Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế – Chương 200: Thần bí linh hồn, chư thần nghi hoặc – Botruyen

Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế - Chương 200: Thần bí linh hồn, chư thần nghi hoặc

“Thần vương bệ hạ, Lạc Địch vô năng, đi tìm chuyển thế của công chúa, kết quả lại bị một linh hầu cổ quái cản trở, không thể hoàn thành mệnh lệnh của ngài, xin bệ hạ giáng tội!” Quang Minh thần điện thánh khiết trang nghiêm, bạch dực vương Lạc Địch – Mặc Khắc Tây – Đan Tất quỳ lạy Quang Minh thần vương, hổ thẹn thỉnh tội!

“Một ky linh hầu nhỏ bé có thể cản trở ngươi?!” Quang Minh thần vương tựa hồ tâm tình đang lúc thoải mái, nghe vậy không chút tức giận, ngược lại thập phần tò mò.

“Đúng vậy, là một ky linh hầu rất cổ quái, lực lượng mạnh mẽ ngay cả ta cũng thẹn không sánh bằng. Hơn nữa tốc độ nhanh phi thường, cùng với ky linh hầu bình thường có khác biệt rất lớn!” Bạch dực vương cung kính trả lời.

“Xem ra không chỉ có Lôi Ân -Pháp Lôi Nhĩ không đơn giản, ngay cả sủng vật dưới tay hắn cũng không bình thường.” Quang Minh thần vương lải nhải nghe rất buồn cười, nói với bạch dực vương: “Lạc Địch, Thù Lị Nhã chuyển thế tạm thời không cần để ý tới. Sau này ta sẽ tự mình đi xem xét!”

“Thần vương bệ hạ muốn thân hành đi?!” Bạch dực vương giật mình nhìn thần vương, không hiểu được vì sao đột nhiên lại đỉnh chỉ việc tìm kiếm công chúa.

“Đúng vậy, ta tự đi!” Quang Minh thần vương gật đầu cười nói: “Trước khi ngươi trở về, Quang Minh nữ thần vừa mới liên lạc với ta. Nguyên lai nữ thần đại nhân của chúng ta, sở dĩ thất tung, hoàn toàn là vì Lôi Ân – Pháp Lôi Nhĩ này. Không, nói chính xác, là vì thần bí linh hồn.”

“Cái gì?? Thần vương bệ hạ, ngài nói nữ thần thất tung là vì Lôi Ân, còn cái gì vì thần bí linh hồn nữa a?” Bạch dực vương nghe Quang Minh thần vương nói xong, trở nên thập phần hồ đồ.

“Sự tình là như thế này. Quang Minh nữ thần còn trước cả ta, đã bắt đầu tìm kiếm Thù Lị Nhã chuyển thế. Khi người phát hiện Thù Lị Nhã đã là nữ nhân của Lôi Ân thì chú ý hơn tới Lôi Ân, phát hiện ra Lôi Ân rất cổ quái thần bí. Sau khi nữ thần và minh vương liên lạc, chứng thật Lôi Ân – Pháp Lôi Nhĩ chân chính đã chết bởi một quyển sách bọc sắt rơi vào đầu!”

Quang Minh thần vương nhìn bạch dực vương nghiêm mặt giải thích: “Cổ quái nhất là, linh hồn hiện đang chiếm cứ thân thể Lôi Ân, ngay cả minh vương cũng tra không ra lai lịch. Quang Minh nữ thần vì điều tra lai lịch thực sự của hắn, trước sau đã đi khắp đông, bắc, nam ba phương, cùng rất nhiều thần linh liên hệ, điều tra sự tình của hắn, kết quả không thu được gì cả. Hơn nữa thần linh ba phương đối với thần bí linh hồn trong cơ thể Lôi Ân không tra ra được chút manh mối nào. Hiện nay thần bí linh hồn này là một câu đố cho tất cả tứ phương thần linh chúng ta. Chư thần ba phương kia đối với thần bí linh hồn tham lam háo sắc này vô cùng hứng thú!”

“Tứ phương chư thần tra không ra lai lịch?? Có thể linh hồn trong cơ thể Lôi Ân không thuộc về thế giới chúng ta chăng? Cuối cùng ta đã hiểu được Quang Minh nữ thần vì cái gì mà thất tung, ngay cả bệ hạ cũng tìm không được.”

