Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế – Chương 97: truyện tống thủy tinh,địa để đột tập lược đoạt – Botruyen

Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế - Chương 97: truyện tống thủy tinh,địa để đột tập lược đoạt

Kì Luân sâm lâm, giải đất trung tâm phía tây nam ở địa tinh vương quốc. Cây cối trong rừng to lớn dày đặc, cỏ dại phát triển rất nhanh, hoa dại mọc khắp nơi. Đây vốn là nhạc viên của các loại dã thú. Đáng tiếc năm đó, địa tinh chọn nơi này làm cấm địa để phóng ra Truyện Tống chi môn, bèn giết hết số dã thú. Cả khu rừng hoàn toàn bị địa tinh đóng quân chiếm cứ!

Ba Bỉ – Khắc Lạp, là một địa tinh trung niên mê rượu, là đoàn trưởng của đệ tứ hỏa thương binh đoàn thuộc đệ nhị quân đoàn của địa tinh vương quốc. Gần đây vì quốc vương lo lăng do không tìm được tung tích của dị tộc từ Quang Minh địa lục, sợ rằng sẽ đến Kì Luân sâm lâm mà đánh lén. Bởi vậy điều đại đội hỏa thương đóng tại đây, lệnh cho Ba Bĩ dẫn hỏa thương binh đoàn của gã, đến đây phối hợp với đại đội hỏa pháo đang đóng tại nơi này.

Trước kia do không có xuất hiện dị tộc từ Quang Minh địa lục xâm lấn Cát Khâu sơn lĩnh, nơi đặt Truyện Tống chi môn đều là cấm địa, mọi việc đều là bí mật quân sự của địa tinh vương quốc, cho nên việc đóng ở đây có thể nói là nhàn nhã và mỗi ngày ngủ ngon, là một địa phương tốt để bồi bổ.

Đối với tên thích rượu Ba Bỉ này mà nói, đóng quân ở Kỳ Luân sâm lâm tuyệt đó là chuyện tốt. Bởi vậy gã khi tới đây rất háo hức, uống cả ngày đến say mèm, tất cả sự vụ đều giao cho bộ hạ xử lý. Một chút lo lắng dị tộc từ Quang Minh đại luc đến đây xâm lấn cũng không có. Bởi vì gã cho rằng những người đó không còn dám ở lại trong vương quốc, nói việc ra sức tìm bọn họ là lãng phí khí lực. Huống hồ hỏa thương binh đoàn của gã không phải là đại đội rác rưởi của tên Ba La Tư, dị tộc mà dám đến đây tức là chạm đến tổ ong!

Màn đêm phủ xuống, một dãi màu đen bao phủ cả địa tinh đại lục. Địa tinh quân đội đóng tại khoảng đất trống ở trung tâm Kì Luân sâm lâm. Ba Bỉ đang cùng mười tên đại đội trưởng thuộc hạ và đại đội trưởng hỏa pháo đại đội ngồi chung một nơi. Bọn chúng đang ăn uống no nê.

“Ha ha, lần này đoàn trưởng được phái tới đóng ở Kì Luân sâm lâm thật sự là nhàn rỗi, huynh đệ bọn ta cũng được hưởng lây. Thật sự hâm mộ Nga Cách đại đội trưởng đóng quân tại đây!” Đại đội trưởng đệ tam thương thủ đại độ thủ hạ của Ba Bỉ nhìn đại đội trưởng hỏa pháo đại đội Nga Cách cười nói hâm mộ.

“Đúng, đúng, ở địa phương này thật là tốt. Nếu so sánh với nơi đang có chiến tranh với Lưỡng tê đế quốc, thì nơi này quả thực là một thiên đường. Cái bọn dị tộc từ Quang Minh chó má kia, nếu không phải năm đó địa tinh chúng ta gặp phải nội loạn, các chủng tộc còn lại ở Quang Minh đại lục vĩnh viễn nằm dưới chân địa tin chúng ta. Thật không rõ vì sao quốc vương lại lo lắng bọn người dị tộc kia. Nếu bọn chúng đến đây, chúng ta bắn cho bọn chúng không còn manh giáp!” Chín tên hỏa thương đại đội trưởng khác đều mở miệng phụ họa.

