Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế – Chương 232: thất hoàng tụ tập – Botruyen

Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế - Chương 232: thất hoàng tụ tập

Phong Sa trấn, là nơi không ai quản ở biên cảnh của Biên Hoang đế quốc với Thần Chân đế quốc. Diện tích rất nhỏ, cư dân đều là những thương dân ít tiền tạm ở đây. Bởi vì nơi này hoang vu, lại có bão cát to, vì thế ngày thường rất có ít người đi lại. Do đó tiểu trấn rất ảm đạm!

Gần đây, Thần Châu đại lục lại tiếp nhận một tin tức mới nóng hổi. Bát Dát tộc, trước đó luôn kính sợ với các quốc gia ở đại lục, đột nhiên tiến vào, đụng chạm với Đông Du đế quốc. Thế công mãnh liệt, không thể ngăn cản, lại thêm có một loại ám khí có khả năng phát ra độc khí, khiến cho Đông Du đế quốc thảm bại kinh hoàng, tình hình nguy cấp, đành phải phái sứ giả đến sáu nước còn lại để cầu cứu!

Đông Du đế quốc trong bảy nước tại Thần Châu đại lục có thực lực nhất định có thể xếp thứ ba. Bây giờ Đông Du bị Bát Dát tộc đánh cho đến tình trạng như vậy. Bảy nước tại đại lục tất cả đều cảm thấy tính nghiêm trọng trong tình huống này, không dám khinh thị địch nhân. Nam Man, Tây Sa, Bách Cổ, Bắc Du, Biên Hoang, năm nước trước sau đều tỏ ra muốn phái binh giúp Đông Du, còn Thần Châu đế quốc từng bị sáu nước tấn công, cũng phát ra ý tứ muốn trợ giúp!

Mặt trời đã ngã về hướng tây, ánh nắng hoàng hôn như hòa chói chanh chiếu khắp nơi. Trên con đường chính của Phong Sa trấn ít người qua lại, hôm nay đã phá lệ, nghênh tiếp đến sáu cánh nhân mã, hơn nữa lại rất trang trọng, trông như là hoàng tộc của Nam Man, Tây Sa, Bách Cổ, Bắc Du, Biên Hương, Đông Du.

Trang phục của sáu nước rất khác nhau. Có một lượng lớn hộ vệ theo kiệu lớn, đứng thành một vòng quanh gian tửu quán tại trung tâm của tiểu trấn. Sau đó sáu trung niên nam tử trong bộ thương nhân bình thường của sáu nước, trước sau rời khỏi kiệu, tiến vào tửu quán.

“Mạnh huynh, Đạt Lợi huynh, Đoạn huynh, Hô Duyên huynh, Mã huynh, hôm nay năm vị huynh đệ có thể chịu khó tới đây bàn luận viện trợ, ta Da Luật Minh cơ thật sự là cảm kích vô cùng!”

Thân mặc một bộ trang phục của Đông Du thương nhân, trung niên tướng mạo uy nghiêm đầu tiên tiến vào tửu quán, cũng là đương kim đại đế của Đông Du đế quốc, Da Luật Minh Cơ, đứng ở trong sảnh chắp tay hướng với năm người còn lại tiến vào mà cảm tạ!

Có thế có được lễ đãi người của Da Luật Minh Cơ, tự nhiên là năm vị có cùng đế vị ở Nam Man, Tây Sa, Bách Cổ, Bắc Du, Biên Hoang. Lần này Da Luật Minh Cơ cùng sáu quốc vương còn lại thương thảo, có thể nói là phí rất nhiều khổ tâm. Và chỉ có thể chọn Phong Sa trấn, nơi ít có người tụ tập, cũng như không thuộc quốc gia nào.

Nếu không như thế, y muốn hội họp tại trong đế quốc của y, các đế vương còn lại chưa chắc đều tham gia. Dù sao lòng phòng người cũng là tất cả. Tại trong quốc gia của y, nếu y động thủ, các đế vương còn lại cũng chỉ chờ cái chết!

