Mặc y phục xong, sư nương ôm lấy Tiểu Ngưu rồi rời khỏi cái lều trên cây, hạ xuống đất, thu hồi cái khăn quấn, đặt lại lên đầu. Một loạt động tác vô cùng tiêu sái và ưu mỹ khiến Tiểu Ngưu nhìn thấy không khỏi tắc lưỡi khen thầm. Sư nương đắc ý nói: “Tiểu Ngưu à, sau này ngươi phải nỗ lực học võ công. Nếu ngươi học không xong, ta cũng sẽ không khách khí với ngươi đâu.”
Trước giờ, về đường ăn nói, Tiểu Ngưu chưa bao giờ chịu thua ai nên vội đáp: “Sư nương à, cứ cho là chỉ vì nàng thôi thì ta cũng phải nỗ lực rồi. Ta muốn trở thành cao thủ thượng thặng.”
Sư nương nghiêm mặt lại nói: “Được rồi, nhất định ta sẽ chờ đến khi ngày đó trở thành hiện thực. Chỉ cần đừng phải đợi đến khi bạc đầu thì tốt rồi.”
Tiểu Ngưu bĩu môi nói với vẻ bất mãn: “Sư nương, nàng đúng là nhìn người bằng nửa con mắt (1), xem thường ta quá rồi.”
Sư nương nói: “Ngươi đừng cãi nữa, chúng ta cứ từ từ đợi xem sau này thế nào.”
Tiểu Ngưu lại thể hiện sự quyết tâm, nói: “Ta sẽ không để nàng phải thất vọng đâu.”
Hai người rời khỏi rừng cây. Vừa trải qua một trường 'đại chiến', Tiểu Ngưu tuy tâm tình vô cùng hưng phấn nhưng cũng hơi mệt mỏi, không nhịn được nên ngáp liền mấy cái. Sư nương nhìn thấy, bật cười hi hi nói: “Tiểu Ngưu à, thể lực ngươi còn lâu mới đạt. Thể lực ngươi phải trở thành như hổ lang thì mới được.”
Mặt Tiểu Ngưu nóng bừng, hắn nói: “Dùng không được bao lâu nhưng ta cũng có thể ngày ngày buộc nàng phải đầu hàng, ngày ngày đánh bại tất cả dưới cây thương của ta.”
Sư nương nghe được bật cười, thò tay ra chụp vào giữa đũng quần Tiểu Ngưu nói: “Tiểu hài tử, lại khoe khoang nữa rồi.” Rồi nhớ đến cảnh tượng tiêu hồn vừa nãy, tim lại đập rộn ràng, hai má ửng hồng lên, càng lộ vẻ mê người không tả xiết.
Cách cổng trại không xa, sư nương nói: “Chúng ta không nên theo cổng chính mà vào.”
Tiểu Ngưu hỏi: “Vậy chúng ta chui dưới đất mà vào hay sao?”
Sư nương đáp: “Vậy cũng không được. Ngươi xem ta nhé.” Nói xong, sư nương ôm lấy hông Tiểu Ngưu, buông một tiếng “Lên”. Hai người liền rời khỏi mặt đất, bay tít lên cao đến khi không còn nhìn thấy đất nữa rồi mới bay về hướng cổng trại.
Chỉ chớp mắt đã về đến phòng của Tiểu Ngưu. Sư nương thấy chung quanh không có ai mới bắt đầu hạ xuống. Tiểu Ngưu vẫn ôm lấy sư nương không buông ra, miệng nói: “Cái cảm giác vừa rồi thật tuyệt. Nếu ta cũng có thể bay được thì hay quá.”
Sư nương nhẹ nhàng gỡ tay Tiểu Ngưu ra, vỗ vỗ lên đầu hắn rồi nói: “Hài tử ngoan, chỉ cần ngươi kiên trì nỗ lực, sau này bản lĩnh của ngươi còn hơn của sư nương nữa.”
Tiểu Ngưu nói: “Nàng đã nói như thế thì ta tự tin rồi.”
Sư nương khẽ cười rồi nói: “Ngươi mau trở về phòng đi. Sáng mai còn phải luyện công. Luyện công không thể lơ là được.”
Dứt lời, sư nương quay người đi mất.
Tiểu Ngưu đứng nhìn bóng hình sư nương dần tan biến. Hồi tưởng lại những cảnh mê người lúc nãy, trong lòng hắn cứ lâng lâng. Hắn tự nhủ, dù sao đi nữa sư nương vẫn rất yêu mình, hết sức quan tâm đến mình. Nếu mình không học được bản lĩnh cao cường, quả thật là không tốt với nàng. Hắn nhất định phải trở thành cao thủ thượng thặng, để nàng vì hắn mà hãnh diện, lại không phải lo lắng, băn khoăn gì nữa.
Hắn nhớ lại cơ duyên của mình với sư nương, càng ngày càng nghĩ rằng đó là do ông trời sắp đặt. Ai bảo không phải chứ? Nếu không thì sao sư nương không tìm người khác làm tình nhân mà chỉ tìm đến mình? Chẳng phải vì sư nương yêu thích mình sao? Mình chắc chắn phải có gì đó không như những kẻ khác. Mình khác những người khác chỗ nào vậy? Nghĩ đi nghĩ lại, Tiểu Ngưu vẫn không nghĩ ra được nguyên nhân do đâu. Xem ra chỉ có da mình so với người khác có dày hơn một chút thôi.
Về đến phòng, người đã mệt rã ra. Tiểu Ngưu thoát y xong thì chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ. Ngày hôm sau, nha hoàn mang điểm tâm đến, hắn vẫn chưa dậy. Chính tiếng động của nha hoàn đã đánh thức hắn. Hắn chợt nhớ lại rằng cần phải luyện công.
Ăn sáng xong, hắn đang định đến chỗ đại sư huynh thì Nguyệt Lâm đến bảo rằng sư nương cho gọi hắn. Sư nương có chuyện cần nói với mấy sư huynh đệ. Hắn không dám chần chừ, liền theo nàng bước vội về phía sảnh trước.
Vừa vào đại sảnh thì nhìn thấy Tần Viễn và Nguyệt Ảnh đứng đó còn sư nương đang ngồi trên ghế. Nét mặt Tiểu Ngưu trông hơi mệt mỏi nhưng vẻ mặt sư nương vẫn tươi rói, sáng bừng, trông dịu dàng và đáng yêu như thiếu nữ. Ai nhìn thấy cũng phải công nhận rằng nàng thật sự hấp dẫn vô cùng.
Tiểu Ngưu vừa bước vào đối mặt với ánh mắt rực sáng của sư nương liền cảm thấy mình nhận được một nguồn sức mạnh nào đó, lập tức trở nên sảng khoái lên ít nhiều.
Sư nương quay về hướng Nguyệt Lâm và Tiểu Ngưu phất tay ra hiệu. Hai người liền ngồi xuống. Tần Viễn và Nguyệt Ảnh đang ngồi thành một hàng vì vậy Nguyệt Lâm và Tiểu Ngưu cũng ngồi xuống bên cạnh.
Nguyệt Lâm ngồi bên cạnh Nguyệt Ảnh còn Tiểu Ngưu thì ngồi bên cạnh Tần Viễn. Tiểu Ngưu vừa ngồi xuống liền quay sang cười với Tần Viễn. Tần Viễn lia ánh mắt sang Tiểu Ngưu nhưng hiển nhiên chẳng có một ấn tượng tốt nào về hắn. Tiểu Ngưu cũng chẳng thèm quan tâm vì hắn cũng đã quen rồi.
Sư nương đợi đến khi mọi người đã yên vị mới bắt đầu nói: “Hôm nay gọi mấy đệ tử các ngươi đến đây để nói về việc của Thiếu Lâm Tự. Ta đã cùng Nguyệt Ảnh thảo luận rồi, định rằng sáng sớm mai sẽ bắt đầu xuống núi. Xuống núi cần mang theo gì thì ta đã bảo người chuẩn bị rồi. Các ngươi không cần phải lo lắng nữa. Lần này đến Thiếu Lâm Tự, chủ yếu là cùng các môn các phái khác thương lượng về việc tróc nã Hắc Hùng Quái. Mọi người cũng đã rõ rồi, đó chẳng phải là việc dễ dàng gì. Tên Hắc Hùng Quái đó vốn rất khó đối phó. Lần trước trốn thoát là cũng nhờ Tây vực ma nữ Ngưu Lệ Hoa ra tay giúp đỡ. Muốn bắt được Hắc Hùng Quái, quả thật là rất khó khăn. Ta cũng không biết đến lúc đó liệu mọi người có nghĩ ra được biện pháp nào không. Quan điểm của ta là trong mọi việc không nên quá hăng hái, nhất định phải bảo vệ cho được thực lực của chúng ta. Đương nhiên, đến lúc tất cả các phái cùng ra tay thì chúng ta cũng không được tụt lại phía sau. Nếu như có thể, hay nhất là lấy được Ma Đao. Mọi người đều bảo Ma Đao là thứ gì đó thần thánh lắm, chúng ta cũng phải mở mang tầm mắt một phen. Để xem xem liệu chúng ta có được cái may mắn đó không. Nếu có cơ hội, các ngươi nhất định phải tận lực ra tay. Ai có thể lấy được Ma Đao, ta sẽ trọng thưởng.” Nói đến đây, ánh mắt sư nương quét qua mấy đệ tử đang ngồi đó. Lúc ánh mắt chiếu tới Tiểu Ngưu, hơi dừng lại ở đó một chút.
