Lung Linh Ảnh – Chương 15 – Botruyen
  •  Avatar
  • 42 lượt xem
  • 3 năm trước

Lung Linh Ảnh - Chương 15

Năm ngày sau đó chính thức lên đường, đoạn bôn ba dọc đường xin phép không nhắc tới.

Ước chừng được một tháng tương đối bình an, đi qua nhiều núi non hiểm trở, cuối cùng cũng đến được một nơi có thể nghỉ chân.

Không so được với những thành trấn sầm uất kia, nhưng lại có một phen phong tình của vùng dân tộc.

Những nhà sàn cao thấp chen chúc, đường đi ở giữa được lát đá tảng.

Phần lớn người đi đường mặc trang phục màu xanh đậm đã hơi cũ, đeo rất nhiều trang sức nhỏ bằng bạc, những đứa trẻ tết bím tóc mang dáng vẻ hoạt bát đáng yêu, chân trần chạy nhảy trên đường, chuông bạc trên mắt cá chân phát ra từng đợt âm thanh thanh thúy.

Đoàn người ăn mặc khác thường thu hút ánh mắt của mọi người.

Vân Dịch từ trong xe ngựa đi ra, thuận tay cầm lên một thứ đồ trang sức bằng đồng hoa văn bằng bạc từ một sạp hàng của lão phụ nhân ven đường, Màu bạc xám, độ tinh khiết không cao, nhưng thắng ở độ tinh xảo, chỉ bạc uốn lượn, hoa văn phức tạp.

Thả đồ lại chỗ cũ, hướng Tế Tuyết tỏ ý bảo nàng đi tìm người dẫn đường, thuận tiện tìm một chỗ ở.

Xong xuôi mọi việc, cũng là lúc hoàng hôn ló dạng.

Khách điếm được chọn là nơi tốt nhất ở Thanh Lãng, tiểu lâu gồm hai tầng đều lịch sự sạch sẽ, giữa sân còn có một mái đình làm nơi hóng mát, từ đó còn có thể ngắm nhìn toàn cảnh phố phường cùng núi non xanh ngát phía xa xa, tầm nhìn vô cùng thi thú.

Vân Dịch hài lòng, hào phóng bao toàn bộ khách điếm, chọn cho mình căn phòng tốt nhất lầu hai. Phần lớn phòng của hộ vệ đều ở lầu một, chỉ có Tế Tuyết được an bài bên cạnh phòng Vân Dịch.

Chờ chủ quán bưng lên các món đặc sản địa phương, trăng tròn đã treo cao trên đỉnh đầu. Đèn đuốc từ các nhà được thắp sáng lấp lánh, tầng tầng lớp lớp cơ man là nhà khiến người xem có ảo giác lạc vào trong một ngọn hải đăng.

Để cho hai nha hoàn trông nom bên ngoài cửa, Vân Dịch chống cằm, tự rót tự uống.

Thức ăn ở đây thiên về chua cay, Vân Dịch sinh ra ở đất Thục, từ nhỏ ăn cay, nếm thử mấy món, vị chua cay thơm ngon vô cùng kích thích vị giác. Lại thêm rượu đế bọn họ cất công tự ủ, chảy xuống cổ họng đều đượm thành vị ngọt thư sướng, y nhịn không được uống nhiều thêm mấy chén.

Cơm nước xong xuôi, Vân Dịch lại ngâm mình trong bồn tắm, gột sạch đi những mệt mỏi tích tụ trên xe.

Ở bên ngoài Vân Dịch không có thói quen cởi y phục khi ngủ, thấy mặt trăng đã lên lưng chừng, hẳn là không còn sớm, cởi bỏ ngoại y, chuẩn bị đóng cửa sổ đi ngủ.

Tay vừa mới đặt lên chấn song, một bóng đen vụt qua trước mắt, kèm theo một đạo tiếng gió.

Vân Dịch đang muốn kêu lên, liền bị một thân thể cao lớn ấm áp ôm vào, âm thanh quen thuộc vang lên bên tai, “Là ta.”

Lập tức ngừng lên tiếng.

