Sáng sớm, phía trước trận của đại quân Bát Dát tộc tại Khoa Nhĩ Thiết thảo nguyên, lục quân đại tướng Tùng Đảo Nhất Lang thân mặc chiến bào của Đại Quy Bổn đế quốc, cưỡi trên một con ban lan mãnh hổ, nhìn Đông Du đế quốc hoàng đế Da Luật Minh Cơ, cao giọng quát: “Da Luật bệ hạ, độc trùng của Đại Quy Bổn đế quốc cường đại thế nào, ngươi đã kiến thức qua, tin rằng ngươi không phải là một quân vương vô tri, mau bỏ qua thứ chiến đấu vô vị này, buông khí giới đầu hàng đi, Tùng Đảo Nhất Lang ta cam đoan, chỉ cần ngươi hiệp trợ Đại Quy Bổn đế quốc, thành tựu tương lai của ngươi so với hiện tại sẽ càng cao hơn!”
“Ha ha ha, Tùng Đảo Nhất Lang, một lục quân đại tướng của một Quy đảo tiểu quốc nho nhỏ, thế mà lại dám xuất khẩu cuồng ngôn bắt trẫm đầu hàng. Không cần phải si tâm vọng tưởng nữa, ra tay sẽ biết cao thấp ngay!”
Đông Du kỵ binh trận tiền, Đông Du hoàng đế Gia Luật Minh Cơ cầm thương mặc giáp, nhìn Tùng Đảo Nhất Lang khinh thường cười lạnh. Đã vài ngày y dựa vào biện pháp của Diệp Phong để ngăn cản quân đội Bát Dát tộc, quả thật đã vãn hồi không ít bại thế, nhưng độc trùng của Bát Dát tộc giống như dùng không hết, diệt một đám, chúng lại cho ra hai đám, thật sự khiến Da Luật Minh Cơ đau đầu!
“Da Luật bệ hạ, ngươi nhanh như thế thật không thông minh, nghĩ lại binh lính của ngươi đi, bọn họ đều có người nhà, chẳng lã ngươi muốn làm thê tử của họ mất đi trượng phu, phụ mẫu mất đi nhi tử sao?” Tùng Đảo Nhất Lang rất kiên nhẫn tiếp tục khuyên bảo.
“Ta khinh, ngươi con mẹ nó thứ rác rưởi Quy đảo, bớt phóng rắm chó một chút. Đông Du chúng ta không có chiến sĩ sợ chết. Hoàng thượng, hạ lệnh tiến công đi!!” Tiếng khuyên bảo của Tùng Đảo Nhất Lang vừa dứt, Da Luật Minh Cơ chưa kịp lên tiếng, Đông Du kỵ binh phía sau y đều mặc kệ, đồng loạt lên tiếng chửi mắng Tùng Đảo Nhất Lang.
Da Luật Minh Cơ đối với biểu hiện không sợ sinh tử của tướng sĩ nước mình, cảm giác cao hứng phi thường, không đáp lạ thỉnh cầu của bọn tướng sĩ, cũng không để ý đến lời khuyên của Tùng Đảo Nhất Lang. Vị hoàng đế bệ hạ này, xoay người giục ngựa chạy tới trong trận doanh, xuống ngựa đối mặt với sáu vị đế vương khác đang âm thầm quan sát chiến địa, nói: “Chư vị, tình thế hôm nay, các vị đều thấy được. Không phải Đông Du kỵ binh của ta sợ chết, thật sự là độc trùng của địch quân quá lợi hại, hơn nữa số lượng quá nhiều. Tin rằng nếu quân Đông Du của ta bại, chư vị đối mặt với loại Quy giả không sợ chết cùng độc trùng của chúng, cũng sẽ rất đau đầu đó?”
Da Luật Minh Cơ là trong lời có ý, y đang âm thầm nhắc nhở Diệp Phong và sáu vị đế vương mau chóng phái binh đến tăng viện giáp công, không nên cố ý chậm trễ tốc độ chi viện, nếu không Đông Du binh bại, bọn họ cũng không có hậu quả tốt!