Tiểu Ngưu cảm nhận được một sự cổ vũ trong ánh mắt liền hướng về phía sư nương khẽ gật đầu. Hắn nghĩ, bất quá chắc là sư nương vẫn cho rằng kỳ vọng quá cao vào hắn lúc này chỉ uổng phí. Tiểu Ngưu hắn mới học nghệ được vài ngày, căn bản chẳng có cơ hội nào để nổi bật được. Muốn nổi trội hơn kẻ khác, tốt nhất là đợi đến lúc có được bản lĩnh đã rồi hãy nói.
Nguyệt Ảnh đợi đến khi sư nương nói đã xong hẳn một lúc rồi mới mở miệng: “Sư nương người cứ yên tâm. Chúng con biết sẽ phải làm gì.”
Sư nương “Ừ” một tiếng rồi nói: “Nguyệt Ảnh! Lần này bốn người các ngươi đi, ngươi là thủ lĩnh. Trách nhiệm của ngươi nặng lắm đó. Có điều ta rất tin tưởng ngươi. Tin rằng ngươi sẽ làm mọi việc theo cách tốt nhất.”
Nguyệt Ảnh mỉm cười vui vẻ nói: “Đa tạ sư nương đã tin tưởng lại còn khen ngợi. Đệ tử nhất định sẽ cùng các sư huynh đệ đồng môn cùng nhau nỗ lực để địa vị của Lao sơn phái chúng ta trong võ lâm càng ngày càng cao hơn.”
Sư nương nói: “Vậy thì tốt lắm. Tần Viễn, Tiểu Ngưu, Nguyệt Lâm, các ngươi có điều gì cần nói nữa thì cứ nói luôn đi.”
Tần Viễn liếc Tiểu Ngưu một cái, rồi chuyển ánh mắt sang phía sư nương, nói: “Sư nương, lần này Tử Hùng không cùng đi sao?”
Sư nương nghiêm mặt nói: “Hiện giờ, vì vi phạm môn quy nên tạm thời Tử Hùng không được ra ngoài. Lần này chỉ có bốn người các ngươi thôi. Ngươi cũng không cần phải lo lắng cho nó. Nó đã có sư phụ ngươi chiếu cố rồi.”
Tần Viễn im bặt, quay sang nhìn Nguyệt Lâm, lại nhìn sang Tiểu Ngưu, im lặng trầm tư suy nghĩ. Nhìn đôi mày y chau lại thì biết tâm tình của hắn hiện không được tốt lắm.
Tâm tình Tần Viễn không tốt nhưng tâm tình của Tiểu Ngưu lại rất tốt. Hắn biết vì sao y buồn bực như vậy. Tuy Tiểu Ngưu không nhẫn tâm nhìn y như thế nhưng lại không thể giúp gì được y. Tình trường vốn vẫn tàn khốc như thế, ai bảo Nguyệt Lâm lựa chọn ta chứ? Có trách thì trách mỵ lực của Tần Viễn quá thấp thôi.
Nguyệt Lâm trầm ngâm một chút rồi nói: “Sư nương à, lần này hay nhất là người cùng đi. Như thế thì chúng ta muốn làm gì cũng có thể đảm bảo thắng lợi.”
Sư nương lắc đầu nói: “Ta cũng muốn hạ sơn nhưng không được. Sư phụ các ngươi bế quan. Nếu ta cũng đi, đại sư huynh của các ngươi sẽ bận rộn đến mức nào nữa? Bởi vậy nên lần này ta không xuống núi được.”
Nguyệt Lâm thu hồi ánh mắt lại với vẻ thất vọng. Tiểu Ngưu nhìn sư nương rồi nói: “Sư nương à, đệ tử không có gì để nói cả. Lần này ra ngoài, đệ tử nhất định sẽ nghe theo mọi lời chỉ bảo của sư tỷ, cùng mọi người nỗ lực hết mình để giành lấy vinh quang cho Lao sơn phái.”
Sư nương mỉm cười nói: “Ngươi có thể nghĩ được như thế, ta cũng rất cao hứng. Nếu mọi người không còn điều gì nữa thì quay về nghỉ ngơi đi. Sáng sớm mai lên đường.”
Mọi người đều đứng dậy hướng về sư nương hành lễ rồi đi ra ngoài. Sư nương hướng về Tiểu Ngưu vẫy tay, nói: “Tiểu Ngưu, ngươi đợi một chút. Các người khác cứ về trước đi.”
Tiểu Ngưu “Dạ” một tiếng, ra vẻ khó hiểu rồi im lặng nhìn những người khác đi khỏi. Nguyệt Lâm còn quay lại nhìn Tiểu Ngưu một cái, tỏ vẻ không hiểu sư nương bảo hắn ở lại vì việc gì nhưng không dám hỏi.
Đợi đến khi trong sảnh chỉ còn lại hai người sư nương và Tiểu Ngưu, sư nương mới đứng dậy đến bên cạnh Tiểu Ngưu. Tiểu Ngưu cười khanh khách nói: “Sư nương à, hôm qua vừa mới làm xong, giờ nàng lại muốn à?”
Sư nương giơ ngón tay chỉ vào trán Tiểu Ngưu, giận nói: “Tiểu hài tử, lại nói lung tung. Ban ngày ban mặt, sư nương không thể nào làm chuyện hồ đồ với ngươi được.” Nói xong, rút từ trong người ra một phong thư đưa cho Tiểu Ngưu.
Tiểu Ngưu giật mình không dám đưa tay nhận. Hắn không biết ai lại gởi thư cho mình, hỏi giật lại: “Sư nương, là thư của gia đình ta gởi đến à?”
Sư nương lắc đầu nói: “Ta cũng không biết là thư của ai. Đệ tử ở dưới núi nói rằng có một người lạ mang đến. Ngươi tự mình xem thì biết.”
Tiểu Ngưu nhận lá thư với vẻ mặt nghi hoặc. Cúi đầu nhìn xuống thấy trên phong bì ghi tên của mình. Chữ viết đó là của ai thì hắn nghĩ không ra.
Tiểu Ngưu xé cái phong bì, lấy lá thư ra. Trước tiên hắn nhìn xuống chỗ ký tên, bất ngờ lặng người ra. Thì ra ở chỗ đó ghi hai chữ “Quỷ Linh”.
Tiểu Ngưu cảm thấy kỳ quái. Nha đầu Quỷ Linh này cớ gì lại gởi thư cho mình? Từ khi nàng ta thụ thương rồi được người nhà cứu đi, chẳng hề có một tin tức gì. Hắn còn đang lo không biết thương thế nàng ta ra sao. Nàng ta gởi thư cho hắn, nhất định là đã phát sinh đại sự gì đây.
Một cảm giác bất an đột nhiên nổi lên trong lòng tựa như trúng phải một cơn gió lạnh lẽo. Tiểu Ngưu không xem tiếp nữa mà xếp lá thư, cất lại vào trong phong bì rồi nói: “Sư nương à, là thư của gia đình ta, báo rằng mọi việc đều bình an.”
Sư nương gật đầu nói: “Nếu không việc gì thì tốt rồi.”
Tiểu Ngưu mỉm cười nhìn sư nương nói: “Vậy ta cũng đi đây.”
Sư nương nói: “Về phòng nghỉ ngơi đi. Hôm nay không cần phải luyện công. Sáng mai ngươi phải chuẩn bị tinh thần để lên đường.”
Tiểu Ngưu cám ơn sự quan tâm của sư nương rồi tay cầm lá thư xoay người bước ra khỏi sảnh, đi về hướng phòng mình. Trong lòng hắn thầm nghĩ, không biết Quỷ Linh gặp chuyện gì đây?
