Lung Linh Ảnh – Chương 12 – Botruyen
  •  Avatar
  • 32 lượt xem
  • 3 năm trước

Lung Linh Ảnh - Chương 12

Ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn từ gỗ đàn hương, Vân Dịch thu liễm biểu tình, nhìn nam nhân dáng dấp bình thường trước mắt.

Tướng mạo vừa nhìn sẽ quên, vóc người không qua cao lớn, không chú ý còn tưởng anh nông dân nào đó.

Nam nhân hơi cúi đầu, lúc nhìn thẳng vào y ánh mắt hắn kiên định, vẻ mặt bình đạm.Không nhìn ra một chút nào chột dạ.

Vân Dịch nhếch miệng, “Kiều Việt đi.”

Nam nhân gật đầu một cái, dáng vẻ biết điều.

“Nhân sĩ từ chân núi phía Bắc, mẫu thân nuôi dưỡng, khi còn bé gặp được cao nhân chỉ điểm, tập được một thân võ nghệ. Sau lăn lội đủ loại việc, từng tiêu diệt Lộc Nguyên thủ lĩnh mã tặc, sở trường dùng trường thương. Chưa lập gia đình, bị cáo thị chiêu mộ người cảu Viễn Đại sơn trang hấp dẫn tới, kiếm nhiều vàng bạc một chút về nhà hỏi cưới vị thanh mai trúc mã nữ nhi nhà hàng xóm. Ta nói có gì sai không?” Vân Dịch tuy cười, nhưng giọng cười không nghe ra hỉ nộ.

Kiều Việt gật đầu, hào phóng thừa nhận, “Không có.”

Vân Dịch nhịn không đực vỗ tay, “Được, rất tốt.”

Kiều Việt lộ ra vẻ mặt không hiểu.

Vân Dịch mỉm cười, “Biết ta kêu ngươi tới làm gì sao?”

Lắc đầu.

“Biết đây là đâu sao?”

Kiều Việt quan sát xung quanh căn phòng trị giá không hề thấp này, cùng với tầng tầng lớp lớp cạm bẫy bố trí dọc theo đường đi, cung kính nói, “Hẳn là Tửu Tuyết viện nơi ở của trang chủ.”Vân Dịch chớp mắt, không chối bỏ, đột nhiên cuồng nộ nói: “Đem áo ngươi cởi ra.”

“Này…” Kiều Việt tựa hồ có chút chần chờ.

“Làm sao, có chuyện gì sao?”

Kiều Việt muốn nói lại thôi.

“Nói.”

“Tiểu nhân ở nhà có người trong lòng, không thể làm ra chuyện phản bội.”

Vân Dịch cười nghiêng ngả, mắt phượng liếc một cái qua khuôn mặt trung thành của hắn.

“Chỉ bảo ngươi cởi áo lấy đâu ra nhiều suy nghĩ như vậy?”

Kiều Việt cau mày một cái, do dự một hồi xé đi vạt áo, lộ ra cơ thể màu lúa mạch khỏe mạnh.

Vân Dịch đứng lên, để cho hắn ngồi im tại chỗ, đi quanh một vòng, không đoán được suy nghĩ.

Không có bất kì dấu vết gì.

Trở lại chỗ ngồi, Vân Dịch chỉ tay vào chiếc tháp mềm bên cạnh, “Mang cái này dọn sang bên kia giúp ta.”

Kiều Việt vẫn một biểu tình không hiểu.

Vân Dịch vội vã hất phăng chủy thủ, mặt đầy tức giận, “Ai bảo ngươi dùng cái chết chứng minh?” “…Vậy ngươi nói…”

Vân Dịch đỡ trán, bất đắc dĩ lẩm bẩm, “Thật không biết nên nói ngươi thông minh hay ngu ngốc…”

“?” Uất Dương Sa không hiểu, cổ liền bị một cánh tay ôm lấy kéo về phía trước, trên môi chợt nóng lên.

Vân Dịch dùng sức gặm cắn môi hắn, một bên đẩy hắn ngã xuống trên tháp.

Nụ hôn kết thúc, hai người đều thở có chút hổn hển.

Uất Dương Sa mừng như điên toét miệng cười một tiếng, chỗ đau trên môi lại nứt thêm ra.”Ngươi tha thứ cho ta?”

Vân Dịch xụ mặt, lông mày nhướn lên, biểu tình tuy khó coi, nhưng lại nghiêng người liếm lên khoe miệng rỉ máu của hắn.

“Ai nói thế? Ngươi có bản lĩnh như vậy, chết lại quá đáng tiếc, ta là đáng tiếc, đối với điều gì có lợi đương nhiên muốn tận dụng đến cùng.”

Trên khuôn mặt thường của Uất Dương Sa lộ ra một nụ cười rực rỡ, ánh mắt đen trầm sáng lên.

“Chờ ta trở lại liền kí khế ước bán thân, bán cho ngươi cả đời có được không?”

Nhìn hắn trông như một con cún nhỏ, Vân Dịch cũng không nhịn được mỉm cười.

“Chịu đánh chịu mắng, ta nói gì cũng phải làm.”

“Không thành vấn đề.”

Lời còn chưa dứt, Uất Dương Sa lại hôn lên.

Vân Dịch ngoan ngoãn há miệng, đầu lưỡi chủ động dây dưa, cánh tay vòng trên cổ hắn, thân thể hai người dán chặt đến gió cũng thổi không lọt.

Càng hôn càng ra lửa, thân thể quen tình dục hơi nóng lên, âm huyệt bắt đầu ướt át.

Nhấc chân vòng qua eo Uất Dương Sa, hạ thân khe khẽ mè nheo cọ cọ hắn cầu hoan.

Áo ngủ rất mỏng, Vân Dịch không mặc tiết khố, không bao lâu liền làm ướt một mảnh nhỏ vải vóc.

Uất Dương Sa cũng rất kích động, chỗ kia đã sớm nganh lên, vừa cảm thụ được chút ướt át cùng mềm mại, càng cứng không khắc chế nổi. Ngón tay mân mê núm vú nho nhỏ hồng hào, đến khi nó sưng đỏ lên, miệng không ngừng hôn từ gò má, rái tay, trượt xuống xương quai xanh, hạ thân đỉnh đỉnh một chút về phía trước.

Vân Dịch thở hổn hển ôm chặt người trước mặt, nhìn hắn đốt lửa khắp nơi, đột nhiên nghĩ đến cái gì, hơi tách ra một chút.

Uất Dương Sa kinh ngạc ngẩng đầu nhìn y.

Chỉ thấy Vân Dịch cười một tiếng, liếm liếm đôi môi đỏ mọng, “Ngươi muốn dùng mặt người khác làm ta?”

Nhìn y lúc này khiến hạ thân Uất Dương Sa căng phát đau, vội vàng đứng dậy.”Chờ ta một chút.”

(*) 水头极佳 thủy đầu cực đẹp/tốt. Mình cũng không rõ ý là sao, theo hiểu biết của mình thì các tiêu chí đánh giá ngọc tốt có tiêu chí về độ trong đại loại thế, hầu hết là càng trong càng quý, không biết có ngoại lệ không, nên mình tạm dịch như vậy.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.