Ăn xong cơm, Ngọc Thư lén lút trốn khỏi nhà Minh Thái. Tại sao phải lén lút ư. Làm sao cô có thể đường đường chính chính bước ra khỏi cửa khi có một tên mặt dày sẵn sàng lôi cô ngược trở lại. Âm thầm mở chốt cửa, tim cô đập thình thịch. A điên thật rồi cô về nhà mình chứ có đi ăn trộm đâu. Càng gần tên Minh Thái, cô càng bị biến chất rồi. Ôi, thần linh thương sót cho cô.
– Em đi đâu thế. Tính trốn về sao.
– Trốn. Tại sao phải trốn nhà tôi, tôi về.
– Sớm muộn đây cũng là nhà em. Làm quen trước có gì không tốt.
– Anh uống thuốc chưa vậy. Ngày mai tôi còn phải đi làm nữa.
– Tôi không quan tâm, chúng ta đi mua đồ cho em thôi nào.
Minh Thái chạy về phía cửa, nắm lấy tay Ngọc Thư dẫn cô ra ngoài.
– Tôi muốn về nhà tắm rửa.
– Vậy thì về nhà em trước rồi đi siêu thị sau.
– Hừ.
– Mặt em lúc quạu trông đáng yêu quá. Minh Thái vui vẻ lái xe, lâu lâu lại quay sang nhìn Ngọc Thư rồi bất giác mỉm cười.
Về đến nhà, Ngọc Thư chào mọi người rồi lên phòng. Cả ngày ở ngoài đường, người cô bốc mùi tới nơi rồi. Tất cả tại tên Minh Thái đó, bản tính xấu xa cô sớm biết rõ từ những năm 12 vậy mà vẫn đâm đầu vào yêu hắn. Cô đúng là ngu thật.
– Cái này nếu bác Lê đầu tư vào lợi nhuận sẽ cao gấp đôi những mặt hàng còn lại.
– Bác vẫn đang suy nghĩ về vấn đề này.
– Ba, Thái nói rất đúng nếu chúng ta chi thêm một khoảng tiền nữa để đầu tư vào mặt hàng này con số lợi nhuận sẽ không tưởng.
– Vậy có gì nhờ cháu Minh Thái.
– Bác yên tâm cháu sẽ cố gắng.
– Phan tổng.
Ngọc Thư cất tiếng, mặt Minh Thái hơi đen.
– Sao lại gọi xa cách như vậy, cứ gọi Minh Thái là được, à không con nên gọi là chồng luôn đi.
Chủ tịch Lê thư thái nhấp một ngụm trà, một đứa mặt không thể đen hơn, một đứa toe toét cười.
– Con xin phép mọi người con đưa Thư đi siêu thị sắp ít đồ.
– À ừ thoải mái đi con rể, con cứ để nó bên nhà con cũng được.
– Em rể đi đường cẩn thận.
– Em biết rồi anh vợ, chào mọi người con đi.
Ngọc Thư câm nín sao bọn họ lại diễn kịch hay đến thế kẻ tung người hứng. Anh vợ, em rể nghe sặc mùi giả tạo.
– Minh Thái là tên lưu manh số một. Nói đi anh mua chuộc gia đình tôi bằng cách nào.
Ngọc Thư ngồi trong chiếc Porsche của Minh Thái không ngừng vặn hỏi.- Hơi tốn công tốn sức một chút nhưng kết quả đổi lại rất lớn. Đó gọi là đầu tư có hiệu quả. Sao này phải dạy con trai anh mới được.
– Hừ lưu manh giả danh tri thức.
– Thời buổi này phải lưu manh một chút mới lấy được vợ.
– Điều gì đã khiến anh mặt dày như thế này.
– Tình yêu bao la anh dành cho em. Mua sơmi cho anh nhé. Quẹt thẻ em.
– Đồ tư sản. Tháng lương đầu tiên em còn chưa được nhận. Anh quá bốc lột vô sản như em rồi.
– Em? Anh? Ngọc Thư em bị sốt ở đâu sao.
– Không thích, okay em sẽ đổi lại.
– Không không như thế là đẹp rồi nhưng mà gọi vợ, chồng nghe lãng mạn hơn đúng không.
– Đồ tư sản lưu manh.
