Chương 139 : Chiến Phạm Ân Lai
Tiếp đó Phạm Ân Lai nhìn Trần Phong với ánh mắt nhìn từ trên xuống như một vị công tử nhà giàu nhìn thứ dân vậy.
“Tiểu tử ta cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi hướng tới Trường Minh tổng quản quỳ xuống xin lỗi và thề không bao giờ bước vào Đông Kinh bổn thiếu sẽ tha cho ngươi bình an rời đi”
Trần Phong đối với lời đe dọa của đối phương thì khịt mũi coi thường, trong lòng hắn thẩm nhủ.
“Đúng là cá mè một lứa với nhau, trước đó gặp phải một tên Phạm Gia công tử hống hách nay cũng gặp một tên như vậy. Đúng là cả lò nhà nó giống nhau như đúc”
Tuy nhiên mấy lời đó Trần Phong không tiền công khai nói ra, chỉ sợ lúc đó hắn không có cơ hội gặp được Trần Linh và mấy người huynh đệ đồng tộc rồi. Nhưng hắn cũng không phải là người chịu ăn thiệt thòi, đương nhiên sẽ không sợ lời đe dọa của đối phương.
“Ngươi chắc là người của Phạm Gia phải không, đúng là có phong phạm của mấy tên phú nhị đại. Nếu như ngươi không có Phạm Gia đứng đằng sau thì ta thấy ngươi không có chút giá trị nào cả”
Phạm Ân Lai sầm mặt lại, sắc mặt tỏ vẻ tức giận rất rõ, hắn ta chưa bao giờ bị xúc phạm trực tiếp như thế, mà những lời mà Trần Phong nói không khác nào lưỡi giao đâm vào hắn. Đám người coi kịch đông đúc trung quanh nghe được Trần Phong ngạo mạn như vậy thì bị làm cho bất ngờ và không ngừng bàn tán.
“Tên tiểu tử này là từ đâu tới vậy, thật là lớn gan giám trước mặt Phạm Ân Lai mắng như vậy không sợ Phạm Gia giáo huấn hay sao.”
“Ta thấy tên tiểu tử đó hẳn là đệ tử của tiểu gia tộc nào đó bên ngoài Đông Kinh, lần đầu tới đất kinh kỳ mới lớn nối như vậy”
Còn Phạm Ân Lai với vẻ mặt tức giận và ánh mắt đăm đăm sát khí nhìn Trần Phong.
“Ngươi đã muốn chết vậy thì đừng trách bổn thiếu gia, ra tay độc ác”
Dứt lời Phạm Ân Lai rút ra một thanh đại đao sắc bén đánh về phía Trần Phong, đao quang như gió lao nhanh về hướng Trần Phong, mà Trần Phong cũng động, kiếm trên tay hắn vung lên, kiếm khí tuôn chào liên tiếp chém ra hai kiếm đón đỡ được đao quang của Phạm Ân Lai.
Cả hai người, là Trần Phong và Phạm Ân Lai đều vân dụng tu vi cực hạn của mình đanh ra công kích, mà công kích của Trần Phong còn có kiếm ý lên lực công kính của hắn được tăng lên mấy phần, một kiếm của Trần Phong dễ dàng hóa giải đòn tấn công của đối phương. Mà kiếm thứ hai của Trần Phong còn thừa thắng xông lên tân công chính diện đối thủ, nhưng Phạm Ân Lai lại là đệ tử của đại thế lực, công pháo và võ ký chữa nói, nhưng nói về việc chiến đầu đúng là những đệ tử của thế lực bình thường khác khó mà so sánh được.
Chỉ thấy Phạm Ân Lai khẽ nghiêng người một cái, thanh đao trên tay đã nhanh chóng chắn trước ngực hắn, đỡ được kiếm của Trần Phong. Thấy thế Phạm Ân Lai còn tặng cho Trần Phong một cú xoay người rồi đá ra một cước vào ngực Trần Phong, Trần Phong liền dùng cánh tay trái lên đỡ được một cước đó, nhưng cũng khiến cho thân thể hắn bị đẩy lui về phía sau.
Sau lần giao thủ đó hai người Trần Phong và Phạm Ân Lai thủ thế đứng đề phòng đối phương, tính toán chiến thuật. Vừa rồi hai ngươi đã ước chừng được thực lực của đôi phương, Phạm Ân Lai không hổ danh là đệ tử của Phạm Gia tuy chỉ có tu vi Võ Sư cảnh tam trọng nhưng thực lực lại không hề tầm thường, tính trong những người đồng lữa thì hắn cũng được tính là một cao thủ hiếm có của Phạm Gia.
