Long Vương Truyền Thuyết – Chương 7: Chương 6: Mang nàng về nhà – Botruyen

Long Vương Truyền Thuyết - Chương 7: Chương 6: Mang nàng về nhà

“Na Nhi? Tên hay quá, giọng nói của muội cũng rất êm tai.” Đường Vũ Lân đỡ cô bé dậy.

Na Nhi cúi đầu xuống, không nói gì nữa.

“Phụ thân mẫu thân muội đâu? Nhà muội ở 9da6u?” Đường Vũ Lân hỏi.

Na Nhi lắc đầu.

“Rột rột!” âm thanh kỳ dị không hài hòa đột nhiên vang lên.

Đường Vũ Lân vội cúi đầu nhìn bụng mình, nhận ra âm thanh này không phải là của người nó phát ra. Na Nhi cúi gầm, khuôn mặt đỏ bừng.

“Muội đói bụng rồi? Nếu không tìm được phụ thân, mẫu thân, vậy huynh dẫn muội về nhà huynh nhé. Mẹ huynh chắc nấu cơm xong rồi!” Đường Vũ Lân vừa nói, vừa kéo tay Na Nhi đi về nhà mình.

Na Nhi ngẩng đầu, nhìn nó, từ góc nhìn của bé, chỉ nhìn thấy gò má của nó mà thôi. Mặt nó trắng bóc, vì vừa rồi tranh chấp với đám thiếu niên, nên hơi ửng hồng, lông mi rất dài, đôi mắt to long lanh làm cô bé ngẩn người.

“Mẫu thân, con về rồi!” Còn chưa vào cửa, Đường Vũ Lân cũng réo to.

“Thằng nhóc này, nói nhỏ chút, đừng quấy rầy tới hàng xóm.” Lang Nguyệt khẽ nhắc con, mở cửa ra.

“Hôm nay tới trường thế nào? Ồ, sao người con bẩn thế?” Lang Nguyệt nhìn con trai đầy bụi đất thì cau mày, sau đó mới nhìn thấy Đường Vũ Lân đang kéo tay Na Nhi.

“Mẫu thân, con gặp phải người xấu.” Đường Vũ Lân kể lại câu chuyện mình vừa gặp phải.

Lang Nguyệt biến sắc, kéo vội nó vào nhà, Na Nhi bị Đường Vũ Lân nắm tay, nên cũng được kéo vào.

“Thằng nhóc này, con có biết làm vậy nguy hiểm lắm không? Sao con có thể. . .” Lang Nguyệt hít thở dồn dập, bà rất hiểu đám du côn kia, chuyện gì cũng đều làm được.

Đường Vũ Lân vội chống đỡ: “Nhưng phụ thân nói, nam tử hán phải dũng cảm, dũng cảm đấu tranh với người xấu.”

“Con. . .” Lang Nguyệt nhìn sự quật cường trong mắt con, lời trách móc không nói được nên lời. Nó có làm sai không? Đương nhiên là không. Nó đã làm rất đúng, nhưng với tư cách mẫu thân, bà đương nhiên lo cho sự an toàn của con mình hơn!

Đường Vũ Lân cười hì hì bước tới, ôm chặt lấy mẹ, “Mẫu thân, người đừng giận. Na Nhi đói bụng, con cũng đói, mẹ cho chúng con ăn ngon được không?”

Đối với thằng con ngoan của mình, Lang Nguyệt không có khả năng kháng cự lại nó, bà bất đắc dĩ lắc đầu, ngồi xổm xuống nhìn Na Nhi, “Bé con, con gọi Na Nhi đúng không? Phụ thân mẫu thân của con đâu?”

Giống những lần trước, Na Nhi chỉ lắc đầu, không trả lời.

Người mẹ thiện lương mới có thể dạy ra đứa con thiện lương, Lang Nguyệt nói: “Thôi được rồi, hai đứa con nhìn bẩn quá, mau đi tắm rửa, thay quần áo trước đi.”

Con nít năm, sáu tuổi, đương nhiên chẳng hề phân biệt trai gái, Lang Nguyệt lôi hai con khỉ lấm lem vào tắm cho cả hai đứa.

Lúc Đường Vũ Lân hỏi mẫu thân vì sao mình và Na Nhi lại có chỗ khác nhau, Lang Nguyệt chỉ cười không đáp, nhưng Na Nhi lại ngượng ngùng lẩn tới trốn sau lưng Lang Nguyệt.