Mỗi phương chư thần có lãnh thổ riêng, xưa nay đều không xâm phạm lẫn nhau. Ngoại trừ đại thần như Quang Minh nữ thần, cho dù Quang Minh thần vương rời khu vực của mình đi nơi khác đều bị mất thần lực. Quang Minh nữ thần đi tam phương lãnh thổ khác, Quang Minh thần vương cảm giác không được sự tồn tại của nàng, cũng là chuyện rất bình thường. Bạch dực vương nghe thần vương giải thíchxong, cùng với sự nghi hoặc về linh hồn kia là sự cao hứng thập phần vì đã biết nguyên nhan thần nữ thất tung.

“Chuyện của Thù Lị Nhã đã là sự thật không thể vãn hồi. Bây giờ đành phải cùng Quang Minh nữ thần điều tra lai lịch linh hồn kia. Ta lại phải tự mình đi xem rồi.” Quang Minh thần vương nhìn bạch dực vương, mỉm cười nói.

“Nguyên soái, kế hoạch chúng ta muốn trừ Quách Đào, Vương Mãnh vừa mới tiến hành, hoàng thượng đột nhiên đến hoàng vệ quân đại doanh, sự tình thật sự quá xảo hợp. Ta xem hơn phân nửa là hoàng thượng nhằm vào ngài. Hôm nay hắn không chỉ có tính tình thay đổi, hơn nữa còn có thể dùng võ công, cũng không vô năng ngu ngốc như xưa. Nếu cứ như vậy đại quyền bị tước đoạt dần, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ bị hoàng thượng và hai đảng còn lại tiêu diệt. Không bằng dốc hết tất cả tiến hành cái đại kế hoạch kia!”

Màn đêm phủ xuống, mật thất phủ nguyên soái, Lý Nghị cùng với một bọn quan viên đang bí mật bàn luận về việc hôm nay phát sinh ở hoàng vệ quân đại doanh. Binh bộ thượng thư Triệu Vô Úy nghiêm mặt mở miệng khuyên.

“Đúng vậy nguyên soái không thể tiếp tục như vậy được. Hoàng thượng hôm nay không thể so với trước kia. Tình hình cứ tệ đi như vậy, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ bị tiêu diệt!” Hình bộ thượng thư Kiều Vũ cùng với đám quan viên còn lại đều phụ họa. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

“Được, nếu các vị hăng hái như vậy, bổn soái lập tức liên lạc với đồng bọn của chúng ta. Đại kế hoạch thành công, chúng ta cùng hưởng cả phiến giang sơn!” Lý Nghị từ trên ghế cao hưng phấn đứng dậy, vung tay hô to.

“Cùng hưởng giang sơn!” Triệu Vô Úy, Kiều Vũ và quan viên đều đứng dậy phụ họa.

Cùng lúc đó, tại hoàng đế thư phòng ở Long Tường cung, Hiền phi Liễu Nhược Yên đang nhìn chăm chú những dụng cụ bói toán của mình, hai mắt dính chặt vào quẻ bói, tròng mắt không ngừng đảo qua đảo lại, miệng lải nhải những lời đầy nghi hoặc: “Tại sao lại như vậy? Không có khả năng a! Rõ ràng là người sống, sao có thể hiện ra là người đã chết? Hơn nữa ngôi sao chủ mệnh cũng không có??”

“Nhược Yên, ngươi nói cái gì? Quái tượng có vấn đề gì à?” Diệp Phong và hoàng hậu Hứa Lâm đứng bên cạnh Liễu Nhược Yên, nghi hoặc nhìn nàng tò mò hỏi.

“Không, không có gì, đại khái là thiên cơ bí thuật của ta có vấn đề, hiện ra quẻ lạ bảo là hoàng thượng ngài là người chết, thật quá giả dối!” Liễu Nhược Yên nghe hai người hỏi, chẳng biết phải giải thích như thế nào, nhìn Diệp Phong sống sờ sờ trước mặt, đành đem mối hoài nghi trút cả lên thiên cơ bí thuật.

Người nói vô tình, người nghe hữu ý. Diệp Phong vừa nghe Liễu Nhược Yên nói, trong đầu không nhịn được âm thầm lấy làm lạ. Không ngờ thuật bói toán thiên cơ bí thuật lại lợi hại như vậy, có thể bói ra Lôi Ân đã chết.