“Da Luật huynh quá khách khí rồi. Chúng ta cùng nhau liên minh, hôm nay đế quốc Đông Du của huynh gặp nan, chúng ta sao lại có thể khoanh tay đứng nhìn chứ?!” Nam Man – Mạnh Đạt, Tây Sa – Đạt Lợi Long, Bách Cổ – Đoạn Hoành, Bắc Du – Hô Duyên Hạo Nhật, Biên Hoang – Mã Vô Cực, năm vị đế vương bất đồng khí thế, trước sau đều chắp tay nói lời khách sáo với Da Luật Minh Cơ!

“Hừ, nếu không phải Bát Dát tộc đột nhiên trở nên lợi hại như vậy, đám hỗn đản các ngươi không hỗ trợ trẫm mới là lạ!” Da Luật Minh Cơ nghe các vị đế vương nói xong, trong lòng cảm thấy khó chịu thầm mắng, còn mặt thì mỉm cười bảo mấy vị ấy cùng ngồi, sau đó nhìn xem sắc trời bên ngoài, cố ý ngạc nhiên nói: “Đã đến giờ để hội họp, như thế nào lại còn chưa thấy người của Thần Châu đế quốc vậy?”

“Người ta là đại quốc Thần Châu đế quốc, thực lực hùng hậu, đương nhiên là không thể so sánh với tiểu quốc chúng ta. Loại đùa giỡn này cũng là rất bình thường!” Tây Sa đế vương Đạt Lợi Long, trong lời nói kèm theo một cái cười lạnh. Tên gia hỏa này vẫn nhất rõ kỹ việc Thần Châu đế quốc giết chết nguyên soái và đệ nhất dũng sĩ của y!

“Di, như thế nào lại có người dùng sức mạnh của quốc gia để đùa giỡn vậy? Ta sao lại không biết? Chư vị, các người đến quá chậm rồi. Ta ở đây đã đợi hơi lâu đó!”

Khi Đạt Lợi Long vừa dứt lời, năm vị đế vương còn lại muốn mở miệng nói tiếp, Diệp Phong thân vận bộ Thần Châu trường bào màu vàng, dẫn theo vong linh vu sư Ba Nhĩ và thái giám Tiểu Thuận Tử, đi tơi cái thang ở lầu hai, nhìn sáu vị đế vương, mỉm cười, bước xuống. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn – https://truyenfull.net

“Ha ha ha, nguyên lai Chu huynh đệ đã đến từ sớm. Như vậy bảy người chúng ta đã đủ rồi. Đến đây, Chu huynh đệ mời ngồi!” Da Luật Minh Cơ thấy Diệp Phong từ lầu hai bước xuống, trong mắt hiện lên một tia thần sắc giật mình, lập tức mỉm cười khách sáo, mời Diệp Phong ngồi xuống. Cái tửu quán này đã bị Da Luật Minh Cơ bao hết, và đã âm thầm phái người cảnh giới. Diệp Phong có thể vô thanh vô tức xuất hiện ở lầu hai, đã làm cho Da Luật Minh Cơ không thể không giật mình!

“Xem ra Chu Ngọc Long có một thân võ công siêu việt như lời đồn đãi quả nhiên không sai!” Sáu vị đế vương đến trước, không ai không phải là cao thủ tập võ từ nhỏ. Diệp Phong có thể vô thanh vô thức xuất hiện ở lầu hai, mà không bị bọn họ phát hiện. Cái này cũng đủ để bọn họ càng ngày càng kinh hãi hơn!

“Vị này có thể là Đạt Lợi huynh của Tây Sa đế quốc phải không? Chẳng biết huynh vừa nói ai đang đùa giỡn vậy?” Lưu manh hoàng đến không lập tức ngồi xuống, nghiêng đầu, nhả khói, nhìn Tây Sa – Đạt Lợi Long, mỉm cười hỏi.

Đạt Lợi Long nghe vậy, trong lòng hận không giết được Diệp Phong, nhưng cố kỵ sự cường mạnh của Thần Châu đế quốc hiện giờ, chỉ phải hừ nhẹ một tiếng, nhẫn nhịn mà không lên tiếng trả lời.