Vừa về đến phòng mình, Tiểu Ngưu liền hối hả lấy thư ra xem. Thư không dài lắm, đại ý nói nàng ta sẽ phải lấy chồng vào ngày mười sáu tháng này, hy vọng Tiểu Ngưu có thể đến để cứu nàng ta, nàng ta không muốn lấy tên vị hôn phu đáng ghét đó. Nàng ta còn nói, nếu như Tiểu Ngưu không đến, sau này hắn muốn làm bằng hữu với nàng cũng không được nữa, nàng ta phải tuyệt giao với Tiểu Ngưu. Bên dưới lá thư có ghi rõ nơi ở của nàng ta bây giờ, là nhà của tân lang, cũng chính là sào huyệt của Bắc Hải Băng vương.
Tiểu Ngưu đọc xong hoảng kinh biến sắc. Tuy hắn cũng chưa giao hảo với Quỷ Linh nhiều nhưng trong lòng đã có hình ảnh nàng ta. Mới nghe nói nàng ta phải lấy chồng, Tiểu Ngưu liền cảm thấy đau lòng. Vừa nhắm mắt lại liền nhớ đến cái thân hình nhỏ bé, mái tóc ngay ngắn, nụ cười láu lỉnh và cả con Tường vân báo biết độn thổ nữa. Tiểu Ngưu không sao quên được cái cảnh tượng lúc mình tác yêu tác quái trên người Quỷ Linh. Cảnh tượng đó thật vừa say đắm, vừa hương diễm, khiến người ta vô cùng lưu luyến.
Một mỹ nữ đã từng có những đụng chạm xác thịt với mình giờ phải đi lấy chồng, làm sao Tiểu Ngưu ngồi yên cho được. Tiểu Ngưu cứ đi qua đi lại trong phòng. Tính lại ngày tháng, hôm nay đúng là mười sáu, vậy là hôm nay Quỷ Linh phải lấy người ta. Thư đến đã quá trễ! Từ đây đến Bắc Hải phải hơn ngàn dặm, làm sao hắn có thể đến kịp được? Hơn nữa, hắn chỉ mới học vài chiêu cơ bản, còn chưa có bản lĩnh gì cả, cứ cho là đến được Bắc Hải, rồi biết làm gì đây? Nơi đó là sào huyệt của lão Bắc Hải Băng vương à nha. Cứ cho là hắn lợi hại đi nhưng mãnh hỗ cũng không địch nổi quần hồ. Thậm chí bản lĩnh như Nguyệt Ảnh đi nữa thì cũng chẳng làm được gì hơn. Hắn đến đó chẳng phải là để chịu chết sao?
Quỷ Linh ơi, Quỷ Linh à, sao nàng làm khó ta vậy?
Cứ cho là hắn đi thật thì chẳng cần phải làm gì cả, chỉ vừa lên đường là trở thành địch nhân của chánh đạo ngay. Hiện tại hắn đã không còn là Tiểu Ngưu trước kia nữa, mà là đệ tử của phái Lao sơn. Lao sơn được công nhận là chánh đạo. Nếu hắn định đến làm khách ở hang ổ của lão Bắc Hải, hắn sẽ là phản đồ. Hắn đến đó gây chuyện thì lại quá ngu ngốc. Nghĩ thế nào đi nữa, hắn đi cũng chẳng được việc gì tốt lành.
Vậy làm sao giúp Quỷ Linh bây giờ? Tiểu Ngưu đứng ngồi không yên, nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra được biện pháp nào khả dĩ. Lúc này, từ ngoài cửa truyền lại tiếng của Nguyệt Lâm: “Tiểu Ngưu, ngươi đang làm gì trong phòng vậy?”
Tiểu Ngưu vừa nghe thấy tiếng nàng, liền vội vàng đem giấu bức thư đi rồi mới mở cửa mời Nguyệt Lâm vào. Nguyệt Lâm mặc một bộ đồ lam y, khuôn mặt kiều diễm, ai nhìn thấy cũng phải yêu. Tiểu Ngưu nhìn thấy nàng liền nhớ đến Quỷ Linh bị bức phải lấy người khác, trong lòng cảm thấy đau xót. Nếu hắn có bản lĩnh thông thiên thì tốt quá. Còn như bây giờ, hắn chỉ có thể lẳng lặng đứng nhìn nàng ta nhảy vào lửa. Có bằng hữu như hắn quả thật là vô dụng.
Nghĩ như thế, ánh mắt đột nhiên ươn ướt. Nguyệt Lâm nhìn thấy liền hỏi: “Tiểu Ngưu, ngươi sao vậy? Có tâm sự gì à?”
Hắn phất tay đáp: “Không có gì, chỉ là lên núi đã một thời gian rồi nên ta có hơi chút nhớ nhà.”
Nguyệt Lâm bật cười nói: “Ta lại tưởng có chuyện gì quan trọng chứ, thì ra là chuyện đó. Cũng đơn giản thôi mà. Sắp tới, khi chúng ta làm xong việc rồi, ngươi có thể tiện đường về thăm phụ mẫu luôn.”
Tiểu Ngưu nghe xong, trong lòng nghĩ, làm sao nàng biết tâm sự của ta được. Tuy vậy ngoài miệng vẫn nói: “Giang tỷ tỷ à, nàng nói phải lắm. Đó đúng là cơ hội tốt.”
Nguyệt Lâm xấu hổ nói: “Đến lúc đó, ta sẽ cùng đi với ngươi, thăm phụ mẫu ngươi một lần, nhân tiện để phụ mẫu ngươi có ấn tượng tốt một chút.”
Tiểu Ngưu nắm lấy tay Nguyệt Lâm nói: “Giang tỷ tỷ trông xinh đẹp, hấp dẫn thế này, lại còn lanh lợi như thế, nhất định là họ sẽ thích nàng lắm. Bọn họ chắc chắn sẽ nhận nàng làm con dâu thôi.” Trong lòng lại tự nhủ, nếu để Điềm Nữu và Xuân Viên nhìn thấy Nguyệt Lâm, không biết họ sẽ nghĩ gì đây.
Nguyệt Lâm nhìn Tiểu Ngưu nói: “Nếu đã như vậy, ngươi cũng đừng nên nghĩ ngợi lung tung nữa.”
Còn đang nói chuyện thì đại sư huynh Chu Khánh Hải đến. Nguyệt Lâm vội vã cất bước: “Đại sư huynh có việc cần nói, ta đi trước đây.”
Chu Khánh Hải mỉm cười nói: “Nguyệt Lâm sư muội, muội không cần phải đi đâu.”
Nguyệt Lâm nói: “Ta không có việc gì ở đây, không làm phiền nữa.” Nói xong liền ra khỏi phòng.
Sau khi Nguyệt Lâm đi khỏi, Chu Khánh Hải bắt Tiểu Ngưu đi một bài quyền, lại xoa xoa trên đầu hắn, rồi bảo Tiểu Ngưu ngồi xuống.
Tiểu Ngưu nhìn thấy bộ dạng y trầm tư liền hỏi: “Đại sư huynh, có việc gì không đúng hay sao?”
Chu Khánh Hải bật cười nói: “Không có gì, ta chỉ xem xem thân thủ của ngươi có tiến bộ gì không thôi. Tốt lắm, tiến bộ rất nhanh. Xem ra cứ như thế này thì chỉ một năm thôi là ngươi có thể bắt đầu luyện tập pháp thuật được rồi.”
Tiểu Ngưu nghe thấy mừng rỡ vô cùng, nói: “Đa tạ đại sư huynh dạy dỗ, Tiểu Ngưu cả đời không quên.”
Chu Khánh Hải phẩy phẩy tay nói: “Tiểu Ngưu à, ngươi cũng giỏi đó. Lên núi học nghệ vô cùng cực khổ. Có điều sư nương không nhìn nhầm ngươi. Ta cũng không dạy nhầm người. Lần này xuống núi đúng là cơ hội tốt để ngươi thực tập và luyện tập thêm. Ngươi nên có thể nhìn ra bên ngoài xem xem bản lĩnh người ta như thế nào mà học tập.”
Tiểu Ngưu cung kính đáp: “Đại sư huynh, đệ hiểu rồi.”
Chu Khánh Hải lại căn dặn: “Khi ra ngoài, cần nhớ rằng làm gì cũng nên cân nhắc, ăn nói cũng phải cẩn thận, không thể không đề phòng.” Sau đó lại giảng giải một số vấn đề thường thức. Tiểu Ngưu cứ liên tục nghe rồi gật đầu.
Đến khi Chu Khánh Hải đi rồi, Tiểu Ngưu lại trở lại lo lắng về việc Quỷ Linh. Cứ nghĩ đến việc Quỷ Linh lấy người khác, trong lòng hắn lại thấy không chịu nổi. Lại nghĩ đến việc nàng ta phải tuyệt giao với mình, thật thương tâm đến muốn đâm đầu vào tường mất.