Nam Man Mạnh Đạt, Tây Sa Đạt Lợi Long, Bách Cổ Đoạn Hoành, Bắc Du Hô Duyên Hạo Nhật, Biên Hoang Mã Vô Cực, nghe Da Luật Minh Cơ nói xong đều thấy yết hầu chạy lên xuống, lên tiếng nói: “Da Luật huynh đừng gấp, chúng ta lập tức phái người đến thúc giục, nhất định khiến bộ đội đến trợ giúp nhanh nhất có thể!”
“Cáp, xem bọn người kia câu tâm đấu giác, trong lòng muốn để cho Đông Du bị hại sau đó lại chiếm tiện nghi, màn biểu diễn này thật thú vị! Diễn kịch đến đây cũng nên dừng, tiếp tục sẽ bất lợi cho đại cục!” Diệp Phong nhìn năm vị đế vương trong lòng cười thầm. Quay về Da Luật Minh Cơ nói: “Da Luật huyh không cần lo lắng, kì thật bộ đội của huynh đệ chúng ta, đã bí mật trong đêm qua đi đến phía sau địch quân, bây giờ chỉ cần ngươi hạ lệnh cho Dông Du kị binh xung kích, đại quân của Thần Châu đế quốc chúng ta, nhất định có thể phối hợp với ngươi trước sau giáp công. Một lần đánh bại bọn rác rưởi hải ngoại này!”
“Ồ? Đại quân của Chu huynh đệ đã đến phía sau địch quân? Nhanh như vậy sao? Chu huynh đệ sẽ không nói giỡn chứ?” Da Luật Minh Cơ cùng năm vị quân vương còn lại nghe vậy đều kinh ngạc nhìn Diệp Phong. Sáu người bọn họ đều âm thầm bố trí không ít mật thám tại đây, không lý do gì mà Thần Châu đế quốc điều động địa quân đến phía sau mà họ lại không biết. Phải biết rằng, loại sự tình này cho dù không có mật thám, cũng đã là rất khó giấu diếm.
“Sáu vị không cần nghi ngờ, Da Luật chỉ cần hạ lệnh tiến công. Ta cam đoan sẽ có địa quân xuất hiện phối hợp!” Diệp Phong nói tự tin, cơ hồ vỗ ngực cam đoan.
Da Luật Minh Cơ thấy tình huống này cảm giác càng thêm nghi hoặc, nhưng bây giờ cho dù không có viện binh phối hợp giáp công thì trận này y vẫn nhất định phải đánh như thế, vì vậy chỉ đành trả lời khách khí, tiến đến kị binh trận tiền, cao giọng ra lệnh cho Đông Du kị binh, triển khai ba đường trái phải giữa xung kích vào địch quân.
“Hoàng đế ngu xuẩn vô tri, hế lại vẫn chấp mê bất ngộ, Vu Thần vĩ đại sẽ trừng phạt các ngươi!” Tùng Đảo Nhất Lang mắt thấy địch quân lại triển khai xung kích, miệng hung hăng nói một câum phất tay ra lênh Quy giả đại quân, mang theo độc trùng, toàn quân nghênh địch.
Đông Du kị binh trước giờ tốc độ và lực xung kích rất nổi tiếng, trước kia đối chiến cùng các nước, cho dù gặp phải binh chủng tương khắc, cũng se không gặp thiệt hại quá lớn, đang tiếc hôm nay gặp phải quy giả cầm võ sĩ đoa cùng phi tiêu, độc trùng, lại có vẻ thua sút mười phần, hai uân chạm mặt, Đông Du kị binh bắt đầu thiệt hại!
“Ai..” Da Luật Minh Cơ dừng ngựa tại trận tiền, nhìn ình huống kị binh của phía mình, tự vị trong lòng mười phần khó chịu, quay đầu nhìn Diệp Phong, cất tiếng thở dài.
