Chương 113 : Cường Giả Thần Bí.
Thân hình Trần Phong lao đi như bay trên mặt đất, tới sau hậu viện của Trần Gia, Trần Phong đi vào một lối đi tối tăm. Đi được một đoạn dai, hắn nhìn thấy trước mặt là một căn phòng to lớn được làm bằng đá cẩm thạch chắc chắn, Trần Phong đứng trước cánh cửa đá cao tới mấy mét nóng lòng đi qua đi lại vài bước, cuối cùng hắn vẫn không nhịn được mà tiến tới gần cánh cửa đá đó gõ ba tiếng và hét lớn.
“Cộc, cộc, cộc”
“Bẩm hai vị lão tổ, truyện lớn không ổn rồi, ngoài kia Trần Gia đang bị hai đại gia tộc Văn Gia và Bạch Gia liên thủ tấn công. Không những thế trong số người đó còn có một cao thủ Võ Vương Cảnh và hai vị bán bộ vương cảnh. Tình hình hết sức không ổn, Trần Gia ta đang trong thời khắc sinh tử, thỉnh hai vị lão tổ ra tay cứu vớt gia tộc”.
Trong lúc gia tộc rơi vào cảnh ngàn cân treo sợi tóc, Trần Phong không biết nên làm thế nào, hắn biết vì bản thân mới khiến gia tộc rơi vào hoàn cảnh xấu như vậy, nhưng hắn vẫn không có hối hận vì những gì mình đã làm. Có điều trong lúc nguy cấp hắn không biết lên phải ứng phó thế nào nên đành liều mạng mời hai vị lão tổ xuất quan.
Có điểm mà Trần Phong không ngờ tới là đêm hôm trước đó hắn đã đem một đống bảo vật đưa tới gia tộc khiến hai vị lão tổ hết sức kích động vì trong đám đan dược mà Trần Phong mang về có hai viên Tấn Hoàng Đan là đan dược lục phẩm hết sức chân quý. Nó có tác dụng giúp cao thủ Vương cấp đỉnh phong đột phá Võ Hoàng cảnh, mà hai vị lão tổ đó của Trần Gia đã từ cả trăm năm trước đạt tới Vương Cấp đỉnh phong không thể đột phá bước cuối cùng, thọ nguyên của họ cũng không còn bao nhiêu.
Mà đúng lúc Trần Phong mang về trọng bảo như vậy khiến hai người họ không màng tất cả bế quan đột phá, chỉ cần hai người họ đột phá thành công thì lập tức có thể sống thêm mấy trăm năm nữa. Hơn thế, chỉ cần có hai người họ thi mai sau việc Trần Gia xưng bá Xích Long Vương Chiều đã là điều không ai cản được.
Vì vậy hiện tại có cho Trần Phong có hét vỡ cổ họng cũng không thể nào khiến hai người họ nghe được mà xuất quan. Mất một hồi lâu hò hét lớn tiếng một cách vô ích mà vẫn không thấy động tĩnh gì, sắc mặt Trần Phong chán nản cùng tuyệt vọng đành lững thững từng bước đi ra khỏi mật thất.
Bên ngoài Trần Gia chiến đấu vẫn rất ác liệt, các vị trưởng lão của Trần Gia đã không ai chịu nổi mà máu chảy đẩy người nhuốm đậm y phục. Hơn mười vị hạch tâm trưởng lão của gia tộc không có ai là không bị thương, cả đám họ tuy sắp không trụ nổi nữa nhưng không hề tỏ vẻ thoái chí mà vẫn kiên quyết bảo vệ gia tộc mình.
“Giết, giết chết lũ tạo chủng này, hôm nay cho dù lão phu có chết cũng không để các ngươi được như ý”
Một vị trưởng lão của Trần Gia mang vẻ ngoài trọng thương rất lặng, toàn thân ông ta đã ướt đẫm máu từ bào giờ. Nhưng ông ta vẫn kiên cường đứng vững, hai tay không ngừng vung kiếm huy động tấn công kẻ thủ, lời nói của ông ta như ngòi dân nổ ý chí chiến đâu của đám trưởng lão Trần Gia vậy.
Nguyên một đám người đa số tóc đã hoa râm bàn thân lại bị trọng thương nhưng vẫn hừng hực khí thế chiến đấu, tay họ cầm kiếm liên tục đánh ra cản lại đối thủ.
“Vì gia tộc, giết”
Đại trưởng lão Trần Gia, Trần Vô Cực như được uống thuốc kích thích, cả người ông ta tỏa ra khí thế cường đại vô cùng, với muôn vàn chiến ý, cổ tay khẽ xoay, thanh huyền binh trên tay ông ta khẻ đảo. Trần Vô Cực đánh ra một kích toàn lực về phía Kim trưởng lão, ông ta bỏ mặc thương thế trên người mà điên cuồng lao tới.
Mấy vị trưởng lão còn lại của Trần Gia thấy vị sĩ khí càng tăng cao, cả đám người gào thét tung ra sát chiêu, bỏ mặc vết thương trên người mà điên cuồng tấn công đối thủ. Đối mặt với ý chí kiên cường và tinh thần quyết tử như vậy của Trần Gia, đám người đầu lĩnh của hai gia tộc Văn Gia và Bạch Gia có chút cảm giác không biết làm thế nào.
