Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế – Chương 108: Lưu manh đoàn trường“trí sái”sỏa X hoàng tử – Botruyen

Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế - Chương 108: Lưu manh đoàn trường“trí sái”sỏa X hoàng tử

Một trăm gia nông pháo đặt trên mặt đất liên tục triển khai pháo kích mục tiêu nhắm chuẩn. Những tiếng nổ “oanh oanh” không ngừng trong khi binh lính lưỡng quốc đang giao chiến. Khói pháo tràn ngập trong phạm vi pháo kích, rất nhiều những tiếng la thống khổ cuống quýt vang lên. Một số binh lính của Thiên Vũ đế quốc xung quanh đã hít cái loại khói pháo này, trước sau đều ngã xuống đất, giãy dụa kêu la, tình trạng thập phần thống khổ.

Ba gã tướng quân của Thiên Vũ đế quốc đứng ở trong phạm vi chủ yếu của đợt pháo kích này, có hai gã không thể tránh được, cùng với bọn lính xung quanh mình mà bị nổ không còn ra hình thể gì. Bỉ Luân nguyên soái, thực lực bát giai tật phong kỵ sĩ, thấy tình hình như vậy, liền đem Bảo La hoàng tử nhanh chóng tiến về phía trước để tránh phạm vi pháo kích. Một gã tướng quân của đệ nhị quân đoàn còn sót lại, chạy theo Bỉ Luân, vì thế may mắn thoát chết!

“Cái này là hỏa pháo bộ đội của Lôi Ân – Pháp Lôi Nhĩ. Pháo đạn bắt nguồn từ hướng tây nam. Trì Khắc tướng quân, lập tức dẫn bộ đội của ngươi mà bao vây bọn chúng lại, nhanh lên!!!” Bỉ Luân nguyên soái đã đứng ở ngoài phạm vi của đợt pháo kích, tâm trạng cực kỳ đau lòng vì vừa bị đánh lén lại còn mất đi hai vị tướng quân, nhìn về hướng pháo đạn, liền ra lệnh cho vị Trì Khắc tướng quân của đệ nhị quân đoàn bao vây địch nhân, rồi quát to với phần đông binh lính đang bối rối, nhanh chóng tản ra, tránh tập trung để khỏi bị hỏa pháo oanh tạc.

“Nguyên soái, cái khói pháo đạn này có độc, có độc oa….” Đoàn trưởng đệ nhị băng sương kiếm sĩ của đệ nhất quân đoàn đã hít khói pháo, lo lắng chạy đến trước Bỉ Luân mà bẩm báo. Kết quả dĩ nhiên đã hít vào một lượng lớn khói pháo, vừa nói một nửa thì độc tính phát ra liền ngã xuống đất, giãy dụa kêu la.

nl.Pháo đạn có độc, cái này sao lại có thể? Lôi Ân rốt cuộc là thứ quái vật gì… Bỉ Luân quan sát vị đoàn trưởng đang nằm kêu la trên mặt đất, cùng với những tên lính cũng kêu la vì hít phải khói độc, cau mày, không thể tưởng tượng được khói của pháo đạn này lại có chứa loại kịch độc!kien

“Cái tên tiểu nhân Lôi Ân đáng chết kia, ta nhất định phải khiến hắn trả giá đắt. Bỉ Luân nguyên soái, mau truyền lên ngốc thứu kỵ sĩ đoàn bao vây tên Lôi Ân!” Bảo La hoàng tử vẫn còn kinh hoảng, nhìn đám khói đó mà nguyền rủa cừu nhân, quay đầu đối Bỉ Luân mà phân phó

“Hoàng tử điện hạ, bây giờ ngốc thứu kỵ sĩ đoàn đang chiến đấu cùng hắc ưng kỵ sĩ đoàn của địch quân, muốn lui về khẳng định sẽ có tổn thất lớn. Hơn nữa lần này công thành chỉ còn chút xíu là khiến bọn chúng thất bại. Việc lấy Bố Cát thành mới là quan trọng nhất, thỉnh ngài suy nghĩ cẩn trọng!” Bỉ Luân nguyên soái nghe vậy trong lòng thầm than, miệng thì vừa phân tích vừa khuyên.

“Được, ta tự mình dẫn đội đi bắt tên Lôi Ân súc sinh kia!” Bảo La quan sát theo hướng Bố Cát thành, nơi ngốc thứu kỵ sĩ đoàn đang tấn công, hiểu được Bỉ Luân nói có đạo lý, nhưng trong lòng thật sự khó có thể kềm nén được. Lúc này hắn ôm hận quát, leo lên chiến mã, gọi đám kỵ sĩ của đệ nhất quân đoàn không có tướng chỉ huy, theo hắn phi ngựa tới hướng tây nam.

