Khảm Đặc thành nằm ở tây bắc Mạt La đế quốc, là một trong bốn thành thị ở biên cảnh phía bắc, tuy không phát triển phồn vinh nhưng lại chiếm vị trí cực kì trọng yếu, có lợi dễ thủ khó công, là một trong những mục tiêu tấn công của Thiên Vũ đế quốc.
Cát Lôi Tư – Lạc Thu có bộ râu cằm ngắn màu đỏ, là một trung niên uy mãnh có thân hình cao lớn, là tướng quân của Mạt La đế quốc đệ tứ quân đoàn, một thân bát giai Liệt Diễm kỵ sĩ, tính tình cương trực như liệt hỏa, ghét xu mịnh, hết lòng vì quốc gia, mĩ danh đệ nhất mãnh tướng của Mạt La đế quốc. Vì không quen nhìn hai đảng phái tranh đấu trong triều đình nên đối với bọn người này chẳng hề khách khí cho nên đắc tội không ít cao quan quý tộc, nhân duyên cực kỳ ít!
Dạo gần đây, đệ nhị quân đoàn của Thiên Vũ đế quốc mỗi ngày đều phát động công kích mãnh liệt đến Khảm Đặc Thành làm đệ tứ quân đoàn các bộ của Cát Lôi Tư đều có tổn thất, biên chế không được đầy đủ. Đặc biệt sự kiện các cấp quan quân từ thấp đến cao liên tục bị ám sát làm Cát Lôi Tư cực kì phiền não, khó lòng phòng bị.
Bởi vì đối phương không chỉ dưới sự cảnh giới cao độ của bọn họ mà ám sát, sau đó còn có thể vô thanh vô tức toàn thân rút khỏi, làm Cát Lôi Tư không sao nghĩ ra phương pháp địch nhân đã dùng. Hơn nữa bây giờ thực lực ngũ, lục giai đại đội trưởng đều xuất hiện tình huống bị ám sát. Đầu tiên không kể địch nhân dùng cách gì để thuận lợi ra vào quân doanh, chỉ bằng năng lực ám sát những đội trưởng có võ công cao cường, dựa vào điểm đó có thể thấy những nhân vật chấp hành ám sát này có cấp bậc không dưới thất, bát giai. Hôm nay, cả tứ đại chiến trường cơ hồ đều có quan quân bị ám sát, cái này phải cần bao nhiêu cao thủ chấp hành ám sát đây? Thiên Vũ đế quốc làm thế nào có đông đúc cao nhân đến vậy?
Lúc này, hoàng hôn vừa buông xuống, bên ngoài cửa bắc của thành Khảm Đặc, một nhánh quân từ đệ nhị quân đoàn của Thiên Vũ đế quốc được phái ra manh theo vũ khí phát động tấn công ác liệt với Khảm Đặc thành một lần nữa.
Âm thanh của binh lính thét gào làm rung động tận trời xanh cùng tiếng thét cao giọng của chỉ huy không ngừng vang lên. Trên dưới tường thành, binh lính của song phương giống như diễn lại lần trước, một công một thủ triển khai tranh đấu kịch liệt. Phóng mắt nhìn tới, ngoài cửa thành bắc, thây chất thành đống, máu chảy thành sông. Trên tường thành huyết sắc trải rộng cùng ánh nắng cuối ngày chiếu xuống biến tình cảnh trở nên vô cùng thảm liệt!
Bỉ Nhĩ – Phá Nhược là tướng quân của đệ nhị quân đoàn Thiên Vũ đế quốc, độ tuổi trung niên, có mái tóc vàng và ngắn, vô cùng anh tuấn tiêu sái, trình độ đạt đến thất giai tật phong kị sĩ. Tính tình tinh minh cẩn mật, anh dũng thiện chiến, được quốc vương Thiên Vũ đế quốc hết sức tin cậy.
Đến hôm nay, đệ nhị quân đoàn Thiên Vũ đế quốc trú quân tại khoảng đất trống bên ngoài cách thành Khảm Đặc mười dặm về phía bắc. So sánh với phiền não của Cát Lôi Tư, tâm tình của Bỉ Nhĩ cũng thập phần nặng nề bởi vì đối thủ Cát Lôi Tư này thực là quá mạnh đi, binh lực cũng không phân cao thấp được với gã. Việc công hạ Khảm Đặc thành thật không dễ xơi.