“A a, có các chư vị đội trưởng ở đây, bọn dị tộc có một trăm lá gan, cũng không dám đến nơi đây!” Hỏa pháo đại đội trưởng Nga Cách hằng năm đóng tại Kì Luân sâm lâm, khi biết tinh dị tộc xâm lấn Cát Khâu sơn lĩnh, vốn rất lo lắng. Nhưng giờ đây đệ tứ hỏa thương binh đoàn được phái đến đây đóng quân, nhất thời hắn thập phần an tâm, nghe chúng đại đội trưởng nói vậy, cũng cao hứng cười lớn.

“Bọn người lộn xộn các ngươi, ý kiến của quốc vương đâu phải để cho các ngươi tùy tiện bàn luận? Bớt nói nhảm, uống rượu!” Con sâu rượu Ba Bỉ, bưng chén rượu lên, gọi bọn bộ hạ uống cạn, bọn chúng ai cũng không lo sợ dị tộc xâm lấn lần nữa. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Xung quanh Kì Luân sâm lâm là giải đất hoang vu. Đường đá gập ghềnh, lại cách xa thành trấn. Bình thường có rất ít địa tinh tới đây. Bất quá hôm nay lại có một đoàn thân ảnh xé trời, lặng lẽ tiềm phục ở vùng phụ cân Kì Luân sâm lâm.

“Lôi Ân đoàn trưởng, chừng nào chúng ta hành động?”

Dưới bầu trời đêm, hai dặm bên ngoài phía bắc Kì Luân sâm lâm, hỏa tinh linh Phỉ Phỉ, thân vận một bộ y phục màu đen, nằm phục yên lặng trên mặt đất, nhìn những đốm sáng bên trong Kì Luân sâm lâm, hưng phấn hướng tới bên trái Diệp Phong mà hỏi.

“Đừng vội, chờ bọn chúng ngủ say đã. Nàng cũng nghỉ chút đi, còn chưa bắt đầu mà, làm gì mà hưng phấn như vậy!” Diệp Phong trong miệng ngậm cây Thanh sảng tiêu hồn, đảo người nằm ngửa lại, nhiếp mắt nhìn bóng đêm của bầu trời, vẻ mặt đầy hưởng thụ.

“Hình như rất có đạo lý” Phỉ Phỉ nghe vậy lộ ra một tia tiếu ý, xoay người nằm ngửa bên cạnh Diệp Phong, quan sát cảnh đêm của bầu trời. Xung quanh hai người, bọn Liệt Diễm trung đội Khải Đặc thân mặt bộ đồ màu đen, đen tiềm phục ở đó. Ngoại trừ tinh linh trung đội và đại địa trung đội, tứ trung đội linh ngưu, lôi đình, cự giải cùng tiểu đội cự nhận đang ở trạng thái ải nhân của Tư Lược đoàn cũng đang tiềm phục xung quang Kì Luân sâm lâm.

Hôm nay là ngày thứ mười Phỉ Phỉ bên cạnh Diệp Phong. Từ khi hỏa tinh linh đơn thuần này biết Tư Lược đoàn thông qua Truyện Tống chi môn mà đến tân đại lục của địa tinh, liền lập tức khẩn cầu Diệp Phong dẫn nàng đến tân đại lục vui chơi.

Diệp Phong đang muốn lấy lòng Phỉ Phỉ, tự nhiên sẽ không cự tuyệt. Nhân cơ hội này nói với nàng về tinh linh chi tuyền và sanh mệnh chi tuyền, muốn nàng ta giúp đỡ hắn việc này. Sau khi nàng ta đồng ý, thì hắn lập tức dẫn nàng ta đến địa tinh đại lục.

Tĩnh Hương và Mộng Hinh đều cảm thấy để một vị xinh đẹp như hỏa tinh linh này đi theo Diệp đại sắc lang, thập phần nguy hiểm. Nhưng Diệp Phong lấy cớ tinh linh chi tuyền và sanh mệnh chi tuyền, các nàng không còn cách nào khác, chỉ có dặn dò nhắc nhở Diệp Phong đừng có trêu hoa ghẹo nguyệt, rồi đồng ý cho hắn mang theo Tư Lược đoàn cùng Phỉ Phỉ. Bởi các nàng đều hy vọng có thể được cung cấp hai loại tuyền thủy trân quý. Tĩnh Hương và Mộng Hinh phải ở lại Vọng Triều sơn mà lo việc thường ngày, đi các nơi để mua vật tư cho Tư Lược Toàn, bán chiến lợi phẩm. Cho nên các nàng không thể cùng Diệp Phong đến địa tinh đại lục, đành phải để Lộ Lộ và U Nguyệt Nhi đi theo giám thị hắn. Có thời gian rảnh sẽ tự mình đi đến đó mà giám thị.