Hai người cùng đi mua đồ. Minh Thái bảo nhà hắn thiếu thốn đủ thứ hôm nay phải sắm thêm nào là cốc cà phê đôi, bàn chải đánh răng đôi, gối đôi, khăn đôi, dép đôi, những năm bộ pijama đôi ngoài ra còn đồ ăn nữa tủ lạnh nhà Minh Thái trống quá nhiều rồi
– Sao anh toàn lựa những bộ pijama dễ cởi vậy.
Ngọc Thư thì thầm vào tai Minh Thái.
– Ngốc sau này em sẽ biết.
Và sau này khi bị lừa lên giường cô cũng biết công dụng của việc mua những bộ pijama.
– Còn áo sơmi cho anh nữa.
– Phải ha đi mua thôi nào thường mua áo sơmi anh lựa nhiều lắm đấy. Thẻ em đủ không.
– Không sao còn có một người anh trai yêu em gái đang ở nhà cùng lắm bảo anh ấy chuyển khoản trước khi nào có lương sẽ trả lại sau.
– Tại sao có sẵn một kho vàng trước mắt em không chịu đào.
– Quân tư sản đi lựa sơmi mau em còn công việc phải làm.
– Được rồi.
– Xin chào Phan tổng, lâu rồi mới thấy anh đến đây.
Nhân viên hăm hở, chào đón Minh Thái. Ngọc Thư liếc mắt sang phía hắn
– Chào bà chủ. Hôm nay tôi đưa vợ sắp cưới đi lựa đồ sẵn tiện đến mua mấy áo sơmi.
– Chà chị nhà có phước thật nha.
Vừa nói, bà chủ vừa quay sang bắt tay Ngọc Thư.
– Vợ lựa giúp chồng đi.
Ngọc Thư đi lòng vòng quanh khu vực treo áo sơmi, theo cô quan sát trong tủ đồ của Minh Thái áo sơmi toàn là màu đen. Tối màu quá, cô phải lựa mấy màu sáng sáng một chút.
– Minh Thái, anh lại đây đi. Xem này, anh thích màu trắng hay màu lam này. Màu trắng vải sẽ mát, màu lam vải có thể thấm hút mồ hôi. Hay lấy màu lam nhé
– Phan tổng anh kiếm đâu ra người vợ tuyệt vời thế. Đến cả loại vải như thế nào cô ấy cũng biết nữa. – Vợ tôi mà. Em thích màu nào chúng ta lấy màu đó.
– Vậy lấy cả hai màu nhé.
– Khoan còn áo sơmi cho em nữa.
– Áo sơmi của phụ nữ bên tôi mới về một mặt hàng rất đẹp, Phan tổng có muốn xem không.
– Chị mang ra đi.
Lát sau bà chủ quay lại trên tay là một bộ áo sơmi màu hồng sọc trắng thẳng cùng quần âu. Nhìn vô cùng đẹp mắt.
– Phan tổng xem vải tốt nhất luôn đấy. Hàng số lượng có hạn tất nhiên giá cũng không rẻ.
Ngọc Thư xem giá trên áo. Một cái của cô gần bằng hai cái của Minh Thái.
– Sơmi em không thiếu không cần mua thêm nữa.
– Không được vợ anh phải mặc những bộ như thế này mới đẹp chứ. Bà chủ thanh toán cho tôi ba bộ. Thẻ em để lần sau lần này anh tặng.
– Chị nhà lợi hại đấy nhé. Trước giờ Phan tổng rất cầu kỳ trong việc chọn áo sơmi không phải ai nói gì cũng đồng ý đâu hại nhân viên tôi chạy tới chạy lui để làm hài lòng khách hàng lớn này đấy. Vậy mà hôm nay chị mới nói Phan tổng liền đồng ý.
– À hồi trước tôi vì đi du học nên bỏ bê anh ấy quá nên thành ra anh ấy hơi khó tính một chút bây giờ tôi về rồi nhân viên của chị cũng sẽ đỡ khổ nhiều.
– Ây thật cảm ơn. Của hai người, lần sau lại ghé nhé.
– Tất nhiên rồi.
Ngọc Thư mỉm cười, khoác tay Minh Thái đi ra khỏi cửa hàng.
– Anh thấy ánh mắt của bà chủ cùng mấy cô nhấn viên nhìn anh không. Như là nhìn con mồi, ánh mắt thèm khát. Chậc em là nghĩa hiệp liền ra tay cứu giúp.
– Em ghen?
– Ghen gì mà ghen. Mà đường này đến nhà anh đâu phải nhà em.
– Ừ thì nhà anh, em cũng phải giúp anh chuyển đồ lên chứ.