Bỉ Luân nhìn hoàng tử điện hạ mang theo mối hận thù vừa tránh né pháo kích vừa dẫn quân đội phi đến hướng tây nam, trong lòng mặc dù lo lắng cho sự an toàn của hoàng tử điện hạ. Nhưng y biết rõ nên có khuyên thêm thì thế nào cũng bị nổi giận, nghĩ lại liền gọi Trì Khắc tướng quân đi bảo vệ hoàng tử, còn y thì dẫn quân đội còn lại, mau chóng phân tác để tránh pháo đạn vào khói pháo. Với cái chết của hai gã tướng quân kia, nếu không lấy được Bố Cát thành, Bỉ Luân mặt dày này, không thể đình chỉ tấn công địa phương này!

Về phía binh lính Mạt La đế quốc trong Bố Cát thành, thấy hỏa pháo của viện quân bên mình đã gây tổn thất trầm trọng cho địch quân, sĩ khĩ nâng cao, vô luận là kiếm sĩ phòng ngự, hay pháp sư và xạ thủ công kích, tất cả càng cố gắng thêm một chút để hoàn thành nhiệm vụ của mình!

“Địa hỏa pháo bộ đội của Lôi Ân thật sự là không đơn giản. Trực tiếp oanh tạc vào trung tâm của địch quân, Thiên Vũ đế quốc khẳng định sẽ gặp tổn thất không nhỏ. Nếu Lôi Ân chịu vào thành nghe điều khiển của ta, nhất địch có thể kích hội hoàn toàn địch quân trước mắt, thật đáng tiếc…”

Trên tường thành, Phí Đức tướng quân mặc dù không rõ ràng tình huống dịch quân dưới đó chết như thế nào, nhưng mà cũng có thể tưởng tượng ra sự tổn thất đó không phải là nhỏ, trong miệng không ngừng cảm khái hâm mộ hỏa pháo bộ đội của Lôi Ân, rất muốn hợp tác. Đáng tiếc nghĩ đến quan hệ đối địch giữa Pháp Lôi Nhĩ gia tộc bọn họ cùng gia tộc của mình, chỉ phải bất đắt dĩ lắc đầu thở dài.

“Đánh lén là thứ mà tên Lôi Ân ưa thích. Nếu hắn không có địa tinh hỏa pháo, thì hắn vốn không có cơ hội đứng trên chiến trường!” Phỉ Long nhìn tình trạng doanh trại địch quân bị oanh tạc, cũng thập phần hâm mộ đối với hỏa pháo bộ đội của tên tử đối đầu này, nhưng miệng vẫn như cũ phát ra những lời lẽ khinh thường, lại pha thêm một chút hy vọng hắn có thể bị địch nhân phản kích giết chết.

“Còn muốn ta nhắc con bao nhiêu lần, con mới hiểu được không nên xem nhẹ đối thủ của mình? Hiện tại Lôi Ân hắn không còn là tên ngồi không, khi nam phách nữ như trước. Chỉ biết khich thường địch nhân, sẽ làm cho con thua thê thảm hơn!” Phí Đức tướng quân nhíu mày nhìn nhi tử mà trách móc.

Phỉ Long thấy phụ thân lộ vẻ không vui, liền không có ý kiến gì nữa, chỉ là trong lòng càng ghét tên Lôi Ân nhiều thêm, nhìn về phía tây nam với ánh mắt tràn ngập tia hận thù!

Trì Khắc tướng quân, tóc đỏ, gầy gò, suất lĩnh đệ nhị quân đoàn, cùng Bảo La hoàng tử dẫn kỵ sĩ của đệ nhất quân đoàn. Binh lực tổng cộng khoảng sau vạn người, thanh thế tuyệt đối lớn, đằng đằng sát khí.

“Hắc hắc, tên hoàng tử ngu ngốc cũng tới đây, tốt, thật tốt a. Chạy đi, dùng sức mà chạy, sẽ có người để cho bọn ngươi chạy!” Diệp Phong đứng ở trên sườn núi, nghe được tiếng nổ phát ra do hai trung đội chú tạo và hương kỳ khai pháo, hai mắt thì đang quan sát bọn địch nhân Bảo La, trên mặt lộ ra gian kế rồi cười lớn không ngừng. Sau đó hắn bảo hai trung đội đem hỏa pháo phân ra để công kích, không cần phải tập trung công kích chủ soái của địch quân dưới đó.