Sự đời thật mông lung không thể nào lường được. Tiểu Ngưu cảm thấy đối mặt với vận mệnh mình thật quá nhỏ bé. Nữ nhân mình yêu thích phải lấy người khác mà mình thì không có cách nào ngăn cản. Vậy có phải là nam tử hán không chứ?
Đầu óc loạn xạ, suy nghĩ miên man rồi lại tự trách bản thân. Suốt đêm đó, Tiểu Ngưu không sao ngủ được. Nghĩ đến cảnh tối hôm đó Quỷ Linh có thể bị ô nhục, tim Tiểu Ngưu như muốn vỡ tung ta. Tiểu Ngưu thật sự hy vọng cái tên vị hôn phu đó đột nhiên phát bệnh mà chết. Vậy mới có thể bất ngờ thay đổi được vận mệnh của Quỷ Linh.
Ngày hôm sau, hạ sơn từ sáng sớm. Sư nương tự mình tiễn họ ra đến cổng trại, lại dặn dò một số nguyên tắc mà khi ra ngoài phài tuân theo. Bốn người quay về phía sư nương hành lễ rồi nhảy lên ngựa phóng đi.
Lần này xuất môn, sư nương chuẩn bị cho bọn họ bốn con ngựa, hai trắng, hai đen. Hai con ngựa trắng để hai mỹ nữ cỡi còn hai con đen tất nhiên là để Tiểu Ngưu và Tần Viễn cỡi. Tuy cùng là ngựa đen nhưng không giống nhau. Ngựa của Tần Viễn là đen tuyền còn con của Tiểu Ngưu thì ít đen hơn; ngựa của Tần Viễn thì to lớn còn ngựa của Tiểu Ngưu so ra thì nhỏ hơn nhưng đẹp hơn. Bất quá về thể lực thì không khác biệt gì.
Tần Viễn người thì ốm lại cỡi con ngựa to, chạy phía trước nhìn vô cùng buồn cười. Nguyệt Lâm nhịn không được bật cười. Tiểu Ngưu thì cười ha hả. Cả đến Nguyệt Ảnh nhìn thấy cũng cảm thấy thú vị, miệng cũng không khỏi cười mỉm. Thật khiến Tần Viễn dở khóc dở cười. Có điều y không thể mở miệng mà chửi được chi đành để ai cười ai nói mặc kệ.
Bốn người cỡi ngựa xuống núi, men theo quan lộ đi về hướng Hà Nam, Suốt đường dài, ngày đi đêm nghỉ, mọi sự bình yên. Mọi người đều vô sự, ngoại trừ Tiểu Ngưu tâm sự vẫn nặng nề. Cứ nghĩ đến việc của Quỷ Linh thì trong lòng như dao cắt, cảm thấy rất không phải với người ta. Người ta xem mình là nam nhân, gởi gắm hy vọng vào mình. Mình dù muốn nhưng lại không làm gì được, thật cảm thấy hổ thẹn.
Lúc bọn họ gần đến Khai Phong có nghỉ lại tại một tỉểu điếm. Vừa vào trong thì nghe được người giang hồ đang bàn luận về một tin tức sốt dẻo. Bọn họ nghe kể rằng, trong nhà Bắc Hải Băng vương vừa xảy ra chuyện. Bảo rằng, con của Bắc Hải Băng vương thành thân, trong đêm tân hôn, tân nương đột nhiên ra uy, không biết vì sao lại giết chết đứa con bảo bối của Bắc Hải Băng vương, sau đó trốn mất. Bắc Hải Băng vương vô cùng giận dữ, hạ lệnh cho toàn bộ đệ tử Bắc Hải xuất động, bắt buộc phải đem được tân nương hung thủ về, báo thù gấp đôi. Cũng nói thêm rằng, sự việc này thật sự đã ảnh hưởng đến mối quan hệ hữu hảo giữa Đông sơn Quỷ Vương và Bắc Hải Băng vương.
Tiểu Ngưu nghe xong, vừa mừng vừa lo. Mưu sát thân phu, nha đầu này quả thật đã ra tay. Có điều, mỹ nữ như thế mà gả cho một tên nam nhân như heo thì thật tội nghiệp. Ha ha! Nói như thế thì nàng ta vẫn chưa thất thân. Vậy thì quá tốt, ta đây vẫn còn cơ hội.
Tiểu Ngưu thầm hoan hỉ trong lòng, lại hy vọng mau chóng được gặp lại Quỷ Linh. Đồng thời lại nghĩ đến sự an toàn của Quỷ Linh mà lo lắng. Hiện giờ toàn bộ nhân mã của Băng vương đã được huy động để truy nã nàng ta. Một tiểu cô nương như nàng ta liệu có trốn thoát được không?
Đối với việc này, mọi người đều có ý kiến riêng của mình. Nguyệt Lâm nói: “Nghe nói nữ nhi của Quỷ Vương rất đẹp còn con trai của Bắc Hải Băng vương thì lại xấu đau xấu đớn. Bọn họ thành thân thật sự không hợp lắm. Trốn đi cũng tốt.”
Tần Viễn phẫn nộ nói: “Cũng đều là bọn xấu xa cả thôi. Chết một đứa thì bớt đi một đứa.”
Nguyệt Ảnh nghiêm sắc mặt nói: “Cũng may là gả cưới không thành, nếu không, thật sự tội nghiệp cho một mỹ nữ như hoa như ngọc như thế.” Theo Nguyệt Ảnh nhận định, nhi tử của Bắc Hải Băng vương rõ ràng giống như dã thú vậy, căn bản không thể nào phù hợp với Quỷ Linh được.
Câu nói này Tiểu Ngưu nghe vô cùng thuận tai. Bởi vì hắn biết Nguyệt Ảnh đã từng cùng Quỷ Linh giao thủ. Nguyệt Ảnh có thể nói một câu công bằng như thế, điều đó nói lên rằng, nàng ta không phải như những kẻ bất nhân chỉ vì xung đột mà nảy sinh phản cảm với Quỷ Linh. Theo nàng ta thì Quỷ Linh vẫn rất xuất sắc. Mỹ nữ xuất sắc thì xứng đáng có một tương lai tốt đẹp.
Tiểu Ngưu chẳng nói câu nào mà chỉ thầm cao hứng. Hắn thầm hy vọng Quỷ Linh có thể trốn xa được bao nhiêu thì trốn, ngàn vạn lần đừng bị người ta bắt lại. Nếu bị bắt lại, thiết tưởng hậu quả chắc chắn là không thể tưởng tượng nổi. Có lẽ so với chết còn tệ hơn.
Ngày hôm sau tiếp tục lên đường, lúc sắp tiến vào thành Khai Phong, bỗng xuất hiện một con ngựa đen phóng theo chiều ngược lại. Người cưỡi ngựa mặc toàn đồ đen, ánh mắt thâm sâu mà sáng như sao. Đôi mắt vừa đảo qua liền như sáng bừng lên, đẹp mê người y như đôi mắt của Nguyệt Lâm. Hơn nữa, gương mặt lại trắng như bạch ngọc, ngực cao, eo nhỏ, hẳn nhiên cũng là một mỹ nữ tuyệt đẹp kiểu như Nguyệt Lâm.
Hai bên lúc vừa vượt qua nhau đồng thời thầm đánh giá đối phương. Sau khi vượt qua nhau, Nguyệt Lâm “À” lên một tiếng, quay đầu nhìn lại, nói: “Trông giống như Mộ Dung Mỹ.”
Nguyệt Ảnh “Hừ” một tiếng nói: “Ngọc tốt phải nằm trong đống bùn nhơ. Thật đáng tiếc.”
Tiếng nàng nói tuy không lớn nào ngờ đối phương vẫn nghe được. Mỹ nữ kia vội vã dừng ngựa lại, gằn giọng nói: “Đàm Nguyệt Ảnh, tiếp chiêu!” Nói vừa xong, tay vung ra, nhiều đạo bạch quang bay vèo vèo về phía Nguyệt Ảnh.
Tốc độ của chúng thật kinh người. Chỉ thấy Nguyệt Ảnh cười lạnh nói: “Giỏi lắm.” Nàng vung tay hất lại một chưởng, cũng không rõ chưởng phong mạnh yếu thế nào nhưng mấy đạo bạch quang kia đều rơi cả xuống đất. Thì ra mấy mảnh băng trụ.
Hắc y mỹ nữ Mộ Dung Mỹ nói: “Đàm Nguyệt Ảnh, quả nhiên ngươi cũng có chút ít bản lĩnh. Có dịp, chúng ta sẽ so tài cao thấp.”
