Ở trung tâm của khu rừng rậm, có một mảnh đất trống, diện tích khoảng năm mẫu. Nơi này không có cây cối, trên mặt đất phủ đầy hoa cỏ dại, thọat nhìn rất đẹp, nhưng ở giữa lại có một tòa mộ phần không tên, trông rất đáng sợ!
Kiệt Nã Tư – Lao Luân vô cùng anh tuấn, hình dáng thì nhìn rất nổi bật tóc màu xanh lá tai nhọn, là nô đãi thanh niên phong tinh linh. Khi đuổi tới mảnh đất trung ương, thấy tình cảnh ở đó, cảm thấy thập phần ngạc nhiên, không nghĩ tới lại có người được an táng ở chỗ này!
“Hắc hắc, xem ra tàng bảo đồ là thật, nếu không thì dưới phấn mộ này chôn cái gì chứ?” Phất Lan Khoa cả hai mắt nhìn chằm chằm mộ phần, lộ ra thần sắc tham lam, trong miệng tự nói thì thào.
Kháo, thì ra lão ta là một tên trộm mộ? Phong chi nữa thần, vạn lần xin người đừng trách phạt ta vì đã dẫn lão đến đào mộ! Tay chân của Kiệt Nã Tư đều bị trói lại, trừng mắt nhìn lão vong linh vu sư kia, trong lòng liên tục chửi thầm lão cho đỡ tức.
Phất Lan Khoa quan sát ngôi mộ rồi ngó qua Kiệt Nã Tư. Lão muốn cho tên phong tinh linh này đến đó dò xét xem có cạm bẫy không, nhưng mà y lại không tự nguyện, thêm nữa nếu có chuyện gì xảy ra, lão một mình muốn rời khỏi khu rừng này cũng rất khó khăn. Cuối cùng, lão ra lệnh cho hai tên tử vong kỵ sĩ đến bên chung quanh phần mộ để dò xét
Hai tên tử vong kỵ sĩ ở bên xung quanh cái mộ đi vòng một lúc, không thấy xuất hiện cơ quan gì. Phất Lan Khoa liền ra lệnh cho mười tên tử kỵ sĩ tiến đến đào cái mộ lên!
Mắt và lỗ tai của linh tinh rất nhạy cảm, Kiệt Nã Tư khi thấy bọn tử vong kỵ sĩ đang cố gắng đào bới cái mộ, thì bất chợt nghe được phía bên trái của khu rừng xuất hiện tiếng vó ngựa!
Không lẽ còn có người khác ở trong khu rừng này? Kiệt Nã Tư biểu tình nghi hoặc khó hiểu, mắt hướng về phía bên trái, để muốn xem mấy người đó là ai.
Trong khu rừng yên tĩnh này, khi có tiếng động rất dễ bị người khác phát hiện. Không bao lâu, Phất Lan Khoa cũng nghe được tiếng vó ngựa. Lão cũng cảm thấy khó hiểu, liền lập tức ra lệnh cho vong linh kỵ sĩ núp vào chờ cơ hội. Bởi vì lão lo lắng bọn Quang Minh kỵ sĩ đã tìm ra tung tích của lão rồi!
Khi Diệp Phong cùng một trăm người theo Tiểu Hắc chạy đến vì đất trống ở trung tâm, nhìn thấy Phất Lan Khoa, Kiệt Nã Tư và một trăm tên tử vong kỵ sĩ, tất cả đều lộ thần sắc kinh ngạc.
Phất Lan Khoa nhìn thấy bọn người mới tới không phải là Quang Minh kỵ sĩ của Quang minh giá đình, trong lòng cũng tạm yên, và cùng không để cái đội kỵ sĩ này trong mắt nữa.
“Lão đại, người xác định là người phát hiện ra ma khí? Không phải đám tử vong kỵ sĩ này à?” Ai Đức nhìn vào đám bộ khô lâu chiến mã và khô lâu kỵ sĩ, nghi hoặc hỏi. Những người khác cũng đều trong tình trạng không thể giải thích được. Nguồn: https://truyenfull.net
Diệp Phong nhìn vào người trung niên dễ nhìn bận pháp bào màu xám, rồi tiếp đó là tên tinh linh anh tuấn bị xiềng xích, sau cùng là ở đầu trên của ngôi mộ, khẽ nói với mọi người bên cạnh: “Ma khí được ngôi một này xuất ra. Bọn người đó có lẽ là những tên đào trộm mộ!”
