Chương 15 – Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng
Lưu Khởi Linh lùi lại vài bộ cước quan sát tên phu xe lúc trước trông hắn vừa già vừa gù , bộ mặt úa nhàu hàng vạn nếp nhăn khiến nàng chả nghĩ hắn là võ lâm cao thủ ẩn tàng . Cũng có thể nói thuật dị dung của hắn vô cùng cao thủ che mắt được Khởi Linh nàng thế mà giờ hóa ra nam nhân cao lớn, âm khí quần đảo Huyền Vũ chân thần hiện lên đầy uy lực hắn đã ở thượng tầng cực đỉnh của Huyền Vũ chưởng . Nàng run rẩy bất quá Huyền Vũ công của nàng chỉ đạt cửu thành , trong khi hắn đã đả thông tận thượng tầng của ma công này thì nàng đâu còn là đối thủ . Đúng là “ đi một ngày đàng học một sàng khôn ” càng trải nghiệm giang hồ nàng càng thêm kiến thức , đồng thời cũng nhận ra mình yếu kém mà lịch duyệt giang hồ cũng không cao như trước kia nàng hay tự phụ . Ở đời không có ai là Thái Sơn nhất đỉnh núi cao ắt có núi cao hơn và cao nhân ắt có cao nhân trị , giờ đây nàng bị chính Huyền Vũ công vây khốn kình khí ào ào lạnh thấu xương . Khởi Linh biết vận công đề khí lên chống đỡ ắt bị nội thương nặng gấp bội, vì nàng rất hiểu sức hủy diệt của Huyền Vũ công cực kỳ thê thảm nàng nhắm mắt thở dài :
– Không ngờ Khởi Linh ta cũng có ngày này ! Hỡi ôi sao không hiểu “..cao nhân hữu tắc ắt cao nhân trị …”…thật buồn cho ta !
Tên này có vẻ không quan tâm đến lời nàng hắn dùng toàn bộ thần lực xuất chiêu tấn công nàng , Huyền Vũ linh thần gào xé không trung cát bụi mịt mờ xoáy lấy thân hình yểu điệu của nàng vào giữa . Vận mạng tiểu quận chúa nàng thế là ngàn cân treo sợi tóc chỉ vài khắc nữa nàng sẽ bị chính Huyền Vũ chưởng nghiền nát ra cát bụi , đúng lúc ấy trên không trung hạ xuống một thân ảnh thiên thanh xanh biếc . Xung quanh nữ nhân ấy tuyết băng rơi lả tả xanh biếc đẩy ngược hắc khí trở ra , nữ nhân ấy chả ai khác là Thu Y Thủy của Thúy Yên môn cùng chiêu “ Băng Cốt Tuyết Tâm ” tuyệt học của Thúy Yên phái . Thu Y Thủy bế thốc Lưu Khởi Linh bay lên trên không trung cười lanh lảnh :
– …Ha…ha…. Chử Vạn Lý ngươi hôm nay đừng hòng tác quái …có Thúy Yên hoa sứ ta ở đây …xem ngươi bằng cách nào mà bắt nạt …tiểu tử Võ Đang này …!
Lưu Khởi Linh bàng hoàng thì ra hắn là đệ nhất Ác nhân Chử Vạn Lý trên giang hồ , hắn võ công dị hoặc tính tình thì quái gở võ công vô cùng kỳ ảo nhất trong các ác nhân . Chả trách nàng bị hắn qua mặt mà cớ sao Bách Hiểu Sinh kia lại được tên này bảo hộ , Chử Vạn Lý hắn thu hồi chưởng lực tức tối gầm lên váng trời :
– Mụ xú nhân xanh biếc kia hà cớ gì cứ suốt ngày phá ngang chuyện tốt của ta là sao ?
– Ta cứ thích phá đấy thì sao nào ? ngươi làm gì được ta …có uất huận về sông Trường Giang mà tự vẫn đi …có trách hãy trách nghiệt duyên giữa chúng ta thôi …cho ngươi đáng kiếp …!