Nói xong, phóng ngựa đi mất. Trong đám bụi đường mờ mờ, bóng hình xinh đẹp cứ nhạt dần rồi biến mất.
Tiểu Ngưu không nhịn được cứ ngóng cổ lên mà nhìn theo bóng hình xinh đẹp đang biến mất, cứ như thế một lúc lâu. Hắn thầm nhủ, nàng Mộ Dung Mỹ đó là ai vậy kìa?
Quả thật là đẹp. Không biết là cô nương nhà nào, xem bộ dạng thì không cùng phe với phái Lao sơn của mình.
Nguyệt Lâm đứng một bên giận dữ nói: “Tiểu Ngưu, mau đi thôi, đừng nhìn con ả ma nữ đó nữa. Nhìn như thế không sợ mắt nổi mụn sao?”
Tiểu Ngưu biện bạch: “Ta đang nghĩ xem nàng ta là ai mà dám ra tay với phái Lao sơn chúng ta thôi.”
Nguyệt Lâm nói với vẻ chắc vui vẻ gì: “Bắc Hải La Sát Mộ Dung Mỹ. Chính là nữ nhi của lão ma đầu Bắc Hải, một trong Tứ đại ma nữ. Ngươi muốn biết ả ta à? Có muốn ta đi gọi ả ta về làm quen với ngươi không?”
Tiểu Ngưu lắc lắc đầu nói: “Không cần! Nếu đã là yêu nữ, chúng ta giữ cách xa một chút thì hơn.”
Nguyệt Lâm nói: “Ngươi biết vậy thì tốt. Thì Nhìn nàng ta xinh đẹp như thế nhưng trên người lại đầy yêu khí. Tiếp xúc với mỹ nữ như thế có khi ngươi chết cũng không biết chết như thế nào nữa đó.”
Nguyệt Ảnh nhẹ nhàng nói: “Ả ma nữ đó rất khó đối phó. Nhưng không cần phải bực mình với ả ta làm gì. Chúng ta còn nhiều việc phải làm. Nếu không, ta thật cũng muốn cùng nàng ta so tài một phen. Để xem xem chánh đạo chúng ta lợi hại hay hắc đạo bọn họ lợi hại hơn.” Nói thế xong, Nguyệt Ảnh thúc ngựa, cứ hướng phía trước mà đi. Những người khác cũng không nói gì, cứ thế mà đi theo nàng.
Hôm đó đến được Đăng Phong thì trời đã hoàng hôn, không còn đủ thời gian để lên Thiếu Lâm Tự nữa. Vậy nên Nguyệt Ảnh quyết định sáng sớm hôm sau mới lên núi. Thế là mọi người nghỉ lại trong một khách sạn ở dưới núi. Tiểu Ngưu không muốn ở cùng một phòng với Tần Viễn nhưng không được.
Nguyệt Ảnh dường như vẫn chưa bỏ qua cho hắn nên buộc hai người phải ở cùng một phòng. Như thế sẽ hạn chế hoạt động của Tiểu Ngưu. Hắn vốn định kiếm cơ hội để gặp riêng Nguyệt Lâm. Như thế này thì dù có muốn sắc tâm cũng chẳng còn cơ hội nào.
Tiểu Ngưu cũng không tiện đưa ra ý kiến nào khác bởi vì Nguyệt Ảnh cũng cùng Nguyệt Lâm ở chung một phòng. Ăn tối xong, Tần Viễn liền lên giường ngủ. Tiểu Ngưu cũng muốn ngủ nhưng ngủ không được.
Tần Viễn ngủ cứ như là kẻ bị bệnh, tiếng ngáy cực to, không chỉ khiến Tiểu Ngưu không thể ngủ được mà có khi toàn bộ người trong khách sạn đều nghe thấy.
Tiểu Ngưu bị y ngáy đến chấn động, nằm cả buổi vẫn không ngủ được, đành phải ngồi dậy đả tọa. Cứ theo khẩu quyết mà đại sư huynh chỉ điểm, lẳng lặng ngồi vận công. Trong lúc gà gật như thế, đại khái đến khoảng canh ba thì đột nhiên có ai đó gõ “Cốc, cốc, cốc” ngoài cửa sổ.
Tiểu Ngưu hoảng kinh, liếc mắt sang nhìn thấy Tần Viễn vẫn đang ngáy o o. Xem bộ dạng thì nếu có động đất cũng chưa chắc đã ảnh hưởng nổi đến giấc ngủ của vị đại huynh này.
Tiểu Ngưu hỏi: “Ai đó?”
Bên ngoài có tiếng người hồi đáp: “Ngươi có gan thì ra đây!” Đó rõ ràng là giọng của nữ tử, vừa thanh vừa dịu, áng chừng cũng còn trẻ. Tiểu Ngưu nghe rõ ràng nàng ta cố tình giả giọng, thành ra hắn không đoán được rốt cuộc đó có phải người quen hay không.
Tiểu Ngưu hừ một tiếng, nói: “Đừng nói lung tung. Rốt cuộc ngươi là ai?”
Người đó bật cười rồi nói: “Ngươi ra đây xem xem có biết hay không? Không ngờ đệ tử phái Lao sơn các người cũng sợ ma à?”
Tiểu Ngưu cười lạnh nói: “Ta đường đường là đệ tử của Lao sơn, không lẽ lại sợ một con bé nhóc tì như ngươi à?” Nói xong, Tiểu Ngưu phóng một cái, lao người ra ngoài cửa sổ.
Trong vườn rất yên tĩnh, ánh trăng sáng tỏ chiếu rọi bốn phương tám hướng. Từ từ đưa mắt nhìn quanh chỉ thấy đang có một người đứng trên nóc nhà. Dưới ánh trăng không nhìn rõ mặt người đó là ai.
Tiểu Ngưu cũng chẳng nói gì, búng người nhảy lên đuổi theo người đó. Nữ tử đó cũng chẳng thèm nói gì, quay đầu bỏ chạy. Nàng ta như một con én nhẹ nhàng lướt trên mái nhà. Tiểu Ngưu động lòng hiếu kỳ, vội vã đuổi theo sau, muốn xem xem rốt cuộc người này là ai.
Hai người càng chạy càng nhanh. Tiểu Ngưu đuổi mãi không ngừng. Từ khi lên núi luyện công, khinh công của Tiểu Ngưu tiến bộ trông thấy. Tuy vậy, hắn vẫn không sao rút ngắn được khoảng cách giữa hai người. Tiểu Ngưu nhanh thì người kia cũng nhanh. Tiểu Ngưu chậm lại thì người kia cũng chậm lại. Tiểu Ngưu muốn nhìn thấy mặt người kia xem ra nói thì dễ mà làm hơi khó.
Chỉ một lúc sau, hai người đã vượt qua đường cái, nhảy qua tường, ra khỏi thành. Người đó dẫn Tiểu Ngưu đến một nơi ngoại thành hoang dã. Tiểu Ngưu lúc này đã có thể nhìn rõ người kia, thân hình bé nhỏ yểu điệu mà linh hoạt, động tác nhanh nhẹn và rất uyển chuyển. Lúc hắn đuổi đến một bãi tha ma cỏ mọc xanh um, Tiểu Ngưu cuối cùng cũng gọi tên kẻ kia ra: “Quỷ Linh, là nàng à?”
Người kia nghe được liền lập tức dừng lại, không thèm quay đầu lại mà chỉ hỏi lại: “Sao ngươi biết được là ta chứ?”
Lần này Tiểu Ngưu nghe rõ giọng nàng không bị biến đổi, biết mình không nhận lầm, rất thoải mái vừa tiến bước về phía trước vừa nói: “Là nàng thì tốt rồi. Ta cứ lo cho nàng, sợ xảy ra chuyện gì không tốt.”
Quỷ Linh xoay người lại, đôi mắt ướt đầm nói: “Ngươi còn quan tâm đến việc sống chết của ta sao?” Không chỉ giọng nàng nức nở mà thân hình cũng rung lên. Tiểu Ngưu nhìn thấy phải chạnh lòng.
Tiểu Ngưu nói với giọng đầy vẻ quan tâm: “Đương nhiên là ta quan tâm đến nàng rồi. Nàng là người thân của ta, sao ta lại không xem nàng là người của mình chứ?”
Quỷ Linh quay đầu đi gằn giọng: “Ta chỉ là yêu nữ tà phái, không thể nào cùng một đường với ngươi được.”
Tiểu Ngưu nắm lấy tay nàng ta nói: “Ta cũng chẳng quan tâm chánh phái với tà phái chi cả. Ta chỉ biết rằng chúng ta là những người bạn tốt của nhau.”
