Lung Linh Ảnh – Chương 16 – Botruyen
  •  Avatar
  • 51 lượt xem
  • 3 năm trước

Lung Linh Ảnh - Chương 16

Ngày hôm sau, Vân Dịch trải qua một đêm ngon giấc, sau khi dùng bữa sáng, y chỉ mang theo vài hộ vệ võ nghệ xuất chúng và hai nha hoàn thiếp thân, cùng đi loanh quanh trên đường phố Thanh Lãng.

Chọn một người dẫn đường lanh lợi là nữ nhân miêu tộc có thể nói tiếng Hán trôi chảy, Vân Dịch chỉ cần hơi dừng lại, nàng liền tỉ mỉ giải thích, nhìn dáng vẻ là đoán được nàng thường xuyên tiếp đón khách từ bên ngoài tới.

Nói là đi loanh quanh, nhưng thực ra là đi quan sát dân tình với đặc sắc văn hóa và hàng hóa giao thương.

Cũng không biết tại sao, những nơi vừa ngẫu nhiên đi qua đều là những nơi phố phường náo nhiệt, Vân Dịch cảm thấy mệt mỏi, thấy vẫn sớm còn định kiên trì thêm chút nữa, nhưng mí mắt không kìm được mà díu vào, giống như trúng thuốc mê vậy.

Cuối cùng vẫn không địch lại được buồn ngủ, trong lòng lại mong ngóng Uất Dương Sa, liền dứt khoát trở về khách điếm nghỉ ngơi.

Thỏa mãn ngủ một giấc, lúc mở mắt đã đến hoàng hôn.

Mềm nhũn đứng dậy, trời nóng nực khiến y mất hết khẩu vị, tùy ý gọi một ít thức ăn chua cay.

Ngồi trong phòng bực bội một hồi, màn đêm dần buông xuống, Uất Dương Sa vẫn chậm chạp chưa đến.

Vân Dịch nhàm chán chống cằm, nhớ lịa từng chút một những hình ảnh hai người chung đụng, không nhịn được nhếch miệng lên. Lại nhìn sắc trời, chẳng lẽ hôm nay hắn không tới được?

Y bồn chồn không yên đi qua đi lại trong phòng.

Nhớ đến mái đình giữa sân, y liền dứt khoát đi ra ngoài hóng mát một chút.

Đẩy cửa một cái, liền thấy Tế Tuyết cúi đầu, “Trang chủ.”

“Ta đi dạo trong sân một chút.”

Tuyết Lạc đang muốn đi theo, Vân Dịch liền khoát tay, “Không cần lo lắng, nơi này nhỏ như vậy, các ngươi đứng canh từ đây là được.”

Vừa nói vừa nhấc vạt áo dọc theo thang bộ xuống đến giữa sân.

Ánh trăng sáng bạc phủ xuống toàn bộ khoảnh sân nhỏ, gió đêm khe khẽ tràn tới.

Băng đá bên cạnh có khắc những đường vân xù xì phong cách cổ xưa, còn bám chút rêu xanh bên trong kẽ hở.

Ngón tay nhẹ nhàng chạm một cái, không có bụi, nhìn ra nơi này được thường xuyên dọn dẹp.

Lẳng lặng ngơ ngác, trong đầu nghĩ ngợi chuyện về Uất Dương Sa, từ bao giờ đã lơ mơ mà dây dưa về cùng một chỗ.

Thực tế cũng chưa sống chung được bao lâu, không trải qua bao nhiêu sóng gió cảm tình mãnh liệt, nhưng lòng vẫn không thể khống chế được mà tràn đầy hình bóng người đó.

Được hồi lâu, gió mạnh dần, nhiệt độ hạ thấp.
Vân Dịch co rút huyệt thịt, vẻ mặt hưởng thụ hừ nhẹ, “Thoải mái…thật thoải mái…ừm…ngô…”

Bởi vội vã muốn phát tiết ra ngoài, Uất Dương Sa không cố tình chậm chạp quấn quýt như mọi khi, hắn thúc từng nhịp vừa nhanh vừa độc tít tận cùng bên trong, chỉ chốc lát liền phá mở cửa tử cung, một đường thuận lợi đưa quy đầu chen vào.

Vân Dịch đè nén thanh âm, thân thể theo động tác thao choc mà run lên từng nhịp, “Sâu quá… Ngô… mau…nhanh lên một chút…”

Uất Dương Sa xoay người một cái, đem y đè lên tường đá, đột nhiên tăng tốc độ, hung ác thúc eo.

Bụng dưới chua xót nặng nè, Vân Dịch sắp lên đến đỉnh, tường thịt co bóp tấn công ngoại vật càng thêm kịch liệt.

côn th*t cuối cùng cũng đỉnh mấy cái tận cùng, âm huyệt mấp máy run rẩy, dường như là đồng thời, cự vật vùi lấp trong cơ thể y run một cái, phun ra mấy dòng chất lỏng nóng ấm vào sâu bên trong hoa tâm.

Vân Dịch nhũn hết cả chân, dục vọng trước thân cũng bắn ra theo.

Không đợi y hồi thần, Uất Dương Sa đã ghé sát mặt y môi lưỡi dây dưa.

“Phải đi rồi.”

Vân Dịch thở hổn hển, mắt phượng chứa nước, cố rặn ra một nụ cười yếu ớt, nhón chân hôn nhẹ lên môi ái nhân, “Ta sẽ nhớ ngươi.”

Lúc này Tế Tuyết đang nhìn chằm chằm khoảng sân trống rỗng, lòng vô cùng hốt hoảng.

“Không thấy trang chủ!”

Nàng vội vàng cùng Tuyết Lạc cẩn thận kiểm tra, vẫn không phát hiện tung tích Vân Dịch đâu, đang muốn kêu hộ vệ tới, lại thấy Vân Dịch đi ra từ một xó xỉnh bị che khuất, bước chân có chút không vững vàng.

“Trang chủ!”

“Không sao.” Vân Dịch hít thở sâu mấy cái, tựa hồ cố gắng bình ổn cái gì.

Tế Tuyết liếc mắt nhìn đôi gò má ửng đỏ của hắn, luôn cảm thấy có cái gì đó kì quái không thể nói ra.

“Sắc trời đã tối, mau trở về ngủ đi.”

Tế Tuyết cùng Tuyết Lạc nhìn nhau, gật đầu khom người, “Vâng.”

Vân Dịch làm bộ không có gì đi qua trước mặt các nàng.

Tế Tuyết nhìn chăm chú theo bóng lưng y, rõ ràng ngửi được mùi vị khó nói nên lời.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.