Thu Y Thủy cứ ôm nàng lấp lánh lung linh trong băng tuyết trên không mà chọc hắn , nguyên lai âm hàn công của hắn bị khắc chế bởi băng công của Thúy Yên phái đã đành . Nhưng nội tình sâu xa hơn nữa mà Khởi Linh chẳng thể biết hết chỉ đến mãi sau … khi Thu Y Thủy , nàng ta bật cười nắc nẻ nhìn cái mặt thộn ra của Chử Vạn Lý bên dưới vừa bay vụt đi …vừa bay vừa nói :
– Thôi ta thấy hết vui rồi ta …. Hi…hi…ta đi đây …..hẹn ngươi lúc nào có chuyện tốt ta lại tới phá ….hi…hi…!
Thu Y Thủy đưa nàng lại gần Hoàn Kiếm hồ rồi thả nàng xuống bảo :
– Thôi ta đi đây …Lưu quận chúa ngươi nặng chết đi ….ta xin cáo biệt…!
– Tiền bối ! Xin đa tạ ơn cứu mạng tiểu nữ ngàn đời không quên !
– Cần gì lạy tạ ta chứ ! mà cũng đừng gọi ta tiền bối này kia …ngươi nhìn ta và ngươi có khác nhau là mấy … kêu ta một câu tỷ tỷ được rồi . Võ lâm đồng đạo ra tay tương trợ có gì đáng nói đâu !
– Nhưng …nhưng …!
– Nhưng …nhưng cái gì ta cứu muội vì ta thích phá hắn …hơn nữa có duyên ắt gặp lại ta ..đi đây …!
– Nhưng …muội vẫn không hiểu …tại sao Chử Vạn Lý không đánh lại tỷ…và chấp nhận để tỷ cứu người đi ..! Mà ánh mắt hắn nhìn tỷ thực là buồn a ..!
– Hắn là sư tỷ à quên sư huynh đồng môn với ta ngày trước …lão hủ Khưu Môn không nói gì cho muội sao ….thôi ta đi chơi đây chán chỗ này rồi …!
Nàng có biết về Thúy Yên hoa sứ Thu Y Thủy nhưng không biết là vị tiền bối này dung mạo lẫn tính cách như trẻ con vậy, tính tuổi đời đã ngoại ngũ tuần mà trông chỉ như thiếu nữ mười bẩy . Giang hồ thật bao la và khó hiểu nàng bắt đầu thấy mọi thứ mịt mùng và hiểu biết của mình còn quá hạn hẹp , đấy là nàng còn chưa biết tại cỗ xe xảy ra việc dị hoặc hơn nếu không còn ngạc nhiên hơn nữa . Khi nàng và Thu Y Thủy đi xa rồi Chử Vạn Lý mới xóa dị dung hoàn toàn trở thành bộ dạng của một tiểu cô nương xinh đẹp , hắn vào giải phong bế cho Bách Hiểu Sinh rồi mắng :
– Cái đồ mắc dịch kia mỗi việc xử lý một con tiểu a đầu mà không xong , coi lần này ngươi về bẩm báo chủ nhân ra sao ..thấy gét !
Bách Hiểu Sinh cũng hậm hực không kém hắn chửi thầm Chử Vạn Lý trong lòng “…ác nhân gì ngươi ta nhổ vào cái giống dở nam dở nữ như ngươi a ,ta mà võ công cao cường chắc chủ nhân cũng chả khiến mặt ngươi đi hỗ trợ ta . Ngươi thì cũng đâu có lại con tiểu yêu Thúy Yên hoa sứ chết bầm đó …”.Nhưng hắn chỉ dám chửi trong lòng chứ e rằng hé môi để họ Chử kia nghe thấy e rằng thân thể béo mập của hắn nát ra cám , không còn cơ hội mà trở về ôm ấp đống kim tệ yêu quý của mình rồi .
