Chương 120 : Đánh Lui Hắc Phong Trại
Bán kính một mét xung quanh Trần Phong cấp tốc hội tụ linh khí khắp đất trời, cả người hắn bừng lên như có ngọn lửa đỏ cháy rực như muốn thiêu đốt không khí. Rồi hai tay Trần Phong không ngừng vận động kết ấn, tạo ra những hình thù kỳ dị trôi nổi trong không trung, rồi những hình thù kỳ dị đó hội tụ lại hòa vào với nhau tạo ra một hoa văn sặc sỡ.
Trên hoa văn đó còn có cực viêm cháy không ngừng, khẽ đánh ra một trưởng hướng về tên võ sư của Hắc Phong Trại. Hai đòn công kích của hai võ sư va chạm với nhau tạo ra xung kích mãnh liệt, khiến bụi đất bay tứ tung.
“Ầm, tạch, tạch”
Một trưởng của Trần Phong đánh ra giằng co với công kích của đối thủ chưa tới vài giây, liền bị ấn của Trần Phong phá tan tuyến phòng ngự. Thân thể tên võ sư tứ trọng của Hắc Phong Trại như diều đứt dây bại đánh bay đi ra xa, đập vào một gốc cây rồi rơi xuống.
Cả người tên võ sư Hắc Phong Trại đó cháy sém không ra hình dạng gì, toàn thân hắn sém đen như một cục than cháy dở, ý phục trên người cháy không còn sót chút gì. Đến mức thanh đại đao của hắn là một thanh huyền binh cấp ba hạ phẩm mà cũng bị lung đỏ như cục than hồng, cả đám người đang giao chiến với nhau bị âm thanh va chạm của công kích Trần Phong đánh ra làm kinh động.
Một kích đó của Trần Phong quả thật tạo ra kinh động rất lớn, uy lực của Phần Viêm Luyện Ngục Ấn rất khủng bố, chỉ một ấn đó mà Trần Phong đã đánh chết một tên cao thủ Võ sư tứ trọng, cao hơn tu vi của Trần Phong 2 trọng. Đám người của Phương Gia nhìn thấy toàn bộ cảnh đó bị dọa cho ngây ngốc, nhất là vị Phương Gia đại tiểu tư Phương Minh Nguyệt.
Nàng chứng kiến chận đấu đó từ đầu tới cuối, ban đầu khi Trần Phong xuất hiện, thay nàng đón đỡ một kích của tên võ sư Hắc Phong Trại, nàng rất cảm kích nhưng khi thấy Trần Phong còn trẻ như vậy. Nàng còn hoài nghi thực lực Trần Phong liệu có thể dữ được mạng hay không còn khó nói, vậy mà Trần Phong tung ra một ấn đó trực tiếp lấy mạng một tên võ sư tứ trọng.
Điều đó đó khiến đám người Phương Gia, Phương Minh Nguyệt và đám người của Hắc Phong Trại bị làm cho phát ngốc. Nhìn từ vẻ ngoài của Trần Phong mới có mười tám, mười chín tuổi lại có được thực lực như vậy, nhất định là xuất thân từ thế lực lớn nào đó.
Trần Phong sau khi đánh ra một ấn đó đã hao rất nhiều chân khí, khiến sắc mặt hắn có chút nhợt nhạt, tuy nhiên hắn vẫn có thể trống đỡ, vội đem một viên đan dược hồi phục chân khí luốt xuống, Trần Phong đứng nguyên tại chỗ với ánh mắt sắc lạnh như lưỡi kiếm nhìn về đám cướp của Hắc Phong Trại.
“Ta còn tưởng Hắc Phong Trại có bản lĩnh tới đâu? Xem ra cũng chỉ là dạng hổ giấy mà thôi”
Đến lúc này tên thủ lĩnh của Hắc Phong Trại mới kịp tỉnh táo tại, hắn tận mắt chứng kiến huynh đệ của mình vừa rồi vẫn còn khỏe mạnh đứng đó vậy mà lại bị Trần Phong đánh cho một chưởng ấn đã hóa thành một cục tha, hắn bi phẫn gào lên.
“Lão thất, tên tiểu tử khốn kiếp kia, lão tử liều mạng với ngươi”
Nói rồi, tên thủ lĩnh Hắc Phong Trại đó đánh văng đòn công kích của Phương Khang ra rồi dùng tốc độ rất nhanh đánh tới Trần Phong. Hai mắt hắn lúc này đỏ bừng đầy tia máu, chân khí trên người hắn tuôn ra như cuồng phong, tràn đầy sát khí.
