Lâm Hải thành, nằm cách hai trăm dặm phía bắc của Vọng Triều sơn, là thành thị lớn nhất của vùng duyên hải tây nam Mạt La đế quốc. Trong thành rất phồn vinh và đông đúc, những thương gia tụ tập tại đây, hải sản là sản phẩm tiêu biểu nhất!
Lúc hoàng hôn, mặt trời ngã về hướng tây.
Diệp Phong, Lộ Lộ, Mộng Hinh, Tĩnh Hương bốn người đi vào trong Lâm Hải thành, nhìn thấy các cảnh tượng tân tiến sung mãn ở cái thành thị ven bển này cùng với nhiều loại vật phẩm được bày bán, chỉ chỉ trỏ trỏ mà bàn tán, vẻ mặt rất hạnh phúc. Lạp Phỉ Nhĩ và Ba Nhĩ tay không từ từ đi phía sau bốn người.
Ba vị tuyệt sắc mỹ nhân đi trên con đường lớn, không thể tránh được ánh mắt của nam nhân xung quanh. Họ nhìn Diệp Phong bên cạnh các nàng, không thể không lộ vẻ hâm mộ. Bởi như thế, trong lòng Diệp đại đoàn trưởng rất là đắc ý.
Ba ngày trước, Diệp Phong và tình phụ Đế Na dừng cuộc triền miên, rồi nói ra thân phận thật sự của mình. Ngay khi Đế Na biết hắn chính là cầm thú nam tước nổi danh ở Mạt La đế đô, liền lập tức nở một nụ cười, kiều mỵ nói hắn đúng thật sự là cầm thú
Có thể làm cho mỹ nhân cười Diệp Phong tự nhiên sẽ không tức giận. Hắn cùng Đế Na dùng xong bữa điểm tâm, rồi đưa cho Đế Na một Truyện Tống Trận, để nàng đặt nó ở trong doanh trướng của nàng, và nhắc nhở là không được làm mất. Sau đó hắn dẫn chúng thành viên Tư Lược đoàn phản hồi trú địa bí mật.
Kết quả vì trên người có mùi thơm cơ thể của Đế Na, khiến cho Mộng Hinh bị ăn phải dấm chua cực độ bất mãn, trên người thì đánh cho hắn vài cái, trên vai thì cắn hắn đến chảy máu. Lộ Lộ đáng yêu thiếu chút nữa phải chảy nước mắt. Tĩnh Hương dù cũng có bất mãn, nhưng thấy Diệp Phong bị đánh đến chảy máu như vậy, cũng có chút không đành lòng. Bởi thế nàng cũng không như Mộng Hinh truy cứu cái mùi hương của nữ nhân trên người hắn. Dù sao hắn đi đến chỗ phong nguyệt, trên người có mùi hương như vậy nhưng không thể chứng minh hắn có làm chuyện đó.
Mộng Hinh đánh hắn đã đời, buổi tối bị tử cầm thú giả bộ rất đau đớn, khiến cho trong tim đau nhói, cảm thấy mình có có chút quá tay, liền giọng hờn dỗi cảnh cáo hắn không được đi hái hoa dại nữa, thuận thể tha thứ cho hắn luôn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Đêm qua, Đế Na y theo lời dặn của Diệp Phong, dẫn Phong Nguyệt mỹ nữ đoàn tiến vào trong Mạt La đế quốc. Diệp Phong nói thật quan hệ của mình và Đế Na cho Lộ Lộ biết, để nàng giúp mình tạm thời dấu Mộng Hinh và Tĩnh Hương, rồi thông qua Truyện Tống Trận mà triền miên cả nữa ngày với Đế Na. Sau đó hắn trở lại trú địa bí mật, chỉ huy mọi người khai thác quáng mạch, rồi lo quan sát công việc phục chế hỏa thương và hỏa pháo cùng đạn dược. Kiệt Nã Tư dẫn tinh linh trung đội ra ngoài để tìm kiếm mục tiêu đánh cướp, trở về báo cho Diệp Phong một tin tốt lành. Bọn họ theo miêu tả của Mộng Hinh, phát hiện kế mẫu Mai Lệ Nhĩ của nàng đang ở gần Lâm Hải thành, hơn nữa còn đang ở chung với một đoàn trưởng của một tiểu dong binh đoàn.