Xoay mình một cái, đôi môi nóng bỏng kề tới, đầu lưỡi xông vào, dây dưa quấn quýt nhau.

Đem người ôm trong ngực thật chặt, hai cỗ thân thể gắn bó sít sao.

Vân Dịch ngước đầu, tay vòng bên hông hắn, đầu lưỡi mò mẫm bên trong khoang miệng hắn.

Ôm hôn kịch liệt xong, Uất Dương Sa dựa đầu lên vai y, hơi thở gấp gáp, giọng nói còn mang theo chút nũng nịu, “Thật là nhớ ngươi.”

Trong lòng Vân Dịch động một cái, vỗ vỗ tấm lưng rỗng rãi của hắn, cắn cắn lỗ tai hắn, “Ta cũng vậy.”

Ngay cả Uất Dương Sa cũng cảm thấy đau đầu, ắt hẳn tương đối khó giải quyết.

“Vậy ngươi hành động cẩn thận chút.”

“Ngươi yên tâm, ngược lại là ngươi, đây là địa bàn Miêu tộc, khiêm tốn chút.”

Vân Dịch từ nhỏ mở hàng quán, thường xuyên đi ngao du bên ngoài cũng không xảy ra vấn đề gì, vậy mà giọng Uất Dương Sa lại như chỉ trích y, lông mày y vặn một cái, có chút mất hứng, “Ta lại không mang kiệu tám người khênh, những thứ này đều là tiêu chuẩn thấp nhất của ta rồi.”

Uất Dương Sa thu dọn thỏa đáng, thay y mặc xong áo lót, nghe vậy ưu tư.

“Ta không có ý tứ gì khác, chỉ là sợ ngươi gặp nguy hiểm gì, không muốn nhìn ngươi bị thương.” Giọng nói mang theo ủy khuất không dễ phát giác.

Vân Dịch lập tức mềm lòng, xoay người ôm lấy nam nhân trước mặt.

“Được được, ta biết, chúng ta cùng đáp ứng đối phương, chăm sóc tốt chính mình.”

“Ừ.”

Uất Dương Sa cúi đầu, ôn nhu hôn lên, ngậm mút đầu lưỡi Vân Dịch.

Một lát sau, hắn nói, “Ta phải đi.”

“Nhanh như vậy?”

“Rời đi quá lâu sẽ để các nàng phát hiện.” Vừa nói hắn vừa lưu luyến hôn lên gò má Vân Dịch, rồi bước đến bên cửa sổ.

Vân Dịch quýnh lên, “Ngày mai ngươi sẽ đến sao?”

Uất Dương Sa yên lặng một hồi, nghĩ ngợi một chút, “Ta cố hết sức.”

Thấy Vân Dịch không nói thêm gì nữa, hắn lại vòng trở lại, đem người ôm chặt lấy, “Ta chỉ muốn một mực bồi bên ngươi, một tháng này, mỗi ngày ta đều nhớ ngươi.”

Vân Dịch cúi đầu dựa vào lồng ngực hắn, nhỏ giọng nói câu gì.

Trước còn thật xem thường, lần này gặp rồi, chẳng biết sao không bỏ nổi.

Y thật muốn mở miệng bảo hắn buông tha nhiệm vụ lần này, cùng y trở về hưởng phúc, nội tâm lại một mực gạt bỏ ý tưởng ích kỉ này.

Cuối cùng lí trí vẫn chiếm thượng phong, buông ra người trước mặt, nhìn thật sâu vào con ngươi đen bóng của hắn, “Đi thôi, ngày mai chờ ngươi tới.”

Uất Dương Sa đi mấy bước, đến chấn song liền quay đầu cười một tiếng, mí mắt cong cong, nhu tình vạn chủng, một khắc sau, mái tóc dài tung lên, thân hình rất nhanh ẩn vào trong màn đêm tối, không lưu lại bất kì dấu vết nào.

Nếu như không phải tay chân còn bủn rủn minh chứng cho chuyện vừa rồi, Vân Dịch cũng phải hoài nghi có phải mình nằm mơ hay không.

Cuối cùng vẫn là nhịn được xúc động muốn gọi hắn lại.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.