“Nhược Yên, những trò bói toán này, tin thì sẽ linh, không tin sẽ không linh. Đại khái là trẫm bình sanh không tin, cho nên bói với trẫm mất linh. Nàng không cần vì việc này mà cau mày lo lắng, trẫm không phải đang sống sờ sờ trước mặt ngươi sao!” Lưu manh hoàng đế vòng tay ôm Hiền phi vào lòng, mỉm cười an ủi. Hoàng hậu cũng phụ họa khuyên giải.

Liễu Nhược Yên nghe bọn họ khuyên bảo, lộ ra nụ cười, đang định mở miệng nói, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng hô to của Tiểu Thuận tử: “Thái hậu giá đáo!”

'Trời, đại mỹ nhân ơi là đại mỹ nhân, lúc này đến đây làm gì a. Thật sự là làm trẫm chậm trễ việc mở đài hoa của Nhược Yên…' sâu thẳm trong lòng lưu manh hoàng đế vang lên những tiếng lải nhải vô sỉ. Hắn nhanh chóng cùng hoàng hậu và hiền phi ra thư phòng tiếp giá, đón thái hậu vào đại sảnh.

“Hoàng thượng, ai gia nghe nói ngươi bị nghịch thần tập kích ở hoàng vệ quân đại doanh, nhưng lại chính tay kết liễu nghịch thần. Là thật vậy chăng?” Thái hậu Lưu Khiết mặc áo dài màu tím hoa lệ đoan trang, tư thái ưu mĩ ngồi xuống cái giường dài trong đại sảnh, cặp mắt xinh đẹp nhìn Diệp Phong ôn nhu hỏi.

'Nhìn xem, rõ ràng là lời nối lời, thám thính hư thực! Một ả đàn bà dã tâm như vậy muốn cái gì? Ngàn vạn lần đừng ép trẫm giết một đại mĩ nhân xinh đẹp động lòng người như ngươi a!' Diệp Phong nhìn thái hậu Lưu Khiết xinh đẹp động lòng người, trong lòng lảm nhảm những lời cáu bẳn, ngoài miệng a a cười nói: “Đúng vậy, nhờ có lão thần tiên dạy cho trẫm thần công bảo mệnh, nếu không hôm nay e trẫm sẽ không thể hồi cung rồi.”

“Nga? Lại là lão thần tiên? Hoàng thượng gặp được vị lão thần tiên này, thật là có phúc khí a, không chỉ chữa lành cố tật, lại học được võ công!” Đôi mắt xinh đẹp của thái hậu Lưu Khiết gay gắt nhìn chằm chằm Diệp Phong thản nhiên nó, căn bản không tin có lão thần tiên như vừa nói. Bắt đầu từ khi nàng biết hoàng thượng có võ công, là trong lòng đã nghi hoàng thượng trước mặt này là giả.

'Lão bà nương này khẳng định bắt đầu nghi ngờ. Xxem ra giải quyết xong Lý Nghị, lập tức phải đối phó nàng.' Diệp Phong nhìn Lưu Khiết âm thầm tính kế, mỉm cười nói: “Đúng vậy, trẫm có thể gặp được lão thần tiên, tuyệt đối là phúc đức ba đời!”

“Không tưởng được hoàng hậu và Hiền phi trong thời gian ngắn ngủi có thể ở chung với nhau hòa hảo như vậy. Thật sự ngoài sức tưởng tượng của ai gia Tốt rồi, hoàng thượng, ai gia chính là đến thăm ngươi. Ngươi không có việc gì ai gia có thể yên tâm trở về.” Lưu Khiết mắt thấy trong ánh mắt hoàng hậu và Hiền phi không có địch ý, trong lòng nghi hoặc, mở miệng khiêu khích một câu, rồi đứng dậy bỏ đi.

Hoàng cung bốn vị tuyệt sắc giai nhân minh tranh ám đấu đã là chuyện như cơm bữa. Hứa Lâm và Liễu Nhược Yên nghe vậy đều không để ý lời Lưu Khiết nói, ra vẻ cung kính theo Diệp Phong hộ tống nàng rời khỏi Long Tường cung.

'Xem ra hoàng hậu và Hiền phi đã xóa bỏ hiềm khích. Chu Ngọc Long có năng lực to lớn như vậy không? Không, tuyệt đối là không có khả năng, vị hoàng thượng này nhất định có vấn đề, phải điều tra một chút …' Lưu Khiết theo chúng cung nữ trở về. Trên đường hồi cung, nhìn lên cảnh trời đêm, nghe trong lòng có điều khó nghĩ.

