theo chiếc xe chở cỏ. Chỉ trong chớp mắt hai người đã chặn chiếc xe chở cỏ lại. Người điều khiển xe là một lão đầu mũi to, vội vội vàng vàng dừng xe lại rồi hấp tấp hỏi hai người có phải muốn mua cỏ không?
Thái Nhạc đứng trước mặt con bò còn Thái Thanh xẹt đến phía trước hỏi: “Lão đầu, ông có thấy một tên tiểu tử chừng mười sáu, mười bảy tuổi vừa chạy ngang qua ông không?“
Lão đầu chớp chớp mắt, nắm chặt cây roi nói: “Không thấy.” Ông ta đã quá già, trời thì đã bắt đầu tối. Mà nếu không, ông cũng không nhìn rõ được.
Thái Thanh ngắm nghía đống cỏ trên xe rồi hỏi: “Trên xe của ông chỉ toàn là cỏ thôi sao?“
Lão đầu đáp: “Đúng vậy. Chỉ là cỏ thôi. Cỏ để nhóm lửa, cỏ lót chuồng heo, cỏ lót ổ chó. Lão vào thành cả ngày rồi, mới bán được có một ít. Hai vị tiểu ca nếu muốn mua thì thương lượng giá cả thôi.” Lão đầu bắt đầu bàn đến chuyện làm ăn của mình.
Thái Thanh nghe xong thì lập tức nhíu mày nói: “Lão đầu à, ta hoài nghi trong đống cỏ này có giấu người.“
Lão đầu quay lại nhìn đống cỏ của mình một cái rồi nói: “Sao có thể được. Mà này, đó là người như thế nào vậy? Ở trong đó làm gì?“
Thái Thanh lộ ra vẻ mặt giảo hoạt nói: “Lão đầu, ta nói cho ông biết. Tên tiểu tử đó tuy tuổi chưa bao nhiêu nhưng chẳng phải là đứa tốt lành gì. Thật đúng là một cái ung trên đầu, cái nhọt dưới chân, hết sức xấu xa. Hắn là một tên trộm, trên người ông có bao nhiêu tiền hắn đều moi hết cả. Hắn còn là một tên dâm tặc nữa. Ông có bao nhiêu nữ nhi đều sẽ bị hắn làm ô uế hết. Hắn còn là một tên sát nhân không gớm tay***. Hắn bảo ông đưa cái gì, nếu ông không đưa, hắn một đao chém rơi đầu ông ngay.” Thái Thanh cố hết sức bêu xấu hình ảnh của Tiểu Ngưu, nghĩ rằng sẽ thu được hiệu quả ngay tức thì. Nếu lão đầu thật sự biết Tiểu Ngưu ở đâu, chắc chắn sẽ nói ra ngay tức khắc.
Lão đầu vừa nghe xong, liền bật cười hồn hậu, đúng cái vẻ chân thật nhà nông. Lão đầu nói: “Nói thật với các ngươi, lão đầu ta là kẻ khốn khó nhất trong thôn.” Lão đầu chỉ vào cái mũ rơm rách nát của mình nói: “Ngươi bảo tên tiểu tử đó chẳng phải là thứ tốt lành gì, chuyện đó thì quan hệ gì với ta? Y tìm ta để kiếm tiền à? Nếu ta có tiền đã chẳng phải đi bán cỏ. Y là dâm tặc à? Nhưng ta đến lão bà còn không có, lấy đâu ra cô nương? Ngươi bảo hắn sát nhân không gớm tay, nhưng cũng chẳng thèm giết đến lão đầu như ta. Ta và y vô oán vô cừu, y việc gì phải kiếm chuyện với ta? Ngươi bảo y muốn lấy thứ gì đó, vậy thì cũng chẳng tìm đến ta. Lão đầu ta hiện giờ đến chỗ ở còn không có, đang phải thuê chỗ để ngủ đây.“