Đáng tiếc, Lộ Lộ và U Nguyệt Nhi thân là thị nữ, đã từ trong miệng thiếu gia biết được mục đích của hắn. Các nàng căn bản không có ngăn cản, lại còn giúp thiếu gia chinh phục Phỉ Phỉ. Đối với hai nàng là thiếp thân thị nữ mà nói, mỗi ngày được thiếu gia sủng hạnh thì đã thỏa mãn rồi.

U Nguyệt Nhi giờ đây chân tâm dành cho Diệp Phong sự thương yêu và tình yêu của nàng, đã hoàn toàn cảm nhận được sự hạnh phúc. Giống như Lộ Lộ, chỉ cần được sủng ái, nàng không ngại Diệp Phong có bao nhiều nữ nhân. Chỉ điều là lúc Diệp Phong sủng ái nàng và Lộ Lộ rất khác nhau. Lộ Lộ thì thích sự sủng ái ôn nhu nhẹ nhàng, còn nàng thì sự sủng ái vũ mị phong tao.

Diệp Phong từ khi dẫn Phỉ Phỉ đến trú địa bí mật ở địa tinh đại lục, đã cho tinh linh trung đội bay đến Kì Luân sâm lâm, để âm thầm trinh sát địch quân. Mục tiêu của hắn chính là mười hai khối truyện tống thủy tinh của hai tòa Truyện Tống chi môn ở Kỳ Luân sâm lâm.

Bởi vì hắn đã dùng mười hai truyền tống thủy tinh của Truyền Tống Trận để phục chế Truyện Tống chi môn ở Vọng Triều sơn, cho nên không thể có Truyện Tống Trận đến bộ lạc Kỳ Qua Nhĩ và Phong Nguyệt mỹ nữ đoàn. Cái trước thì không cần nói đến, nhưng đã lâu ngày không gặp được Đế Na, không thể hưởng thụ sự phong tao vũ mĩ hồn viên của nàng, làm hắn cảm thấy khó chịu, cho nên hắn cần truyền tống thủy tinh. Sau khi tinh linh trung đội trinh sát xong, hắn lập tức sắp xếp kế hoạch, tới Kì Luân sâm làm, chuẩn bị cướp lấy mười hai viên Truyền tống thủy tinh.

Phỉ Phỉ từ khi quen được Diệp Phong, cảm giác được cuộc sống vô vị trước kia của nàng đã biến mất đi. Mỗi ngày đều vui vẻ đi theo Diệp Phong, thường xuyên thấy nhiều sự việc khác thường, vả lại Diệp Phong có thể làm nàng ngạc nhiên. Hiện tại trong lòng của hỏa tinh linh đan thuần này đối với Diệp Phong tràn ngập sự kính nể và ngưỡng mộ, không có chút phát giác nàng đã rơi vào trong ma trảo của đại sắc lang.

Đêm khuya, càng ngày càng đen, Phỉ Phỉ đang cực độ nhàm chán. Bọn quan quân địa tinh Ba Bỉ trong sâm lâm rốt cuộc cũng ăn uống xong, mỗi người tự trở về nơi nghỉ. Trong sâm lâm bởi vậy giờ đã yên lặng, chỉ còn lại nhóm địa tinh thương thủ đi tuần đêm.

“Hành động!”

Diệp Phong mắt thấy thời cơ đã đến, sau khi dò xét một chút, rồi ra lệnh cho Khải Đặc bắt đầu hành động. Những tên Liệt Diễm trung đội liền truyền tín hiệu hành động cho các thành viên Tư Lược đoàn khác đang tiềm phục quanh Kì Luân sâm lâm.

Bạch lang trung đội nhận được lệnh hành đội, lập tức đi trước lẻn vào sâm lâm, nhằm vào đám thương thủ tuần đêm, mà thi triển những đòn ám sát âm độc vô thanh vô thức. Ba trung đội Liệt Diễm, linh ngưu, lôi đình từ trong không gian ở bên đai lưng, lấy ra những bao đựng dầu thô, rồi tiến hành rải xuống xung quanh sâm lâm.

Lôi Nặc và bọn cự nhân Kì Lạp Tư đã biến đổi hình dạng bình thường, cùng cự giải trung đội cúi người phân tán xung quanh sâm lam, chuẩn bị ngăn chặn nhưng tên địa tinh trốn ra từ trong biển lửa.

