“Tỷ, tình huống không ổn, có tìn truyền báo. Tây Sa, Bách Cổ, Đông Du, Bắc Du, năm nước biên hoang lần lượt phái sứ thần đi tới Nam Man đế quốc muốn kết minh tiến công Thần Châu!”
Trải qua việc lần trước bị cướp đi hoàng kim thủ long, thái hậu Lưu Khiết liền cảnh giác để cho muội muội đến bí mật bảo vệ nàng. Giáo chủ Tà giáo Lưu Vũ Phỉ, vừa mới tiếp nhận phi cáp truyền thư, biết chuyện sứ tiết của năm nước chạy đến Nam Man đế quốc, hoảng hốt chạy vào đại sảnh thông báo cho Lưu Khiết.
“Cái gì?” Lúc này trời vừa sáng sớm, Lưu Khiết đang ngồi trên giường mềm uống trà, nghe vậy kinh hãi đứng dậy, lập tức lắc đầu thở dài nói:” chẳng lẽ ông trời muốn hủy diệt Thần Châu đế quốc sao? Đừng nói sáu nước liên minh, lấy tình hình trong nước hiện nay, chỉ cần ba nước Nam Man, Bắc Du, Tây Sa đồng thời tấn công, là có thể tiêu diệt thành công Thần Châu. Sáu nước kết minh, cái này ngay cả đánh cũng không cần đánh!”
“Tỷ, ngươi đừng vội a, chuyện chưa phải tới mức xấu nhất đâu. Hơn nữa, chuyện kết minh của bọn chúng cũng không chắc thành công!” Lưu Vũ Phỉ trong lòng cũng hiểu rõ Thần Châu đế quốc đã có nguy hiểm tràn ngập, nhưng ngoài miệng cũng chỉ có thể an ủi tỷ tỷ như thế.
“Ai, ngươi không cần an ủi ta. Năm nước có thể cùng phái ra sứ tiết, cái này đủ chứng minh sáu nước lúc trước sớm đã có liên lạc. Chuyện kết minh chỉ e là đã thành không thể cứu vãn!” Lưu Khiết lắc đầu cảm khái, hai chân lo âu đi tới đi lui.
Lưu Vũ Phỉ chứng kiến bộ dạng vậy của Lưu Khiết, trong lòng biết khuyên nữa cũng vô dụng, suy nghĩ một hồi rồi nói:” Tỷ, mặc dù nói tình huống hiện tại đối với Thần Châu rất bất lợi, bất quá nếu có thể tập trung binh quyền, mượn lợi thế địa hình lui về thủ một phương, có thể giữ lại một bộ phận quốc thổ, không đến mức mất nước!”
“Nga, ý của ngươi là bảo ta đi tìm hoàng thượng và Hứa Sơn sao?” Lưu Khiết nghe vậy bèn hỏi lại, theo lời muội muội, nàng cũng hiểu được cái này rất có lý.
Lưu Vũ Phỉ nghiêm mặt nói:” Hứa Sơn không phải là kẻ ngu. Ông ta cầm quyền nhiều năm như vậy về đối ngoại sẽ không phải không có mật thám. Việc này hơn phân nửa là ông ta đã biết được. Hoàng thượng đã ở hoàng cung nhiều năm lại không có nhiều quyền lợi, phải cần tỷ tỷ tự mình báo cho hắn một chút, tốt hơn hết mau triệu tập quần thần thương nghị đối sách!”
“Ừ, ngươi nói đúng. Hứa Sơn hẳn là đã biết chuyện này. Ta bây giờ sẽ đi gặp hoàng thượng!” Lưu Khiết trầm ngâm lên tiếng, lập tức xuất cung khởi giá đi tới tẩm cung tạm thời của hoàng thượng. Theo quy củ hậu cung không thể tham dự chánh sự, hiện nay nàng cũng không cố kỵ nhiều về cái này. Dù sao thân phận của nàng ở đế đô, tất cả mọi người trong triều trong lòng đều rõ!
Tỷ muội Lưu Khiết đoán đúng, tể tướng Hứa Sơn cũng đã từ mật thám truyền báo, biết chuyện sáu nước liên minh, giờ phút này đang sốt ruột đứng ngoài tẩm cung chờ hoàng thượng để bẩm báo chuyện nghiêm trọng này. Thế nhưng lại bị thái giám Tiểu Thuận Tử, Đức phi Tô Vân, cùng ái nữ Hứa Lâm ngăn cản bên ngoài.