Mộng Hinh trong lòng sớm đã hận thấu xương cái ả Mai Lệ Nhĩ phản bội sát hại phụ thân nàng. Vừa phát hiện được tung tích của ả, thì lập tức lắc lắc tay của tình nhân làm nũng, nhờ hắn đi giết Mai Lệ Nhĩ để báo thù cho phụ thân
Là cừu nhân của cha vợ, tên gia hỏa Diệp Phong này khi đã lấy được Mộng Hinh về tay, thì chắn chắn coi việc của nàng cũng như cũng hắn. Đối với yêu cầu của Mộng Hinh, tự nhiên sẽ không phản đối. Vì vậy hôm nay hắn liền tiến đến Lâm Hải thành, chuẩn bị tiêu diệt Mai Lệ Nhĩ và người của ả, báo thù cho cha vợ, để Mộng Hinh phát tiết.
Sau khi Mai Lệ Nhĩ – Hi Lạp rời khỏi Hỗn Loạn hoang nguyên, thật ra muốn đi đến Quang Minh đế quốc, nhưng bọn kỹ sị truy giết Mộng Hinh không biết tại sao không trở về, ả ở tại biên giới của Quang Minh đế quốc bị quân đội bao vây. May mắn là cũng kịp thời dẫn một trăm nhị giai tạp hệ kiếm sĩ nhanh chóng đào thoát đến Mạt La đế quốc, rồi lẻn vào Lâm Hải thành. Ả dùng sắc đẹp của mình để quyến rũ đoàn trưởng Thiết Hùng dong binh đoàn, Đức Luân – Khả Lỗ.
Thiết Hùng dong binh đoàn, là một dong binh đoàn cỡ nhỏ đóng trường kỳ ở Lâm Hải thành. Thành viên không quá ba trăm, đều là nhị, tam giai tạp hệ kiếm sĩ và tạp hệ chiến sĩ. Đức Luân – Khả Lỗ, tướng mạo tạm được, đã trung niên nhưng vẫn cường tráng, mái tóc màu xanh lục, giỏi về dùng rìu, thực lực tứ giai cực điện chiến sĩ, là người cực độ háo sắc, không có nữ nhân không được vui.
Mai Lệ Nhĩ dâm đãng diễm lệ, Đức Lức cực độ háo sắc, cái cặp này có thể nói là “đối nhãn nhân”. Sau một vài ngày hỗn đắc hỏa nhiệt, hàng đêm xuân tiêu, Mai Lệ Nhĩ với tâm cơ và kỹ xảo trong ái ân của mình đã khiến cho Đức Luân rất hài lòng, luôn nghe theo lời của nàng. Mai Lệ Nhĩ có dã tâm lớn, liền đem đám nhị giai tạp hệ kiếm sĩ của mình cho vào biên chế của Thiết Hùng dong binh đoàn, chuẩn bị hợp tác với Hải Sơn thương đoàn tài phú, xây dựng dong binh đoàn lớn mạnh thêm.
Đồng thời, Mai Lệ Nhĩ có nhiều kinh nghiệm trong kinh thương, thấy ở phía đông Lâm Hải thành có ít tửu quán, liền khai trương một gia Mai Đức tửu quán, tiện thể làm tổng bộ cho Thiết Hùng dong binh đoàn, để bọn người Đức Luân bỏ đi cuộc sống không có tổng bộ.
Khi đến Lâm Hải thành, loại thành thị kiểu mới này, không nếm thử những món hải sản đặc sản, tuyệt đối là một tổn thất. Để Mai Lệ Nhĩ tại Mai Đức tửu quán ở phía đông không thể chạy thoát, Diệp Phong và Mộng Hinh tự tin thập phần, chuẩn bị dùng Truyện Tống Trận điều động thành viên Tư Lược đoàn triển khai vào ban đêm, nhanh chóng tiêu diệt Mai Lệ Nhĩ và đồng bọn. Giờ phút này sáu người nhàn hạ tiến vào một quán cao cấp, trên đường đột nhiên có một trận âm thanh: “Uy, uy, mọi người mau ra xem. Thiết Hùng dong binh đoàn vừa mới bắt được một trăm thành niên hương kì ải nhân!”
“Thiết Hùng dong binh đoàn bắt được một trăm hương kỳ ải nhân thành niên? Chẳng lẽ là đồng bọn của Cách Thụy?” Mộng Hinh nghe vậy kinh ngạc mà hô, hai mắt mĩ lệ nhìn ra được nam nhân của mình đang nghĩ gì, biết hắn có hứng thú với hương kì ải nhân.
