Long Việt Truyền Kỳ – Chương 5: – Botruyen

Long Việt Truyền Kỳ - Chương 5:

Chương 4 Trắc trở Uất Lâm thành

Tứ nhật đã trôi Liên Sơn bắc lĩnh chẳng có khó khăn gì với Lưu San San nàng , thánh cô ngũ độc giáo nàng đây thường xuyên tới tầm thảo truy độc . Giang hồ trung nguyên e ngại chứ ngũ độc các nàng lại xem chúng như hậu viên nhà mình , nàng dẫn Bạch Ngọc Phong băng qua Liên Sơn sầm lâm tiến vào địa phận Uất Lâm thành không mấy khó khăn . Vì giả thân phận của tỷ tỷ nàng không tiện hành động theo tâm cơ , nhất là cái lúc hắn đòi truyền công chữa cảm cho nàng . Một mực từ chối hắn để tránh phiền hà cho mình còn sở dĩ nàng quay lại vì lo sợ hắn chết , một ngày trôi băng rừng vượt suối nhưng hắn tuyệt không nhắc đến nàng lần nào . Lưu San San nàng buồn lắm tâm tư day dứt vô cùng , con lừa trọc này cũng như bao nam nhân khác chỉ hết lúc đó sau quên sạch rồi .

Nàng thơ thẩn ra ven thác nước ngồi nghĩ thẩn thơ thế , đến nỗi mà Bạch Ngọc Phong hắn tiến lại ngồi gần lúc nào không hay . Chỉ đến khi hắn đánh tiếng :

– Lưu huynh đệ ! Ta có chuyện muốn thỉnh giáo !

– Đâu Lưu huynh nào đâu ?

Nàng giật bắn mình thất thần hỏi hắn khiến cho hắn mặt nghệt ra , tay xoa xoa cái đầu trọc lóc bối rối nói :

– Ở đây có hai chúng ta chả lẽ ta còn bảo ai nữa ?

Nàng lúc này mới nhớ ra mình đang giả tỷ tỷ xém chút quên , San San nhanh trí biện bạch :

– À tại ta nghĩ đây đã là ngoại vi thành Uất Lâm , ta tưởng huynh chào bằng hữu khác …không giống lúc chúng ta trong rừng .

– Ta đâu có bằng hữu nào ngoài huynh , từ ngày sư phụ nhặt về ta ở trên núi chỉ có huynh đệ đồng môn mà thôi !

– Thôi không sao ? chẳng hay huynh có gì muốn thỉnh giáo ?

– Ta …ta … thấy huynh giống hệt San muội của ta chỉ khác kẻ nam nhân , người nữ nhân ta nhận ra .. rằng ….rằng…..

Hắn nói tới đó thì im bặt lại gãi gãi đầu tỏ vẻ rất bối rối , nàng thở dài nhẹ nhõm nghĩ “ ..vậy chứ một ngày trôi qua lừa thối huynh mới nhận ra muội à , ta đang tưởng huynh quên mất ta rồi .” . Nàng vui lắm giục hắn :

– Huynh có gì cứ nói ra xem nào ! đường đường đại Hán tử sao ấp úng đến thế …!

Hắn vẫn nghệt mặt ra gãi đầu gãi tai còn nàng thì cáu lắm , nàng nghĩ “..huynh thật tệ có gì khó nói đâu , huynh nói ra thì muội rất sẵn lòng mà . Muội đã thích huynh lâu rồi đó đồ lừa trọc ạ ”. Nhưng hắn vẫn đứng im chẳng nói chẳng rằng nàng điên tiết chả hiểu hắn là loại gì nữa đây , bực bội nàng hỏi luôn thẳng thừng những bức xúc trong lòng :

– Ta thật chả hiểu huynh là cái dạng gì nữa ? Sư không ra sư nam nhân không ra nam nhân , sư gì mà nữ sắc cũng vướng rồi chay phòng không thèm kiêng cữ . Vừa uống rượu vừa ăn thịt ăn nói thì ấp a ấp úng chẳng ra nam nhân chút nào thật phiền a ! Hay tiền kiếp huynh là con rùa đen rụt cổ hay là nữ nhân như …ta .