Long Biên thành đang tiết hè nóng rực tiếng ve ra rả inh om trên mái khách điếm , đã mấy ngày trông Lan nên Long Việt thấy buồn bực trong người . Mà Lưu Khởi Linh lại đi mãi chưa về hắn đâm cuồng chân dù rất lo cho Lan nhưng trong túi sẵn bạc , lại chưa từng thăm thú Long Biên thành hắn rất muốn đi kể từ lúc Diễn Thiên Đái La quy thuận thì cuộc sống hắn vô cùng dư giả . Không giống những ngày ở Yên Bái tệ trấn phải đổi từng tấm da thú lấy mấy mảnh bạc vụn , no cơm ấm cật bao giờ cùng dậm giật khắp nơi . Hắn liền phân phó ủy thác lại cho Miêu tỷ mọi việc rồi rời khỏi khách điếm đi vào thành , từ lúc sử dụng được Thanh Long chưởng hắn không làm sao để đánh được thêm chưởng thứ hai . Hắn muốn hỏi Khởi Linh tỷ ấy nhưng mà tỷ tỷ tối mặt tối mũi , tìm thần y cứu Lan đâm ra hắn cũng chả tiện truy vấn . Thế là hắn đi đường cứ vung chân đá tay thử chiêu để xem có đánh ra con rồng xanh uy lực ấy không , mà chẳng hiểu kích hoạt nó hắn cần nộ khí chân thân thì Thanh Long mới khởi phát . Hắn vung cước thủ quyền thế nào vô tình đấm phải một nam nhân đi ngược hướng , hắn đang “ ..hây da! …hây da..” thì thụi trúng hạ bộ nam nhân này làm hắn ta ngã ra đường lăn lộn .
Long Việt thấy vậy khoái chí ôm bụng cười ha hả nhìn hắn ta lăn lộn trong đau đớn , nhưng khi tên này vùng dậy được thì Long Việt thấy chờn bởi hắn to lớn vạm vỡ cao tới thước tám . Hắn mặc Thiếu Lâm phục dáng vẻ một nhà sư nhưng thái độ thì hừng hực thô lỗ hắn ta gào lên :
– Này tên tiểu cẩu kia ngươi đánh ta đau chết rồi ! thế mà còn dám đứng cười nhạo báng ta hãy coi quyền của ta đây …!
Hắn chính là Bạch Ngọc Phong tình lang của Lưu San San và là người trong mộng của Lưu Khởi Linh , đang lúc say khướt thì va phải Long Việt bị hắn bất thần vung quyền đánh vào hạ bộ rồi cười thì điên lắm . Ngọc Phong hắn thi triển “ Hạng Long Bát Vũ quyền ” đấm tới nhanh như vũ bão , quyền này hắn chưa vận đủ thập nhị thành cốt chỉ dạy dỗ tên tiểu cẩu này . Nó chỉ một thành nhưng “ bốp ! ” cái quyền thủ thoi thẳng vào cái mặt nhăn nhở của Long Việt . Long Việt thôi thì răng môi lẫn lộn miệng phun ra búng máu lẫn cả răng , Long Việt đau qua vung tay đánh trả gào lên đầy phẫn nộ :
– Thằng lừa trọc mát rượi ( mất dạy )….đánh gãy hết răng ta rồi …ta còn đâu răng thì cạp… cứt …à… á…nhầm …cạp đất ăn à …!
Nộ khí bùng phát Thanh Long ấn ký sáng rực và nộ long xuất thế , con rồng xanh từ tay hắn cuộn lên lao ào ào về phía Bạch Ngọc Phong . Ngọc Phong khinh địch đối thủ cũng đang ôm bụng cười thì chưởng phong ập tới , “ hự ! ” Ngọc Phong rống lên thân thể to lớn của hắn bay văng đi rơi xuống đám ruộng xình cạnh quan lộ . Khi hắn lồm cồm trở dậy thì bùn hôi thối từ đầu đến chân vô cùng khó chịu , hắn điên lắm xông đến đã cho Long Việt một cước cũng bay vèo xuống cái ruộng bên kia lộ . Thế là khi hai tên trên bờ nhìn nhau cười ngặt nghẽo một lúc khi đã cười chán chê, thì lại xích lại nhau định quyết chiến nhưng Long Việt thấy thế mình bất lợi bèn nhăn nhở :
– Đại huynh trọc đầu ! nãy do ta lỡ tay giờ ta hối lỗi rồi …mọi việc coi như huề được không …ta không muốn gẫy răng thêm nữa …híc !