“Thiết Hùng dong binh đoàn không có ở chung với dong binh đoàn của Mai Lệ Nhĩ? Hắc, có ý tức, tạm không ăn hải sản nữa, chúng ta ra ngoài quan sát!” Diệp đại đoàn trưởng hai mắt chuyển động liên tục, lộ vẻ tham lam, dẫn bọn người Lộ Lộ ra ngoài để quan sát. Mặc kệ đám hương kì ải nhân này có phải đồng bọn của Cách Thụy, Diệp Phong nhất định sẽ không bỏ qua. Không lấy được đám dán nô lệ đầy giá trị này của địch nhân, thì làm sao đúng là tính cách của hắn?
Tĩnh Hương phát hiện trong mắt Diệp Phong lộ vẻ tham lam, vừa đi vừa nhìn nam nhân ngày càng có địa vị cao trong lòng mình này, liền có cảm giác ngọt ngào cùng buồn cười không giải thích được. Nàng vui tưởng đến những ngày trước kia ở chung, biết được Diệp Phong có nhiều tính lưu manh, cho nên buồn cười tên xú gia hỏa này vĩnh viễn vẫn không thể thay đổi tính tình.
Đối với việc Diệp Phong giúp Mộng Hinh báo thù, Tĩnh Hương không có ý kiến. Nàng mặc dù đối với Mộng Hinh bất mãn, nhưng với loại đại sự này, không có khả năng gây khó dễ, và nàng cũng không muốn làm. Huống chi nhân phẩm Diệp Phong tuy không tốt, nhưng đối xử rất tốt với người của mình, vì thế không thể không giúp Mộng Hinh báo thù. Cái này cũng là một nguyên nhân nâng địa vị của Diệp Phong trong lòng nàng
Cho nên nàng phải lấy gấp Diệp Phong, còn về xử lý quan hệ và thân phận giữa nàng cùng Lộ Lộ và Mộng, thì sau này tính tiếp. Cái vấn đề Mộng Hinh cùng tranh sủng với nàng, nhất định phải được giải quyết triệt để, nếu không các nàng vô pháp ở chung với nhau.
Tại quảng trường trung tâm Lâm Hải thành, tập trung rất nhiều loại cửa hàng lớn, là nơi phồn vinh nhất ở đây, người ra vào tấp nập. Do thành không có chợ phách mại, những thương gia sở hữu một ít cửa hàng lúc này rất chú trọng việc mua bán.
Hoàng hôn hôm qua, Đức Luân đang dẫn người đến dong binh công hội để lãnh tiền hoàn thành nhiệm vụ, thì trên đường phát hiện một trăm mười hai tên hương kì ải nhân, nhất thời nỗi lên lòng tham, rồi động thủ. Cuối cùng gã giết chết mười hai tên, số còn lại toàn bộ bị bắt giữ, chuẩn bị đem tới chỗ phách mại ở Hải Lâm thành mà bán!
Mai Lệ Nhĩ biết tin này rất mừng rỡ. Đêm đó dâm đãng phục vụ Đức Luân đến lúc không thể tiếp tục, làm Đức Luân cực độ vui vẻ. Gã tưởng mình từ khi có được ả nữ nhân Mai Lệ Nhĩ này, mình tựa hồ như cũng đổi vận. Điều duy nhất gã tiếc nuối là Mai Lệ Nhĩ không còn là xử nử, hơn nữa với kỷ thuật phòng the cao siêu cùng tính dâm đãng, khẳng định trước kia đã có không ít nam nhân…
Tại trong thành, cư dân truyền cái tin này khắp nơi, không bao lâu, cả quảng trường đã chật kín người đến xem bọn hương kì ải nhân với tay chân bị xiền xuống, toàn thân bị băng bó, thần tình rất bi ai, đang bị đám dong binh áp giải.
Tên cẩu Ba Nhĩ cố gắng chen lấn để Diệp Phong cùng Lộ Lộ bốn người dễ dàng đứng ra phía trước đám đông.
Lộ Lộ, Tĩnh Hương, Mộng Hinh tam nữ xuất hiện phía trước đám đông, nhất thời hấp dẫn sự chú ý của đám người xung quanh. Người để ý đến các nàng cũng bắt đầu nhiều hơn người để ý hương kỳ ải nhân. Đức Luân đứng ở phía trước bọn hương kì ải nhân, phát hiện Lộ Lộ ba người, hai mắt mở to, lộ ra ý dâm, nuốt nước miếng. Nếu không phải vì đám người ở dưới, tên sắc lang này nhất định sẽ không như vậy.