Nếu không nhờ Bàng Kì bệ hạ phái nhóm bộ đội bí mật đến ám sát làm tổn thất không ít bộ phận quan quân của phe đối phương tạo nên hỗn loạn thì đệ nhị quân đoàn của gã hiện giờ tuyệt đối thua xa đối phương. Bất quá tâm tình không tốt của Bỉ Nhĩ đã là chuyện quá khứ. Nhân vì hôm nay đầu lĩnh của nhóm bộ đội ám sát bí mật đã hiến cho hắn một kế sách làm gã tự tin lần công thành này nắm chắc thành công.
Trời về chiều, đệ nhị quân đoàn Thiên Vũ đế quốc tập hợp chỉnh tề, Bỉ Nhĩ mặc bộ giáp làm bằng cương thiết, ngồi trên chiến mã đứng ở trung tâm đội ngũ, đắc ý quan sát cuộc chiến công thành phía trước và tướng quân Cát Lôi Tư của phe địch phía trên tường thành.
Cùng mặc khải giáp làm bằng cương thiết, Cát Lôi Tư lại đang nhíu mày nhìn xuống tình huống công thành phía dưới từ phía sau của tường thành, trong lòng cảm khái không thôi. Năng lực của quân đội Thiên Vũ đế quốc bây giờ căn bản không thể công phá Khảm Đặc thành, đánh nhau nữa cũng chỉ là lãng phí tính mạng binh lính trong cuộc khổ chiến này. Đội ngũ Thiên Vũ đế quốc chỉ lợi hại ở bộ đội ám sát, Cát Lôi Tư thật sự hi vọng tướng quân Phí Đức có thể nhanh chóng nghĩ ra biện pháp đối phó với bọn quái thai đó, nếu không tây bắc tỉnh này chỉ sợ khó lòng bảo toàn được!
Trong lúc Cát lôi Tư đang cảm khái, phía dưới sau lưng hàng trăm tên kiếm sĩ của Thiên Vũ đế quốc đang công thành đột nhiên xuất hiện một đôi cánh màu đen, rất nhanh thân hình đã tiến hóa thành hắc ưng nhân, tay cầm những hồng cầu lớn nhỏ không đều bay trên trời hướng đến chỗ Cát Lôi tư đang đứng tung mạnh đi. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Thú nhân cùng dị tộc giao hoan sinh ra đời sau tất cả đều mang hình thái của cả hai bộ tộc thú nhân và dị tộc, cái này là kiến thức thông thường của đại lục, Cát Lôi Tư đương nhiên biết được nhưng bây giờ sự tình xảy ra quá đột ngột. Y giật mình tránh không kịp, lại không biết cái thứ đó địch quân là cái gì, chỉ kịp vội vã vận hành Liệt Diễm đấu khí, tản mát một vòng tròn lửa bao bọc quanh thân.
Hồng cầu rơi xuống trên mặt đất phát ra một tiếng “bộp” nhẹ nhàng, không hề tạo nên hủy diệt khủng khiếp mà chỉ có một lượng lớn khói màu đỏ tỏa ra trong không khí. Cát Lôi Tư cùng binh lính chung quanh hít phải thứ khói đó, nhất thời cảm thấy đầu choáng, mắt hoa sau đó ngã xuống lập tức mất đi ý thức. Cùng lúc đó, hơn một trăm hắc ưng nhân đang ở phía trên tường thành Mạt La đế quốc bị xạ tiễn giết chết đến không còn một mống.
Đương nhiên, một trăm hắc ưng nhân đột nhiên bay vào phạm vi hoạt động của mười ngàn xạ thủ, chính là hành vi muốn tìm chết. Tuy nhiên cái hành động này trước hết đã làm tướng quân chỉ huy tác chiến bị khói đỏ kì quái làm mất đi ý thức, tình huống này làm phần đông tướng lĩnh và binh lính thuộc đệ tứ quân đoàn của Mạt La đế quốc bị đả kích trầm trọng. Trong lưỡng quân giao chiên, điều này làm ảnh hưởng cực kì to lớn đến kết quả cuộc chiến!
“Tướng quân…tướng quân…” Ở trên tường thành, hầu như tất cả quan quân đều chạy đến bên cạnh Cát Lôi Tư, lo lắng quan sát tình huống, gấp rút truyền đại phu đến kiểm tra, song trải qua quan sát sơ bộ của đại phu, phán định Cát Lôi Tư bị người hạ độc hôn mê nhưng cụ thể là loại độc gì thì phải cần thời gian để phân tích!