Bởi vì binh lính quá nhiều, đội hình lại quá dày đặc, chúng binh lính của Thiêu Vũ đế quốc, khi bị pháo đạn mãnh liệt cùng độc khí công kích song song, cơ hồ từng lớp ngã xuống, tình cảnh thảm thiết dị thường. Bọn quan quân Bỉ Luân thấy vậy đều cực độ đau lòng.

Nhưng bọn quan quân Phí Đức của Mạt La đế quốc ở Bố Cát thành đều lộ vẻ mặt vui mừng, mong bọn địch nhân bị nổ cho chết hết luôn. Chỉ có Phỉ Long là không vui vì tên tử đối đầu với hắn lại lần nữa lập chiến công hiển hách!

“Ha ha, nhìn địch nhân bị oanh tạc, con mẹ nó thật sảng khoái a. Lão đại, nếu số gia nông pháo được bọn địa tinh nô lệ hoàn thành thêm, hỏa lực của chúng ta sau này khẳng định mạnh mẽ hơn!” Tên Ai Đức mập mạp thường khi nhuyễn phạ ngạnh (hiếp người thế cô, sợ người mạnh) nhìn bên mình đang bắn pháo đạn độc khí vào đám địch nhân khiến chúng hỗn loạn không ngừng. Gã lại nghĩ tới những tên địa tinh nô lệ của bên mình đang chế tạo gia nông pháo, nhịn không được cười rất to.

“Tiểu tử ngươi đừng quá trông chờ vào gia nông pháo. Vì nó mặc dù tốt, nhưng cũng không phải lúc nào cũng dùng được. Gia tăng thực lực của chính mình mới là vương đạo!” Diệp Phong điểm lên cây Thanh sảng tiêu hồn, tức giận liếc Ai Đức một cái, nhìn bọn địch nhân Bảo La chỉ còn cách không quá một dặm, liền lớn giọng quát: “Dời trận địa, y theo kế hoạch”, rồi dẫn mọi người rời khỏi sườn núi, hướng nơi đặt Truyện Tống Trận mà đi.

Nhóm pháo thủ Lạc Tư nghe mệnh lệnh, liền toàn bộ đình chỉ khai pháo, đem gia nông phóa thu vào đai lưng không gian, cùng các thành viên Tư Lược đoàn đi theo sau đoàn trưởng đại nhân, tiến vào Truyện Tống Trận. Hai gã tinh linh xạ thủ đi cuối cùng để thu Truyện Tống Trận, rồi nhanh chóng cưỡi điêu bay về Thiên Luân sâm lâm. Chỉ một chút công phu như vậy, thành viên Tư Lược đoàn toàn bộ mau chóng biến mất vô tung.

“Nhanh, mọi người phi nhanh, địch nhân muốn chạy trốn!” Bảo La hoàng tử không biết gì, cưỡi ngựa chạy rất nhanh, phát hiện pháo thủ của địch nhân ở sườn núi đi xuống, lập tức đắc ý hét to, kêu gọi chúng binh lính tăng tốc tiến lên!

Cách năm dặm về phía đông nam của quân đội Thiên Vũ đế quốc, phía sau một sườn núi khác, hai gã tinh linh xạ thủ đang canh chừng hai Truyện Tống Trận bên trái. Diệp Phong dẫn thành viên Tư Lược đoàn xuất hiện. Chú tạo trung đội lập ở sườn núi mà lấy gia nông pháo ra, chuẩn bị bắn!

Diệp Phong bỏ qua việc đối mặt bọn ma thú ở tỉnh đông bắng, tổng kế hoạch tạm thời đối với địch quân ở tỉnh tây bắc cũng không đề cập đến. Trước mắt việc tha đổi vị trí này của Tư Lược đoàn, chính là Diệp Phong muốn thực hiện kế hoạch công kích đại quân của địch nhân – thuấn di du kích ( đánh du kích nhanh gọn với địch nhân)!

Lợi dụng Truyện Tống Trận để di chuyển nhanh, hắn lệnh cho Kiệt Nã Tư dẫn tinh linh xạ thủ tại phía tây, tây nam, đông, đông nam bốn phía tìm kiếm một điểm bí mật, để bố trí Truyện Tống Trận, hắn mới có thể oanh tạc địch nhân liên tục. Trước khi bốn chỗ đó không bị phát hiện, địch nhân muốn truy kích hắn, phải đuổi theo hắn một khoảng thời gian dào. Cho nên bọn chúng cuối cùng cũng phải chay qua chạy lại bốn lần, với hơn mười dặm đường thì thế nào cũng mệt mỏi, làm sao có thể chống lại tuyệt chiêu đồ sát của tinh anh Tư Lược đoàn?