– Ừ ..thì huề ….!
Bạch Ngọc Phong gãi gãi đầu gật gật hắn cũng nghĩ “… tên tiểu cẩu này mới đánh có một chiêu ta văng tuốt xuống ruộng , mà ta thân là nhị huynh Thiếu Lâm thật là Giao Chỉ ngọa hổ tàng long làm hòa cũng có lợi. Huống gì ta và hắn cũng không huyết hận thâm thù gì …” . Hắn đánh nhau xong lại thèm rượu liền bảo Long Việt :
– Này tiểu cẩu đệ chúng ta hãy qua tửu điếm làm đôi chung rượu , không đánh không thành bằng hữu ha…ha….ha…!
– Được hảo ý …chúng ta đi nào đại huynh trọc đầu …!
Long Việt khi còn ở Yên Bái trấn lúc đi đổi da thú cũng đã được cha cho uống rượu nhắc đến rượu mắt hắn sáng lên ngay , hai huynh đệ người đầy bùn dẫn nhau theo quan lộ mà đi khi đi ngang qua một thanh lâu . Mà nói đúng hơn nó là hắc lâu ở Long Biên thành này chúng chỉ rình khách lữ hành đi qua ma dụ dỗ rồi cướp bóc tài vật , xú danh ô uế ấy thì dân trong thành không lạ gì cả đâm ra thanh lâu đang ế ẩm do khách vãng lai không đến . Mấy nữ nhân thanh lâu thấy Long Việt và Bạch Ngọc Phong ngang qua, dù hai tên đang xình lầy hôi thối cũng chèo kéo cho được vào trong . Ngọc Phong lang bạt khá lâu rồi nhưng khổ nỗi bị Lưu San San nàng quản chặt chưa từng biết đến thanh lâu ra sao , còn Long Việt hắn cũng chưa từng vào thanh lâu lúc còn ở Yên Bái trấn . Bởi phụ thân hắn là người chính trực lại chỉ nghiện rượu chứ không màng hoa nguyệt , thế là bị các nữ nhân kia chèo kéo lôi tuốt vào trong thanh lâu mà vẫn nghĩ tửu quán. Mấy nữ nhân cười toe toét giả lả nói :
– Các vị quan gia muốn uống ăn gì chúng ta có hết , muốn vui vẻ cùng tỷ muội động phòng hoa chúc chúng ta cũng chiều cả …!
Long Việt có ngũ tiên tử phu nhân xinh nguyệt thẹn hoa nhường nên chẳng thấy họ xinh đẹp chỉ thèm rượu , còn Bạch Ngọc Phong thấy đám nữ nhân răng đen xì xì nhe ra tối om om mà thấy gớm ..làm cho tên “ tiểu huynh đệ ” của mình muốn xìu . Liền thì thầm bảo Long Việt :
– Họ mời ta rượu thì ta uống chứ ta chả có hứng vui vẻ gì , tiểu cẩu đệ thích thì cứ vui vẻ đi …!
Long Việt hắn không có hứng nhưng đang sẵn bạc trong người bèn tỏ ra hào phóng nói :
– Đại huynh trọc đầu huynh cứ yên tâm ta sẽ bao cả tửu quán này , ta không có nhã hứng các nàng này nhưng ta sẽ chi trả nếu huynh thích cứ mạnh dạn lựa đi…!