“Kha kha kha, tốt, rất tốt, kế sách của ám sát bộ đội đã thành công. Thời khắc mang vẻ vang đến cho đế quốc chúng ta đã tới, toàn quân đột kích, hôm nay nhất định phải hạ được Khảm Đặc thành!” Bỉ Nhĩ tướng quân của Thiên Vũ đế quốc, mắt thấy kế hoạch của ám sát bộ đội thành công trước mắt, lập tức cao giọng ủy lạo quân tâm rồi phóng lên ngựa dẫn đầu binh lính vọt tới phía trước.
Binh lính Thiên Vũ đế quốc nghe được mệnh lệnh của tướng quân, lại thấy tướng quân dẫn đầu tiến lên, nhất thời hét lên một tiếng thấu tận trời xanh, theo chân tướng quân hướng tới quân đối địch triển khai đột kích!
Về phía tướng lĩnh cùng binh lính Mạt La đế quốc, đối mặt với tính trạng tiến công nhanh chưa từng thấy của phe đối địch, tướng quân bên cạnh lại đang trúng độc hôn mê bất tỉnh, tất cả đều lo lắng vạn phần. Mười tên đoàn trưởng binh đoàn gấp rút cao giọng hạ lệnh binh lính trấn tĩnh, toàn lực thủ thành. Nhưng binh linh đối mặt với tình huống trong khi linh hồn của toàn quân – tướng quân Cát Lôi Mỗ đang hôn mê, phe địch nhân lại công thành mãnh liệt, sĩ khí trở nên yếu ớt cực độ, một tia tin tưởng cũng hoàn toàn không có.
“Tiến lên, Thiên Vũ đế quốc chiến thắng!”
“Tiến lên!”
Cùng với tiếng thét rung động lòng người của Bỉ Nhĩ tướng quân, binh lính Thiên Vũ đế quốc triển khai công thành càng thêm liều mạng, thế đanh hệt như cọp xổng chuồng!
“Oanh…oanh…oanh…”
Trong khi binh lính Thiên Vũ đế quốc đang mãnh liệt công thành, phía sau bọn họ đột nhiên vang lên một trận nổ ầm ầm kinh thiên động địa liên miên không dứt. Quay đầu nhìn lại, bọn họ có thể thấy doanh địa phía sau của mình đang bị lửa đỏ thiêu đốt, những tiếng kêu rên thê lương cùng những tiếng nổ mạnh tiếp nối nhau vang lến, thấu tận trời xanh.
“Chuyện quái gì thế này?” Bỉ Nhĩ tướng quân cùng tất cả binh tướng Thiên Vũ đế quốc thảy đều bị tình huống bất thình lình xảy ra này khiến cho sững sờ giật mình, không thể hiểu nổi vì sao doanh địa của mình lại phát sinh ra những tiếng nổ mạnh cùng lửa lớn.
Việc này xảy ra, không chỉ riêng bên Thiên Vũ đế quốc giật mình mà ngay cả binh tướng Mạt La đế quốc cũng cảm thấy kinh dị, tự hỏi rốt cuộc doanh địa địch nhân ở phía bắc là cái thể loại gì.
“Báo cáo…tướng quân…doanh, doanh trại bị pháo kích mãnh liệt tấn công. Địch nhân tựa hồ sở hữu địa tinh hỏa pháo hiếm thấy, hơn nữa, xạ trình còn hơn xa trong truyền thuyết!” Phụ trách trông coi doanh địa, đệ tam tật phong kỵ sĩ đoàn đoàn trưởng Thiên Vũ đế quốc, cánh tay phải vương máu, toàn thân nhuốm bụi đen, chật vật hướng đến Bỉ Nhĩ bẩm báo.
“Một lượng lớn địa tinh hỏa pháo? Nhanh chóng tra xét phía địch nhân có bao nhiêu lộ nhân mã, còn tình hình lương thảo phía ta ra sao?” Bỉ Nhĩ một thân chấn động khi nghe bẩm báo, lập tức nhíu mày hướng đến vị đoàn trưởng đang bị thụ thương hỏi.
“Địch quân còn cách chúng ta một khoảng bốn đến năm dặm, thuộc hạ đã phái kỵ sĩ ra điều tra. Còn lương thảo thì đa số đã bị lửa lớn thiêu hủy, binh lính chính đang cứu hỏa…” Đoàn trưởng kỵ sĩ đoàn phụ trách doanh trại nhịn đau trả lời. Không chờ hắn nói xong, Bỉ Nhĩ hai mắt trợn ngược lên tựa như không còn kiên nhẫn nghe tiếp, lập tức cao giọng truyền lệnh toàn quân nhanh chóng triệt thoái.
