Sau khi được nhà trường đưa đi thăm quan một số nơi, tìm hiểu thêm về các loại động vật và một số giống cây quý khối 12 quay về nơi tập trung thu dọn lại lều trại để chuẩn bị ra về. Và có một chuyện bất ngờ đã xảy ra khiến Minh Thái giận tới đỏ mặt, tía tai suốt quãng đường đi về. Còn rất chi lạnh lùng không thèm nói chuyện với con nhỏ bên cạnh.
Số là thế này lúc tham quan xong Ngọc Thư về lại lều và phát hiện ra có một bức thư tình sặc mùi sến súa
Gửi em người con gái đến từ nắng mai. Anh đã si mê em ngay từ ánh nhìn đầu tiên. Nơi em toả ra một thứ ánh sáng tuyệt đẹp và anh biết em là những tia nắng ấm áp bước vào trái tim nhỏ bé của anh. Em là tình yêu vĩnh cửu của anh, thiên thần nhỏ bé của anh ạ. Hẹn gặp em ở dòng suối nhỏ nơi có những bông hoa dại tự tin khoe sức sống, lúc 8h30 em nhé.
Ký tên
Người luôn yêu em
– Moá thằng điên nào viết thư tình cho con Thư nề tụi bây. Giọng thằng Đức vào đây chứ đâu, thiệt muốn giết nó ghê vậy á.
– Đùa nhau à, con heo đó có người tự nguyện muốn nuôi sao.
– Phan Minh Thái, cậu không xỉa xói tôi cậu không chịu được à.
– Nề nề bu dô đi bà con. Hàng nóng, hàng nóng. Giọng thằng Đức lại bô bô
– Còn 10 phút nữa ra chỗ “người luôn yêu em” hẹn đi kìa.
– Cậu sao vậy Minh Thái. Nói cái giọng đó là sao á. Tôi có biết người này là ai đâu.
– Mượn cậu biện minh à. Giọng Thái khó chịu, mặt cau có. Đi đi, đi luôn đi.
– Đi luôn đấy không thèm. Nó nóng máu, bỏ đi không thèm quay lại nhìn đám lớp mình.
Ra tới bờ suối nhỏ, nó thấy một chàng trai đứng gần đó.
– Xin lỗi cậu là…. Người con trai quay phắt lại. Thanh Huân. Nó ngạc nhiên tuột độ. Ai tin được lớp trưởng 12A2 đẹp trai ngời ngời vậy mà lại đi thích một con nhỏ như nó.
– Chào cậu, Ngọc Thư. Mặt Huân ửng đỏ
– À chào cậu. Nó ngượng ngùng. Tất nhiên một chuyện hay ho thế này không thể thiếu bọn mắm muối 12A1 rồi. Cầm sẵn camera điện thoại trên tay. Cả đám cười khúc khích duy có một người mặt càng ngày càng đen hơn đít nồi.
– Huân có gì muốn nói với Thư vậy. Nó ngượng nghịu hỏi. Có người hận không thể bay vào đánh chết tên Thanh Huân kia.
– À… ưm…. Huân thích Thư. Lâu lắm rồi. Có người núp sau cây bứt không biết bao nhiêu chiếc lá vô tội.
– À… Thư…. Nó cười tươi…. Thư cũng thích Huân lắm. Có người tức tới trào máu, vùng vằng bỏ về trước mặc dù đã được đám đực rựa 12A1 lôi kéo ở lại. Nhưng cậu ấy máu nóng dồn tới đỉnh điểm, càng ở lâu cậu sẽ gây án mạng mất.
– Nhưng Thư chỉ coi Huân là một người bạn thôi. Cảm ơn tình cảm của Huân nhưng xin lỗi Thư không thể đáp lại được. Thực rất xin lỗi. Nói rồi nó chạy vội về lều. 12A1 mau chóng rút quân về đại bản danh phòng nó biết là xong kế hoạch.
– Minh Thái, cầm hộ tôi cái balô với. Nó đang cầm vô số thứ và balô là thứ duy nhất nó không thể cầm nổi. Minh Thái lạnh lùng quay ngắt đi. Cái tên hâm này lại giở chứng gì vậy trời. Thanh Huân chạy lại mang giúp nó.