Song, ngay lúc này, Diệp Phong nở một nụ cười tự tin với y, trong giây lát, một loạt tiếng nổ vang lên, thì thấy trên không phía sau hậu phương Bát Dát tộc, đột nhiên bay tới vô số đạn pháo màu đen, giống như mưa rợi xuống nổ giữa đám quân của chúng, khiến những Quy giả này bị nổ đến kinh hoảng thất thố, kêu la thảm thiết!
“Hỏa pháo thật là lợi hại, lần trước hắn nhờ vào thứ này cùng bộ đội ở hải ngoại, đã vãn hồi nguy cơ. Phải tìm biện pháp mang loại hỏa pháo này về nước ngiên cứu, tìm kế sách ứng phó!” Nam Man đế vương Mạnh Đạt, cùng củng với năm vụ đế vương có quân đội từng bị tổn hại bởi hỏa pháo, thấy pháo đạn màu đen xuất hiện vừa bất ngờ khi quân đội Thần Châu đế quốc thật sự đã đến hậu phương của địch nhân, ngoài ra còn lo lắng chính mình sau này sẽ ứng phó thế nào với loại hỏa pháo uy lực cường hãn này của Thần Châu đế quốc!
“Giết!!!”
Sáu vị đế vương đang kinh hãi, phía sau Bát dát tộc, Băng sương long kị sĩ Lạp Phỉ Nhĩ cùng bại hoại tinh linh Kiệt Nã Tư, dẫn theo Long ưng kị sĩ đoàn và Bạch điêu kị sĩ đoàn, từ trên không bất ngờ đánh úp Bát dát tộc. Cùng lúc đó, Ai Đức cùng tướng lĩnh Tư lược đoàn, cũng dẫn đầu các lộ đia quân của Thần Châu, triển khai tập kích địch quân!
“Tướng quân, quân ta phía sau bị địch quân không rõ lai lịch tấn công bất ngờ!” Truyền lệnh binh gấp gáp tránh né oanh tạc của hỏa pháo, chạy đến bên cạnh Tùng Đảo Nhất Lang, thở hào hển bẩm báo!
Trong lúc này, không cần bẩm báo Tùng Đảo Nhất Lang cũng biết sau lưng mình bị tập kích, “Hỗn đàn, không nghĩ đến bọn người Thần Châu này cũng thật sự âm hiểm, lại có thể vô thanh vô tức đều khiển đại quân đến phía sau quân ta!”
“Tường quân, tình huống nguy cấp, chúng ta bây giờ nên làm gì?” Quy giả tướng lĩnh vừa mới dâng cao sĩ khí, bây giờ bị oanh tạc và giáp công đều náo loạn khẩn trương không ngớt.
“Lần này chúng ta nhận được tử mệnh lênh phải hạ được Đông Du đế quốc, bây giờ đường lui dạ bị ngăn chặn, chúng ta chỉ có thể xuất ra một chiêu tối hậu, giết chết Đông Du hoàng đế, để báo ân điển của Thiên Quy bệ hạ, cùng quyến luyến của Vu thần đại nhân!!” Tùng Đảo Nhất Lang rút ra võ sĩ đoa bên hông vung lên cao quát lớn.
“Thề báo đáp Thiên Quy bệ hạ cùng Vu Thần đại nhân!” tất cả Quy giả tướng lĩnh đều rút đao trả lời.
“Kì quái, bọn quan quân Bát Dát tộc làm cái gì mà ồn ào thế?” Bắc Du đế vương Hô Duyên Hạo Nhật, nhìn hành động của tướng lĩnh Bát Dát tộc, nhịn không được nghi hoặc lẩm nhẩm. Năm vị đế vương còn lại cũng đầu óc mờ mịt.
“Chờ một lát xem hành động tiếp theo của chúng thì sẽ biết!” Diệp Phong cũng rất tò mò, rất hứng thú nhìn trò chơi của tướng lĩnh Bát Dát tộc khẽ mỉm cười.