Trên cao ngàn thước, Kiệt Nã Tư dẫn tinh linh trung đội cưỡi Quang Minh bạch vũ điêu nhàn nhã bay hóng gió, chờ đợi đồng bọn phía dưới triển khai hành động.

Dưới lòng đất, Thụy Ân dẫn đại địa trung đội, theo tính toán, đang ở cách mười thước bên trái nơi để Truyện Tống chi môn trong Kì Luân sâm lâm, đang chờ đợi tiếng nổ trên mặt đất, thì lập tức phá đất chui ra, y theo kế hoạch của đoàn trưởng đại nhân mà làm.

Với thính giác và khứu giác cực kỳ linh mẫn của bạch lang trung đội mà nói, việc ám sát trong bóng đêm, bọn địa tinh căn bản không thể tránh được ma trảo của bọn họ, không bao lâu thì toàn bộ được giải quyết xong.

Tuy nhiên, khi việc đổ dầu thô vừa hoàn thành, thì có một tên địa tinh pháo thủ đi ra ngoài định giải quyết, thì phát hiện thi thể của đám địa thinh thương thủ, nhất thời kinh hô kêu lọa: “Địch đến, địch đến, có tập kích, mọi người nhanh nghênh địch a…”

“Mẹ kiếp, nhanh, lập tức châm lửa, ném bom!”

Diệp Phong thả một hơi từ cây Thanh sảng tiêu hồn ra, rồi cao giọng hét lớn. nhưng thành viên phụ trách châm lửa nghe tiến liền thực hiện ngay. Đại hỏa lập tức lan ra nhanh chóng. Đồng thời từ không gian ở đai lưng lấy tạc đạn đặc chế, dùng sức ném vào sâm lâm.

“Oanh oanh … oanh oanh …”

Đại hỏa hùng hổ không ngừng chá, liên miên truyền ra không ngừng những âm thanh bạo phá. Trong sâm lâm địa tinh phát hiện xung quanh đều có đại hỏa, bên ngoài còn có loại pháo đạn tự chế gì đó bay đến oanh tạc, nhất thời bị dọa kêu cha gọi mẹ, sinh ra hỗn loạn lớn.

“Bình…ách… Bình tĩnh…” Ba Bĩ đang còn say sưa, chạy ra khỏi doanh trướng, nhìn đại hỏa chung quang, lập tức tỉnh rượu, lấy một bình rượu mà đập, cao giọng gọi những bộ hạ đang bối rối xung quanh.

Đáng tiếc, những địa tinh sợ chết kia, đối mặt với đại hỏa vô tình đang thiêu cháy xung quang, lại còn có nhưng tạc đạn từ trên rơi xuống oanh kích, đã là cho kinh hãi quá độ, lại thêm tiếng nổ mạnh, nên không thể nghe được mệnh lệnh của gã. Hơn nữa lúc này, đội nhiên trên không có một đám tinh linh đang cưỡi điêu từ trên cao hạ xuống thấp, bay vào trong một cái truyện tống chi môn.

“Đúng rồi, vào Truyện tống chi môn, bên kia chúng ta cũng có đồng bọn ở đó!” Một ít địa tinh bối rối, nhìn đám tinh linh cưỡi điêu bay vào Truyện tống chi môn, đang muốn chạy trốn khỏi đám cháy, cùng với sự oanh kích của tạc đạn.

“Ngừng lại, không được vào Truyện tống chi môn. Bên ngoài có địch tập kích, một khi bọn họ phá hư Truyện tống chi môn, các ngươi vĩnh viễn ở lại Quang Minh đại lục, thế nào cũng bị giết chết. Nhanh, tập hợp đội ngũ lại, theo ta về hướng nam mà phá vòng vây!” Ba Bỉ rướn cổ hô to nhắc nhở, bọn địa tinh tỉnh ngộ đình chỉ chui vào Truyện Tống chi môn. Gã và những quan quân còn lại bắt đầu chỉ huy tập hợp thủ hạ lại.