Quỷ Linh chất vấn: “Chỉ là bạn tốt thôi sao? Ngươi đã chiếm tiện nghi của ta rồi còn gì!”
Tiểu Ngưu cười hắc hắc nói: “Nếu nàng chịu làm lão bà của ta, ta càng thích hơn đó.”
Quỷ Linh “Xì” một tiếng nói: “Tự cao quá đó! Không lẽ Quỷ Linh ta không lấy được ai khác sao? “Nói vậy nhưng nàng ta vẫn không tìm cách thoát khỏi nắm tay của Tiểu Ngưu.
Tiểu Ngưu lại cười ha hả nói: “Nàng không việc gì là tốt rồi. Ta vừa nhận được thư nàng thì lòng đau như cắt. Ta hận không có cánh đại bàng mà bay đến Bắc Hải, cùng nàng đồng cam cộng khổ, hoạn nạn sẻ chia. Suốt đêm đó ta không sao ngủ được.”
Quỷ Linh vẫn chưa hết giận nói: “Nói nghe thì hay thật đấy, có điều không biết có đúng hay không thôi.” Tuy nói thế nhưng nước mắt đã bắt đầu ngừng chảy.
Tiểu Ngưu giải thích: “Quỷ Linh à, nàng không thể trách ta không đi được. Lúc ta nhận thư nàng thì đã là ngày mười sáu rồi. Cứ cho là ta muốn đi thì cũng chẳng còn thời gian nữa. Nàng cũng biết là ta không biết bay, lại cũng chẳng có con hổ, con báo thần kỳ nào để cỡi cả.”
Quỷ Linh nói với vẻ mặt âu sầu: “Tiểu Ngưu, ta viết thư không phải để ngươi đến cứu ta. Ta chỉ muốn báo cho ngươi biết rằng ta vướng phải tai họa. Chỉ cần trong lòng ngươi có chút quan tâm đến ta, xem như ta viết thư cũng không uổng. Ta đã cố tình chờ đến lúc đó mới viết thư bởi vì ta biết nếu ngươi hay được thế nào ngươi cũng đi nhưng sẽ không cứu được ta. Tóm lại ta chỉ muốn biết ngươi có quan tâm đến chuyện sống chết của ta hay không mà thôi.”
Tiểu Ngưu than: “Việc đó còn phải hỏi nữa sao? Ta thiếu điều cũng muốn chết luôn. Nếu phải chết thì chúng ta cùng chết.”
Quỷ Linh bật cười nói: “Ta vẫn chưa muốn chết, ngươi cũng đừng chết.”
Tiểu Ngưu thở hắt ra nói: “Nàng không việc gì thì ta yên tâm rồi. Phải rồi, nghe nói nàng giết tên vị hôn phu hung ác đó rồi à, ta thật khâm phục nàng đó.”
Quỷ Linh đắc ý, hếch cằm lên nói: “Ngươi nghe tin tức không đúng rồi. Ta chẳng hề giết hắn. Ta chỉ biến hắn thành thái giám thôi. Sau đó ta bỏ trốn.” Nói đến đây, Quỷ Linh bật cười khanh khách.
Tiểu Ngưu giật mình hỏi lại: “Sao? Nàng hoạn hắn rồi à?” Cái kết quả đó, quả thật ngàn vạn lần hắn không hề nghĩ đến. Ngay lập tức hắn nhớ đến kiệt tác lần trước của mình, chính là việc hoạn Triệu Khúc Xà.
Quỷ Linh cười nói: “Việc đó không thể trách ta quá ác độc được. Ta không muốn gả cho hắn thế mà hắn cứ đòi cưới ta. Ta không muốn ngủ cùng với người mà ta không thích. Hắn lại bức bách ta. Ta bị bức quá nên cắt của hắn luôn.”
Tiểu Ngưu hỏi: “Hắn dù sao cũng là nhi tử của lão ma đầu Bắc Hải, cũng có chút ít bản lĩnh. Nàng muốn hoạn hắn, không lẽ hắn cứ thế để yên cho nàng hoạn à?”
Quỷ Linh nói với vẻ khinh thường: “Cỡ bản lĩnh như hắn, ta thừa sức đối phó. Hơn nữa lúc đó hắn quá mê đắm lại chẳng chút phòng bị gì. Ta xử hắn thật quá dễ dàng.”
Tiểu Ngưu nói vội: “Cái tên đó bị hoạn đi cũng đáng đời hắn. Ai bảo hắn dám chọc đến nàng. Có điều khi đó hắn bị đau, kêu thét lên kinh động mọi người, làm sao nàng trốn thoát được?”
Quỷ Linh nheo nheo cặp mắt đẹp nói: “Chuyện này ngươi làm không bằng ta rồi. Trước khi ra tay, đầu tiên ta làm y mê man đã, sau đó trói y lại, bịt miệng, chẳng còn chút nguy cơ hậu hoạn nào nữa. Lúc này ta mới lột quần hắn ra, rút đao, 'soạt' một cái, vậy là xong.” Quỷ Linh lấy tay làm điệu bộ trên người Tiểu Ngưu.
Tiểu Ngưu hoảng đến nhảy dựng lên, lùi ra sau mấy bước, sợ mình lại trở thành người bị hại. Quỷ Linh bật cười vui vẻ, nói: “Tiểu Ngưu, ngươi sợ à? Xem bộ dạng kìa, vậy mới giống danh môn đệ tử đó nha.”
Tiểu Ngưu cũng bật cười, vừa che cái mệnh căn của mình vừa nói: “Tiểu Ngưu ta chỉ có một cái bảo bối đó, nếu để nàng phế đi, ta sống còn ý nghĩa gì chứ?”
Quỷ Linh cười ngặt nghẽo, nắm lấy tay Tiểu Ngưu nói: “Tiểu Ngưu, chỉ cần ngươi đối xử tốt với ta, ta cũng sẽ đối xử tốt với ngươi. Cả đời này ta cũng không dám làm hỏng cái đồ chơi đó của ngươi đâu.”
Thần thái và cách nói đó khiến Tiểu Ngưu hoàn toàn mê mẫn cả thần hồn.
Tiểu Ngưu dường như không dám tin vào tai mình nữa. Câu nói này của Quỷ Linh rõ ràng là muốn nói với mình rằng, giờ trong lòng nàng đã có mình. Hắn thầm hỏi: Nàng ta thật sự yêu mình à? Nghĩ đến việc một mỹ nữ như thế lại yêu mình, tim Tiểu Ngưu cứ đập rộn ràng.
Quỷ Linh cười hi hi, ký vào trán Tiểu Ngưu một cái nói: “Xem cái bộ dạng ngô ngố của ngươi kìa. Chắc phải kêu cương thi đến vả vào mặt ngươi quá.”
Tiểu Ngưu cười ngờ nghệch hỏi: “Quỷ Linh à, nàng nói xem vậy nàng có yêu ta không?”
Quỷ Linh tiến đến gần Tiểu Ngưu, mở miệng, thổi vào mặt Tiểu Ngưu một cái rồi nói: “Vậy ngươi nói sao? Chẳng phải ngươi rất thông minh sao? Chuyện đó ngươi còn phải hỏi lại ta à?” Câu nói này tuy rằng hơi giận dỗi nhưng Tiểu Ngưu nghe lại cảm thấy như nghe được điệu nhạc du dương vô cùng dễ chịu.
Tiểu Ngưu có chút đắc ý, nghĩ thầm, vận đào hoa đã đến, diễm phúc đã gõ cửa. Tiểu Ngưu hắn còn do dự gì nữa chứ? Nghĩ như thế, Tiểu Ngưu đưa một tay ra kéo Quỷ Linh lại ôm vào lòng. Tay kia ngứa ngáy vội chụp vào ngực Quỷ Linh. Hắn muốn xem thử xem, sau thời gian vừa qua, ngực Quỷ Linh có lớn thêm chút nào không.
Nào ngờ Quỷ Linh lại đẩy Tiểu Ngưu ra, suýt chút nữa thì hắn ngã lăn bò càng. Hắn cảm thấy ngạc nhiên, không biết mình đã làm gì sai vậy? Tiểu Ngưu miễn cưỡng đứng vững lại rồi nhìn Quỷ Linh với ánh mắt khó hiểu. Quỷ Linh chống nạnh gằn giọng nói: “Ngươi lại muốn chiếm tiện nghi của ta. Căn bản ngươi chẳng hề quan tâm gì đến ta. Ta biết ngươi chẳng thích ta gì cả mà chỉ ham muốn sắc đẹp thôi.”
