Lung Linh Ảnh – Chương 18 – Botruyen
  •  Avatar
  • 46 lượt xem
  • 3 năm trước

Lung Linh Ảnh - Chương 18

“Dịch Nhi… Dịch Nhi… Tỉnh lại đi…”

“Ngô…” Không nghĩ tới mình lại ngủ say như chết, Vân Dịch chậm rãi mở mắt, dường như nghe được có người gọi y.

Trời hoàn toàn đen kịt, trong phòng không có chút ánh sáng, cảm nhận được người bên mép giường, dù không thấy rõ dáng vẻ Vân Dịch cũng biết là ai.

Đang muốn xoay mình quay lưng về phía hắn, Uất Dương ôm y dậy, cưỡng ép quay mặt y nhìn hắn, nói nhỏ, “Đừng quấy, có khó chịu ra ngoài hẵng nói.”

Vân Dịch nhỏ giọng hừ một cái, giơ tay vòng qua cổ hắn.

Phải ôm một người theo nên Uất Dương Sa không được linh hoạt như bình thường, mũi chân nhún nhẹ một cái trên bục cửa sổ, nhảy xuống từ lầu hai, thả mình xuống đất, không phát ra một âm thanh.

Vân Dịch cựa quậy muốn nhảy xuống đất, Uất Dương Sa hiếm khi cường ngạnh giữ y không cho y lộn xộn.

Xụ mặt không phí sức nữa, dù sao sức mạnh cũng khác xa nhau.

Uất Dương Sa nhẹ nhàng chạy trong bóng đêm, màu đen phủ lên toàn bộ miêu trại khiến nơi này mang một cảm giác kinh khủng kì dị.

Nhịp tim Vân Dịch khó hiểu mà tăng nhanh, có loại cảm giác có chuyện lớn sắp ập tới.

Vừa mới đến nơi có vẻ là cửa trại, Uất Dương Sa nhạy cảm dừng chân, một loạt cây đuốc xuất hiện từ bốn phía trong rừng.

Đứng ngay đầu, là nữ nhân miêu tộc tướng mạo quỷ dị cùng lão già phiên dịch.

Con ngươi lão già đục ngầu như muốn trừng lòi cả mắt, âm thanh quái dị tràn ra từ cổ họng. Khuôn mặt nữ nhân tựa như sương lạnh, ánh mắt hẹp dài muốn xuyên thấu hết thảy.

“Uất Bảo Hùng! Ngươi phản bội! Trừ Bảo Hùng, giết!”

Nữ nhân thét lên mấy tiếng bén nhọn, lão già không phiên dịch nữa, xoay người hô đám người tiến lên.

Uất Dương Sa vểnh môi không lên tiếng, ánh mắt quét trên mặt đất, dường như đang nghĩ đối sách.

Ngược lại là Vân Dịch, nhìn mụ đàn bà kia ngứa mắt cực kì, hung tợn quát lại.

“Hắn là người của ta, sống chết ra sao không tới lượt ngươi nói!”

Thử mấy lần đều không đứng dậy được, tròng mắt Uất Dương Sa đã chỉ còn lại một mảnh ảm đảm, hắc khí giữa lông mày ngày càng lan rộng.

Vân Dịch cúi đầu, đang lúc choáng váng bỗng nhìn thấy quần ướt một mảnh đỏ thẫm. Nghĩ đến một khả năng, lại nhìn tình trạng hai người, tuyệt vọng chưa từng có ùn ùn kéo đến.

“Uất Dương Sa ngươi tỉnh lại cho ta! Không cho phép ngủ! Ta ra lệnh cho ngươi! Có nghe hay không!”

Đỡ hắn dựa vào bên cây, y xé dây cột tóc lôi ra một cây trâm ngọc, không chút nghĩ ngợi trực tiếp đập nát, một ống nhỏ từ bên trong rơi ra.

Y dùng sức quẹt mấy cái trên mặt đất, một tia ánh sáng mãnh liệt bay lên không.

Vân Dịch nhìn đến khi ánh sáng biến mất, đỡ đầu Uất Dương Sa dựa lên vai mình.

“Ngươi mau tỉnh, ngươi đáp ứng rồi, sau này ngươi phải bồi ta, không được chết!”

“Không được ngủ, sau này còn phải cùng ta trải qua một đời sinh tử…” Không có tiếng đáp lại.

“Chờ ngươi khỏe lại ta liền gả cho ngươi, có nghe hay không, ta đường đường là trang chủ Viễn Đại sơn trang nguyện ý gả cho ngươi!”

“…Tỉnh lại đi, ngươi muốn cái gì ta cũng đều đáp ứng ngươi được không…” Vẫn không có tiếng trả lời.

Vân Dịch dùng chút khí lực cuối cùng nắm lấy tay hắn đặt lên bụng mình.

“Hình như ta đã có hài tử của ngươi rồi… Uất Dương Sa… muốn được nhìn con thì ngươi phải tỉnh lại, không được ngủ, không được…”

Người bên cạnh không nhúc nhích.

Khóe mắt Vân Dịch nhỏ xuống một giọt lệ, y ngửa đầu nhìn ngôi sao chợt lóe sáng trên bầu trời đêm.

Lão Thiên, cầu ngài phù hộ cho chúng ta có thể vượt qua kiếp nạn này.

“Dương Sa… phải sống…” Thì thầm mấy câu, rồi ngoẹo đầu hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.

Từ đầu đến cuối, Uất Dương chưa từng thả lỏng bàn tay đang nắm lấy cổ tay Vân Dịch, cổ trùng kia vẫn bị đè ở chỗ cũ, chỉ có thể phí công mà giãy giụa.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.