Lung Linh Ảnh – Chương 19 – Botruyen
  •  Avatar
  • 48 lượt xem
  • 3 năm trước

Lung Linh Ảnh - Chương 19

Mình còn sống.

Vân Dịch vừa ý thức được điều này, lập tức mò tới bụng, thật lâu không nói gì, qua nửa ngày mới chật vật thốt lên mấy chữ, “Uất Dương Sa…”

“Chớ lên tiếng, đều ổn cả rồi.” Bên tai truyền đến thanh âm hết sức lãnh đạm, nhưng nhận được câu trả lời như ý, tảng đá treo trong lòng y rơi xuống, không bận tâm truy cứu thái độ nàng.

“Liễu Hàm Yên… Sao ngươi lại…”

Ngắt lời y, Liễu Hàm Yên tỏ ý, “Đừng nói nhiều.”

“Uất Dương Sa ở đâu?”

“Cách vách.” Đang bận rộn gì đó trước bàn, Liễu Hàm Yên cũng không quay đầu lại.

“Đây là nơi nào?” Căn nhà gỗ xa lạ lại đơn sơ, không như ở Thanh Lãng.

“Ngươi còn hỏi? Quả thật lợi hại, chỉ hai người liền dám giết chết cổ vương của Độc Nam Miêu trại, hiện giờ Thanh Lãng cũng náo loạn hết cả, ta chỉ có thể mang các ngươi trốn vào trong núi.”

“Ta phát tín hiệu, ngươi thấy được sao?”

Liễu Hàm Yên không trả lời.

Vân Dịch nhắm mắt, thành khẩn nói, “Hàm Yên tỷ tỷ, thật xin lỗi, để ngươi phải lo lắng…”

Nhiều năm không nghe y gọi một câu tỷ tỷ, cũng nhiều năm không được nghe y nói câu xin lỗi.

“Đó là do Miêu tộc đem tỳ trùng cho giao phối với rết sinh ra, loại này thích chui vào hút máu bên trong da, bởi vì được dưỡng thành từ độc dược, đầu chúng đặc biệt lớn. Một khi chui vào cơ thể người sẽ chạy loạn khắp nơi, càng hút nhiều máu càng phồng lên, rồi xé rách da chui ra, với số lượng lớn, chúng thậm chí có thể hút khô một người đang sống khỏe mạnh. Không chỉ có vậy, chỗ bị chúng chui vào sẽ vô cùng đau nhức, khổ không thể tả. Phương pháp phá giải là lấy kim cố định đầu nó lại, rồi lại châm vào đuôi nó khiến nó mất đi khả năng hoạt động, rồi mới từ từ rút ra. Nhất định không thể trực tiếp giết chết bên trong da, nọc độc sẽ chảy vào kinh mạch.”

Vân Dịch nghe nàng nói thì cảm thấy chán ghét không thôi, Miêu tộc còn đặc biệt tự nuôi dưỡng chúng, thật không thể hiểu nổi.

Nói tới điểm này, Liễu Hàm Yên đột nhiên nói, “Uất Dương Sa đích thực là một người đáng để ngươi phó thác.”

“Ta biết.”

“Hắn một mực bấm vào cổ trùng trong cơ thể ngươi, không cho nó hoạt động, trong khi hắn trúng tất cả những thứ kia mà không thèm quản. Lần này bởi vì chấn động mà ngươi thiếu chút nữa đã sinh non, nhưng may mắn cuối cùng chỉ bị mất máu, mà vết thương trên người hắn, nếu không có nội lực chống đỡ, đã sớm gục ngã.”

Vân Dịch nghe nàng nói mà lòng chua xót, chống thân ngồi dậy, “Ta phải đi thăm hắn.”

“Ngươi nằm xuống cho ta!” Liễu Hàm Yên cương quyết, “Lại cử động! Cái thai của ngươi không quá ổn, phải ngoan ngoãn nghỉ ngơi một tháng. Mặc dù hắn chưa tỉnh, nhưng căn cơ thân thể khỏe hơn ngươi, khôi phục cũng nhanh, hơn nữa có ta ở đây thì cứ yên tâm đi.”

Vân Dịch ngoan ngoãn lại nằm xuống, tay còn vuốt ve cái bụng bằng phẳng, khó mà tưởng tượng được trong này có một sinh mệnh.

“Mới được hai tháng nên nhìn không ra, chờ qua một thời gian nữa liền lộ hẳn ra.”

Liễu Hàm yên tính tính một chút.

“Rõ ràng ta đã đưa ngươi lượng thuốc đầy đủ, làm sao lại…”

Vân Dịch sờ bụng, “Hầu như mỗi ngày hắn đều đến.”

Liễu Hàm Yên đầu đầy hắc tuyến.

“Không được, chờ hắn tỉnh ta phải khuyên hắn một chút, chuyện phòng the quá thường xuyên sẽ gây tổn hại sức khỏe.”

“…”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.