Tiểu Ngưu thấy nàng ta lại nổi cái tính khí tiểu thư lên, đành phải cố nén cơn kích thích lại, kiên nhẫn giở bản lĩnh ra với Quỷ Linh. Tiểu Ngưu tiến đến gần Quỷ Linh, nhẹ nhàng hỏi: “Quỷ Linh à, mấy ngày vừa rồi nàng thế nào? Ngày nào ta cũng lo nghĩ cho nàng.” Câu này xem ra cũng có vài phần hơi khoa trương.
Quỷ Linh lại gằn giọng: “Xem như ngươi còn có lương tâm, còn nhớ đến ta. Sau khi ta bị sư tỷ Đàm Nguyệt Ảnh của ngươi đả thương, thương thế vừa lành thì cha ta liền bức ta phải làm đám cưới. Ta không muốn cưới nhưng ai mà dám cãi mệnh lệnh của ông ấy chứ? Ta cứ nghĩ đến tính tình của cái tên tân lang đó là ta lại thấy kinh tởm. Hắn không những quá xấu xí, tư cách lại kém, vừa mê rượu vừa mê sắc, lại hay ức hiếp người khác. Loại người như thế, ta đến nửa con mắt cũng chẳng thèm nhìn đến. Cái đêm thành thân đó, sau khi ta biến hắn thành thái giám xong liền trốn khỏi hang hùm. May mắn là đêm hôm đó bọn họ uống rượu nhiều quá nên phòng bị sơ hở. Nếu không, với bản lĩnh của ta cũng không thoát ra nổi. Còn vấn đề gì nữa không?”
Tiểu Ngưu tỏ vẻ thông cảm: “Đúng là ông trời còn có mắt nên để cho nàng thoát hiểm bình an. Ta nghe nói lão ma đầu Bắc Hải đã phái rất nhiều đi tróc nã nàng. Nàng cần phải cẩn thận.”
Quỷ Linh hừm một tiếng rồi nói: “Cái lão già đó lần này còn phái cả nữ nhi của lão đi, suýt nữa thì bắt được ta. Cũng may là ta lanh lợi.” Dưới ánh trăng, gương mặt Quỷ Linh lộ rõ vẻ tươi cười rất giảo hoạt. Rõ ràng là nàng rất kiêu hãnh vì khả năng trốn tránh rất giỏi của mình.
Tiểu Ngưu hỏi: “Là Mộ Dung Mỹ à? Cái người xưng danh là Bắc Hải La sát đó hả?”
Quỷ Linh đáp: “Đúng vậy! Một nữ nhân vừa ác độc vừa giảo hoạt. Sau này nếu ngươi gặp ả, tốt nhất là trốn cho xa.”
Tiểu Ngưu lại hỏi: “Ả ta rất đáng sợ à? Xem bộ dạng dường như nàng sợ ả?
Quỷ Linh chỉ vào mặt mình mà nói: “Ta lại sợ ả à? Ta chẳng hề sợ ả ta. Sở dĩ ta phải tránh ả là vì không muốn chánh diện đụng độ ả. Luận về bản lĩnh, ả có hơn ta một chút. Nhưng ta không sợ ả. Có điều nếu ta đấu với ả, cái bọn chó thối Bắc Hải bọn chúng sẽ lập tức bâu lại gây phiền phức cho ta. Nếu như vậy, có lẽ thật sự ta chưa kịp ăn đã phải chạy rồi.
Tiểu Ngưu gật đầu nói: “Thì ra là như vậy. Ta đã từng gặp cô ả Mộ Dung Mỹ đó rồi. Đúng là một người tàn độc không sai chút nào.”
Quỷ Linh nghe thấy, hơi lo lắng nói: “Tiểu Ngưu, lần sau ngươi nên cẩn thận một chút. Nếu ngươi đơn độc gặp phải ả, thế nào ngươi cũng có chuyện! Nếu không tin, sau này ngươi cứ thử xem.”
Tiểu Ngưu bật cười nói: “Quỷ Linh à, nàng đừng lo. Ta sẽ không đơn độc gặp ả đâu. Lúc nào ta cũng ở cùng mấy người đồng môn cả.”
Quỷ Linh nói: “Vậy thì tốt. Ta không cần phải lo lắng nữa. Nghe nói, mấy người ở bên phái Bắc Hải muốn phát động tấn công bọn ngươi đó.”
Tiểu Ngưu giật mình, vội vã hỏi lại: “Có biết họ định lúc nào không?”
Quỷ Linh lắc đầu nói: “Ta cũng không biết. Có điều chắc chắn các người nên phòng bị thì hơn.”
Tiểu Ngưu nhìn lên trời nói: “Ta đi đã lâu rồi, cũng nên quay về. Nếu để sư huynh biết ta lẳng lặng ra ngoài, nhất định sẽ báo với sư tỷ. Nếu thế ta sẽ bị mắng.”
Quỷ Linh nói với vẻ khinh thường: “Ngươi sợ Đàm Nguyệt Ảnh đến thế sao? Ả có phải là sư phụ của ngươi đâu?”
Tiểu Ngưu nói: “Tất nhiên ta không sợ nàng ta. Có điều, lần này nàng ta là thủ lĩnh, ta không thể không tôn trọng nàng ta.” Quỷ Linh nhìn thẳng Tiểu Ngưu hỏi: “Ngụy Tiểu Ngưu, ta hỏi ngươi. Trong lòng ngươi, ta và Đàm Nguyệt Ảnh, ai quan trọng hơn?” Tiểu Ngưu thầm nghĩ trong lòng, cái đó còn phải hỏi sao, tất nhiên là sư tỷ quan trọng hơn rồi. Tuy vậy miệng hắn lại nói: “Đương nhiên là nàng quan trọng rồi.”
Quỷ Linh lộ vẻ tươi cười nói: “Vậy thì tốt! Đêm nay ta không đồng ý cho ngươi về. Nếu ngươi thật sự quan tâm đến ta thì đêm nay bồi tiếp ta một đêm.”
Tiểu Ngưu hoảng hốt la lên: “Bồi tiếp nàng một đêm? Ở ngoài trời thế này à?”
Quỷ Linh đáp: “Tất nhiên không phải ở đây. Ta đưa ngươi đến một chỗ rất tốt.”
Tiểu Ngưu hỏi lại: “Chỗ đó là chỗ nào?”
Quỷ Linh nắm lấy tay Tiểu Ngưu nói: “Ngươi cứ đi với ta là được. Cần gì phải nói nhiều!” Nói xong liền kéo Tiểu Ngưu chạy đi.
Quỷ Linh vừa chạy vừa càm ràm: “Ngươi la lên làm gì chứ? Không lẽ ngươi định gọi cái đám ma đầu Bắc Hải đó đến à?” Nghe vậy, Tiểu Ngưu liền nín lặng.
Quỷ Linh chạy giữa cái bãi tha ma hỗn độn đó. Chẳng bao lâu đến một khoảng cỏ mọc rậm rạp. Nàng dậm chân một cái, bên dưới vang lên tiếng kẹt kẹt rồi một cánh cửa mở ra trên mặt đất. Nàng ta chẳng cho Tiểu Ngưu nghĩ ngợi lung tung liền kéo hắn tiến vào trong. Bây giờ Tiểu Ngưu đã rõ, thì ra Quỷ Linh lại trú trong một phần mộ, thảo nào không ai bắt được nàng ta. Ai lại nghĩ rằng một mỹ nữ như hoa như ngọc như thế lại trú ở trong một phần mộ chứ?
Vào trong phần mộ thấy trong này cũng rất rộng rãi. Nhìn trong thạch thất thấy mấy cái quan tài cũng khá sang trọng, xem ra là phần mộ của gia đình giàu sang.
Tiểu Ngưu ngẩng đầu nhìn thấy bên trên còn lắp nhiều viên dạ minh châu. Thảo nào trong này cũng sáng như vậy. Quỷ Linh cũng thật hay, đi đâu cũng có dạ minh châu mà dùng.
Tiểu Ngưu hỏi: “Quỷ Linh à, ngày nào tối đến nàng cũng ở trong này à?”
Quỷ Linh cười ngặt nghẽo nói: “Ta vẫn thường trú trong mấy phần mộ nhưng chẳng ở lì nơi nào cả. Như thế rất dễ bị phát hiện. Thỏ khôn phải có ba cái hang. Ta so với thỏ đương nhiên phải thông minh hơn nhiều rồi.”
