Chương 138 : Phạm Ân Lai.
Khí thế của võ sư cấp bốn hoàn toàn bộc phát ra như tòa lúi lớn ép tới trước mặt Trần Phong khiến cho ngay cả mấy vị khách đứng xem bên cạnh cũng cảm nhận được áp lực rất lớn, mà sắc mặt của Trần Phong vẫn như không có chuyện gì xảy ra. Có điều chân khí trên người hắn cũng được điều động hết mức, một luồng chân khí lóng rực như cực viêm bộc phát ra từ trên người Trần Phong.
Chỉ thấy ánh kiếm khẽ lóe lên, chiêu Lưu Tinh Dạ Nguyệt đã được Trần Phong đánh ra với tốc độ nhanh chóng mặt không kịp nhìn.
“Ầm” một tiếng tên công kích của tổng quán Tứ Phương Lâu bị Trần Phong dùng một kiếm dễ dàng cản lại, nhìn dáng vẻ dường như Trần Phong không có tốn bao nhiêu sức lực. Mà ngược lại vị tổng quản của Tứ Phương Lâu kia thì có sắc mặt sạm lại, dường như trong lúc giữa hai người cọ xát vừa rồi hắn đã ăn phải thiệt thòi lớn trong tay Trần Phong.
“Tiểu tử lớn mật, to gan đến ngay cả tổng quản Tứ Phương Lâu, Trường Minh ta cúng dám hoàn thủ, ngươi định có ý đối đầu với Tứ Phương Lâu chúng ta hay sao”
“Hừ các ngươi cậy đông bắt nạt ít, lại vị cớ không để vào trong, đây là đạo đãi khách của Tứ Phương Lâu các ngươi hay sao?”
“Tiểu tử ngươi không có tự soi gương xem lại mình hay sao? Với tên ăn mày như ngươi cũng xứng vào Tứ Phương Lâu chúng ta, đúng là muốn chết”
Trường Minh nhìn Trần Phong với ánh mắt coi thường và khinh thị không ngại mà miệt thị hắn. Tuy từ lần hai ngươi so đấu vừa rồi hắn và Trần Phong có thực lực không chênh lệch nhiều, mà sau lưng hắn có Tứ Phương Lâu chống đỡ, tuy thực lực của Trần Phong có lợi hại hơn nhưng so về hậu trường thì Trường Minh không sợ Trần Phong.
Đúng lúc này từ phía xa đi tới một giọng nói vang lên có vẻ đầy vẻ diễu cợt và ý cười chế diễu.
“Tên ăn mày ở đâu lại cả gan làm loạn trước của Tứ Phương Lâu vậy, ngươi đang ngại mình sống lâu sao”
Rồi từ trong đám đông tách ra một con đường nhỏ, từ đó có ba thiếu liên khí chất bất phàm hiên ngang đi tới, trên người ba người họ đều mặc quần áo hao lệ, trang sức đắt tiền, da trắng mắt sáng. Thể hiện bản thân là công tử thế gia ở đất kinh kỳ này, mà Trường Minh tổng quản của Tứ Phương Lâu đi tới lở một nụ cười hiếm có từ khi gặp Trần Phong nói.
“Ta còn tưởng là ai? Hóa ra là Phạm Ân Lai công tử tới bổn lâu, mau đi lối này lên lầu ta sẽ cho người dọn một bàn tiệc lớn để chiêu đãi công tử. Công tử có thân phận cao quý đâu cần để ý tới mấy tên ăn mày qua đường như vậy”
Trần Phong thấy đi ba người đi tới có khí chất bất phàm lại nghe được Trường Minh gọi kẻ đi đầu là Phạm Ân Lai, kẻ mà có họ Phạm lại có thể diện khiến tổng quản của Tứ Phương Lâu khách khí tới vậy. Trần Phong đoán chắc 9 phần mười người đó là đệ tử của Phạm Gia một trong tứ đại gia tộc của đất kinh kỳ.
“Ta còn tường Tứ Phương Lâu có mặt mũi lớn tới đâu, hóa ra cũng là hạng thấy người sáng bắt quàng làm họ. Gặp người của tứ đại gia tộc cũng không khác nào là cẩu lô tài bán đuôi lịnh hót”
Trần Phong bị nhục mạ như vậy đương nhiên hắn sẽ không chịu im để bị bắt nạt liền buông lời chế diễu Trường Minh. Còn Trường Minh bên này đang đón tiếp Phạm Ân Lai với vẻ mặt hồ hởi vui tươi sau khi nghe được lời chế diễu của Trần Phong thì sắc mặt của hắn trong nháy mắt sạm lại tỏ vẻ vô cùng giận dữ.