Hắn vừa nghe đến câu rùa đen rụt cổ thì mặt đỏ tía tai thanh minh, mà không kịp nghe câu cuối từ miệng nàng chứ không chẳng biết việc sẽ thế nào . Hắn gào tướng lên đầy căm phẫn :

– Ta không phải con rùa đen …ta nhổ vào con rùa đó …ta chả qua là thấy cái gì phải thì làm cái gì trái thì thôi . Sư phụ nói ta phải chay phòng nhưng mà thủa nhỏ ta ở cùng Nam Cung Điệt huynh , huynh ấy con nhà thế gia bị ép vào chùa tu tâm học võ . Chúng ta thường được cha huynh ấy lén cho ăn đồ ngon vật lạ , ta lớn lên mới biết đó phạm chay phòng tuy nhiên ta thật không bỏ nổi thói quen đó . Sư phụ nói ta duyên hồng trần chưa dứt cho nên muốn ta đi chuyến này sẽ có ngày rạng danh bổn phái , nếu có ngày vẫn chưa bỏ được phàm tính sẽ cho ta trở lại tục gia . Vì thế bổn tự có mình ta vẫn mang tên tục thế , sư phụ ta còn nói ta có tư chất tiếc là tâm không sáng chưa thể thành tâm bái phật quy thiền hẳn được !

Lưu San San nghe đến đó nàng mới hiểu ra mắng thầm “ … hóa ra vậy a ! … con lừa trọc huynh làm gì có ngày bái phật thanh tu nữa . Huynh làm thế với ta rồi phạm sắc giới cửa phật không chứa huynh đâu , mà huynh làm ta thích lắm đó nếu không phải giả tỷ tỷ ta đã mặc nhiên cho huynh mây mưa ta nữa rồi . ” Nghĩ đến sắc dục làm cho mặt nàng đỏ rực tựa ánh dương đôi môi hồng mấp máy khêu gợi , ánh mắt ướt át của nàng ngó hắn đăm đăm đầy si mê . Bạch Ngọc Phong nhìn nàng càng lúc càng thấy giống San muội trong lòng mình , hắn buột miệng khen luôn :

– Nhìn huynh sắc diện như vậy ta ..ta …thấy giống San muội của ta vô cùng ! Chẳng hay huynh đài có tỷ muội nào hình dáng như vậy không ? Biết đâu lại là San muội của ta đang kiếm tìm , nếu có thì huynh làm ơn giúp ta đi à !

Nghe câu đầu nàng đã khấp khởi mừng thầm nhưng nghe câu sau tiu nghỉu luôn , ức chế nàng lại lầm chửi hắn “ …huynh thật ngốc quá lúc đó ..huynh ..huynh “ấy” ta mà không nhận ra ta có nốt ruồi ở cổ . Ta khác tỷ ta điểm đó mà lừa thối người thật tệ a , chỉ biết hùng hục mà không chịu xem xét gì ”. Đang mải đối đáp với hắn thì nàng bỗng nghe xung quanh vang vọng tiếng tiêu hiệu , ngũ độc giáo không lạ gì Uất Lâm thành nhưng nàng vẫn thấy quái dị .Vì không hiểu can cớ gì Âu Lạc giáo của Giao Chỉ quận lại đến tận đây ? mọi khi họ chỉ an phận ở Giao Chỉ mà thôi . Võ công của Âu Lạc cực kỳ quái dị không theo nguyên tắc nào cả khiến nàng bất an , sau tiêu hiệu từ trên các trảng cây hơn chục y nhân ăn mặc theo lối người Kinh của Giao chỉ hạ xuống .

Đám người này cả nam lẫn nữ sác mặt đằng đằn sát khí , nữ nhân mặc y phục mầu nâu đầu thắt khăn trùm kiểu mỏ quạ (*) . Tay cầm một cái gậy dáng vẻ kỳ quái nhưng San San nàng biết đó là gậy tầm vông(**), một thứ vũ khí đặc biệt của người Giao Chỉ quận . Nàng ta hét lên sau đôi môi hồng lấp lánh là một hàm răng đen tuyền như những hạt na(***) ,đôi mắt xinh dẹp hằn lên những tia máu đầy căm phẫn nói :

– Giết chúng trả thù cho huynh đệ bổn giáo chúng ta !

– A di đà phật ! Nữ thí chủ người cao nhân phương nào sao mặt đầy sát khí , người nói gì ta không hiểu chẳng hay chúng ta có gì không phải ?

– Chúng ta chạy thôi … họ muốn giết chúng ta đó !