Thương thảo hôm nay đối với Đông Du đế quốc của Da Luật Minh Cơ là quan trọng nhất. Y thấy lưu manh hoàng đế đầu tiên là nói xiên xỏ Đạt Lợi Long, vội vàng chuyển đề tài, nói: “Chư vị, hôm nay bảy người chúng ta có thể tụ cùng một chỗ, tuyệt đối là việc ngàn năm khó gặp. Ta nghĩ mọi người hay là mau chóng thượng nghị chuyện quan trọng đối phó với Bát Dát tộc đi. Nói thật không sợ các người cho là đùa, Đông Du đế quốc của ta, mỗi khắc đều có người dân chết thảm dưới sự tàn nhẫn và ám khí của bọn chúng!”

“Da Luật huynh nói không sai. Bây giờ địch nhân của Thần Châu đại lục chúng ta là cái Bát Dát tộc đột nhiên cường mạnh. Mọi người nên đồng tâm hợp lực mới đúng!” Nam Man đế vương Mạnh Đạt mở miệng nói tiếp: “Tin rằng mọi người đã từ mạng lưới tình báo riêng, biết được tình hình hiện giờ của Bát Dát tộc. Ta nghĩ không cần Da Luật huynh lãng phí thời gian trình bày lại. Trực tiếp đi vào chánh đề, mọi người có kế sách gì để diệt địch, đều cứ đem ra thượng nghị đi!”

“Hừ, tôn tử Nam Man bọn ngươi, lần trước tấn công cửa nhà của lão tử là do ngươi dẫn đầu, bây giờ lại nhân cơ hội làm người tốt ư. Có cơ hội lão tử nhất định sẽ giết ngươi!” Diệp Phong nhìn Nam Man – Mạnh Đạt, trong lòng khó chịu thầm mắng.

“Quy giả quân đội của Bát Dát tộc, mặc dù hung tàn dũng mãnh, tâm lý thì biến thái không ngại sanh tử, nhưng cái này cũng không phải là cái đáng sợ nhất. Hiện tại bọn chúng hầu hết dùng côn trùng có khả năng phóng khí độc mà người ta cố kỵ. Điểm này khiến người khác thật đau đồi. Binh tướng nào chỉ cần hút phải khí độc, không đầy một canh giờ, khẳng định chỉ còn một vũng nước hôi thối!” Da Luật Minh Cơ nhíu mày nói, quan sát Bách Cổ đế vương Đoạn Hoàng, khách khí hỏi: “Bách Cổ quốc của Đoạn huynh, có rất nhiều cao thủ dùng độc. Chẳng biết huynh đối với loại độc này của Bát Dát tộc, có cái nhận xét như thế nào?”

“Ách… cái này…. Nói thật cũng rất là tà môn đó. Độc trùng này của Bát Dát tộc đều là loại cũ hết. Nhưng cách dùng và chứng trạng sau khi bị trúng độc, ta đều chưa từng thấy qua!” Đoạn Hoành trên mặt kèm theo một sự khó hiểu, cảm khái trả lời.

“A, Đoạn huynh có biện pháp đối phó với độc trùng hay là phương thức chữa trị hữu hiệu với loại độc đó không?” Da Luật Minh Cơ hy vọng, hỏi tiếp. Đoạn Hoàng bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Loại độc trùng này thật sự quá tà môn, cho dù chết đều xuất hiện độc khi do tự bạo. Ta căn bản không có kế sách để đối phó. Còn về phương thức chữa trị, cũng phải cần một thời gian nhiều để ta nghiên cứu một chút!”

“Nói như vậy, độc trùng này là vấn đề khó đối phó rồi!” Bắc Du đế vương Hô Duyên Hạo Nhật trầm tư ca thán, nhìn thấy Diệp Phong bên cạnh không lo lắng gì, chỉ nhả khói thuốc, tò mò hỏi: “Chẳng biết Chu huynh đệ về việc này có cái nhìn gì?”

Diệp Phong nhìn Hô Duyên Hạo Nhật, mỉm cười nói: “Cái nhìn thì không dám nhận, chỉ là ta nghĩ rằng việc này có chút kỳ lạ!”