– Aisss, cái tên Thanh Huân chết tiệt đó. Thiệt bực mình mà. Thái càu nhàu. 12A1 bụm miệng cười khúc khích. Cười cái gì thu dọn nhanh lên.
– Lớp trưởng đại nhân giận vợ chém dân thường. Thiệt ác quá mà. Đứa thứ nhất
– Giận người nhà, chém người gần nhà. Đứa thứ hai
Minh Thái liếc đứa thứ ba.
– Tao chưa nói gì hết sao mầy liếc tao ghê vậy Thái. Anh em nối khố với nhau cả mà. Minh Minh oan uổng hét lên.
Trên xe dành riêng cho 12A1
– Nhích qua cho tôi ngồi nữa Thái. Nó nhăn mặt lần thứ n.
– Qua mà ngồi với Huân ấy.
– Đồ con nít. Tránh ra. Nó len lỏi định chui vào trong để ngồi gần cửa sổ nhưng Thái vội ngồi vào trong. Xong thế là nó có chỗ ngồi. Kaka đơn giản.
Còn giận chuyện hồi nãy à. Nó thì thầm hỏi nhỏ.
Thái nhắm mắt, cậu còn đeo cả headphone giả vờ không nghe thấy Ngọc Thư nói gì.
– Xì, giận hờn đồ đồ. Nhớ đấy. Nó đánh mặt sang chỗ khác.
Hai người im lặng suốt quãng đường nhưng, chữ nhưng oái ăm không chịu buông tha cho tụi nó. Minh Thái ngồi ngủ gật gù. Nó thì đang quá rảnh rỗi không có việc gì làm, lôi điện thoại ra chụp hình nó tính trong bụng sẽ chụp cả một bộ sưu tập hình dìm Minh Thái. Nghĩ là làm, nó sát gần Thái, máy ảnh nháy liên tục. Bỗng chiếc xe nẩy lên không biết trời trăng mây gió thế nào mà môi đứa này dán môi đứa kia. Mặt nó đỏ hơn cà chua, mắt tròn xoe nhưng có đứa nào đó ôm chặt không chịu buông. Sau một lúc môi đứa nào đó mới chịu tha cho nó. Và sự im lặng lại tiếp tục bao quanh hai người cho đến khi về lại trường.
– Chuyến đi chơi kết thúc rồi. Mong là các em sẽ cố gắng hơn ở học kì II. Các em về nhà an toàn và nhớ đừng có la cà ở đâu đấy. Cô Thuỷ nói to.
You have a message from huynh siêu tồ
Hôm nay huynh có việc nên muội đi ké thằng nhóc Minh Thái nha. Cố gắng xin ăn cơm ké luôn nha, huynh có việc tối về trễ, bác Hạnh cũng về quê có việc rồi nên…. Yêu muội nhiều.
OMG huynh bỏ muội như thế sao. Nó khóc không ra nước mắt. Quay sang tìm Thiên Duy. Ya có thằng bạn thân học cũng trường thiệt tốt mà.
You have a new message from Dog best friend
Tao phải chở Minh Tuyết về nên không thể chở mày được đâu. Thế nên về với Thái vui vẻ nhé. Mà cảnh báo trước mày tuyệt nhiên không được nhắc tới hai từ Thanh Huân. Thế nhé. Pai
Linh dễ sợ, lấm lét quay sang nhìn Thái. Ủa nó có làm gì sai đâu ta sao phải lấm lét.
– Minh Thái, nó hét to ếu hiểu thế quái nào cả trường lúc đó lại im phăng phắc. Quê không hề nhẹ.
Minh Thái quay lại nhìn nó, lạnh lùng hỏi chuyện gì.
– À thì Khang huynh bận rộn quá không nấu cơm với cả không đón tôi được nên Minh Thái cậu có thể cưu mang một sinh linh bé bỏng là tôi được không. Mắt nó mở to, trong veo.
– Không. Thái lạnh băng quay lại với đội bóng.
Cái bọn chăm chỉ quá đáng, vừa mới đi cắm trại về đã xin ở lại trường tập đá bóng. Và vì lỡ giao mình cho Thái, nó cũng phải ở lại hên sao còn có Tuyết nữa vì Tuyết chờ thằng bạn thân trời đánh của nó.
– Phan Minh Thái mặt trời về nhà mình rồi. Nó ngồi trên khán đài hét to.