Tiểu Ngưu thở ra một hơi nói: “Sống ở dưới đây xui xẻo lắm nha.” Quỷ Linh đáp: “Ta đã quen từ lâu rồi. Ngươi đừng quên danh hiệu của cha ta là gì. Quỷ Vương! Ta là nữ nhi của Quỷ Vương, không lẽ lại còn sợ phần mộ, sợ quan tài, sợ thi thể hay sao? Người khác thấy mấy cái này thì sợ, còn ta thì lại thích đó.”
Tiểu Ngưu nghe thấy bật cười. Thế gian này thật to lớn, chẳng có gì là không thể cả. Có người thích sống trong phần mộ, lại có người thích thi thể với quan tài. Loại người có sở thích như thế quả thật là rất hiếm có.
Tiểu Ngưu đánh giá chung quanh rồi nói: “Đây giống như phần mộ của người giàu có.”
Quỷ Linh nói: “Đúng vậy. Có điều đã lâu rồi không tu sửa nên đã hư hỏng cả rồi.” Nói xong, chỉ vào hai cái quan tài ở bên cạnh nói: “Đêm nay, ngươi ngủ trên một cái, ta một cái.”
Tiểu Ngưu nhìn, cảm thấy ghê ghê. Cái màu đỏ sậm đó khiến xương cốt người ta rụng rời. Hơn nữa, ở đây lại ẩm thấp, lạnh lẽo, càng làm người ta khó chịu hơn. Hắn không muốn nhìn mặt Quỷ Linh nên xoay mặt đi chỗ khác. Nhưng nếu giờ mà mình bỏ đi thì nhất định Quỷ Linh sẽ đau lòng lắm.
Quỷ Linh mở một cái quan tài ra, lấy từ trong đó ra mấy thứ chăn nệm, miệng nói: “Mấy cái này cho ngươi nè.” Vừa nói vừa xếp mấy thứ đó lên trên quan tài.
Tiểu Ngưu nhìn mấy cái chăn nệm sặc sỡ đó, thầm nghĩ, nhất định là mấy thứ đồ bồi táng của người chết. Mấy thứ đó thật là gớm lại khiến người ta xui xẻo nữa. Vì vậy, Tiểu Ngưu lắc đầu nói: “Quỷ Linh à, hay là nàng cứ để đó mà dùng. Ta cứ thế này mà nằm cũng được rồi.” Nói xong, Tiểu Ngưu cứ thế nằm xuống mặt đất lạnh giá.
Quỷ Linh cười khanh khách nói: “Có gì mà ngươi phải sợ? Ta còn dám ngủ trên quan tài, chẳng lẽ ngươi không dám sao?” Nói xong, đến nằm lên một cái quan tài. Vẻ mặt rất thản nhiên, tự đắc.
Tiểu Ngưu cẩn thận nhìn Quỷ Linh, rõ ràng là không phải giả vờ, liền đứng dậy nói: “Thôi được, thôi được! Nếu nàng đã dám ngủ trên đó thì ta còn sợ gì nữa chứ.” Nói rồi, Tiểu Ngưu chỉ chỉ vào mớ chăn đệm.
Quỷ Linh ngồi dậy hỏi: “Sao, bảo ta ngủ ở đó à?”
Tiểu Ngưu đáp: “Đúng vậy. Ta không thích mấy cái chăn nệm đó. Chắc ta không dùng mấy cái đồ của người chết đâu.”
Quỷ Linh cười hi hi nói: “Cha me ta ơi, nam nhân gì mà kỳ vậy?” Nói vậy xong, Quỷ Linh vèo một tiếng, từ cái quan tài đó nhảy sang cái quan tài kia. Vừa nằm xuống liền lộ rõ vẻ hưởng thụ. Bộ dạng đó hoàn toàn không giống giả vờ. Nó làm cho Tiểu Ngưu phải than thầm. Hắn tự nhủ, thế giới rộng lớn, chuyện gì mà chẳng xảy ra. Ai mà cưới nàng ta, chắc người sẽ trở nên đầy quỷ khí mất.
Tiểu Ngưu leo lên trên quan tài nằm xuống, chẳng thấy khoan khoái một chút nào. Hắn thầm nghĩ, trong quan tài này là nam nhân hay nữ nhân vậy? Ta nằm trên đầu của y (Hay ả), liệu người ta có ý kiến gì không? Mình cũng thực quá vô lý, khách sạn yên lành không ngủ lại đi ngủ trên quan tài. Cứ cho là ở trong khách sạn không tốt lắm, có Tần Viễn ngáy ầm ầm nhưng so với ngủ ở đây vẫn hơn rất nhiều. Tần Viễn dù chẳng tốt lành gì nhưng vẫn là người sống! Ở bên cạnh người sống dù sao vẫn dễ chịu hơn ở bên người chết chứ.
Quỷ Linh nằm nghiêng sang một bên. Đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm vào Tiểu Ngưu, miệng hỏi: “Tiểu Ngưu, ngươi nghĩ gì vậy?” Tiểu Ngưu đáp: “Chẳng có gì, chẳng nghĩ gì cả. Có điều, sợ rằng ở khách sạn, sư tỷ và sư huynh phát hiện ta không có ở đó. Nếu vậy, nhất định họ sẽ nổi giận.”
Quỷ Linh bật cười nói: “Ta dám cam đoan, nếu bọn họ biết được cũng chẳng hề nổi giận. Hơn nữa còn mừng rằng, thật may mắn ngươi không có ở đó.”
Tiểu Ngưu giật mình hỏi lại: “Quỷ Linh, nàng nói cái gì lạ lùng vậy. Ta nghe mà không sao hiểu được.”
Quỷ Linh cười hi hi nói: “Nói thật với ngươi nhé. Đêm nay, mấy người bên ngươi gặp phiền phức rồi.”
Tiểu Ngưu hỏi: “Gặp phiền phức gì?”
Quỷ Linh đảo đảo ánh mắt nói: “Người của Bắc Hải Băng vương định đến nửa đêm sẽ tấn công bọn họ, đánh bọn họ trở tay không kịp.” Tiểu Ngưu nghe được, “A” lên một tiếng, liền ngồi dậy, nhảy xuống đất. Quỷ Linh cũng ngồi dậy hỏi: “Tiểu Ngưu, ngươi định làm gì?”
Tiểu Ngưu đáp: “Đương nhiên là quay về khách sạn báo tin cho bọn họ rồi.” Nói xong liền đi về phía cửa.
Quỷ Linh đập tay xuống quan tài, giận dữ nói: “Đứng lại ngay, Ngụy Tiểu Ngưu.”
Tiểu Ngưu quay đầu lại cười khổ nói: “Quỷ Linh, hiện giờ cứu người là quan trọng. Nếu bọn họ xảy ra chuyện gì, cả đời này ta không thể yên tâm được.”
Quỷ Linh nói: “Cái đó thì có quan hệ quái gì đến ngươi chứ?”
Tiểu Ngưu giải thích: “Ta và họ là đồng môn, đương nhiên là có quan hệ. Nàng cũng thật là…Sao không nói sớm một chút.”
Quỷ Linh nói: “Bọn họ chẳng phải là thân nhân của ta. Tại sao ta phải cứu bọn họ chứ?”
Tiểu Ngưu hấp tấp nói: “Ta nói nàng nghe, ta phải cấp tốc về để giúp họ.”
Quỷ Linh “Hừm” một tiếng rồi nói: “Dựa vào bản lĩnh của ngươi, chỉ sợ càng giúp càng rối rắm hơn. Không có ngươi, có lẽ bọn họ chẳng bị sao cả. Nếu ngươi ở đó, bọn họ còn bị phân tâm thêm.”
Tiểu Ngưu nghe lời này cảm thấy cũng có đạo lý nên không đi nữa nhưng cũng không biết nên làm thế nào cho đúng. Cứ đứng nguyên ở đó mà vò đầu bứt tai, bộ dạng thật buồn cười.
Quỷ Linh cười ha ha một lúc rồi nói: “Mau đi ngủ đi.”
Tiểu Ngưu lắc đầu nói: “Ta không có lòng dạ nào để ngủ nữa. Không biết bọn họ có bị sao không.”
Quỷ Linh mỉm cười nói: “Ngươi không biết nhưng ta biết.”
Tiểu Ngưu “Hả” một tiếng, nói: “Nàng chẳng phải là Gia Cát Lượng, làm sao nàng biết được?”
Quỷ Linh cười với vẻ mặt giảo hoạt, nói: “Ta biết từ sớm rồi. Nếu ngươi muốn nghe thì cứ ngoan ngoãn nằm xuống.”
Tiểu Ngưu động lòng hiếu kỳ liền nằm lên quan tài, đợi nghe Quỷ Linh nói.
…
Chú giải:
(1) Nguyên văn: 门缝里看人 (Môn phùng lí khán nhân): Nhìn người qua khe cửa