– Được rồi nhưng lần sau anh muốn đi mua áo em sẽ đi cùng tránh trường hợp Phan tổng bị người khác giới bắt đi mất.
– Còn em thì sao. Em cũng là người khác giới.
– Em… à chuyện này… em cứ xem như em cùng giới với anh đi.
– Em biết hai người cùng giới dễ xảy ra những việc đại loại như lên giường.
Ngọc Thư nuốt nước bọt.
– Sao có thể chứ vậy thôi mà để em bắt anh còn hơn để người ta bắt. Em sẽ nể tình chúng ta có quen biết ít nhất cũng không làm gì anh.
– Không làm gì. Anh vẫn muốn em làm gì anh hơn.
– My godness.
Minh Thái mở cửa nhà, bên trong là một cái valy màu xanh biển.
– Cái này hình như valy của em.
– Vậy sao.
– Sao lại ở đây được nhỉ. Bên trong có quần áo, tài liệu hầu như những thứ Ngọc Thư cần đều ở trong valy hết.
– Em bị đuổi rồi.
Minh Thái giọng buồn buồn, nhìn Ngọc Thư.
– Phan Minh Thái, anh bảo ba mẹ chuyển đồ em qua đây.
– Có sao. Anh không biết.
– Anh còn giả bộ ngây thơ. Anh chết với em.
– Tư sản không biết, tư sản không biết gì hết. Ba mẹ vợ tác hợp như vậy hơn nữa ba mẹ chồng cũng rất muốn có con dâu. Tư sản chỉ là thuận theo gia đình hai bên thôi.
– Quân tư sản đứng lại đó.
Ngọc Thư bắt được Minh Thái, hắn xoay.người đè cô lên sofa.
– Tư thế này… hơi… hơi…
– Sao hả.
– Hơi… bất bình thường.
– Vậy em làm sao.
– Hơ Khang huynh.
Mắt Ngọc Thư đầy ngạc nhiên, Minh Thái quay người lại, cô lập tức thoát ra.
– Dám lừa anh.
– Đi ngủ sớm đi mai còn đi làm nữa.
– Em ngủ ở đâu nhà chỉ có một phòng, một giường lớn.
– Nhà kiểu gì mà lại không có phòng cho khách ở nữa.
– Ai biết được em lại chuyển đến đâu.
– Còn nói kiểu vô tội đó nữa.
– Anh ngủ sofa, em ngủ trên giường đi.
– Ai lại đi làm thế.
– Vậy chúng ta ngủ cùng giường, không ý kiến nữa. Anh đi ngủ đây.
Ngọc Thư sắp xếp xong thức ăn trong tủ lạnh, tắm sơ qua rồi lên giường đi ngủ.
– Lại gần đây đi. Anh chưa ăn thịt em đâu.
– Còn chưa ngủ.
– Anh không ngủ được.
– Em tắt đèn đi nhé, chỉ để mỗi đèn ngủ thôi.
– Ừ.
Minh Thái vòng tay ôm Ngọc Thư vào trong lòng.
– Mùi hoa hồng trên người em thơm quá.
– Ngủ đi nào đã có em bên anh rồi.
– Ừ có em bên anh rồi.
Sáng hôm sau, Minh Thái chở Ngọc Thư đi làm.
– Chiều nay không cần ăn cơm anh đưa em đến nơi này.
– Đi đâu.
– Nói ra còn gì vui nữa.
– Làm gì mờ ám như thế.
– Đảm bảo sẽ vô cùng bất ngờ.
– Em sẽ chờ không hỏi anh nữa. Em đi làm đây. Hôn tạm biệt nào.
Cô hôn bên má Minh Thái rồi nhanh chóng mở cửa xe, bước xuống.
– Yêu vợ nhiều, chiều anh đến đón. Minh Thái lái xe đi, khoé miệng Ngọc Thư cong lên.
– Hôm nay đẹp trời quá đi mất.
Cô vui vẻ nhấn nút thang máy để lên phòng làm việc. Đúng 5h chiều, Ngọc Thư thu dọn bàn làm việc, vội xuống cửa công ty đã thấy Minh Thái chờ cô.
– Anh đến sớm hơn em tưởng.
– Tổng tài có thể về bất cứ lúc nào mà.
– Mình đi đâu.
– Đi ăn thôi, anh đói quá.