Ba mỹ nhân này thật mĩ lệ a, so với Mai Lệ Nhĩ còn mĩ lệ hơn, nếu có thể cùng các nàng ngoạn ngoạn một ngày, ta cùng có tổn thọ mười năm cũng nguyện ý… Đức Luân quan sát hai thanh niên tay không có cầm vũ khí bên cạnh ba người bọn họ, trong đầu nổi lên một ý niệm tà ác.
Nếu Mai Lệ Nhĩ đang ở tửu quán mà biết Đức Luân ý nghĩ hiện giờ, khẳng định sẽ bị tức đến phát điên
Thủ hạ của Đức Luân thấy đám người đang bàn tán, còn đoàn trưởng thì bất động nhìn mỹ nhân, vội vàng nhẹ giọng nhắc nhở. Đức Luân lúc này mới nhớ việc cần thiết của mình, đối đám người mà tuyên bố, đám hương kì ải nhân này, giá chín ngàn kim tệ một tên.
“Một tên hương kì ải nhân đáng giá chín ngàn kim tệ, cái giá này được đấy!”
“Đúng vậy, quả thật không mắc, nhưng mà chúng ta lại không đủ tiền để mua!”
Đám người xung quanh nghe Đức Luân tuyên bố, nhất thời tiến bàn tán ầm ầm vang lên. Một số ít quý tộc bắt đầu đánh giá những tên hương kì ải nhân thuận mắt kia, chuẩn bị mua về là trù tử ( đầu bếp) cho họ.
“Chín ngàn một trăm, ta mua hết” Ba Nhĩ dưới chỉ thị của thiếu gia, bước ra khỏi đám động, lớn tiếng nói. Bởi vì Diệp Phong muốn trước tiên đem đám hương kì ải nhân bị thương tích này về trú địa bí mật, sau đó sẽ động thủ với bọn Mai Lệ Nhĩ và Đức Luân, trách gây thương tích cho đám hương kì ải nhân.
“Mua hết? Có người một lần mua hết một trăm tên trù tử này về nhà hả? Tên tiểu tử này là ai? Tại Lâm Hải thành chưa từng gặp qua!” Tất cả mọi người xung quanh giật mình nhìn Ba Nhĩ, trong đó có một số ít đang bàn tán.
“Vị tiên sinh này không giỡn chơi chứ? Ngài thật sự muốn mua hết?” Đức Luân nhìn Ba Nhĩ, có điểm khó tin liền hỏi.
“Đúng vậy, mua hết!” Ba Nhĩ gật đầu trả lời.
Xem ra ba tên nam nhân này không chỉ có ba vị mỹ nhân, mà còn rất giàu nữa? Đức Luân nhìn Ba Nhĩ rồi đánh giá. Đầu tiên là ý nghĩ tham lam đối với mỹ nhân, tiếp theo lại có ý với tài sản của Diệp Phong ba nam nhân bên cạnh các mỹ nhân ấy.
“Hảo, nếu vị tiên sinh này sảng khoái như thế, hôm này toàn bộ hương kì ải nhân bán cho ngài.” Trong lòng vui vẻ nghĩ, Đức Luân cao hứng tuyên bố.
Một số ít quý tộc xung quanh muốn mua một tên hương kì ải nhân, thấy Ba Nhĩ một lần mua hết, trong lòng có sự bất mãn, âm thầm nguyền rủa Ba Nhĩ không sợ chết!
“Vị tiên sinh này, ta thấy các người chỉ có sáu, có cần đám dong binh đoàn bọn ta áp tải bọn hương kì ải nhân giúp bọn ngài trở về hay không?” Đức Luân đi tới gần Ba Nhĩ ân cần hỏi. Thật sự là muốn xem sáu người đó có đồng bọn hay không, rồi nhân tiện bất ngờ cướp người đoạt tài.
Tinh linh trung đội thấy hình dáng của Đức Luân, cho nên đã vẽ lại đơn giản, Diệp Phong tự nhiên cũng nhận biết được Đức Luân, nghe gã nói xong, trong lòng cười thầm, nhìn một chút, mỉm cười: “Chúng ta quả thật chỉ có sáu người, hơn nữa nhà thì ở tận Bá Ni thành phía đông bắc, nếu vị đoàn trưởng này thấy thuận tiện, thì tốt nhất giúp đỡ chúng ta áp giải. Chúng ta có thể trả công cho việc này!”