Bạch Ngọc Phong trong lòng vẫn thầm thương nhớ Lưu San San , nhưng hắn ngốc nghếch không biết nàng ấy luôn bên cạnh mình trong bộ dạng giả Lưu Khởi Linh . Sự cố trong chuyến đi là cả một câu chuyện dài đã qua , nhưng ẩn tình nên San San vẫn chưa cho hắn biết thành ra hắn vẫn nghĩ nàng là nam nhân . Bởi khi hắn hồi tỉnh trong động thì Lưu San San đã giả dạng trở lại rồi , nhưng cho dù thế nào hắn cũng chả màng nữ sắc ngoài nàng ấy . Ngọc Phong bèn bảo Long Việt :
– Thôi chúng ta đang hôi hám chi bằng tắm rửa xong làm chén rượu đã rồi tính !
Đám nữ nhân thanh lâu tuy là thấy quần áo Long Việt bẩn thỉu nhưng toàn lụa Hàng Châu cao cấp , phục trang này vốn do Diễn Thiên Đái La tận tâm cung phụng đoán hắn là kẻ giầu có . Mụ chủ là vui hơn cả vì đã tìm được món hời liền đốc thúc đám gia nhân chuẩn bị nước tắm phục vụ , còn mình đích thân đi chuẩn bị rượu thịt để đón khách trong lòng khấp khởi mưu sự . Long Việt còn đàng hoàng chỉ thị nhờ mụ chủ cho người đi mua hộ cho hai bộ y trang rồi thanh toán cả thể , chỉ đến khi vào tắm hắn lục lại mới biết túi bạc đã rớt mất trong lúc đánh nhau . Long Việt vội vàng quay lại bảo với Bạch Ngọc Phong :
– Đại huynh trọc đầu ! nguy rồi lúc ta đánh nhau cùng huynh túi bạc đã rớt ngoài ruộng giờ tính sao ?
Bạch Ngọc Phong cũng tá hỏa lục tìm túi bạc của mình ai dè cũng rơi cả ngoài quan lộ , thế là cả hai luống cuống không biết tính sao …tuy nhiên Long Việt nhanh trí thì thầm :
– Chúng ta cứ giả cách như bình thường ra uống rượu rồi tính cách để một người ra ngoài tìm lại bạc , huynh thấy thế nào ta nghĩ mãi âu chỉ cách ấy là vẹn toàn cả !
– Đệ nói nói phải chứ chúng ta quyết không thể ăn quỵt của họ được , mà giờ trốn cũng không xong rồi a …thật là khó xử vô cùng !
Đám nữ nhân thanh lâu nghĩ kiếm được khách hời rắp tâm chuốc cho Long Việt và Bạch Ngọc Phong bằng say để đoạt tài bảo , họ giữ rịt hai người không cho rời ghế tận hai mấy tuần rượu mà không thể nào rời đi được . Long Việt như ngồi trên đống lửa lo lắng vô cùng tận , ngay lúc ấy thấy ngoài cửa có có một lão nhân già đi ngang qua hắn định bụng chạy ra . Lập tức bị Bạch Ngọc Phong níu áo kéo lại bảo :
– Chúng ta chưa say đệ sao vội vã đứng dậy a !
Rồi trong lúc đám nữ nhân không để ý hắn ghì đầu Long Việt vào thì thào “ ..này đệ chớ chơi bụng xấu bỏ ta một mình gánh nợ là đệ chết với ta đó ..!” Long Việt vội thì thầm nói lại “…đại huynh trọc đầu ta có tiểu kế để ta đón ông ta vào , rồi chúng ta sẽ tính cách chuồn ra đi tìm lại bạc …ha …ha …”. Long Việt hắn chạy vội ra chèo kéo lão già kia vào mâm rượu , nguyên lai lã già ấy chính là Đỗ thần y người thành Đông mà Khởi Linh đang kiếm tìm . Đỗ gia này cũng là con người hay rượu và giảo hoạt nên thấy Long Việt, chèo kéo giả lả như quen thân lâu lắm rồi liền vào nhập cuộc ngay . Đến mấy tuần rượu rồi tất cả đã ngà ngà say thì Long Việt và Bạch Ngọc Phong Toan đứng dậy tính kế chuồn , thì Đỗ Lão lão này đoán được vội ghì cổ hai tên xuống mặt bàn . Cả Long Việt lẫn Bạch Ngọc Phong đều choáng váng bởi kình lực của lão , vì chỉ hai tay mà lão không chế được hai thanh niên cường tráng . Lão dùng cách âm truyền không mật thị đến hai người :
– Khà ..khà …các ngươi ăn chùa tính bùng …rồi để ta ở đây gánh nợ sao ..không đễ đâu ….!