“Lâm nhi, Nhược Yên, xem ra thái hậu đối với việc các nàng có thể hòa thuận ở chung thập phần ngoài ý muốn a!” ôm hai vị tuyệt sắc tiến vào phòng ngủ, trong đầu Diệp Phong nghĩ đến thái hậu xinh đẹp, sung sướng ngồi ở bên giường, trái ôm phải ấp hai nàng, hắc hắc cười ngạo.

“Đây đều là hồng phúc của hoàng thượng, thần thiếp và Nhược Yên muội muội mới có thể xóa đi tị hiềm trước đây, hòa thuận ở chung!” Hoàng hậu Hứa Lâm ôn nhu, ngồi trên chân trái Diệp Phong, nhu thuận đáp nhẹ.

“Ha ha, Lâm nhi quả đúng là bảo bối tốt của trẫm. Đêm nay trẫm đầu tiên chiếm hữu Nhược Yên, sau đó sẽ xâm phạm nàng, nàng không ngại chứ?” Trên mặt Diệp Phong xuất hiện nụ cười vô sỉ. Hoàng hậu ngượng ngùng lắc đầu nói: “Đương nhiên không ngại. Hoàng thượng thân cận Nhược Yên muội muội là lần đầu, thần thiếp như thế nào lại không biết tốt xấu chứ!”

“Hoàng thượng, ngài thật là vô lại, cố ý trêu ghẹo ép hoàng hậu nói làm người ta xấu hổ …” Hiền phi Liễu Nhược Yên, ngồi ở đùi phải Diệp Phong đùi phải, giả bộ làm nũng không chịu theo.

“Hắc hắc, ái phi tốt của trẫm, hảo mưu sĩ, hảo nữ nô, đêm nay trẫm nhất định cho nàng thừa sống thiếu chết, cùng trẫm hưởng thụ, hắc hắc …”

Lưu manh hoàng đế tham lam háo sắc, mặt dày vô sỉ hắc hắc cười dâm, cánh tay phải thô bạo ôm hiền phi, miệng rộng nhanh chóng tiến lên như muốn mở đôi môi anh đào ra, lưỡi điên cuồng tham lam không cố kị gì đảo qua đảo lại, ma trảo cũng háo sắc sờ loạn bên trong quần dài quần dài trắng như tuyết của nàng.

Hoàng hậu Hứa Lâm thấy cảnh này, nhu thuận đứng dậy nép vào bên giường im lặng nhìn hoàng thượng sủng hạnh hiền phi. Không lâu sau, lưu manh hoàng đế đem Hiền phi nương nương nửa kín nửa hở, lột sạch, lộ ra thân hình xích lõa mềm mại trắng nõn đầy đặn, hương thơm mê ngườ. Miệng thì tham lam nuốt lấy chiếc lưỡi thơm tho, tay trái thì vuốt ve bộ ngực sữa đầy đặn, tay phải nắn cặp mông tròn trịa, trong lòng ầm ĩ đã ghiền.

“Hoàng thượng, thần thiếp sẽ hoàn toàn trở thành nữ nhân của ngài. Sau này, ngài nhớ thương yêu thần thiếp a …”

“Yên tâm, trẫm có vợ đẹp túc trí đa mưu như nàng, hận không được một ngày “làm” nàng mười lần, tám lần, như thế nào lại không “làm” nàng chứ. Đến đây, tài nữ, trẫm muốn tiến vào!”

Liễu Nhược Yên thẹn thùng nói nhỏ, lưu manh hoàng đế mặt dày trả lời, đứng dậy quỳ gối nhìn vào… đầy hấp dẫn của nàng, đem cặp đùi đẹp đẽ thon dài trắng nõn đặt trên vai, nhìn bộ dáng thẹn thùng khẩn trương của nàng, tiểu hòa thượng càng có hứng thú dễ dàng tìm đúng mục tiêu, nương theo nụ cười dâm dật của hắn, phá quan tiến vào, làm Liễu Nhược Yên thống khổ kêu lên một tiếng. Tay ngọc đùi ngà quấn chặt lấy hắn, tùy ý hắn hưởng thụ chính mình …

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.