Bá Ni thành cách Lâm Hải thành ba trăm dặm. Đức Luân nghe Diệp Phong nói bọn họ chỉ có sáu người, gia tộc thì ở tại Bá Ni thành, lập tức thầm hô may mắn, nhìn thoáng qua Lộ Lộ ba nữ nhân, mở miệng cười cười: “Quyết định như vậy, việc áp giải thì tuyệt đối không có vấn đề gì!”
Diệp Phong thấy Đức Luân đáp ứng hỗ trợ áp giải, lấy một ma pha pháp tạp để trả kim tệ cho gã để mua hương kì ải nhân, nói: “Chúng ta hôm nay định phản hồi Bá Ni thành, không nghĩ tới đoàn trưởng đại nhân lại có hương kì ải nhân, chẳng biết đoàn trưởng đại nhân có thuận tiện hôm nay cùng xuất phát được không?”
“Không thành vấn đề, chuẩn bị một chút là có thể xuất phát.”
Đức Luân thấy Diệp Phong trả kim tệ xong, ngôn ngữ gian xảo nhìn ý tứ của năm người còn lại, đoán rằng hắn chính là thủ lĩnh của đám sáu người này, âm thầm dắc ý cười gian, gật đầu đáp ứng, gọi một gã thanh niên kiếm sĩ thủ hạ lanh lợi lại, nhẹ giọng bảo: “Ngươi về báo cho Mai Lệ Nhĩ biết, nói ta sẽ ở ngoài thành mà đánh cướp sáu tên thanh niên giàu có này, không bao lâu sẽ trở về, bảo nàng đừng lo lắng!”
Thanh niên kiếm sĩ nghe xong liền lĩnh mệnh, nhanh chóng rời khỏi. Đức Luân lập tức gọi ba trăm tên thủ hạ áp giả đám hương kì ải nhân lên xe ngựa, rồi đối diện với Diệp Phong ra ý có thể xuất phát ngay.
Diệp Phong thấy thế liền liếc mắt với bọn Lộ Lộ năm người, nhỏ giọng nói vài câu, rồi dẫn đầu đoàn người. Đức Luân dẫn thủ hạ đi theo ở phía sau, đám người xung quanh đã bớt náo nhiệt, rồi cũng tản ra.
“Các huynh đệ, chuẩn bị, lần này chúng ta sẽ phát tài. Phía trước, ba tên đang mang theo mỹ nhân đều là bọn đầu to ngu ngốc. Chờ bọn họ ra khỏi thành, sẽ cướp lấy mỹ nhân và kim tệ, các huynh đệ cũng có phần. Bổn đoàn trưởng sẽ bao hết cái kỹ viện lớn nhất thành, để các người hảo hảo vài ngày!” Đức Luân thong thả nói nhỏ với nhiều tên thủ hạ bên cách, nhắc nhở bọn chúng chuẩn bị hành động.
Có nhiều đoàn trưởng có rất nhiều dạng lâu la, chúng dong binh nghe đoàn trưởng nhắc nhở và hứa sẽ thưởng hậu, nhất thời phấn chấn tinh thần, trong lòng đã chuẩn bị sẵn sàng. Bởi vì Mai Lệ Nhĩ ở tại Mai Đức tửu quán, cho nên kiếm sĩ gia nhập dong binh đoàn của nàng, tất cả đều ở lại tửu quán phụ trách bảo vệ này. Vì thế Đức Luân bây giờ đái lĩnh thủ hạ, tất cả đều là nhân mã của Thiết Hùng dong binh đoàn.
Mai Đức tửu quán, Mai Lệ Nhĩ sớm đã biết rõ tính tình của Đức Luân. Khi nhận được tin báo của thanh niên kiếm sĩ, biết Đức Luân sẽ đánh cướp sáu tên tuổi trẻ, trong đó có ba vi tuyệt sắc mỹ nhân, lập tức hiểu rõ ý nghĩ xấu xa trong đầu của Đức Luân. Ả liền nổi giận, phân phó một gã thủ hạ trông coi tửu quán, rồi dẫn một trăm kiếm sĩ trung thành của mình, phi ngựa hướng về ngoài thành mà nhanh chóng đuổi theo. Ả định nhân khi Đức Luân lo đánh giết, sẽ giết chết ba tuyệt sắc mỹ nhân, để tránh Đức Luân phản bội nàng.