Minh Thái đưa cô đến một nhà hàng ở bờ hồ. Nghe nói nhà hàng này mới mở nhưng rất đông khách, khung cảnh lại vô cùng đẹp.
– Xin hỏi quý khách có đặt bàn trước không ạ.
– Có bàn của…
– Minh Thái.
Đằng xa có một bống hồng đang vẫy tay về phía hắn.
– Bàn tôi đặt ở kia
– Vâng mời quý khách theo lối này.
Ngọc Thư nãy giờ im lặng đi theo. Đến bàn ăn cô vô cùng bất ngờ. Kim Khánh, Minh Minh, Hiền Thục, Hoàng Huy, Minh Tuyết, Thiên Duy tất cả đang ngồi trước mặt cô.
– Sao nhìn bọn tao như sinh vật lạ thế. Mày ấy tội đồ lắm nhé ngồi xuống tụi tao xử mày này.
Kim Khánh kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình.
– Bà xã em đẩy anh ra thế ư.
– Ông xã anh có ý kiến gì.
– Ông xã không ý kiến. Minh Thái, em sẽ về lại bên anh.
– Mày qua phía Hoàng Huy ấy tao không cần.
– Hoàng Huy anh ơi.
– Minh Minh mày muốn chết hả.
– Bà xã bọn họ bắt nạt anh.
– Mày lắm chuyện quá Minh Minh, ngồi yên cho bọn tao đi. Người cần chúng ta bắt nạt hôm nay là Ngọc Thư.
Minh Tuyết cười tươi nhìn Ngọc Thư
– Sao lại khóc như thế bọn tao còn chưa phạt mày mà.
Hiền Thục mỉm cười, lau nước mắt trên mặt Thư.
– Tao xin lỗi lúc đi không đến chào tụi mày được một câu.
– Chuyện qua rồi không sao đâu mà người mày cần xin lỗi là Minh Thái không phải bọn tao.
Hoàng Huy lên tiếng.
– Mày không biết thằng Thái như phát điên lên, bay sang Anh tìm mày lại còn bị Khang huynh đánh đến chảy máu.
– Cái đó hơi quá rồi Thiên Duy.
– Mày về nước không tìm bạn thân, không alo được một tiếng, lo cắm đầu theo người yêu.
– Tao xin lỗi
– Mấy người cũng không được hùa nhau bắt nạt một người như thế chứ. Đồ ăn nguội hết rồi.
– Phải ăn thôi hiếm khi được Phan tổng mời. Chúng ta cứ thoải mái ăn nhé.
Minh Minh hào hứng.
– Hay chơi trò chơi nhé ai thua phạt rượu.
– Được đó.
– Đồng ý.
Mọi người cùng chơi trò chơi, một người sẽ xoay chai, chai chỉ đến ai người ấy phải chọn hoặc nói sự thật, hoặc hành động. Xui xẻo sao, cái chai toàn chỉ trúng Ngọc Thư. Cô chọn cái nào kết quả đều phạt uống rượu.
– Mọi người tha cho cô ấy đi tao sẽ uống thay.
– Được được anh hùng cứu mỹ nhân.
– Không được tao đang uống hôm nay uống hết mình, quẫy hết mình. Đưa rượu đây tao uống.
– Mày say qúa rồi Thư.
– Tao không say đưa đây tao uống.
Đến nửa đêm, mọi người mới lần lượt ra về. Hầu đám con gái đều say bí tỉ.
– Minh Thái.
– Em ngồi yên đi anh đang lái xe.
– Minh Thái, xin lỗi.
– Được rồi anh biết, buông tay anh ra anh đang lái xe.
– Em yêu anh, Minh Thái.
– Anh cũng vậy.
Minh Thái đỗ xe trong bãi giữ xe rồi bế Ngọc Thư đi lên nhà.
– Minh Thái à.
– Anh đây.
– Em yêu anh.
– Anh biết rồi, ngoan nằm xuống giường đi nào.
– Em xin lỗi đã làm tổn thương anh. Em hứa sẽ bù đắp.
– Anh không cần em bù đắp, anh cần em hạnh phúc.
– Minh Thái à.
Ngọc Thư nắm lấy áo Minh Thái, kéo hắn thấp xuống. Cô lấy hết sức rướn người hôn lên môi hắn. Lưỡi cô đùa giỡn lưỡi hắn, kích thích hắn. Bàn tay gỡ từng cúc áo của Minh Thái.
– Đừng kích thích anh nữa.
– Thái à em yêu anh.