– Biết rồi.
– Ăn cái gì mà lạnh lùng cả chiều giờ. Nó ngồi ngơ ra suy nghĩ.
– Cậu ta đang ghen đó. Minh Tuyết nói làm nó ngớ người. Cậu ấy đá bóng mạnh như vậy là do cậu ấy đang ghen tị.
– Sao mày biết.
– Bởi trước đây Minh Thái cũng vậy.
– Là sao Tuyết. Trước đây từng có người làm cho Thái ghen tị sao. Tim nó hơi chùng xuống vậy ra nó chỉ là người thứ hai. Bất giác nó cảm thấy gato với người kia. Là con gái hả
– Ừ, mà thôi qua lâu rồi, đừng để ý làm gì.
Nó nhẹ gật đầu, đứng dậy bước về.
– Bảo Thái tao về trước nha. Bye
– Này quên đi chuyện đó qua lâu rồi. Đừng bận tâm đến nó nha. Bye mày.
Nó không vội về nhà, đôi chân vô thức đưa nó đến công viên. Đung đưa chiếc xích đu nó nhẹ lau đi giọt nước mắt đang rơi xuống. Cái cảm giác này rốt cuộc là gì chứ. Nó…. thích Thái sao. Mấy nụ hôn là nó bị tập kích bất ngờ, là nó bị động, bị cưỡng ép nhưng nó thích như vậy. Ôi, điên, điên hết rồi. Nó đứng dậy, bỗng nhiên cái chân lại đau trở lại. Cái số nhọ thế không biết.
– Sao không? Minh Thái vội chạy lại
– Cậu từ đâu chui ra vậy. Ngọc Thư nhăn mặt hỏi
– Tôi chạy như thằng khùng đi tìm cậu vậy mà cậu còn hỏi tôi vậy sao. Thái gắt. Bảo chờ rồi sao bỏ về trước như thế
– Tôi không muốn về chung với cậu. Tôi ghét cậu,buông ra. Nó bật khóc
Thái ôm nó vào lòng, mặc cho nó hết sức dãy dụa, đánh vào ngực cậu.
– Cậu sao vậy. Thái dịu dàng hỏi nó. Nó lắc đầu. Lên đi tôi cõng.
– Nhưng cậu mới đá bóng về làm sao còn sức để cõng tôi tự đi được không cần đâu.
– Tùy cậu. Thái bỏ đi 3…2…1
– Nè, bộ nói vậy là đi luôn sao. Thái mỉm cười quay lại
-Trèo lên.
– Mồ hôi của cậu sỉ nhục cân nặng tôi một cách nặng nề đấy biết không. Nó lau đi mồ hôi đang rịn ra trên trán Thái
– Thế mới bảo cậu có họ hàng với Trư Bát giới.
– Đi chết đi. Vừa nói nó vừa khuyến mãi cho Thái một cái nhéo.
– Cậu thích Thanh Huân à. Minh Thái bất ngờ hỏi một câu không liên quan. Tim cậu thực sự muốn biết Thư đang nghĩ gì.
– Cậu theo dõi tôi sao. Ô mô thiệt ngại quá cậu ngưỡng mộ nhan sắc của tôi đến thế sao.
– Tôi đang nghiêm túc đấy.
– Không tôi chỉ xem cậu ấy là bạn thôi.
– Thế cậu nghĩ sao về tôi.
– Hở. Cậu bị hâm à. Nó sờ trán Thái, bình thường cơ mà hỏi câu ấy chớ. Cho tôi xuống đi đến nhà rồi. Nó giả câm, giả điếc lấy chìa khóa mở cổng.
– Cậu chưa trả lời câu hỏi của tôi. Thái kéo tay nó ngược trở lại, đè nó vào tường. Tình hình rất chi là tình hình, nó bị kẹt giữa tường và Thái.
Ánh đèn đường làm cậu trở nên quyền rũ hơn thì phải, nó cảm nhận như vậy. Vén một lọn tóc ra sau tai, Thái cuối sát nhìn nó.
– Cậu cảm nhận sao về tôi. Hơi thở nam tính phả vào mặt nó.
– Tôi…. tôi…. à…. ưm.
– Như thế nào hả. Minh Thái, cứ như vậy chắc nó chết quá.