“Hoàng hậu, Đức phi nương nương, lão thần thật có chuyện cực kỳ trọng yếu, phải lập tức diện kiến hoàng thượng!” Hứa Sơn đứng ở bên ngoài tẩm cung, nhìn Hứa Lâm và Tô Vân lo lắng bẩm báo. Xung quanh nhiều người hỗn tạp, Hứa Sơn không dám nói rõ chuyện lục quốc liên minh muốn tấn công. Hứa Lâm mặc dù là ái nữ của ông, nhưng dựa theo quy củ ông cũng không có thể dám gọi ra tên của họ.
Hứa Lâm và Tô Vân từ trước đến giờ chưa từng thấy qua Hứa Sơn lộ ra thần sắc lo lắng như thế, tất biết rõ chắc chắn ông có chuyện trọng yếu. Nhưng hoàng thượng và Hiền phi đã lặng lẽ sớm bí mật đi hoàng lăng, căn bản không có ở trong Hành cung. Các nàng cho dù để Hứa Sơn đi vào, cũng không gặp được hoàng thượng. Hơn nữa huống chi hoàng thượng trước khi sắp đi đã nói qua phải giữ bí mật chuyện này. Nguồn: https://truyenfull.net
“Phụ thân, người rốt cuộc có chuyện trọng yếu gì? Ngày may trở lại không được sao?” Hứa Lâm nhìn bộ dạng lo âu của phụ thân, khó khăn hỏi.
“Chuyện hết sức nghiêm trọng. Hoàng hậu, Đức phi, ai gia và Hứa Sơn hôm nay nhất định phải nhìn thấy hoàng thượng, các ngươi tránh ra!”
Hoàng hậu vừa mới dừng câu hỏi, Hứa Sơn còn chưa có trả lời, một thanh âm dễ nghe mà uy nghiêm của nữ nhân đột nhiên vang lên. Thái hậu Lưu Khiết đi cùng Lý công công và một cung nữ, đi tới bên ngoài tẩm cung.
“Tham kiến Thái hậu!” Mọi người vừa thấy thái hậu giá lâm, vội vàng tham bái. Hứa Sơn nhìn vẻ mặt của Lưu Khiết, liền minh bạch đối phương cũng đã biết được việc sáu nước liên minh. Tể tướng cầu kiến, hoàng hậu và Đức phi có thể thoái thác. Thái hậu giá lâm thì các nàng không có biện pháp.
“Hoàng hậu, Đức phi, các ngươi lập tức tránh ra, ai gia và Hứa Sơn có chuyện trọng yêu phải hướng Hoàng thượng bẩm báo!” Lưu Khiết sau khi thấy Hứa Lâm và Tô Vân thi lễ vẫn làm khó đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích. không nhịn được cau mày khẽ quát.
Hứa Lâm và Tô Vấn nhìn tình thế bất đắc dĩ, đành phải mời Thái hậu và Hứa Sơn vào trong sảnh, cung kính nói:” Thái hậu, hoàng thượng sáng sớm hôm nay đã xuất cung rồi”
“Cái gì? Xuất cung?” Lưu Khiết giật mình cau mày, “vậy hoàng thượng đến nơi nào?”
“Cái này…” Hứa Lâm và Tô Vân sau nghe vậy hơi khó không biết trả lời thế nào. Hứa Sơn sau khi vào trong sảnh lại không kiêng dè nữa, nhìn ái nữ, bồn chồn nói: “Hoàng hậu, Nam Man, Tây Sa cùng sáu nước đang chuẩn bị kết minh tấn công Thần Châu. Thần Châu chúng ta bây giờ tràn ngập tình huống khẩn cấp, con mau nói cho chúng ta biết Hoàng thượng ở nơi nào đi!”
“Sáu nước liên minh?” Hứa Lâm và Tô Vân nghe thấy vậy liền khiếp sợ, biết là chuyện nghiêm trọng, không dám giấu diếm nữa, lúc này cùng đồng thanh giải thích, ” Hoàng thượng và Hiền phi đã đi hoàng lăng rồi!”