“Oa, Na Nhi, muội đẹp thật nha!” Ngồi bên bàn ăn, Đường Vũ Lân hai tay chống cằm, nhìn Na Nhi ngồi bên cạnh, đang mặc quần áo của nó.

Đường Vũ Lân cao hơn Na Nhi nửa cái đầu, quần áo của nó Na Nhi mặc hơi rộng, nhưng không hề ảnh hưởng tới vẻ đẹp của Na Nhi.

Làn da của cô bé còn trắng hơn Đường Vũ Lân, như muốn bóp ra nước. Vì mới tắm xong, trên người còn có một mùi thơm nhè nhẹ, như búp bê vậy.

Na Nhi ngẩng đầu nhìn nó, như cũ không nói gì, cô bé có vẻ không thích nói chuyện.

Lúc này còn chưa tới giờ ăn bữa tối, Lang Nguyệt mang ra hai cái bánh, và hai chén sữa bò, cho hai đứa nhóc đói ăn.

Na Nhi không thích nói chuyện, nhưng tốc độ ăn lại rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã ăn sạch bánh và sữa.

Đường Vũ Lân tuy cũng đói bụng, nhưng nó còn hiếu kỳ về cái sự đói của Na Nhi hơn, đến khi mắt Na Nhi nhìn vào cái bánh của nó, nó mới nhận ra cô bé đã ăn xong phần của mình rồi.

“Cho muội.” Đường Vũ Lân rất hào phóng đẩy cái bánh của mình sang cho Na Nhi.

Na Nhi nhìn nó, lắc đầu.

“Không sao, muội ăn đi. Bữa trưa ta ăn nhiều lắm.” Đường Vũ Lân cười tủm tỉm.

Na Nhi chần chừ, nhưng rõ ràng cái bánh hấp dẫn quá, nên rút cuộc cũng với lấy ăn.

Lang Nguyệt cũng đã ngồi xuống, “Na Nhi, con biết mình là người ở đâu không? Nhà con ở đâu?”

Na Nhi lắc đầu.

Lang Nguyệt lại hỏi, “Vậy con có biết cách liên lạc với người nhà không? Cách nào cũng được.”

Na Nhi vẫn lắc đầu.

Lang Nguyệt hỏi tiếp: “Vậy con bao nhiêu tuổi?”

Na Nhi lần này rút cuộc mở miệng, “Năm tuổi rưỡi.”

“Oa a, con đúng là ca ca rồi. Huynh lớn hơn muội thật, huynh sáu tuổi rồi nha.” Đường Vũ Lân nhảy nhót.

Lang Nguyệt tức giận trừng mắt liếc con, “Mẫu thân dẫn Na Nhi tới ban hành chính để tìm hiểu thêm, xem có tìm được người nhà con bé hay không. Con ngoan ngoãn ở nhà, nghe không?”

“Dạ nghe.” Đường Vũ Lân ngoan ngoãn gật đầu, nhưng nhìn Na Nhi, không biết vì sao, trong lòng lại không nỡ bỏ. Có lẽ vì cô bé nhìn đẹp quá.

Lang Nguyệt dẫn Na Nhi ra cửa, Na Nhi rất ít nói chuyện, lẳng lặng đi theo bà.

Đường Vũ Lân trở về phòng, trong đầu nhớ lại những kiến thức hôm nay được học, quyết định thử ngồi minh tưởng.

Khoanh chân ngồi xuống, ngưng thần tĩnh khí. Minh tưởng đầu tiên là phải yên tĩnh, cảm thụ bản thân, cảm thụ tự nhiên.

Trong lòng Đường Vũ Lân vốn chẳng có tạp niệm, nên rất nhanh đã chìm vào trong yên tĩnh, lặng lẽ cảm thụ Lam Ngân Thảo Võ Hồn của bản thân, cảm nhận Hồn Lực không mạnh nhưng có tồn tại. Minh tưởng sơ bộ, chỉ yêu cầu làm được một bước này là đủ rồi. Cảm ứng Võ Hồn và Hồn Lực, làm tinh thần và chúng có liên hệ với nhau, bước này làm xong, mới sang bước khác.

Hắn nhìn thấy Lam Ngân Thảo đang nhẹ nhàng đong đưa, Đường Vũ Lân đột nhiên cảm thấy, hình như mình cảm nhận được cả bản thân của Lam Ngân Thảo.

Nó rất yếu ớt, nhưng kiên cường, mỗi năm đều héo úa một lần, qua gió xuân lại mọc.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.