Lời Diệp Phong vừa dứt, sáu vị quân vương còn lại chưa lên tiếng, đã thấy Tùng Đảo Nhất Lang dẫn đầu tướng lĩnh Bát Dát tộc, đột nhiên mở miệng hét lớn, niệm liên tiếp một tràng chú ngữ, thoáng chốc, tất cả độc trùng quanh bọn chúng, đều giống như nổi điên liên tiếp tự bạo, đem toàn bộ độc khí phát tán ra!
“Không xong, mau, mau lui, lũ tạp chủng này toàn là lũ điên!” Khải Đặc và Ai Đức dẫn quân chạy phía trước tiên, thấy hành vi tự sát của đối phương, khiến cho độc khí lan tràn, trong lòng kinh hãi, vội vàng ra lệnh bộ hạ toàn lực lui về phía sau!
Đông Du kị binh, Thần Châu đại quân, cùng với bọn người Lạp Phỉ Nhĩ trên không trung, thấy thế cũng đều kinh sợ tránh né. Không thể tưởng tượng đối phương lại dùng loại chiêu thức này.
“Trời ơi, đây là loại bộ đội gì? Có thể thấy tình thế không ổn thì dùng đấu pháp tự sát? Có tệ hơn thì bọn chúng vẫn có thể rút lui một nửa binh lực, bây gờ không có tướng lĩnh, quy giả còn lại không phải để mặc cho chúng ta tùy ý chém giết sao?” Bách Cổ đế vương Đoạn Hoành, nhìn độc khí trên chiến trường, cực kì khó hiểu lắc đầu cảm khái.
“Không đúng, bọn quy giả của Bát dát tộc sao lại không tránh độc khí, ngược lại còn lao vào bên trong? Bọn chúng đều điên rồi sao?” Da Luật Minh Cơ chỉ vào đám quy giả Bát Dát tộc đang lao về phía độc khí, nói vẻ khó hiểu.
“Ách… Đanh trận kiểu này, có ý tứ, thật sự là rất có ý tứ, lão tử muốn nhìn lũ tạp toái này có thể làm ra trò biến thái gì!” Diệp Phong nghiêng đầu nhìn chiến trường, trong lòng cười thầm. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn – www.TruyệnFULL.vn
Lúc bộ đội của Đông Du và Thần Châu toàn bộ rút khỏi phạm vi độc khí, cả chiến trường cơ hồ bị độc khí màu đen bao phủ, tất cả quy giả của Bát Dát tộc đều ở bên trong, mọi người ở bên ngoài có thể nghe thấy rõ ràng tiếng keu rên thê lương của quy giả phát ra từ bên trong.
“Đây là hành động gì, rốt cuộc thì xảy ra chuyện gì?” Sự khó hiểu và mờ mịt lan ra trong tim mọi người bên ngoài, hành động này của đại quân Bát Dát tộc, thật sự vượt xa khỏi suy nghĩ thường tình.
“A a… Thiên Quy bệ hạ vạn tuế, Vu Thần vĩ đại vô địch!” Một trận tiếng kêu gào cổ quái rin rít vang lên, trung ương chiến trường đột nhiên xuất hiện hấp lực cường đại, liên tục hấp thu toàn bộ độc khí hiện có. Hiện ra trước mặt mọi người ở bên ngoài, tình cảnh khiến bọn họ hết sức chấn động.
“Thiên nột, đây là yêu thuật gì vậy, đây, đây có còn là bọn người Bát Dát tộc vừa rồi không?”
“Không có khả năng, trên đời sao lại có sự tình thế này, chỉ tốn một chút công phu, vài mươi vạn đại quân tốt đẹp đã biến thành cái thứ này?”
Tiếng nghị luận không thể tin lan truyền trong quân đội của hai bên Đông Du đế quốc và Thần Châu đế quốc. Vô luận là quan chức lớn nhỏ, tất cả mọi người đều bị tình cảnh trước mặt làm cho rung động!
“Nha nha liễu cá phi đích, bọn tạp toái này thật sự còn chiêu này, với loại hình thái này trên chiến trường, binh chủng nào có thể là đối thủ của bọn chúng?” Tình huống trước mặt khiến ngay cả Diệp đại lưu mnah trước nay hống hách cũng cảm thấy rất là đau đầu.