Thái Thanh nghe mà thấy đau đầu, không nhẫn nại nổi nữa: “Lão đầu, không nói tầm xàm nữa. Dỡ hết đống cỏ của lão ra, chúng ta muốn khám xét.” Lão đầu từ trên xe nhảy xuống la to: “Hai tên nhóc kia, các ngươi chẳng phải là người của quan phủ, vì sao ta phải cho các ngươi khám xét chứ? Chẳng lẽ dưới trời này chẳng còn vương pháp nữa sao? Các ngươi là lũ ác nhân, muốn làm gì thì làm sao? Ta thấy các ngươi mới là lũ trộm, các ngươi mới là dâm tặc, các ngươi mới là lũ sát nhân không gớm tay.“
Vừa nghe xong mấy lời đó, Thái Thanh nhảy dựng lên, tay múa may thủ thế như muốn đấm vào màng tang lão đầu. Lão đầu cũng nổi nóng, hét lớn: “Đồ súc sanh, ngươi không biết phải tôn trọng người già sao? Đồ súc sanh nhà ai, sao mà vô giáo dục như thế chứ.” Mắng chửi xong, lão đầu lấy từ trên xe xuống một cây búa, giơ lên thật cao rồi trừng mắt nhìn Thái Thanh
Bọn họ la hét ồn ào như thế ngay lập tức liền thu hút sự chú ý của những người chung quanh. Mọi người thấy hai tên tiểu đạo sĩ bắt nạt một lão đầu nên đều bàn tán náo nhiệt, chỉ trích hai tên tiểu đạo sĩ là đồ không ra gì.
Thái Thanh thấy tình thế không ổn liền lấy lại vẻ mặt tươi cười nói: “Lão nhân gia à, hai chúng tôi vì quá nôn nóng bắt tên dâm tặc nên mới mạo phạm đến lão nhân gia. Thật là không phải với lão. Xin lão nhân gia người đại nhân đại lượng đừng chấp nê lũ tiểu bối chúng tôi.“
Lão đầu nghe thấy thế thì hài lòng, buông búa xuống đáp: “Nói vậy mới có lý chứ. Ngươi cứ nói như thế từ trước, đã chẳng sinh chuyện như thế này.” Thái Thanh nghe hơi ngứa tai nhưng lúc này đại sự gấp gáp, đành phải nhẫn nhịn. Y rút từ trong người ra mấy lượng bạc rồi nói: “Lão nhân gia, ta mua đống cỏ này của người. Đây là tiền mua cỏ.“
Lão đầu nhìn thấy tiền lập tức mặt mày rạng rỡ, nói ngay: “Không nhiều như thế đâu.” Nói xong, đưa tay ra nhận. Thái Thanh rụt ngay tay lại nói: “Tiền thì là của lão rồi. Bất quá, lão phải giúp chúng tôi một việc.” Lão đầu hỏi lại: “Giúp việc gì?“
Thái Thanh nghiêm mặt lại nói: “Lão cứ dỡ hết cỏ xuống, chúng ta cần phải khám xét. Chỉ cần lão giúp chúng tôi tìm được người, chúng tôi sẽ còn thưởng thêm cho lão.” Nói xong, đặt tiền vào trong tay lão.
Vừa thấy tiền, tinh thần lão đầu trở nên phấn chấn. Lão vội ném búa sang một bên rồi cất tiền cẩn thận, chỉ sợ người ta đổi ý. Sau đó lão đầu nói lớn: “Chỉ cần tiền vào tay, muốn gì cũng được.” Miệng vừa lẩm bẩm vừa rút cào cỏ từ trên xe xuống, vội vàng dỡ cỏ thật nhanh.
Thái Thanh vẫn đứng một bên nhìn chằm chằm vào đống cỏ, nhủ thầm, Ngụy Tiểu Ngưu ơi, Ngụy Tiểu Ngưu à, ngươi mà ở trên xe thì để ta xem xem lần này ngươi chạy đâu cho thoát.
…
* Nguyên văn: “Nguyệt thượng liễu sao đầu, nhân ước hoàng hôn hậu', trong bài thơ Sinh Tra tử – Đêm nguyên tiêu của nhà thơ lớn đời Tống Âu Dương Tu, dịch giả Nguyễn Xuân Tảo.
** Đều có nghĩa là gặp phải oan gia, hay kẻ đối đầu với mình trên đường hẹp
…Nguyên văn “Giết người không thèm nháy mắt”