Chương 104 : Đối Chiến Trưởng Lão Bạch Gia
“Hừ, không biết sống chết”
Trần Phong vừa dứt lời thì tay áo khẽ vung lên, từ người Trần Phong tới bán kính quanh hắn trừng một mét vuông, cuồng phong bắt đầu lồi lên. Chân khí trên người Trần Phong cuồng bạo tuôn ra như vô tận, kiếm trên tay hắn nhận được chân khí quán trú vào mà cũng lóng đỏ như một cây thép lung.
Trung quang thân kiếm, được bao bọc bởi một lớp kiếm khí sắc bén, nó như một cây hung binh nồng nặc sát khí như muốn uống máu của cả thiên hạ vậy.
“Bích lạc Lưu Tinh”
Một kiếm này vừa ra như khiến không khí trung quanh bị cắt ra từng mảnh, kiếm khí sắc bén đến những kẻ có tu vi hơi thấp thấy được nửa bước kiếm ý của Trần Phong phát huy ra cũng cảm thấy đau nhức con mắt. Huống chi hai người Văn Tài và Bạch Vô Song đứng mũi chịu sào, kiếm khí của Trần Phong mạnh mẽ gào thét trong không trung, hướng hai người họ lao đi, liền dễ dàng đánh tan một chiêu hợp kích mạch nhất của Văn Tài và bạch Vô Song đánh ra vừa rồi.
Mắt thấy kiếm khí của Trần Phong mạnh mẽ như vậy, không kiêng lể gì mà nhanh như gió tới lấy mạng người, hai người Văn Tài và Bạch Vô Song bị dọa cho sợ tới mắc sắc mặt tái nhợt, hai chân nhũn ra không có sức chạy đi.
Nhưng ngay khi một kiếm của Trần Phong chỉ còn cách hai người họ chừng một mét thì không biết từ đâu xuất hiện một thân ành liền vung một chưởng đập tan kiếm khí của Trần Phong.
“Không ngờ Trần Gia đại thiếu lại có thực lực như vậy. Đúng là khiến cho ta thật ngoài ý muốn”
Người vừa lên tiếng đó là một tên nam tử trung niên, nhìn qua có vẻ ngoài khoảng hơn ba mươi tuổi, trên người hắn mặc một bộ trang phục màu trắng. Hơn thế trên ngực trái của vị nam tử đó còn thêu chữ Bạch rất lớn, hiển nhiên tên đó là cao thủ của Bạch Gia âm thần đi theo bảo vệ đám đệ tử của mình rồi.
Người nam tử đó vừa mở miệng nói cũng không quên thi chiền tu vi của mình, trên người hắn tỏa ra một luồng khí thế vô cùng lớn lấn tới Trần Phong. Nhưng đối mặt với một cao thủ như vậy sắc mặt Trần Phong vẫn bình tĩnh như thường, thậm chí hắn còn nhìn đối phương với ánh mắt sắc lạnh như lưỡi giao mà nói.
“Hai nhà Bạch Gia và Văn Gia đúng là có phong thái của đại gia tộc. Đánh chó nhỏ chưa xong, chó lớn đã ra cắn ống quần, đúng là hiếm thấy”
Trần Phong cũng không phải dạng vừa, hắn vừa mở miệng liền đã mắng cả hai nhà Bạch Gia và Văn Gia thành một nông trường chó, khiến tên cao thủ của Bạch Gia kia vừa xuất hiện tức giận tới sa sẩm mặt mày.
“Tiều tử khốn kiếp giám sát hại con em của Bạch Gia ta còn nhục mạ tộc ta. Ta muốn ngươi chết”
Hắn vừa dứt lời, thân hình hắn liền phiêu động, thoắt cái đã tới gần Trần Phong, vung một chưởng ra đập tới. Trước khí thế áp đảo và tốc độ tấn công nhanh như chớp của đối phương, Trần Phong cũng cảm thấy có chút áp lực, hắn quan sát được tên trưởng lão Bạch Gia đó cũng là một cao thủ võ sư tam trọng, tu vi cao hơn Trần Phong tới hai trọng.
Trần phong đương nhiên cũng sẽ không đứng yến chịu chết, hắn liền thi triển thân pháp nùi lại ra sau, tiếp đó liền huy động thanh huyền kiếm trên tay chém một kiếm tới tên trưởng lão Bạch Gia kia. Tên trưởng lão đó không chậm, hắn liền xoay người ba trăm sáu mươi độ trên không, nghiêng người qua một bên, tránh thoát được một kiếm trí mạng đó của Trần Phong rồi tiếp tục hướng hắn đánh tới.
Bị liên tiếp đẩy vào thế yếu, Trần Phong dứt khoát không có bảo lưu thực lực liền vận dụng đệ tam kiếm trong Lưu Tinh Kiếm Quyết của Trần Gia.