“Hoàng lăng? Hoàng thượng lúc này đi hoàng lăng làm gì?” Lưu Khiết và Hứa Sơn cùng nghi hoặc hỏi. Hứa Lâm và Tô Vẫn liếc mắt nhìn nhau, phối hợp ăn ý lắc đầu nói không biết, cảm giác không nên đem chuyện của Thiên tử kiếm nói ra.
Lúc này tìm được hoàng thượng rồi triệu tập quần thần, thương thảo đối sách mới là chuyện quan trọng nhất phải làm. Lưu Khiết và Hứa Sơn mặc dù tò mò khó hiểu, nhưng cũng không rảnh rỗi hỏi tiếp, cùng Hứa Lâm và Tô Vân vội vã chạy tới hoàng lăng.
Núi Bàn Long, vị trí ở cách đế đô Thần Châu năm dặm ngoài phía bắc. Rừng suối thanh tĩnh và đẹp đẽ, cảnh sắc ưu mỹ, là bảo địa có phong thủy tốt nhất cả nước. Hoàng lăng của Chu thị nhân đó tọa lac ở đây, đối với bảo địa có phong thủy rất quan trọng này. Các triều đại hoàng đế của Chu thị đều phái tướng lãnh trung thành nhất của đế quốc, cầm binh trấn thủ.
Cơ Thanh Phong, một thanh niên tuấn tú tài năng văn võ song toàn, là hậu nhân của dòng dõi danh tướng Cơ thị của Thần Châu. Khi Trường Minh đại đế trị vì, gia gia của hắn là Cơ Vạn Lý từng được vinh dự làm Nguyên soái xuất sắc nhất từ trước đến nay của Thần Châu đế quốc. Đáng tiếc Trường Minh đại đế đột nhiên thất tung, sau khi Chu Vô Kỵ đăng cơ hôn quan vô đạo, đối với đại quyền trong tay của Cơ Vạn Lý rất úy kỵ, nhiều lần chèn ép, khiến cho lòng trung thành của Cơ Vạn Lý tâm tro ý lạnh, chủ động buông bỏ binh quyền, đến trấn thủ ở hoàng lăng nhỏ nhoi này, tiếp tục thành tâm cống hiến hết sức làm việc cho tiên hoàng Chu thị.
Sau khi Cơ Vạn Lý và cha của Cơ Thanh Phong qua đời, đang trị vì là Chu Ngọc Long cầm quyền trong tay, đối với việc mất binh quyền như trước và lòng trung thành trấn ở hoàng lăng của Chu thị. Chu Ngọc Long có chút kinh nể mà tin tưởng, lần đầu tiên không dám để cho người của ba đảng phái chen chân vào hoàng lăng, mà lúc ấy để cho Cơ Thanh Phong đang lúc thiếu niên, tiếp nhân chức tướng thủ hoàng lăng.
Dòng tộc Cơ thị ở Thần Châu đế quốc danh vọng cực cao, thêm nữa binh tướng đóng ở hoàng lăng hết sức ủng hộ Cơ Thanh Phong. Khi ấy Thái hậu, Tể tướng, Nguyên soái ba đảng mặc dù đối với việc không thể chen chân vào hoàng lăng cảm thấy tiếc nuối, nhưng cũng không có ngỗ ngược lại ý tứ của Chu Ngọc Long, khiến cho Cơ Thanh Phong dễ dàng tiếp nhận chức tướng thủ. Dù sao đối với ba đảng lúc đó, năm ngàn tinh binh đóng ở hoàng lăng, cũng không cần tính toán gì, chỉ cần không cho đối kháng đến chức vụ là được, cho hoàng thượng chút mặt mũi cũng tốt.
“Để Cơ Thanh Phong nhận chức tướng thủ, không cho ba đảng tham gia, Chu Ngọc Long đời này cuối cùng làm được một việc tốt” Diệp Phong và Liễu Nhược Yên chạy tới hoàng lăng, nhìn tướng thủ anh tuấn Cơ Thanh Phong suất lĩnh binh tướng quỳ xuống tham bái, trong lòng cảm khái nghĩ.