“Tên tiểu tử khốn kiếp ta giết ngươi”
Trường Minh bị lời của Trần Phong làm cho tức giận gần như phát điên, rồi không biết lấy đâu ra một thanh trường thương dài vung lên xiên thẳng tới yết hầu Trần Phong. Ban đầu khi hắn ra tay đánh với Trần Phong chỉ là muốn dạy dỗ Trần Phong một trận, nhưng Trần Phong động đến nối đau Trường Minh khiến cho ông ta động sát ý đối với Trần Phong.
Ở Kinh Đô này tuy không cấm luận võ nhưng lại cấm không được giết người bừa bãi, nhưng đó chỉ là những quy định đối với võ giả bình dân hoặc người từ bên ngoài Đông Kinh tới mà thôi, chỉ cần là những thế lực trong Kinh Thành có một chút quen biết mọi việc sẽ được thu xếp ổn thỏa. Với thế lực của Tứ Phương Lâu thì việc này là quá đơn giản vì vậy Trương Minh không ngại ra tay toàn lực mưu đồ giết Trần Phong.
Ông ta tuy cảm thấy thực lực Trần Phong bất phàm nhưng vẫn có thể giết được Trần Phong, tiệc là ông ta quá coi thường thực lực của Trần Phong và đánh giá cao bản thân, ngay khi trường thương của Trường Minh động, kiếm của Trần Phong cũng động. Lưu Tinh Loạn Vũ lại được Trần Phong thi triển, một kiếm đánh ra đối đầu với trường thương của Trường Minh không hề yếu thế.
“keng, keng, đinh”
Kiếm và thương của Trần Phong và Trường Minh chỉ trong thời gian ngắn đa va chạm đối đầu với nhau mười mấy lần, mối lầm thương của Trường Minh đánh ra đều vô cùng thâm độc mà nhắm vào chỗ yếu hại của Trần Phong, nhưng thực lực của Trần Phong không phải dạng vừa, hắn đều có thể né tránh được, không nhưng thế, nhân lúc đối thủ sơ hở Trần Phong còn thuận thế tấn không khiến cho Trường Minh cũng vô cùng đau đầu.
“Lưu Tinh Dạ Nguyệt”
Trần Phong nhân lúc Trường Minh đánh ra một thương còn chưa kịp thu về vội tung ra một kiếm chém tới ngực trái đối phương thành công khắc một kiếm trên người ông ta. Trường Minh bị dính đòn cả người không tự chủ được mà bị đánh lùi về sau, ngay cả cây thương dài trên tay cũng bị rơi mất, cuối cùng được Phạm Ân Lai đứng sau dùng một tay đỡ lấy mới khiến Trường Minh không bị nhà nhào xuống đất.
Bị Trần Phong đánh bị thương Trường Minh tuy không phục nhưng không thể làm gì tức giận nhìn Trần Phong với ánh mắt căm thù rồi quay sang nhìn Phạm Ân Lai với ánh mắt cầu cứu.
“Phạm công tử nếu người có thể giúp Tứ Phương Lâu chúng ta lần này ngày sau ắt có hậu lễ”
Thấy nhắc tới hậu lễ mắt Phạm Ân Lai có chút sáng lên, tuy hắn là đệ tử của một trong tứ đại gia tộc lại có địa vị không thấp nhưng Phạm Gia là đại tộc có rất nhiều tộc nhận, tài nguyên tu luyện tu nhiều nhưng chia ra cho nhiều người như vậy cũng chẳng được bao nhiêu, mọi người muốn có tài nguyên tu luyện còn phải dựa vào thiên phú và công trạng lập được, còn phải dựa vào vị thế trong tộc mới được.
Mà Phạm Ân Lai có địa vị trong tộc không thấp nhưng cũng không cao, mỗi tháng tài nguyên nhận được từ gia tộc cũng không phải nhiều với lại có ai từ chối của cải vật chất bao giờ huống chi đối phương lại là một phương đại thế lực hậu lễ đương nhiên sẽ không thấp. Thấy lợi trước mắt Phạm Ân Lai đương nhiên sẽ không từ chối mà hắn kiên định gật đầu.
“Trường Tổng quản đã nói vậy ta đương nhiên sẽ lể mặt cao tầng của Tứ Phương Lâu rồi. Chỉ là một tên thứ dân mà thôi không có gì đáng nhắc tới.”