“Lưu Tinh Dạ Nguyệt”
Trần Phong tức giận trong lòng thầm gào nên trong cổ họng, hắn vận dụng chân khí, toàn lực tấn công đối thủ. Mà tên trưởng lão kia không hổ là cao thủ của, hắn như có cảm nhận được sự lợi hại của một kiếm đó của Trần Phong liền vội vã thối lui. Nhưng tốc độ của hắn vẫn chậm hơn so với kiếm quang của Trần Phong liền bị một đạo kiếm mũi kiếm chém hợt qua vai khiến hắn máu chảy đầm đìa.
Thấy một kiếm của mình có hiệu quả như vậy, Trần Phong quyết nhân cơ hội đó lấy mạng đối thủ liền vận động lửa bước kiếm ý mới nhe nhóm trong đan điền quán trú và huyền kiếm mà phát động tấn công.
“Lưu Tinh Loạn Vũ”
“Lão cẩu hôm nay không ai có thể cứu được ngươi”
Dứt lời từ trong đan điền của Trần Phong có một luồng kiếm ý yếu ớt như có như không với một tốc độ nhanh như sét đánh bay ra dung nhập vào thanh huyền kiếm trên tay Trần Phong rồi bộc phát ra những luồng kiếm khí khí hung mãnh cuồng bạo. Một kiếm đó vừa chém ra, tên trưởng lão của Bạch Gia kia bị dọa khiến cho hai đồng tử co rút lại, hắn chưa bao giờ cảm thấy tử vong đến với mình gần như vậy liền lấy hết sức bú sữa mẹ chạy trốn.
Nhưng hắn có tốc độ cao tới đâu cũng khó mà hoàn toàn thoát được một kiếm kinh thiên đó của Trần Phong, hắn vừa chạy đi được vài bước thì một ấp thanh nhỏ vang nên, tiếp đó tên trưởng lão đó ngã lăn ra đất rồi kêu lên thảm thiết.
“Phập”
“A a a, đan điền của ta”
Một kiếm vừa rồi của Trần Phong đã đâm thẳng vào lưng tên trưởng lão đó rồi xuyên qua người y đâm tới đan điền khiến hắn bị xiên như một con nhái bị chết dí dưới đất. Phải nói là một kiếm đó của Trần Phong đúng là quá hiểm, người binh thường bị đâm xuyên người như vậy chắc chắc sẽ không thể sống, đỗi võ giả cũng tương tự như vậy, tuy tên trưởng lão Bạch Gia đó có tu vi cao đi lữa thì dưới một kiếm xuyên đan điền, lại bị kiếm ý của Trần Phong tổn thương lục phủ ngũ tạng thì không chết thì cũng bị tàn phế cả đời.
Vừa giải quyết xong tên Bạch Gia trưởng lão đó thì phía sau lưng Trần Phong chợt có tiếng gió và tiếng quần áo ma sát trong không khí vang tới. Đám người tới phía sau Trần Phong hiển nhiên là đám trưởng lão và cao thủ của Trần Gia sau khi thấy có động tĩnh liền hiện thân.
Nhưng đám người họ sau khi tới thấy tràng cảnh máu me, huyết tinh và một đám thi thể trên mặt đất thì bị làm cho ngây ngốc không kịp phản ứng, nhưng khi đám người đó nhìn tới Trần Phong toàn thân rách rưới lại nhuộm một màu đỏ tươi của máu thì hốt hoảng nói.
“Là thiếu chủ, thiếu chủ chở về rồi”
“Đại thiêu gia chở về rồi, rốt cuộc là vừa rồi xảy ra chuyện gì? Tại sao lại có cảnh tượng như vậy”
Một tên trưởng lão Trần Gia nhận ra được Trần Phong liền tiến tới hỏi thăm rồi nhìn về một tên đệ tử của Trần Gia hỏi lại toàn bộ sự việc. Sau khi nghe hiểu toản bộ đầu đuôi câu chuyện tên trưởng lão đó ban đầu là tức giận vô cùng, tới mức sác mặt hắn cũng đỏ cả lên, nhưng khi nghe tới chiến tích của Trần Phong thì bị làm cho chấn kình đến nói không nên lời.
Phải mất một thời gian ngắn sau hắn mới phục hồi tinh thần rồi ra lệnh cho đám hạ nhân của Trần Gia dọn dẹp hiện trường rồi ra hiệu cho mọi người giải tán. Tên trưởng lão bị phế kia và một vài tên đệ tử của hai gia tộc cũng bị bắt lại đem áp giải vào Trần Gia theo lời của Trần Phong, tên trưởng lão Trần Gia kia mới đầu còn có chút ý kiến nhưng khi hắn nhìn vào ánh mắt uy nghiêm cùng sắc bén của Trần Phong thì bị dọa cho không giám nói câu gì mà chỉ im lặng làm theo lời hắn nói