San San nàng nắm tay áo hắn lôi đi chả phải nàng sợ đánh không nổi đám người ấy , thật ra nguyên cớ là nàng muốn phái rối tỷ tỷ và hắn đã ngầm sai người gỉa dạng vào bổn giáo họ giết người. Nàng để cho hai người mắc thù oán với Âu Lạc giáo đồ quá trình bôn ba Giao Chỉ sẽ có thêm phiền toái ,nào ngờ gieo nhân nào gặt quả ấy giờ chính nàng bị Âu Lạc truy sát . Bạch Ngọc Phong quanh năm ở núi nào biết tiếng Kinh(****) của Giao Chỉ , chỉ thấy nữ nhân kia líu lô cái gì đó còn hàm răng đen kít thật lạ lùng . Thấy San San muốn chạy hắn rất bất bình nói :

– Huynh vừa nói ta con rùa đen thụt cổ , nay huynh vừa gặp địch nhân đã tính trốn chạy rồi thật mất mặt Võ đang a ! Để ta hỏi họ phải trái rồi đánh cũng chưa muộn , nam tử hán đai trượng phu há gì phải chạy chứ …ta nhổ vào việc đó !

– Huynh …huynh… thật ngốc !

San San nàng mím môi giậm chân nói được mấy câu đó thôi rồi nàng lại lầm rầm chửi hắn , “ con lừa trọc thối tha kia chả qua là …là … chúng ta đã làm chuyện đó , giờ đây huynh có mệnh hệ gì chả may ta mang huyết thống lừa trọc huynh lúc đó biết làm sao ” . Mấy y nhân Âu Lạc không kiên nhẫn lâu đến thế họ ập lên cả tấn công , Bạch Ngọc Phong vừa đánh vừa thối lui hô hoán ầm lên :

– Mấy người này nói gì ta không hiểu , Lưu huynh nếu không muốn ứng chiến hãy thoái lui đi lấy nhiệm vụ sư môn lam trọng . Việc ở đây ta gánh vác hết mau đi ngay chứ chúng dùng võ công kỳ quặc ta cũng khó biết thắng thua .Đi mau đi có ta đây cản hậu rồi … mau đi….!

“ Xoẹt …Xoẹt…” tiếng gió rít lên theo đường côn của y nhân Giao Chỉ , mải nói Bạch Ngọc Phong một vệt chém dài vào bắp tay khá sâu . Ngọc Phong từ này rời Thiếu Lâm cũng biết thêm chút lịch duyệt giang hồ , hắn chưa từng thấy trường côn nào xuất chiêu mà lại gây sát thương như đao kiếm vậy . May mà hắn đẵ vận sẵn Kim Cang hộ thể cho nên sát thương chưa tới mức nặng nề , nếu không cánh tay đã đứt lìa vì chủ quan rồi . Ôm cánh tay tay đầy máu hắn gào lên :

– Các người thật không biết phải trái a ! Đã ra tay tàn độc chớ trách ta không hạ thủ lưu tình …!

Nói rồi hắn vung thiền trượng sấn lại đánh , mỗi người nói một thứ tiếng đâm ra không hiểu nhau . Nhưng Lưu San San nàng biết tiếng Kinh lại rõ nội tình , ngặt nỗi Võ đang chiêu thức nửa chiêu nàng cũng chẳng biết bảo làm sao dám tương cứu đây . Bạch Ngọc Phong dụng chiêu “ Hoành Tảo Thiên Quân ” ánh trượng dạt dào minh quang tỏa ra bốn phía . Nhị sư huynh Thiếu lâm cũng đâu phải kẻ hữu danh vô thực, cao thủ Trung nguyên không phải là loại dễ bắt nạt . Đám y nhân Âu Lạc giáo lại chỉ là những tiểu đầu đà , tu vi của chúng chưa đạt đến mức thượng thừa để chống lại cao thủ như hắn . Man quang xe gió sàn sạt đám y nhân thảng thốt kếu lên “… Á… á ..á …á…” y trang họ bị rách té tua lộ ra thân thể trắng ngần . Đám nữ nhân thấy y phục rách nát lùi cả lại sau , còn đám nam nhân càng điên tiết xông lên sống chết với hắn …chúng hô vang :

– Sát …sát …sát ….!

