Sự mệt mỏi làm Đường Vũ Lân ngồi phệt xuống đất, Mang Thiên thuần thục lấy trong người một miếng giống như băng dính dán vào cổ tay nó, băng vết thương lại.
Vị đại sư rèn cấp Tông Tượng có vẻ mặt rất quái dị, khóe miệng giật giật.
Thiên tài quả là thiên tài, không vì nó không có Võ Hồn là chùy mà thay đổi, chỉ riên phần ngộ tính này đã đủ bù đắp tất cả.
Nghìn Rèn, là một cái hào rộng không thể vượt qua trong mắt đa số Đoán Tạo Sư, không ngờ lại bị một thằng nhóc mới chín tuổi hoàn thành. Đây là hạng người gì vậy!
Đường Tư Nhiên lao tới, đỡ lấy con trai.
Mang Thiên im lặng một hồi lâu, mới chậm rãi nói: “Thiên tài, đây đúng là thiên tài. Vũ Lân, ngươi phải nhớ kỹ những cảm nhận ngươi đã có được hôm nay. Đối với ngươi, đây chỉ là một bắt đầu. Việc làm rung động cả giới rèn đã bắt đầu.”
Tiếc rằng, Đường Vũ Lân không nghe được lời của hắn, năm giờ đồng hồ rèn liên tục, nó đã hoàn toàn kiệt sức, bất tỉnh trong lòng phụ thân.
Đến khi tỉnh lại, đã thấy đang nằm trên giường mình.
Bên ngoài trời đã sáng, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, chiếu lên giường.
Tuy cánh tay không đau đớn, nhưng cả người vẫn còn như nhũn ra, nó nằm im trên giường, cảm thấy rất thoải mái.
Nét mặt giãn ra nụ cười, Nghìn Rèn, chắc là thành công rồi.
Thì ra cảm giác Nghìn Rèn là như vậy.
Dù bất tỉnh, nhưng nó vẫn nhớ rõ từng chi tiết, nhất là lúc rèn ở đoạn cuối, hình như giữa nó và khối Trầm Ngân có một sự đồng cảm, cảm giác đó rất kỳ diệu, Trầm Ngân như sống lại, nó hít thở, Trầm Ngân cũng hít thở, mỗi lần búa rèn, đều như đang mát xa cho nó, làm nó thoải mái, và nó truyền tới cho nó tâm tình khoan khoái dễ chịu của mình, đến khi sự khoan khoái ấy lên đến cực hạn, thì Trầm Ngân thăng hoa, thay đổi về lượng dẫn đến sự thay đổi về chất.
Dù không biết chuyện sau đó ra sao, nhưng nó biết chắc, mình đã thành công.
Mình không phải phế vật, ít nhất về phương diện rèn, hơn nữa, Lam Ngân Thảo của mình cũng không phải Lam Ngân Thảo bình thường.
Na Nhi, hy vọng muội vẫn khỏe, muội nhất định sẽ gặp lại ca ca đúng không. Ca ca sẽ trở nên mạnh hơn, nhất định sẽ đủ sức bảo vệ muội, quyết không để cho ai động tới muội nữa.
Na Nhi, muội mau trở về đi, hoặc hãy cho huynh biết muội đang ở đâu! Tại sao muội không nói gì rõ ràng đã bỏ đi, huynh rất nhớ muội.
Sau này huynh nhất định sẽ tìm được muội, nhất định là như vậy.
Cả người nó ấm áp, nó lại chìm vào giấc ngủ say.
Khi tỉnh lại lần nữa, lần này vì đói quá mà tỉnh, sắc trời bên ngoài đã tối sầm, nghĩa là nó đã ngủ gần một ngày một đêm.
“Phụ thân, mẫu thân!” Đường Vũ Lân ngồi dậy, cảm giác mỏi mệt đã hoàn toàn biến mất, nhưng bụng rỗng tuếch, đói tới mức da bụng dán vào lưng.
“Con trai, con dậy rồi!” Cửa mở, Lang Nguyệt chạy vào.
Đường Vũ Lân kiêu ngạo: “Mẫu thân, con đã Nghìn Rèn được rồi.”
Vành mắt Lang Nguyệt hồng hồng, đối với bà, mấy chuyện đó đâu có quan trọng, quan trọng là… con bà mạnh khỏe mà thôi.