Hai vị bán bộ vương cảnh là Bạch Tử Long và Kim trưởng lão thấy vậy thì sắc mặt cũng có chút khó coi, Kim trưởng lão vừa tung một trưởng đẩy lùi một vị trưởng lão của Trần Gia rồi trầm mặt nói.
“Đồ không biết sống chết, các ngươi đã muốn chết nhanh như vậy thì để lão phu thành toàn”
Dứt lời ông ta thu tay thành trảo, rồi một chiêu đánh mạnh về Trần Vô Cực, lập tức Trần Vô Cực liền dơ kiếm đón đỡ nhưng đáng tiếng ông ta vẫn bị đánh bay đi rồi nôn ra cả bụng máu. Trên chiến trường người của Trần Gia dần rơi vào yếu thế, đã có không ít cao thủ võ sư cảnh tử thương, bị một đám người của hai nhà Văn Gia và Bạch Gia ép vào sâu trong Trần Phủ.
Có mấy tên võ sư nhân cơ hội sông được vào vòng bảo hộ của Trần Gia lập tức đi sâu vào trong phủ định tùy ý tàn sát đệ tử Trần Gia. Nhưng đúng lúc đó bên trong Trần Phủ đánh ra một kiếm sắc bén bất ngờ khiến một tên võ sư cảnh bát trọng trết tại chỗ. Rồi một giọng nói dịu dàng vang lên.
“Muốn vào cửa Trần Gia, các ngươi phải bước qua sác của ta trước đã”
Rồi một thân hình bất ngờ xuất hiện ở bên trong cửa lớn Trần Gia, một tên trưởng lão của Bạch Gia thấy có biến vội cảnh báo.
“Không tốt, còn có cao thủ, mọi người cần thận”
Người xuất hiện đó bất ngờ lại là Gia chủ phu nhân của Trần Gia cũng là mẫu thân của Trần Phong là Trần Liễu. Bà ta không hổ danh là phu nhận của gia chủ Trần Gia, Trần Liễu cũng có tu vi võ sư cảnh đỉnh phong, vừa ra tay bất ngờ đã sử được một tên cao thủ võ sư cảnh bát trọng.
Trần Liễu vừa xuất hiện khiến cho mấy tên trưởng lão của hai gia tộc định xông vào Trần Phủ âm thầm kiêng kỵ. Nhưng do chúng có số lượng đông lên không có sợ hãi và tập thể xông lên tấn công, Trần Phong thấy vậy cũng không ngại lao ra hướng tới một tên võ sư nhị trọng tấn công, nhất thời cả Trần Gia rơi vào thảm chiến.
Trên bầu trời Vọng Long Thành, thân hình hai vị cao thủ vương cấp chiến đấu với nhau rất kịch liệt mà vẫn chưa phân thắng bại, trên người Trần Không đã xuất hiện nhiều vết thương nhuốm đỏ máu. Mà Đỗ Phi Dương cũng không khá hơn là bao, cả người ông ta cũng có không ít vết kiếm, khiến ý phục trên người cũng tả tơi như tên khất cái.
“Ha ha, Trân Không, ngươi có là Võ Vương thì thế nào, gia tộc của ngươi cuối cùng vẫn bị diệt thôi, đây là kết cục của những kẻ dám mạo phạm Lăng Vân Phái chúng ta”
Trên không trung, Đỗ Phi Dương khoái ý cười to, ông ta vừa đánh vừa châm biến Trần Không. Tuy ông ta không thể tiêu diệt Trần Không nhưng cũng không sao chỉ cần ông ta cầm chân được Trần Không thì Trần Gia cuối cùng vẫn bị diệt mà thôi. Trần Không nhìn trận chiến ác liệt bên dưới, mà trong lòng dau xót, đám người đó đều là tinh ảnh của gia tộc vậy mà bị quần công đã tử thương không ít.
“Ta liều mạng với ngươi. Kiếm Vũ Tinh Hà”
Trần Không bùng lên ngọn nửa giận trong lòng, ông ta trực tiếp ra sát chiêu mạnh nhất tấn công Đô Phi Dương. Âm thanh va chạm kịch liệt vang ra, chân khí của hai người đụng vào nhau khiến chấn động gần như cả Vọng Long Thành. Một kích đó Trần Không thành công đánh trọng thương Đỗ Phi Dương khiến ông ta bị đánh bay vào trong đất, không ngừng phun máu.
Đúng lúc đó không biết từ đâu vang tới một tiếng thờ dài cảm thán.
“Hài, chỉ là một chuyện nhỏ như vậy cần gì phải đấu tới người xống ta chết như vậy. Ta thấy các ngươi hay là dừng tay ở đây thôi”
Rồi từ trên không trung Vọng Long Thành từ từ hạ xuống một thân hình mặc toàn bộ đồ đen không phân biết được là nam hay nữ, chỉ có điểu người đó có thể bay trên không như vậy đương nhiên cũng là cao thủ Vương cấp trở nên. Trần Không thấy người đó xuất hiện thì vẻ mặt cua ông ta trở nên rất nghiêm trọng và tồi tệ.