Lung Linh Ảnh – Chương 9 – Botruyen
  •  Avatar
  • 37 lượt xem
  • 3 năm trước

Lung Linh Ảnh - Chương 9

Trước mắt là bóng tối quen thuộc.

dương v*t rút ra, rồi hung hãn đụng vào bên trong huyệt mềm.

Eo Vân Dịch run một cái, chóp mũi hừ ra âm thanh thoải mái.

“ngô…”

Môi đỏ mọng mím một cái, hơi há ra, lại khó nhịn rên khẽ một tiếng, “A…”

Rõ ràng cảm giác được trên thân ngừng một hồi, đột nhiên ôm mông y kéo sát vào, để âm huyệt nuốt vật kia càng sâu hơn.

Biết được huyệt câm không bị điểm, nơi này cũng không có người khác, Vân Dịch thả giọng.

Giọng nói vốn trong trẻo nay nhiễm tình dục trở nên khàn khàn, đặc biệt cào vào tâm người đến ngứa ngáy.

Nam nhân tựa hồ được khích lệ, thúc eo nhanh hơn, cửa hoa huy*t rỉ ra từng đợt bọt trắng, chảy dọc theo đùi xuống ướt nhẹp tấm nệm.

Bị thao đến đòi mạng, Vân Dịch hừ ra thanh âm buồn bực, thân thể sắp cao trào hơi cong lên, bên trong âm đ*o được xả qua một tia nước ướt át.

Cổ họng nam nhân phát ra tiếng gầm nhẹ khó nhịn, càng đỉnh sâu hơn.

Rồi hắn cũng bắn vào trong.

Như có chút ngượng ngùng, nam nhân không lưu lại lâu, vội vội vàng vàng thu thập xong liền rời đi.

Ngày thứ hai tỉnh lại, Vân Dịch nhìn viên thuốc đen nhánh tỏng lòng bàn tay, như có điều suy nghĩ.

Mở tờ giấy bên gối ra, viết một hàng chữ đầy ý tứ.

Muốn nghe ta gọi ra sao.

Kỳ quái chính là, buổi tối hắn không xuất hiện.

Một đêm không mộng.

“Mau hơn chút… dùng sức…”

Đáp lại y là động tác thao ngày càng hung hãn.

Hô hấp hai người hòa làm một, thân thể nóng bỏng kề sát nhau, tiếng rên mềm mại cùng tiếng thở dốc nơi cổ họng cùng vang lên.

Vân Dịch chỉ cảm thấy âm huyệt chua xót nhuyễn ra, rất mau liền không chịu nổi cầu xin tha thứ, vẫn cứ bị cây thịt nặng nề thao, đầu suýt thì đụng vào thành tháp.

Khoái cảm tràn đầy, y rên lên một tiếng nhu mềm như tiếng mèo nhỏ, dương v*t nhỏ hồng kẹp giữa hai người bắn đi ra, tinh dịch văng đến ngực.

Tường thịt theo đó kẹp chặt, như muốn cắn chết thứ đồ trong cơ thể, muốn ép đến khi quy đầu chịu nhả tinh ra mới thôi.

Nam nhân thở hổn hển nằm úp lên người y, không bao lâu lại chống tay đỡ người lên, như sợ áp đến y vậy.

Vân Dịch thở dốc chờ cao trào qua đi, bàn tính trong đầu tí tách vang len.

Cảm giác được đồ vật trong cơ thể được rút ra, nam nhân đã đứng lên, y khàn giọng mở miệng, cố ý dùng giọng nũng nịu.

“Lần sau không bịt mắt có được không, thật khó chịu.”

Nam nhân yên lặng một hồi, giống như đang do dự.

“Xin lỗi, ta vẫn chưa thể bại lộ.”

Đồ ngốc. Nội tâm Vân Dịch mắng một câu, ngoài mặt thả giọng mềm hơn, dò xét hỏi: “Vậy không trói tay ta được không?”

Lại là một hồi yên tĩnh.

Vân Dịch bồi thêm một câu, “Ta bảo đảm không làm loạn. Võ công ngươi lợi hại như vậy, ta cũng không đánh lại.”

Nam nhân không trả lời, bắt đầu dùng vải ướt lau dọn hạ thân cho y.

“Có được hay không vậy ”

“Đáp ứng ta đi ~”

Vân Dịch dùng thanh âm mềm đến mức mình cũng sắp sợ chết, thế mà nam nhân vẫn thờ ơ.

Nói nhiều lần đều không được đáp lại, đâm ra xấu hổ, dứt khoát có chút giận dỗi mà ngậm miệng.

Mê hương lướt qua chóp mũi, bên tai mơ mơ màng màng nghe được hắn nói.

“Lần sau.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.