“Con trai ngoan, con có thấy khó chịu chỗ nào không?” Lang Nguyệt hỏi.
Đường Vũ Lân lắc đầu, “Không ạ! Con chỉ đói thôi, mẫu thân, con đói lắm, có cái gì ăn không?”
“Có, có, mẫu thân mua cho con một con gà bự, nấu canh gà hầm cho con, đợi con dậy ăn đó. Sư phụ con nói con bị mất sức, tỉnh dậy phải ăn những thứ dễ tiêu hóa.”
Một lúc sau.
Lang Nguyệt và Đường Tư Nhiên trợn mắt nhìn con trai ăn nhanh như gió cuốn, cái gì mà đồ ăn dễ tiêu hóa? Nó thế này, món nào cũng là dễ tiêu hóa cả.
Cả một con gà, một nồi canh gà đầy ắp, năm cái màn thầu, hai đĩa rau to, đều đã chui tuột vào cái bụng thằng bé, thế mà nó vẫn còn có vẻ thèm thuồng, đang ăn cái màn thầu thứ sáu.
“Đi làm thêm cho con chút thức ăn đi.” Đường Tư Nhiên nuốt nước miếng, nhìn con trai ăn ngon lành quá, tới mức ngón tay ông cũng động đậy.
Lang Nguyệt vội đứng dậy.
Đường Vũ Lân ăn tới say sưa, ăn suốt gần một giờ, mới thỏa mãn thở phào một hơi.
“Con trai, con sẽ không bội thực chứ?” Nếu không phải Đường Tư Nhiên ngăn cản, Lang Nguyệt đã sớm cản không cho Đường Vũ Lân ăn nữa, nó đã ăn quá nhiều so với một người bình thường.
Đường Vũ Lân đầy thỏa mãn: “Vẫn là mẫu thân làm cơm ngon nhất. Ăn ngon quá.”
Đường Tư Nhiên kéo cánh tay con trai lên xem, trong mắt hiện vẻ kỳ dị, quả nhiên, vết Mang Thiên cắt ở cổ tay hôm qua đã liền lại, chỉ còn một đường kẻ nhỏ đo đỏ.
Đường Vũ Lân lúc này mới nhớ ra, “Phụ thân, hôm qua con Nghìn Rèn thành công rồi phải không?”
Đường Tư Nhiên mỉm cười gật đầu, “Ừ! Thành công, rất là thành công. Sư phụ con khen con không dứt, bảo con tỉnh dậy, thì mau tới tìm thúc ấy.”
Đường Vũ Lân nhảy xuống ghế: “Vậy con đi ngay ạ.”
Lang Nguyệt cau mày: “Tối rồi, mai hẵng đi.”
Đường Tư Nhiên đứng dậy: “Nó mới ngủ dậy, không ngủ nữa được đâu, cũng chưa tối lắm, để ta dẫn nó đi. Đi sớm về sớm.”
Lang Nguyệt trợn mắt đầy uy hiếp: “Nếu con trai muội lại xảy ra chuyện gì, muội sẽ đổ hết trách nhiệm cho huynh, huynh ra phòng khách mà ngủ.”
Đường Tư Nhiên lúng túng sờ mũi, “Nàng cứ làm như nó không phải con ta vậy.”
Hai cha con ra cửa, thẳng tới chỗ làm việc của Mang Thiên.
“Lão sư, con tới rồi!” Đường Vũ Lân vừa vào cửa đã kêu to, nó rất muốn nhìn thấy tác phẩm nghìn rèn đầu tiên của mình. Hoàn thành Nghìn Rèn mang tới cho nó cảm giác thành tựu, làm bao nỗi buồn của nó thời gian qua đều tan biến.
Mang Thiên từ trong đi ra, gương mặt thường lạnh tanh giờ thấp thoáng nét cười, ánh mắt nhìn Đường Vũ Lân đầy hài lòng và yêu thương.
Hắn khẽ gật đầu chào Đường Tư Nhiên rồi nói với Đường Vũ Lân nói: “Đi theo ta.”
Khối Trầm Ngân vẫn còn ở trong phòng Đường Vũ Lân, Mang Thiên không hề lấy nó đi.
“Tới xem một chút kiệt tác của ngươi.” Mang Thiên chỉ chỉ Trầm Ngân, nói với Đường Vũ Lân.