Cái việc này mà có thể nghĩ ra. Ta quả là có tài, hắc hắc… Diệp Phong trong đầu nghĩ tới tên địch nhân cuối cùng bị giết, sảng khoái mà cười đầy dâm ý. Hắn nhìn bọn Lạc Tư ải nhân đang cầm gia nông pháo, nhả khói thuốc ra, hắc hắc mỉm cười: “Thật muốn xem tên hoàng tử ngu ngốc kia sau khi đến sườn núi, mà không tìm được chúng ta, sẽ để vẻ mặt như thế nào a!?”

“Ha ha ha, cái này phải quan sát sao? Lúc ấy thể nào cũng lộ vẻ mặt không tin được!” Bại hoại kỵ sĩ Khải Đặc trong miệng cũng ngậm một cây Thanh sảng tiêu hồn, nghe lão đại nói xong, lập tức cười to phát biểu, rồi cố ý làm ra vẻ không tin được, cho mọi người cùng thấy. Mọi người đều lập tức cười lên!

Cùng lúc đó Bảo La hoàng tử đã dẫn đội xông đến cái sườn núi mà bọn người Diệp Phong đã rời khỏi, phát hiện không có một ai, không nhịn được nhíu mày, “Kỳ quái, chẳng lẽ chúng ta lên lộn chỗ? Bọn chúng ở đâu?”

“Hoàng tử điện hạ, địch nhân chắc đã chạy trốn rồi. Chỗ này có dấu vết của hỏa pháo để lại, bọn họ trước đây chắc chắn ở chỗ này!” Trì Khắc tướng quân nhìn tình hình chung quanh, nghe Bảo La nói, liền lên tiếng báo lại. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn – https://truyenfull.net

“Chạy thoát? Không có khả năng. Bọn chúng làm sao có khả năng chạy nhanh như vậy?” Bảo La quan sát bốn phía đồi núi, trước mắt không thấy tung tích của địch nhân, không thể tinh địch nhân có khả năng chạy thoát nhanh như vậy, trong lòng nổi hận, đối binh lính quát: “Tìm kiếm, tìm kiến cho ta, nhất định phải tìm được Lôi Ân – Pháp Lôi Nhĩ!”

“Vâng!” Chúng binh lính nghe lệnh liền nhất tề đáp, vừa định hành động, thì phía đông nam đột nhiên truyền đến tiếng nổ. Sau đó thấy pháo đạn bay tán loạn, nhanh chóng oanh tạc vào trong đại quân do Bỉ Luân nguyên soái thống lĩnh, làm cho diện tích độc khí phát ra càng ngày còn lớn hơn. Binh lính từng lớp từng lớn ngã xuống đất!

“Cái này, cái này sao lại như thế? Chẳng lẽ bọn chúng còn có một nhóm hỏa pháo bộ đội mai phục ở phía nam? Bọn chúng rốt cuộc có bao nhiêu địa tinh hỏa phảo vậy?” Bảo La cùng với chúng binh linh nhìn về hướng đông nam, tất cả đều lộ ra vẻ mặt không thể tin được!

nl.Bỉ Luân nguyên soái tại trong đại quân lo tránh né oanh tạc, tâm trạng càng thêm giật mình. Nếu địch nhân có thêm một nhóm hỏa pháo bộ đội nữa, hôm nay quân đội bọn họ nhất định sẽ tổn thất nặng nề hơn!

“Lôi Ân có một nhóm hỏa pháo khác?” Phụ tử Phí Đức và Phỉ Long hai người nhìn về phía đông nam, mắt mở lớn, tất cả đều cảm thấy rất khó hiểu.kien

“Truy kích, hướng phía đông nam mà truy kích!” Mặc dù không thể giải thích được việc này như thế nào, nhưng Bảo La hoàng tử nghĩ đến Lôi Ân là giận, thì cũng không nghĩ gì thêm, trực tiếp ra lệnh cho chúng binh tướng nhằm hướng đông nam mà tiến.

Pháo đạn nổ mạnh mẽ, độc khí phát ra phạm vi càng lúc càng lớn, trận hình quân đội của Thiên Vũ đế quốc càng ngày càng bị phân tán ra, nhân số tử vong tăng rất nhanh. Bỉ Luân nguyên soát thấy tình hình như vậy, trong lòng thầm hận, cắn răng ra lên cho đại quân hướng tới Bố Cát thành mà tổng tấn công. Bị oanh tạc không ngừng như vậy, không bằng trực tiếp công thành, một hơi lấy trọn nó.