Trong mộ phát ra ma khí? Mọi người nghe xong đều ngạc nhiên, hướng về phía ngôi mộ quan sát lần nữa. Chỉ có Tiểu Hắc cùng Lam Lam ở phía sau đám người đùa giỡn với nhau.
“Mấy tên tiểu tử, nói cho ta biết các ngươi tới đây có mục đích gì!” Phất Lan Khoa thấy mỗi người đều nhìn chằm chằm vào phần mộ, nhíu mày nhàn nhạt hỏi. Lão đã động sát khí, không thể buông tha cho những người trước mặt.
Ác danh của vong linh vu sư ở Quang minh đại lục không ở dưới Ma tộc. Khải Đặc liếc nhìn Phất Lan Khoa, nói:” Trước khi hỏi người khác, trước hết nên nghĩ đến thân phận của mình, vong linh vu sư tiên sinh!”
Phất Lan Khoa nhìn Khải Đặc hừ một tiếng, hung hăng nói:” Tên ngu ngốc không biết sống chết, dám đối với một vong linh vu sư vĩ đại nói những lời như vậy. Hôm nay ta nhất định biến các ngươi thành nô phó của ta!”
“Bằng ngươi? Vong linh vu sư vĩ đại?!” Ai Đức cùng Khải Đặc chỉ vào Phất Lan Khoa ha ha cười lớn.
“Tên ngu ngốc ti vi, bằng các ngươi từng ấy nhân mã đã dám cuồng vọng. Hôm nay ta sẽ cho các ngươi biết, hậu quả của việc trêu vào một vong linh vu sư!” Phất Lan Khoa cắn răng cười độc ác, ra lệnh cho tử vong kỵ sĩ tiêu diệt địch nhân trước mắt.
“Đây thật là con mẹ nó xú thí (rắm thối)! Diệp Phong trong lòng không thoải mái thầm mắng, vẫy tay ý bảo Khải Đặc dẫn liệt diễm kỵ sĩ động thủ!
“Các huynh đệ, mở cánh, để mấy bộ xương khô này thử trận chiến ngũ thức chúng ta mới học!” Khải Đặc vung cương thiết trong tay, trương cuồng đích khiếu hiêu.
Một trăm liệt diễm kỵ sĩ nghe tiếng nhanh chóng phân tán, mỗi kỵ sĩ cách nhau ba thước, lập thành hình chữ nhất. Theo Khải Đặc hét to một tiếng “Lên“, toàn bộ nhằm hướng tử vong kỵ sĩ.
Lấy Khải Đặc ở chính giữa làm trung tâm, một trăm Liệt Diễm kỵ sĩ quất ngựa tốc độ có nhanh có chậm. Kỵ sĩ ở hai cánh tốc độ nhanh nhất, Khải Đặc mấy người ở giữa tốc độ chậm nhất.
“Lũ ngu xuẩn, số lượng kỵ sĩ bằng nhau xông lên theo cánh sẽ phân tán hành động. Tưởng bằng đơn lẻ mấy tên kỵ sĩ đánh ngã một trăm tử vong kỵ sĩ?” Phất Lan Khoa nhìn hành động của Liệt Diễm kỵ sĩ, miệng khinh thường.
Kiệt Nã Tư đang đứng ngoài nhìn vào, không hiểu đám khinh trang kỵ sĩ này rốt cuộc muốn làm gì. Với sức chịu đựng tuyệt vời của tử vong kỵ sĩ, rất có thể chống lại được tứ giai kỵ sĩ a!
Sáu người Diệp Phong, Lộ Lộ, Ba Nhĩ, Ai Đức, Lạp Phỉ Nhĩ, La Phi thấy vong linh pháp sư không chỉ huy đám tử vong kỹ sĩ phân tán ra, trên mặt đều hiện nét cười cợt. Còn U Nguyệt Nhi chỉ lắc đầu, nàng đã từng xem qua diễn tập của các kỵ sĩ này.