“Hoàng thượng, hôm nay không phải là ngày tế tổ tiên, không biết người di giá tới hoàng lăng có gì phân phó?” Cơ Thanh Phong sau khi dưới sự ra hiệu của Diệp Phong đứng dậy, cung kính hỏi. Đối với vị hoàng đế trẻ tuổi trước mắt này, Cơ Thanh Phong kính nể hơn nữa, trong lòng vẫn còn có lòng cảm kích. Nguyên nhân rất đơn giản, thứ nhất hoàng thượng năm đó để cho hắn kế thừa chức của phụ thân trấn thủ hoàng lăng, khiến một đời Cơ thị nhà hắn không thể nói ra; thứ hai, sự tích gần đây của hoàng thượng khiến hắn kính nể, trong lòng thậm chí còn đoán hoàng thượng không phải hôn quân, chỉ là nhiều năm qua một mực che dấu thực lực, chờ đợi thời cơ.
“Cơ ái khanh, không cần suy nghĩ nhiều, trẫm lần này đến đây, chỉ là muốn tiến vào lăng lấy một món đồ!” Diệp Phong nhàn nhạt nói, ra hiệu cho Cơ Thanh Phong truyền lệnh mở cửa lăng mộ, hắn muốn đi vào.
“Đi vào hoàng lăng lấy đồ?” Cơ Thanh Phong nghe xong rất lấy làm tò mò, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, cung kính lĩnh mệnh, truyền lệnh mở cửa lăng mộ. Vốn định hộ tống cùng Diệp Phong đi vào, đáng tiếc khi Diệp Phong tới cửa, lại mở miệng phân phó hắn và Hiền phi cùng chờ ở bên ngoài, tự mình cầm bản đồ cơ quan tiến vào.
Trọng địa của hoàng lăng, không chỉ bên ngoài có trọng binh trấn thủ, bên trong lại xếp đặt giống như mê cung, cơ quan tầng tầng lớp lớp, không có bản đồ hướng dẫn không thể biết cơ quan, tùy tiện đi vào tuyệt đối là chín đường chết một đường sống. Diệp Phong dựa theo hướng dẫn của bản đồ, không bao lâu đã dễ dàng tiến vào bên ngoài mộ thất của Đại đế khai quốc Thần Châu Chu Thiên Triệu.
“Hắc hắc, xem ra lão tử kiếp này nhất định là có duyên với mộ phần, chẳng biết cái Thiên tử kiếm khai quốc chí bảo kia là bộ dạng gì nhỉ? Lão tử dùng có thể thuận tay hay không chứ?”
Tiểu lưu manh đứng bên ngoài mộ thất, nhìn cửa đá đắc ý nghĩ dâm, tay trái ấn lên cơ quan bí mật ở góc tường, ngênh ngang đi vào, song trong lúc hắn còn chưa thấy rõ tình huống bên trong phòng, thì chín âm thanh rồng ngâm lảnh lót bá đạo, cao vút đinh tai nhức óc đột nhiên truyền ra, khiến hắn hoảng hốt.
“Trong mộ sao có tiếng long ngâm?” Liễu Nhược Yến, Cơ Thanh Phong cùng đông đảo binh tướng trấn lăng, nghe được tiếng rồng ngâm cao vút truyền ra, đều kinh hãi, nhất là Cơ Thanh Phong và cùng binh tướng, bọn họ đóng ở đây nhiều năm cũng không gặp qua loại chuyện này.
“Tình huống có biến, mọi người chuẩn bị tiến vào lăng cứu giá!” an nguy của Hoàng thượng là quan hệ với cả nước, Cơ Thanh Phong không dám chậm trễ, lúc này la hét truyền lệnh, muốn suất binh tiến vào cứu giá.
Liễu Nhược Yên thấy tình huống vậy nhíu mày ngăn cản, nói: “Đừng kinh hoảng, lấy thực lực của hoàng thượng, cho dù gặp phải rồng cũng an toàn trở ra. Các ngươi chớ đi vào khiến hoàng thượng phân tâm, phá hư đại sự của người!”
“Cái này…” Hoàng thượng vào lăng, trong những người ở đây, tất nhiên Hiền phi là cao nhất, Cơ Thanh Phong và binh tướng nghe vậy mặc dù lo lắng, nhưng nghĩ thực lực của hoàng thượng trong lời đồn đại, cũng chỉ phải im lặng chờ bên ngoài.
Tiếng long ngâm lảnh lót bá đạo, cao vút, không chỉ có mọi người ở trong núi Bàn Long nghe rõ, mà đám người Lưu Khiết, Hứa Sơn, Tô Vân, Hứa Lâm vừa mới đến chân núi cũng đều nghe được rất rõ ràng.