Long Việt lẫn Bạch Ngọc Phong bị đè cứng xuống mặt bàn lắp bắp :
– Lão ..lão ….chúng ta không có bụng ấy !
Mà quả thật bọn hắn chỉ tính cách chuồn đi lượm tiền đâu có ý xù nợ , không ngờ Đỗ lão nhân lại cười khà truyền mật âm tiếp :
– Nhưng mà ta thích ….ha ..ha…xưa nay ta nổi tiếng ăn chùa ăn quỵt , nay có hai ngươi làm đồng bọn thật sảng khoái a….! Ha….ha….khi ta đứng dậy hô một hai …ba ….thì cùng chạy cho nhanh và xa nhé !
Lão buông tay ra và sau một ngụm rượu lập tức hô :
– Một…. hai…ba….!
Long Việt nhanh nhảu chả chờ đến ba đã nhanh chân chạy ra trước , ai dè đám lâu la đã phục sẵn nào côn nào gậy phang hắn bầm đập . Hắn đau đớn la bai bải nhưng cũng chạy thoát được …tiếp đến là Bạch Ngọc Phong vọt ra và ăn vài trượng vào đầu vào mặt , nhưng hắn không muón phản kháng vì nghĩ mình ăn chùa ăn quỵt là sai rồi …Đỗ lão nhân tưởng rằng già cả sẽ chạy sau lãnh đủ nhưng ai dè lão đã khinh công thoáng vọt lên kéo cả hai chạy vọt về phía trảng rừng . Đến chỗ bãi đất hoang lão mới thả hai người bọn hắn xuống , cả Long Việt lẫn Bạch Ngọc tròn mắt thán phục trông lão ta gầy gò ốm yếu mà công lực kinh người . Một mình xách cả hai khinh công đi vùn vụt như gió vậy hai người hắn vội quỳ rạp bái lạy nói :
– Vãn bối thật có mắt chẳng thấy Thái Sơn ! không ngờ tiền bối lại có công phu khủng khiếp đến vậy …! Bái phục …báiphục ….!
Đỗ lão lão khoái trá vuốt râu khề khà nói :
– Không có chi …không có chi đây chỉ chút võ công kém cỏi đất Giao Chỉ thật chẳng dám khoe mẽ …chả qua ta có chút tuyệt kỹ để đi ăn chằng ăn quỵt mà thôi …ha …ha…!
Lão định tranh thủ khoe khoang bỗng trên không trung vang tiếng cười sằng sặc chói tai , từ trên cao hạ xuống một thân ảnh to béo phục phịch …thì ra chính là mụ chủ thanh lâu…hai tay mụ cầm hai con dao phay(*) . Long Việt giờ mới có thời gian quan sát mụ ta ..nếu như nhân gian mụ ta nhận xấu nhì thì chắc không còn ai đứng nhất . Cặp môi thâm xì vều lên như hai miếng thịt trâu ôi ,đôi mắt tim híp dưới hàng lông mày lởm chởm thật gớm ghê mụ cười hăng hắc :
– Hay cho mấy thằng già trẻ các ngươi dám ăn quỵt ở bổn lâu của Thanh Mã Dạ Xoa ta ….hé ..hé…. các ngươi tới số rồi !