Tất cả các Liệt Diễm kỵ sĩ, cơ hồ cùng một lúc lập thành đội hình vây quanh, bao lấy cánh quân trước và hai cánh tả hữu của đám tử vong kỵ sĩ.
“Đệ nhất thức, Hoành tảo thiên quân!“
Khải Đặc hét lớn một tiếng, toàn quân Liệt Diễm kỹ sị cùng cao giọng hét theo, cương thương trong tay xuất hiện ngọn liệt diễm hung dũng quét ngang ra. Nhất thời kình phong nổi mạnh mẽ, nhiệt lưu cuồn cuộn, tiền dực và hai bên tả hữu đều bị ngọn liệt diễm trên cương thương nướng cháy, nghiền nát tan tành
“Thu!“
Khải Đặc lớn tiếng hạ lệnh. Toàn bộ Liệt Diễm kỵ sĩ không xuất thêm một thương nào nữa, toàn bộ thúc ngựa quay đầu. Đám tử vong kỵ sĩ không quan tâm đến sống chết này lập tức truy kích, không hề dừng lại.
“Đệ nhị thức, Hồi mã quán nhật!“
Chứng kiến tử vong kỵ sĩ đánh sâu vào, trong lòng Khải Đặc chợt thấy hưng phấn. Tất cả Liệt Diễm kỵ sĩ lập tức quay đầu vung thương, cương thương hòa với liệt diễm trông như một con hỏa xà đâm thẳng vào tiền quân của tử vong kỵ sĩ, đầu thương chất nát toàn bộ bọn chúng!
“Trùy hình!“
Chiêu thức tung ra đã thành công. Khải Đặc cao hứng hạ lệnh, Liệt Diễm kỵ sĩ lập tức thúc ngựa tập hợp thành trận thức Trùy hình. Từ phía Khải Đặc, mệnh lệnh lại phát ra:” Đệ tam thức, trùng phong phá trận!”. Liệt diễm nhanh chóng hướng về chưa đến tử vong kỵ sĩ còn lại tấn công.
Một trăm tên chống không lại, hai mươi tên thì càng hết rồi. Tử vong kị sĩ vừa cùng với trùy hình của Liệt Diễm kị sỹ đối diện, liền bị Liệt Diễm kỵ sĩ cầm liệt diễm cương thương xoắn cho thất tinh bát lạc.
Trước sau không tới năm phút, thấy một trăm tử vong kị sĩ của mình toàn bộ bị diệt, Phất Lan Khoa hai mắt đăm đăm nhìn Liệt Diễm kỵ sĩ, thần sắc đều là khó có thể tin được.
Kiệt Nã Tư cũng là giật mình tột đỉnh. Cái miệng khô mở ra đến không thể mở lớn hơn được, hai mắt nhìn chằm chằm Liệt Diễm kỵ sĩ, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại xung đột vừa rồi.
Ân, phối hợp hoàn toàn ăn ý, đáng tiếc chỉ dùng thương để ra chiêu. Nếu như dùng kích mà nói thì hiệu quả rất tốt. Diệp Phong nhìn bọn người Khải Đặc gật đầu hài lòng, thầm nghĩ đến tạo ra cây kích mà tận khoái, cũng như Ai Đức có thế dùng trường đao
“Minh thần vĩ đại cao quý, người hầu trung thành nhất của ngài, Phất Lan Hoa-Ni Cổ Lạp Tư, hướng tới ngài thỉnh cầu hiện ra cửa U minh. Cầu xin ban cho ta vong linh chi lực cường đại…“
Phất Lan Khoa lo lắng một trận nên sốt ruột vội vàng niệm xuất chú ngữ. Trong nháy mắt bầu trời chợt tối sầm, mây đen dày đặc, điện quang phát ra. Một đạo chính cao rộng cỡ mười thước tạo hình thành khí môn màu tro, xuất hiện ngay trước thân của Phất Lan Khoa. Bọn người Diệp Phong nhìn thấy được mắc trừng miệng ngây ngốc.
“Hiện ra đi, Thâm uyên lĩnh chủ!” Phất Lan Khoa đối diện khí môn quát lớn một tiếng. Lập tức từ trong đó đi ra một con quái vật cự đại cao cỡ sáu thước.