Trước mắt Bỉ Nhĩ tuy chẳng hiểu địch nhân sở hữu địa tinh hỏa pháo là cái giống gì nhưng gã có thể khẳng định đây là viện binh của Khảm Đặc thành, bằng không tuyệt không có khả năng lại oanh tạc doanh địa của mình vào đúng lúc này. Trong khi đại quân công thành, lương thảo là một yếu tố vô cùng trọng yếu, lúc này thời tiết sắp sang đông nếu toàn bộ lương thảo bị hủy tại đây, hắn chỉ còn cách rời khỏi chiến trường, nếu không sẽ rơi vào tình huống địch nhân giáp công phía trước, binh tướng phía chết đói phía sau!
“Địch nhân đã lui lại? Chẳng lẽ phía bắc đó chính là viện quân của chúng ta? Làm thế nào bây giờ? Nên hay không đuổi theo truy kích địch nhân?”
Binh lính Mạt La đế quốc thấy địch nhân triệt thối liền vỗ tay hoan hô vang trời, mười tên binh đoàn đoàn trưởng chụm đầu lại thảo luận vấn đề sự tình bên địch nhân, cuối cùng quyết định để đệ tứ Liệt Diễm kỵ sĩ đoàn ra khỏi thành truy kích theo chân địch nhân.
Thấy địch nhân từ Khảm Đặc thành truy đến, Bỉ Nhĩ tướng quân đang gấp rút quay lại xem xét vụ việc lương thảo cùng với chân tướng địch nhân sở hữu địa tinh hỏa pháo, làm gì còn thời gian dây dưa với đám địch quân từ Khảm Đặc thành, liền truyền lệnh cho đệ nhất, đệ nhị tật phong kỵ sĩ đoàn ngăn chặn địch nhân truy kích, rồi chỉ huy đại bộ phận bộ đội nhanh chóng chạy tới doanh địa nơi lửa lớn đang hoành hành.
Ngoài năm dặm phía bắc của doanh địa Thiên Vũ đế quốc, ở một sơn động cao hơn mười thước, một trăm gia nông pháo của Mạt La hoàng gia Tư Lược đoàn được đặt thành hàng ngũ chỉnh tề để chế tạo trung đội cùng ải nhân bộ đội thao tác, triển khai pháo kích liên miên không ngừng đối với doanh trại Thiên Vũ đế quốc. Bên cạnh những thành viên Tư Lược Đoàn còn lại đều có chút không thoải mái tại cái lỗ tai, thanh âm của khai pháo thực sự quá khó chịu đi.
Diệp đại đoàn trưởng miệng ngậm cây Thanh sảng tiêu hồn, thân khoác áo ngoài màu đen, đứng tại bên trái đội gia nông pháo, quan sát doanh trại Thiên Vũ đế quốc ngập tràn trong lửa, gương mặt lộ ra nét cười xấu xa: “Ai da, gia nông pháo dùng trên mình địch nhân không có hỏa pháo phản kích, thật sự là quá tuyệt!”
“Hi hi, Lôi Ân đoàn trưởng, nhìn hình dáng người bây giờ, một chút hình tượng cũng đều không có nha!” Mỹ nữ hỏa tinh linh Phỉ Phỉ vốn đang chú tâm quan sát cuộc chiến bỗng thấy được nụ cười lưu manh của Diệp Phong, nhịn không được hé miệng cười duyên một cái.
“Ha, đã đánh nhau thì chẳng phải là quý tộc, nếu giữ hình tượng ở chỗ này cơ bản đó là thằng ngốc. Con người, muốn gì làm nấy, vui vẻ sống mới là vương đạo. Ta tựu thích cuộc sống như vầy, dễ dàng thoải mái!” Diệp Phong há miệng thở ra một làn khói thuốc, đôi mắt đầy sắc mị liếc nhìn Phỉ Phỉ.
“Ha ha có ý tứ, dường như cũng mang chút đạo lí, nhưng lời từ miệng người ra nghe không có giống người nói!” Phỉ Phỉ bây giờ sớm quen với bộ dáng sắc lang của Diệp Phong rồi, bởi vậy cũng không quá để ý, ngọc thủ trắng nõn cấu sau lưng hắn một cái rồi nhẹ giọng cười duyên.
“Ai da, thật khó để biến một nữ nhân trở nên thanh lịch!” Phỉ Phỉ cấu hắn vẫn chưa dùng hết sức, bất quá tên gia hỏa Diệp Phong này cố ý làm ra một bộ dáng đau đớn tột cùng, vẻ mặt khốn khổ, lắc đầu cảm khái.