– Eo hôi quá. Tôi phải lên tắm đây. Nó lách người chạy vội vào nhà. Núp sau cánh cửa lớn, nó ôm tim, lén nhìn ra ngoài bằng cửa sổ phòng khách Minh Thái liếc nhìn nó. Ô mô tim nó đập thình thịch. Loạn, loạn hết rồi.
Nó chạy lên phòng, xả nước, từng giọt lăn đến khắp ngóc ngách trên cơ thể. Còn gì tuyệt bằng khi được tắm sau một ngày dài. Đang sấy tóc, căn phòng bên cạnh sáng đèn, nó nhìn qua. OMG, Minh Thái đang cởi áo. Mặt nó nóng bừng lên.
– Nhìn gì đấy. Nó giật mình nhìn qua căn phòng đối diện.
– Sao vòng 1 của cậu phẳng thế. Dù là chụy em với nhau nhưng cậu không nên khoe khoang lộ liễu như vậy. Nó cười tươi. Ê ê cậu đang làm gì đó.
– Cởi để cậu xem là nam hay nữ.
– Thiệt là quá biến thái mà. Mấy người đi tắm đi cho tôi nhờ.
– Qua đây sấy tóc cho, sấy bên đấy tốn điện lắm. Với cả qua ăn cơm tối.
– Ô mô sao hôm nay cậu tốt bụng quá vậy. Cơ mà kệ, của chùa.
Nó xách mấy sấy, lon ton qua nhà Thái.
– Chào Minh Chi, em đi đâu vậy.
-Chào chị, em qua nhà bạn học nhóm tí xíu rồi về. Em ăn rồi, anh chị ăn đi ạ. Em xin phép
– À ừ bye em.
– Heo qua sớm vậy, ngửi thấy mùi thức ăn từ bên đó sao. Thật không tin nổi.
– Cậu không đụng chạm đến tôi cậu ăn không ngon hả. Mặc xác cậu, Minh Chi nấu cho tôi ăn không có phần của cậu đây.
– Thật là
Hai đứa vội ngồi vào bàn ăn, nó chõ đũa vào món nào y như rằng Minh Thái cũng vậy. Người nguýt, người lừm cuối cùng cũng xong bữa cơm
– Cậu rửa chén đi.
– Chén nhà ai, nhà ấy rửa.
-Gì chớ. Bao búa kéo đi. Kết quả nó thua một cách thảm hại 5-0. A chân đau quá. Nó rên rỉ
-Chỉ là chân đau, tay vẫn làm việc được.
– Ôi đầu tôi đau quá, hoa mắt, chóng mặt. Ô mô ột tô kê. Nó đưa tay lên xoa xoa thái dương. Tháiiiii, nó gọi tên cậu ngọt hơn cả mía. Một giây xốn xang cậu biết nó làm nũng nhưng cậu vẫn chấp nhận.
Cuối cùng nó phỡn phè ngồi trên bàn ăn nho trong khi Minh Thái rửa chén.
– Đút tôi ăn nho với, tay đang dính xà bông không bóc được. À thì nó ngoan ngoãn làm theo. Bất ngờ Thái cuối xuống hôn lên khoé môi nó tấm tắc khen
– Ây nho ngọt ghê.
Trong khi nó đang đứng bất động, không nói nên lời, nó bị lợi dụng một cách trơ trẽn.
– Tên mất nên có tin tôi cắn nát môi cậu không. Nó bịt miệng ngay lập tức. Ay trong lúc tức giận nó buộc mồm. Quên đi, coi như tôi chưa nói gì. Quá quê độ nó leo tót lên phòng Thái. Trong khi có người cười rất tươi, lau sạch đống chén rồi lên phòng.
Nó đang nằm đọc truyện, mặc chiếc áo sơ mi, quần đùi nằm như vậy có phải đang kích thích bản năng cậu trỗi dậy không.
– E hèm. Nó bật dậy
– Mấy sấy này, sấy tóc cho tôi đi. Nó nũng nịu.
– Lớn rồi mà y chang như con nít.
– Con nít mới được quan tâm nhiều chứ. Sấy đi nói nhiều quá.
– Câu hỏi của tôi chưa có câu trả lời
-Oáp buồn ngủ quá. Đi ngủ đây. Thế là nó lăn ra ngủ thật.
– Tôi thích cậu, Ngọc Thư