Còn Trần Phong thì lại làm cho Phạm Ân Lai kinh ngạc hơn là biểu hiện bên ngoài của Trần Phong rõ ràng chỉ là võ sư nhị trọng nhưng về thực lực chiến đấu thì không kém gì võ sư tam trọng như hắn. Điều đó khiến cho Phạm Ân Lai cảm giác thân phận Trần Phong nhất định không tầm thường, có tu vi và thiên phú như vậy chỉ có thể là đệ tử của các đại thế lực mới bồi dưỡng ra được.
Nhưng Phạm Ân Lai ở Kinh Đô nhiều năm cũng có chút danh tiếng và địa vị, hắn gặp người tài không ít nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ gặp qua Trần Phong. Với lại vẻ bề ngoài ăn mặc đơn sơ của Trần Phong cũng khiến cho Phạm Ân Lai khó hiểu nếu như Trần Phong hắn là đệ tử của đại thế lực nào đó cần tại sao không có chút danh tiếng nào với lại tại sao lại ăn mặc như một tên quê mùa như vậy.
Nhưng mà đã tới hoàn cảnh này, Phạm Ân Lai đâm lao cũng đảnh phải theo lao, đã lỡ to mồm hứa với Trường Minh vì cộng thêm thân phận đệ tử hạch tâm của Phạm Gia khiên cho Phạm Ân Lai có muốn ngừng chiến cũng không được.
“Tiểu tử ngươi cũng có bản lĩnh không thấp ta cho ngươi một cơ hội cuối, chỉ cần ngươi quỳ xuống xin lỗi Trương Minh tổng quản thề cả đời không bước vào Tứ Phương Lâu. Ta sẽ để cho ngươi rời đi, nếu không ngươi không chỉ đắc tội Tứ Phương Lâu mà còn đắc tội bổn công tử, đồng nghĩa với đắc tội với Phạm Gia”
Trần Phong nhìn Phạm Ân Lai với vẻ mặt khinh thường và coi nhẹ nói.
“Ngươi ngoài việc đem Phạm Gia đem ra làm biển quảng cáo thì còn có bản lĩnh gì lữa. Hơn nữa ngươi cũng chưa đủ để đại diện Phạm Gia”
Bị Trần Phong khinh thường miệt thị như vậy khiến cho Phạm Ân Lai vô cùng tức giận muốn giết hắn.
“Tiểu tử không biết điều, ngươi đã muốn chết thì đừng trách công tử tuyệt tình”
“Vô Phong Sát Tinh Đao”
Thấy thế công của Phạm Ân Lai đột nhiên tăng mạnh trảm sát tới Trần Phong, sắc mặt của Trần Phong khẽ biến đổi vội liền vận dụng Lưu Tinh Kiếm Quyết kiếm thứ Lưu Tinh Dạ Nguyệt cản lại. “Keng” âm thanh đao kiếm va vào nhau đinh tai nhức óc, tu vi của Trần Phong vận dụng toàn lực mới có thể cản được công kích của Phạm Ân Lai.
Đúng là thực lực của Phạm Ân Lai không tầm thường, tuy chỉ hơn tu vi của Trần Phong hai trọng cảnh giới nhưng xuất thân của hắn là đại gia tộc, công pháp mà hắn tu luyện không hề tầm thường. Thực lực của Trần Phong tuy không thấp lại có khả năng khiêu chiến vượt cấp nhưng mối đối đầu với Phạm Ân Lai cũng không hề dễ dàng, khóe môi Trần Phong rỉ ra một tia máu tươi, chỉ là vừa rồi giao phong Trần Phong đã bị thương nhẹ.
Ngay lúc Trần Phong định vận dụng Lưu Tinh Loạn Vũ kiếm thì một giọng nói nam tử trầm đục vang lên khiến không khí căng thẳng của hắn và Phạm Ân Lai ngừng lại.
“Các ngươi mau dừng lại”
Trần Phong vừa nghe được giọng nói này thì ngây ra, hắn đương nhiên nhận ra được giọng nói đó của ai, hắn vừa quay đầu nhìn ra người phát ra giọng nói đo thì người đó cũng đi tới và lên tiếng với Trần Phong.
“Phong đệ, ngươi tại sao lại ở đây mà không vào trong”
“Anh Trần Lâm không phải đệ không muốn vào mà có kẻ không cho vào”