Phỉ Phỉ nhìn bộ dáng chết dẫm của hắn, cười hi hi những muốn cấu hắn thêm một cái nữa thì Kiệt Nã Tư cưỡi Quang Minh bạch vũ điêu đi điều tra từ phương bắc về bẩm báo: “Đoàn trưởng, kỵ sĩ đi dọ thám tình hình quân ta từ phe đối phương tung ra đã được chúng ta giải quyết sạch sẽ. Bỉ Nhĩ cũng đã quay lại doanh địa, đang dẫn đầu đại lượng kiếm sĩ đi đến chỗ chúng ra rồi!”
“Hắn tới đúng lúc lắm,,lão tử đang chờ hắn đây!” Diệp Phong nghe Kiệt Nã Tư bẩm báo, cao hứng cười to, ra dấu cho chế tạo trung đội cùng hương kì trung đội tiếp tục khai pháo, các thành viên còn lại theo kế hoạch chuẩn bị chiến đấu.
Lửa giận của Bỉ Nhĩ tướng quân bây giờ bốc cao đến cực điểm, nhân vì lương thảo của hắn bị hỏa thiêu đến hơn phân nửa, lương thảo còn lại chỉ đủ duy trì từ bốn đến năm ngày. Trước tình hình này, gã vô pháp tiêu diệt nhóm địch quân sở hữu địa tinh hảo pháo, lại công hạ Khảm Đặc thành, chuyện này căn bản không có chút khả năng nào, nhất định phải triệt thoái để tập hợp lương thảo!
Khoảng cách từ doanh trại của Thiên Vũ đế quốc đến sơn động chỗ Diệp Phong chỉ có năm dặm. Trung gian giữa hai chỗ này là một con đường rộng lớn, hai bên là những sơn động cao trên mười thước. Diệp phong lần này chọn Đệ nhị quân đoàn của Bỉ Nhĩ làm mục tiêu cùng bởi vì nhìn thấy được ưu thế về địa hình cùng với việc Cát Lôi Tư chỉ trung thành với quốc vương chứ nguyên nhân chẳng có liên quan gì đến Uy Nhĩ đảng phái.
“Tướng quân xem kìa, hỏa pháo bộ đội địch quân chính đang đứng trên sơn động phía trước!” Đệ tam tật phong kỵ sĩ đoàn đoàn trương đang thụ thương, chỉ huy bộ hạ của hắn tiến đến tác chiến, hộ vệ xung quanh Bỉ Nhĩ, thấy rõ gia nông pháo của Tư Lược đoàn trong sơn động phía trước.
“Kỳ quái thật, cái này hình như không phải địa tinh hỏa pháo á? Pháo thủ thao tác sao chỉ có ải nhân cùng hương kì ải nhân, những bộ đội khác trốn ở phía sau hay sao?” Bỉ Nhĩ đã tới trước thuộc hạ một bước, quan sát tình huống phía trước, mắt thấy địch quân chỉ có một trăm hỏa pháo cùng ải nhân pháo thủ ở trên sơn động, cảm giác không có khả năng đối phương không chỉ có từng này người. Lúc này Bỉ Nhĩ ra lệnh cho đệ nhất cùng đệ nhị cuồng sa kiếm sĩ đoàn, trái phải hai bên phân tán, leo lên tả hữu hai bên sơn động tìm kiếm mai phục của địch nhân, tránh rơi vào thế tiến nhập trung tâm bị địch nhân ở hai bên tả hữu lao ra giáp công.
Phán đoán của Bỉ Nhĩ thật sự rất cao minh nhưng lúc gã thấy được bố trí của địch nhân để quyết định hành động thì đã quá muộn. Sáu trung đội của Tư Lược đoàn Liệt Diễm, linh ngưu, bạch lang, lôi đình, đại địa, tinh linh đã theo kế hoạch của Diệp Phong, từ tả hữu hai bên không trung của sơn động xuất hiện, triển khai tạc đạn oanh kích mãnh liệt.
“Đâylà, đây là bộ đội gì? Tại sao có nhiều chủng tộc đến như vậy? Làm sao bọn chúng còn có ma sủng nữa? Địa tinh pháo đạn của hỏa pháo cũng có thể dùng tay ném hay sao?”
Pháo đạn cùng tạc đạn mạnh mẽ oanh tạc vào đội ngũ Thiên Vũ đế quốc binh lính đông đảo, chỉnh tề, làm bọn họ nhất thời khó có thể né tránh, bị oanh sát một cách vô tình, bị tạc đạn nghiền nát ra thành từng mảnh nhỏ, tình cảnh dày đặc huyết tinh. Bọn người Bỉ Nhĩ đang hỗn loạn không tài nào nghĩ ra cổ quái bộ đội địch nhân này là cái giống gì!