“Địch nhân muốn tổng tấn công, cơ hội tốt! Phỉ Long thông báo cho các kỵ sĩ đoàn chuẩn bị. Bọn địch nhân biết nếu không thể lấy được thành trì thì sẽ tự động rút về, đó cũng là lúc chúng ta phản công!” Phí Đức tướng quân nhìn địch quân phát động tổng tấn công, lập tức mở miệng phân phó nhi tử đi bố trí, trong lòng đang mong Khảm Đặc thành vẫn bình yên, lúc đó sẽ tung toàn bộ binh lực của một binh đoàn mà truy kích địch nhân!

Bảo La hoàng tử dẫn đội từ phía tây nam truy kích đến phía đông nam, vì khoảng cái dài gấp đôi, cho nên cũng tốn không ít thời gian. Diệp Phong tiêu sái đứng trên đỉnh ngọn đồi ở phía đông nam, nhìn địch nhân đã mở cuộc tổng tấn công Bố Cát thành, cùng bọn địch binh Bảo La ngu ngốc đang phi tới, thần tình lộ một nụ cười đắc ý!

“Ha ha, lão đại, người quả thật là tài giỏi. Địch nhân bị chúng ta bức phải tổng tấn công!” Ai Đức quan sát tình hình địch nhân, miệng không ngớt cười to.

“Dừng, ta lão đại của ngươi không chỉ có vậy thôi sao?” Diệp Phong liếc Ai Đức một cái, đối bọn ải nhân Lạc Tư mà nói: “Từ từ bắn, nhất định để độc khí tản ra. Đại bộ đội của địch nhân thoát được khỏi xạ trình, thì chuyển qua bắn bọn người của tên hoàng tử ngu ngốc kia!”

“Vâng, đoàn trưởng người chỉ đứng xem là được!” Bọn ải nhân Lạc Tư khai pháo nhìn thấy địch nhân bị chính mình oanh tạc, rất lấy làm hưng phấn, cũng không thể tưởng tượng ra được. Bởi vậy bọn họ vừa nghe đoàn trưởng đại nhân ra lệnh, liền lập tức cười cười lĩnh mệnh

“Lôi Ân, ta nhất định sẽ giết được ngươi!” Bảo La hoàng tử phi ngựa vội vàng, nhình pháo đạn từ hướng đông nam không ngừng oạch tạc quân đội bên mình, trong lòng càng nổi giận hơn, phẫn nộ thầm mắng.

Pháo đạn như cuồng phong, độc khí tỏa khắp nơi. Khi Bỉ Luân tổng tấn công Bố Khắc thành, thì Bảo La cùng Trì Khắc dẫn bọn binh lính tiếp cận đồi núi phía đông nam, Diệp Phong thì lại dẫn thành viên Tư Lược đoàn thông qua Truyện Tống Trận mà đến nơi khác ở phía tây. Hai tinh linh xạ thủ nhanh chóng thu hồi Truyện Tống Trận, bay về Thiên Luân sâm lâm. Sau khi Bảo La lên đến đỉnh đồi núi, lại trống không, hoàn toàn không thấy tung tích bọn người Diệp Phong ở đâu.

“Mẹ nó, ai có thể nói cho ta biết, cái này rốt cuộc là như thế nào!!!” Trì Khắc nhìn xung quanh không một bóng người, đồng thời tâm trạng không thể tin, miệng phát ra những lời cực độ phẫn nộ!

“Đáng hận, đáng hận a! Lôi Ân tên hỗn đản đáng chết này, súc sinh giảo hoạt…” Bảo La thấy vệ, tay nắm chặt lại rồi quát, chưa kịp nói xong, thì phía tây lại truyền đến tiếng oanh oanh của pháo kích.

“Cái này không thể, cái này rốt cuộc là cái gì???”

Lần này không chỉ có bọn người Bảo La không tin được, cả binh tướng của lưỡng quốc trong chiến trường thấy phía tây phát ra những đợc pháo đạn oanh oanh, mắt choáng váng, không lý giải được tại sao như thế. Đầu tiên là phía tây nam, tiếp theo là phía đông nam, bây giờ lại tới phía tây, hơn nữa một bên không có động tĩnh gì, còn bên kia lại có tiếng khai pháo, cái này nên gọi lại gì?

“Lôi Ân! Tên hỗn đản này!!!” Bảo La hoàng tử đứng từ trên đỉnh đồi, nhìn về phía tây mà phát to những tiếng căm hận. Không tin việc tà quái sẽ tái hiện lần nữa, hắn dẫn đội ngũ hướng phía tây mà phóng đi!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.