“Ồ? Kỳ lạ ở đâu?” Lưu manh vừa nói ra, thì các vị đế vương, ngoài trừ Đạt Lợi Long, tất cả đều tò mò lên tiếng hỏi.

“Tất cả mọi người đều có mật thám tại Quy Bổn đại lục. Cái việc này chúng ta tâm cũng hiểu được không cần nói ra. Nhưng chẳng biết các người có nghĩ tới hay không, Bát Dát tộc làm sao có loại độc trùng như vậy? Bọn chúng là từ đâu có được đảm lượng như thế, dám xâm phạm Thần Châu đại lục? Cho dù độc trùng có lợi hại đi, bọn chúng cũng nên biết nếu bảy nước liên minh với nhau, cho dù tổn thất sẽ lớn, nhưng đều có thể tiêu diệt hết toàn bộ binh lực của bọn chúng. Ta bây giờ cảm thấy kỳ lạ về động cơ của bọn chúng tấn công Thần Châu đại lục, mà không phải về cái loại độc trùng này!” Diệp Phong mỉm cười nói.

“Tê….” Biên Hoang đế vương Mã Vô Cực nghe Diệp Phong nói xong, hít một hơi dài, nhìn Diệp Phong nhíu mày nói: “Ý tứ của Chu huynh đệ là, có người đang âm thầm giúp đỡ Bát Dát tộc tấn công Thần Châu đại lục?”

“Đúng vậy!” Diệp Phong gật đầu trả lời.

“Nếu là như vậy, thì việc bọn chúng đột nhiên lớn mật hành động như thế, có thể đã được giải thích rõ ràng. Nhưng mà ai có dã tâm đó, có thể khiến Bát Dát tộc liều mạng tấn công chúng ta?” Nam Man đế vương Mạnh Đạt trầm tư nói tiếp.

Diệp Phong nói: “Cái này chỉ khi nào chủ mưu sau lưng của đám rác rưởi kia xuất hiện, chúng ta mới có thể biết được. Quy giả và độc trùng cũng không phải là thứ đáng sợ nhất. Bây giờ chúng ta, việc cần làm là nên cẩn thận đế phòng động tác của tên chủ mưu kia!”

“Chu huynh đệ, ngươi nói độc trùng tịnh không hề đáng sợ. Nhưng chúng ta bây giờ không có biện pháp đối phó với chúng nó!” Da Luật Minh Cơ nói. Bây giờ là quốc gia của y bị độc trùng xâm phạm. Người khác không sợ, còn y thì sợ.

“Da Luật huynh không cần lo lắng. Ngươi có nghĩ tới việc, nếu đám độc trùng này khi chết còn có thể thả ra độc khí, chúng ta có thể dùng biện pháp đặc biệt đối phó chúng nói, ví dụ như là dùng băng tuyết đống băng lại!” Diệp Phong a a cười to.

“Ách…. Chiêu này có thể có hữu dụng. Xem ra tên Chu Ngọc Long này là có chuẩn bị mà đến, cố ý tại trước mặt chúng ta lộ ra thân thủ!” Da Luật Minh Cơ nghe vậy mừng rỡ thầm nghĩ, đồng thời cũng kinh hãi cẩn trọng. Năm vị đế vương còn lại cũng không phải ngốc, Da Luật Minh Cơ nghĩ đến, bọn họ cũng tự nhiên nghĩ được.

“Thật là anh hùng xuất thiếu niên. Không tưởng là sáu lão gì chúng ta, cộng lại đều không có biện pháp hữu dụng như của Chu huynh đệ!” Da Luật Minh Cơ, Mạnh Đạt, Đạt Lợi Long, Hô Duyên Hạo Nhậ, Mã Vô Cực, Đoạn Hoành, sáu người trước sau mở miệng khách sáo.

Tuy nhiên sáu đại đế vương này thật sự có phải là không có biện pháp đối phó với độc trùng không, phải nhờ đến sự nhắc nhở của Diệp Phong mới tỉnh ngộ. Điều này ai mà biết được. Dù sao bọn họ thân mình là một đế vương vĩ đại, thủ hạ đều giỏi văn giỏi võ…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.