Nhưng Phương Khang sao có thể để hắn làm hại Trần Phong, hai bên đều có tu vi tương đương nhau, Phương Khang cũng điên cuồng, hắn gào lên một tiếng rồi cấp tốc đuổi theo tung ra một kích cản lại thủ lĩnh của Hắc Phong Trại. Hai bên lại rơi vào khổ chiến, có điều lần này hai người đối chiến với nhau không giống với như trước, hai người họ đã gần như liều mạng.
Còn Trần Phong thấy tên thủ lĩnh kia có sát ý với mình cũng không có tỏ vẻ hoảng loạn, sau khi sử dụng đan dược phục hồi chân khí, thần sắc của Trần Phong đã tốt hơn trước rất nhiều. Lúc này cả người hắn tỏa ra khí chất như vương giả, giống như một vị tuyệt thế cao thủ khiến cho đám người Hắc Phong Trại không giám đến gần.
Nguyên một đám hơn mười tên cao thủ từ vó sĩ cảnh bát trọng trở lên của Hắc Phong Trại đứng bao vậy lại Trần Phong. Nhưng có điều không có ai dám liều mạng khinh suất tiến tới tấn công hắn, biểu hiện vừa rồi của Trần Phong thật đáng sợ, không ai biết thực lực của hắn rốt cục mạnh tới đâu. Chỉ là một võ sư nhị trọng vậy mà Trần Phong có thể dễ dàng diệt sát một tên võ sư tứ trọng đúng là một yêu nghiệt.
“Lũ cướp khốn kiếp các ngươi, đáng giết”
Trần Phong dứt lời liền vận khí thả ra uy áp trầm trọng không kém gì một cao thủ võ sư tứ trọng. Sau đó hắn vung thanh huyền bình trên tay chém về một tên võ sĩ cửu trọng, khiến tên đó không kịp phản kháng mà đã mất đầu. Thấy vậy mấy tên cướp khác đứng bên cạnh cũng rơi vào vô tận hoảng sợ, nguyên một đám người không dám tiến lên.
Từ khi Trần Phong xuất hiện, đã khiến cho thế cục chiến đấu của Hắc Phong Trại và thương đội của Phương Gia thay đổi hoàn toàn. Ban đầu mấy chục thị vệ của Phương Gia bị đám Hắc Phong Trại dồn đánh cho không có sức phản kháng bị buộc rơi vào tình thế nguy hiểm. Vậy mà khi Trần Phòng xuất hiền với hình ảnh như một chiến thần chỉ trong một thời gian ngắn đã tiêu diệt được ba tên cao thủ võ sư của Hắc Phong Trại.
Không những thế Trần Phong còn tạo áp lực cho không ít tên cướp từ đó thay đổi tình thế của Phương Gia, từ kẻ bị chặn cướp đến đường cùng, đám hộ vệ của của thương đội Phương Gia dần lấy lại thế mạnh từng bước diệt sát băng cướp của Hắc Phong Trại. Tới thời điểm hiện tại thương đội của Phương Gia đã hoàn toàn chiếm thế thượng phong, toàn lực đuổi giết kẻ địch, khiến cho Hắc Phong Trại rơi vào tình thế sấu.
Còn tên thủ lĩnh của Hắc Phong Trại vẫn bị Phương Khang tổng quản kiềm chế không thể tới cứu giúp thuộc hạ của hắn, mắt thấy từng tên thuộc hạ bị thị vệ của Phương Gia đả thương rồi giết chết. Tên thủ lĩnh của Hắc Phong Trại đó biết tình hình không ổn vì vậy vội hô lớn.
“Chết tiệt, tên tiều tư kia, mối thủ hôm nay bổn đại gia nhớ ký, nhất định có ngày ta sẽ đem ngươi băm thành chăm mảnh. Các huynh đệ tình hỉnh không ổn mau rút lui”
Nhận được chỉ thị của lão đại nguyên một đám mấy chục tên cướp của Hắc Phong Trại liền vội vàng rút đi, cả đám không ai muốn chiến đấu tiếp. Nhận thấy đám cướp đã tháo chạy, ngay vả tên thủ lĩnh Hắc Phong Trại cũng vội chạy đi mấy người thị vệ của Phương Gia sĩ khí đại tặng đình dẫn người đuổi theo nhưng lúc đối Trần Phong vội lên tiếng.
“Mọi người không cần đuổi theo bọn chúng, chó cùng dứt dậu, chúng ta vẫn lên dọn dẹp rồi rời khỏi đây thì hơn”.
Dứt lời Trần Phong ngồi xuống tại chỗ khoanh chân điều tức, khôi phục chân khí trong cơ thể, bỏ mặc ánh mắt cảm kích cùng xùng bái của đám thị vệ Phương Gia kia.