“Kì Nhĩ Tư, mang bộ đội của ngươi trợ giúp hỏa thương trung đội đang đóng tại Quang Minh đại lục!” Ba Bỉ chỉ huy thuộc hạ tập hợp lại, nghĩ đến bên Quang Minh đại lục có một hỏa thương trung đội đang đóng quân kin đáo ở đó, liền lập tức ra lệnh cho đại đội trưởng đệ nhị hỏa thương đại đội đem quân trợ giúp hỏa thương trung đội đó. Đồng thời hạ lệnh điều cương thiết chiến xa tới, chuẩn bị mọi việc, rồi để chính mình và bộ hại chặt đám cây ở phía nam mà thoát đi

Song, khi Kì Nhĩ Tư đại đội trưởng đệ nhị hỏa thương muốn đái lĩnh bộ hạ tiến vào Truyện tống chi môn thì Thụy Ân đưa đầu lên quan sát tình hình bên trên, thấy tinh linh trung đội không có lập tức trở về, liền đái lĩnh đại đại trung đội phá đất xông lên, đột nhiên tập kích ngăn chặn những tên địa tinh muốn tiến vào Truyện tống chi môn, rồi lấy Truyện tống thủy tinh, và theo đường cũ mà rút.

Theo kế hoạch của Diệp Phong, lần này bạch lang trung đội trộm lẻn vào sâm lâm, ám sát thương thủ tuần tra. Sau đó phối hợp với ba trung đội Liệt Diễm, linh ngưu, lôi đình phụ trách đổ dầu thô quanh sâm lâm, đợi sau khi phát hỏa, thì lập tức hướng sâm lâm mà ném tạc đạn.

Tinh linh trung đội và đại địa trung đội phụ trách lấy Truyện tống thủy tinh của hai toà Truyện tống chi môn. Tinh linh trung đội tiến vào Truyện tống chi môn, nếu địch nhân quá nhiều thì lập tức rút về, còn không thì trực tiếp tiêu diệt, rồi lấy đi Truyện tống thủy tinh, bay về Vọng Triều sơn. Cự giải trung đội và cự nhân tiểu đội ở xung quanh để chặn đường rút của bọn địa tinh.

“Đoàn trưởng, Truyện tống thủy tinh bị hắc nhân đối phương cưỡi xuyên sơn giáp cướp đi rồi!” Kì Nhĩ Tư nhì những những cái lỗ mà đại địa trung đội để lại, rồi bảo địa tinh thủ hạ đuổi theo, và đối Ba Bỉ mà hô to thông tri.

“Đuổi, đuổi theo bọn chúng đoạt truyện tống thủy tinh trở về!” Ba Bỉ nghe vậy lửa giận bốc lên. Khẳng định đây chính là dị tộc từ Quang Minh đại lục, sử dụng hỏa kế ti bỉ. Đầu tiên là triển khai đại hỏa và oanh tạc lên bọn người của gã, sau đó thì âm mưu liên hoàn đánh lén mà đoạt vật.

Để địa tinh thương thủ đuổi theo ngũ gia ma thú, Đại địa xuyên sơn giáp, căn bản mà nói là nằm mộng. Địa tinh thương thủ hoàn toàn không theo kịp tốc độ nhanh nhẹn của đại địa xuyên sơn giáp. Không bao lâu, bọn chúng đã mất dấu đại địa trung đội.

“Ha ha, Lôi Ân đoàn trưởng, hỏa thế cháy thật dữ dội, kế hoạch của người đã thành công rồi!” Phỉ Phỉ đứng ở phía bắc rừng rậm, nhìn đại hỏa hùng hổ, trong miệng cao hứng tán dương Diệp Phong.

“Đó là, kế hoạch của ta bao giờ cũng thành công mà!” Diệp Phong vừa nghe mỹ nữ tán dương, liền đắc ý cười to.

“Hì hì, Lôi Ân đoàn trưởng không khiêm nhường, đắc ý nhiều quá rồi!” Phỉ Phỉ nhìn Diệp Phong mà cười.

“Tiểu nha đầu không để cho bổn đoàn trưởng mặt mũi à, xem ta xử lý nàng đây!” Diệp Phong nhìn Phỉ Phỉ đang cười hắc hắc, vươn cánh tay heo để thọt lét nàng, nhân cơ hội chiếm tiện nghi vuốt ve da thịt bóng loáng của nàng.

“Ai nha, Lôi Ân đoàn trưởng, ta sai rồi, người tha cho ta đi, nhột quá!” Phỉ Phỉ đan thuần không có để ý Diệp Phong đang chiếm tiện nghi nàng, chỉ thấy bị nhột, không ngừng phát ra tiếng cười, rồi cầu xin tha thứ.

Diệp Phong chuẩn bị tiếp tục chiếm tiện nghi. Bất quá khi đại địa trung đội rút khỏi sâm lâm, lúc này nhìn về phía sâm lâm, thì có một cương thiết chiến xa đè gẫy cây cối, từ trong sâm lâm mà chạy tới, trong đó còn có tiếng mắng chửi của bọn địa tinh.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.