Vừa mở mắt, Vân Dịch ngẩn ra.
Đập vào mắt là màn trướng hoa lệ, quầng sáng dịu dàng từ dạ minh châu tràn đầy mi mắt.
Không có mảnh vải che mắt, y đang đắp áo ngủ bằng gấm, dường như vẫn duy trì bộ dạng lúc mới chìm vào giấc ngủ.
Chẳng lẽ hết thảy thật sự chỉ là giấc mộng?
Hoảng hốt qua đi thân thể khẽ nhúc nhích, lập tức ý thức được đây không phải là mộng.
Trong không khí còn vương một sợi mùi hương không bình thường, eo chân đau nhức cũng đang nhắc nhở y, thật sự đã có người xâm phạm qua nơi này.
Không chỉ có vậy, hạ thân bị khai mở qua còn chút đau nhói, cảm giác có dị vật cũng hiện lên rõ ràng.
Không cần nhìn, khẳng định đã sưng đỏ lên.
Cố nén khó chịu ngồi dậy, mặc đồ chỉnh tề.
Vân Dịch mặt lạnh, chân mày khẽ nhúc nhích, ngón tay đưa vào bên trong tiết khố.
Mặc dù đã được dọn dẹp qua, nhưng cửa mình chưa hoàn toàn khép lại cùng với thịt mềm bên ngoài hơi sưng lên đã chứng minh chuyện phát sinh tối qua.
Trong bụng còn lưu lại nhiệt độ ấm nóng chưa muốn tản đi.
Y nhớ lại, thân thể bọn họ dây dưa kịch liệt, nam nhân mấy lần bắn đồ tốt vào chỗ sâu nhất trong cơ thể y.
Hàm răng nghiến chặt, y vung tay lên, bình sứ tuyệt đẹp trước tháp văng xuống đất vỡ thành từng mảnh.
Khá lắm tặc nhân, còn có lòng rảnh rỗi ngụy tạo mọi thứ giống như chưa có gì phát sinh cả.
Rốt cuộc là dạng người gì, có thể xông qua tầng tầng lớp lớp cạm bẫy, phá giải cơ quan độn giáp, vượt qua mạng nhện kịch độc mà không bị tổn thương dù chỉ một cọng lông?
Cái gọi là bình phong vững chắc che chở, trong mắt hắn giờ đây chẳng phải là đáng cười nhạo hay sao?
Lòng tin vào sự an toàn tuyệt đối sụp đổ toàn bộ, hàng loạt cao thủ mình đồng da sắt đều được mời về đây đều không bảo hộ được y, còn có nơi nào mới có thể yên tâm nương thân.
Chịu đựng khó chịu kiểm tra toàn cạm bẫy một phen, ngọc bài trước ngực cũng còn hoàn hảo đeo trên cổ.
Cũng không có bất kì vấn đề gì, chẳng lẽ hắn không phải là người, mà là yêu ma quỷ quái trong rừng?
Sau đó lại lắc đầu gạt đi suy nghĩ bậy bạ.
Lần này, e là gặp phải tuyệt đỉnh cao thủ.
Mục đích của hắn là gì, là người ngoài sơn trang hay đã mai phục bên trong, mà một chút dấu vết cũng không để lại.
Bên mép Vân Dịch nhếch lên một nụ cười nhạt.
Liễu Hàm Yên cúi đầu trầm tư một hồi.
“Sao ta lại cảm giác người này vì ngươi mà tới.”
Vân Dịch hất cằm, tỏ ý nàng nói tiếp.
“Đầu tiên không bị mất đồ gì, trước kia cũng không hề có dấu hiệu báo trước, khả năng vì tiền có vẻ khá là thấp, trừ phi ngươi còn bí mật cất giấu một bảo vật nào đó. Thứ hai…” Liễu Hàm Yên dừng một chút, “Nói ra thì ngươi có thể không muốn nghe. Nơi đó của ngươi so với nữ nhân bình thường còn nhỏ hơn, ta nhìn vết thương không phải rất nặng. Như vậy thì có hai loại khả năng, một là hắn quá nhỏ, hai là động tác của hắn rất nhẹ. Vấn đề to nhỏ khẳng định ngươi rõ hơn ai hết, mà khả năng thứ hai—– kẻ hái hoa bình thường sẽ không cố kỵ nhiều như vậy, thời gian trước ta đi qua Giang Lăng có gặp qua mấy cô gái đáng thương, vết thương đều là bởi xé rách nghiêm trọng, tình huống của ngươi, không quá giống.”
“…”
“Nói chuyện đi chứ, có ý kiến gì với việc này không?”
Yết hầu Vân Dịch giật giật, qua nửa ngày mới nhỏ giọng nói một câu.
“Hử? Ta không nghe rõ.”
“…”
“…Rất lớn…”
Liễu Hàm Yên đang bưng chén uống trà, một hớp sặc luôn trong giọng, ho khan thật lâu mới bình phục lại.
“Khụ khụ khụ, chuyện này… thật không bình thường.” Dùng ống tay áo lau đi nước trà dây ra ngoài, giọng hiếm khi ôn hòa.
“Ngươi có suy đoán gì không?”
Vân Dịch khoát tay, “Ta không có.”
“Cần trợ giúp thì cứ kêu lên, rất có thể hắn có thể sẽ lại tới, lúc cần thiết ta sẽ bồi ngươi.”
“Ừ.”
Vân Dịch nghĩ đến cái gì, giơ bình trắng lên, “Thuốc này ngươi cho ta nhiều hơn chút.”
“Ngươi muốn tiếp tục chiêm nghiệm?”
“Có lẽ đúng như lời ngươi nói, hắn sẽ lại tới, chuẩn bị trước không mất gì.”
Liễu Hàm Yên lướt đi nhanh như chớp tìm một lọ lớn hơn đưa cho y, vỗ vỗ vai y, “Đừng quá cậy mạnh.”
“Ta biết.”
Trở về từ chỗ Liễu Hàm Yên, truyền tin cho lão quản gia cùng Tuyết Lạc an bài chút việc, trận tỷ võ hàng tháng tạm thời bị hoãn, lại trở lại trong viện, bắt đầu nghiên cứu đối sách.
Cứ như vậy mấy ngày, cuộc sống trôi qua yên ổn.