Câu này tiếng Hán là câu duy nhất chúng biết phẫn uất nhớ ra mà gào lên ,câu này Ngọc Phong hiểu chúng muốn giết mình . Bạch Ngọc Phong đã nóng máu lên rồi , cũng vung thiền trượng sấn lại đánh tới tấp sát khí nổi lên cuồn cuộn . Những ánh tia vàng lấp lánh của thiền trượng ánh lên đi tới đâu thì tới đó, những y nhân của Âu Lạc gục ngã đến đấy “… hự …hự…” chúng ho ra những búng máu lớn . Lưu San San thấy bên mình thắng thế nàng khoái chí cười nắc nẻ ,vì bản tính cao ngạo lại vốn biết võ công của các tiểu bối Âu Lạc kia chẳng vào đâu . Nàng sở dĩ dụ hắn chạy là lo những phiền phức phía sau khi đến Giao Chỉ , bởi những tả sứ Âu Lạc giáo cũng không phải kẻ vừa . Họ không hề đơn giản tý nào chẳng qua không thích giao du trung nguyên mà thôi ,tron đám ấy thật đã có một tả sứ của Âu Lạc Giáo . Nàng ta y phục bị tơi tả bèn lui về sau để chỉnh trang xiêm y , thấy bên mình đại bại . Nàng ta thấy San San lại cười rất đắc chí , điên tiến chả còn câu nệ gì thân thế nữa rút ngay một câu liêm ( *****) phi nó thẳng về San San . Âu Lạc đệ nhị thủ trở đi mới dùng câu liêm vũ khí hộ thân, bởi vậy kẻ có nó ít nhất phải đạt tả sứ phân đàn nào đó .

Cười tít mắt nàng phát hiện ra mình bị tấn công thì đã muộn cái câu liêm xé gió bay tới , ngay lúc một bóng đen cao lớn che phía trước cho nàng . Thì ra Bạch Ngọc Phong thấy nguy cấp đã lao tới che cho nàng , hắn lãnh trọn nguyên cả lưỡi câu liêm vào lưng cả thân thể hắn đổ sập xuống . Nàng bối rối thẳng thốt la lên:

– Huynh sao huynh lại dùng cả tính mạng cứu ta vây ?

– Ta…ta….vốn không bao giờ bỏ mặc bằng hữu , vì lý …do …gì…đó … mà huynh không tương trợ. Nhưng ắt hẳn huynh có nổi khổ riêng , còn ta… ta ..không ta cam tâm để huynh chết . Ít nhất chúng ta còn nhiệm vụ sư môn ủy thác , hãy ….hãy ….

Hắn nói trong ngắt quãng tới đó thì lịm đi bởi trong câu liêm có có độc chủng , San San chưa kip định tâm cả trảng rừng vang tiếng cười ha hả . Cây cối rung ngả nghiêng kẻ có tiếng cười quỷ khốc thần sầu ấy ắt nội công vô cùng thâm hậu , San San biết rất rõ kẻ đã đến hắn được mệnh danh làm dâm thần ở Trung Nguyên . Man Hoang Tích Lịch Chủ Điền Đại Dịch là tên hắn vốn thân xưa kia là đại đệ tử Ngũ độc giáo , nhưng bản tính hoang dâm háo sắc bị đuổi ra khỏi sư môn . Rồi gây nhiều ác chướng trong võ lâm bị thập đại môn phái truy sát ngã xuống vực Man hoang địa , nay bỗng dưng xuất hiện xứ này hẳn trăm vạn điều dữ rồi a !
Chú Giải :

(*) Khăn mỏ quạ :
Long Việt Truyền Kỳ - Chương 5:
là khăn trùm đầu của thôn nữ Việt Nam thắt lại trên đầu có mầu nâu .
(**) Gậy tầm vông : loại gậy làm bằng cây tầm vông ở việt nam
Long Việt Truyền Kỳ - Chương 5:
(***) Răng đen :
Tục ngữ Việt có câu “cái răng cái tóc là góc con người” nên hàm răng đen ngày trước là tối quan trọng, không kém gì mái tóc. Tục nhuộm răng cũng đánh dấu ngưỡng cửa bước vào cuộc đời trưởng thành của mỗi người. Người nào không nhuộm răng thì dư luận cho là người không đứng đắn. Trong một xã hội cổ truyền vốn coi trọng sự suy xét của cộng đồng nói chung thì câu “răng trắng như răng chó” là có ý chê trách. Răng đen cũng là một đặc điểm khác biệt giữa người Việt và người Trung hoa nên còn có câu: “răng trắng như răng Ngô”.

Tục nhuộm răng đối với người Việt thường gắn liền với tục ăn trầu tuy hai tập tục này là hai khía cạnh khác nhau về xã giao và đoàn kết.
(****) Tiếng Kinh : dân tộc chiếm đại đa số ở Việt nam , vậy em không cần giải thích thêm à hi
(*****) Câu Liêm : Vũ khí dạng móc câu dùng để phi tiêu hoặc ngoắc .
Long Việt Truyền Kỳ - Chương 5:
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.