Đỗ Lão Lão mặt tái mét bảo bọn hắn :
– Hỏng rồi ….hỏng rồi …chúng ta ăn chằng nhằm phải chỗ không lên ăn rồi …mau chạy ….!
Bạch Ngọc Phong nhìn con mụ béo ục ịch đầy khinh thị bảo với Đỗ Lão Lão :
– Bất quá chúng ta hợp lực đánh cho mụ ta một trận há gì phải chạy…?
– Hức …hức …ngươi thật biết một mà không biết hai , Thanh Mã Dạ Xoa này là quái vật đất Giao Chỉ mụ ta giỏi độc công và u hương …một khi dính u hương của mụ sẽ bị mê hoặc và phải vui vầy mới mụ ta ….chúng ta thật quá đen đủi rồi ….!
– Ọe …ọe….!
Cả Long Việt lân Bạch Ngọc Phong đều tái mặt muốn nôn khi nghĩ phải chạm vào cái bờ môi thâm xì thâm xịt của mụ xú nhân này , Đỗ Lão Lão kéo vội hai tên tính chạy thì Thanh Mã Dạ Xoa đã vung tay lên . Lập tức ánh đao mịt mù tứ phía ở đâu cũng thấy những ánh dao phay bổ xuống phầm phập . Bạch Ngọc Phong kinh hoàng hét lên :
– Ảo ảnh phong ma đao thuật …thực ra mụ ta là ai ?
Vốn là xưa kia Bạch Ngọc Phong đã từng nghe sư phụ nói đối địch với Độc Cô Kiếm chỉ có Ảo ảnh phong ma đao một đao hóa vạn ảnh , nhưng đã thất tuyệt tung trong giang hồ từ lâu rồi nay đột nhiên xuất hiện . Mụ cười hăng hắc nói :
– Thế nào còn muốn chạy không ? hí ..hí..may là ta đang nứng … giờ các ngươi ai tình nguyện lên giúp ta thỏa mãn thì ta tha cho …có để ta bỏ u độc các ngươi khó mà sống bò ra khỏi đây !
Phải giao hảo một con mụ yêu nhân mà xấu ma chê quỷ hờn thế này có khác gì đi chết đâu , Long Việt vội tính kế thoái thác bảo Bạch Ngọc Phong :
– Đại huynh trọc đầu huynh ! vì đại nghĩa mà lên đi để chúng ta còn có cơ sống sót ….he…he….!
Bạch Ngọc Phong ấm ức lắm nhưng chợt nghĩ ra tiểu kế vội bảo :
– Chúng ta kính lão đắc thọ …lão nhân gia người lên trước đi …người là hợp với mụ ta nhất …ha ..ha….!
Đỗ lão lão cũng không muốn ôm cục nợ này liền cươi hề hề bảo Long Việt :
– Hảo tiểu tử ngươi trẻ nhát chúng ta nhường ngươi cả đó …mau tiến lên thưởng thức mỹ vị cuộc đời đi ….ha …ha….!
– Tiểu đệ đệ chí phải …chí phải ….chúng ta nhường đó đệ mau lên đi ….hê..hê….
Bạch Ngọc Phong sung sướng xoa đầu khoái trá nhìn Long Việt ,còn Long Việt tức tối rủa thầm “…hai người thật là đồ chết bầm nếu miếng ngon đã chẳng đến ta , nay phần thiu thối bắt ta ăn cả sao …”. Trong lúc đó Thanh Mã Dạ Xoa tức tối gào lên the thé :
– Ba tên xú nhân các ngươi lên cả đây …lão bà bà ta chiều hết …he …he…..!
Đúng là thế sự oán ai xưa nay chỉ nam nhân đi cưỡng dâm nữ nhân , giờ đây lại có nữ nhân cưỡng dâm nam nhân …thế sự thật đảo điên .
Chú Giải :
(*) Dao Phay :
Một loại dao phổ biến ở Việt nam dùng để chặt thái , có địa phương dùng tên khác như : dao bài …